Vẻ mặt anh rất đỗi thản nhiên , nhanh chóng thoát nick giúp tôi, nhanh chóng tắt máy.
Căn phòng phút chốc trở nên thật yên tĩnh.
Chỉ còn lại thứ ánh sáng xanh dịu phát ra từ chiếc đèn ngủ trên bàn.
Tôi được anh đặt trên giường, vẫn tròn mắt nhìn anh không dứt, rất lâu mà vẫn không thốt nên lời …
Tôi nói xấu anh cả buổi đầy khí thế vậy mà cuối cùng chỉ hai từ ngắn gọn, tôi đã bị anh hạ gục hoàn toàn…
Anh ngồi bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt đầy tia cười :
- Ngủ đi !
Tôi bật dậy, vẻ mặt đầy khổ sở :
- Anh có biết lúc nãy anh vừa nói gì không ?
Cho dù anh ấy có thù hằn như thế nào thì cũng không nhất thiết phải trả thù bằng cách này chứ !
Càng nghĩ, máu càng muốn dồn lên não…
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, giọng cười :
- Sai ?
Tôi trừng mắt , tức giận la hét :
- Tất nhiên là sai rồi – Tôi ném một con gấu vào người anh – Đồ đen tối ! Anh nói như thế mà được à ? Ngủ chung cái gì chứ ? Anh có biết anh nói như thế sẽ khiến mọi chuyện nghiêm trọng lắm không ?
Anh nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu :
- Sai ở đâu ?
Giả vờ ! giả vờ ! Người này rõ ràng là đang giả vờ !
Tôi hét lên :
- Em với anh ngủ chung khi nào hả ?
Anh chợt tiến sát gần tôi, ánh mắt thấp thoáng nét ma mãnh, giọng nói lại vô cùng trấn tĩnh , chậm rãi đáp :
- Lúc trưa.
Máu đang dồn lên não bây giờ đột nhiên như ngừng lưu thông…
Sắc mặt tôi chuyển thành màu xám tro…
Muốn khóc…
Vy Anh à,Vy Anh à, thấy thê thảm chưa đủ hay sao lại còn tự đẩy mình vào chỗ chết như thế.
Đầu óc từ lúc nào đã xuất hiện những ý nghĩ ghê sợ như thế.
Nhưng vẫn là tại anh !
Tại anh làm cho những xúc cảm ngây thơ của tôi chuyển biến mạnh và lấn sang con đường đen tối.
Nếu là trong hợp như tôi thì hẳn là ai cũng nghĩ vậy cả thôi.
- Anh phải nói rõ ràng chứ ! Phải nói là em ngủ trưa cùng một giường với anh chứ. Anh nói như thế thì …
Giọng tôi nhỏ dần bởi anh ngày càng tiến sát hơn, đôi mắt sẫm màu mang theo vài nét mờ ám.
Tôi hít một hơi sâu , lùi ra phía sau :
- Anh nói như thế thì người khác sẽ hiểu sang một vấn đề lớn khác.
Anh đột ngột kéo theo tôi nằm xuống, vẻ mặt trấn tĩnh nhìn tôi cứng đờ người, mặt biến sắc.
Tôi nín thở, nằm bất động không hề nhúc nhích.
Cảnh tượng lúc này rất rất không trong sáng, rất rất không phù hợp với những người như tôi !
Anh đang ở ngay trên tôi, tay chống hai bên người tôi, giọng điệu thờ ờ pha lẫn sự tinh quái :
- Hiểu sai thế nào ?
Tôi im bặt, vẫn nằm nín lặng.
Không gian chỉ trong phút chốc đã trể nên thật ngột ngạt đến mức tôi không còn tìm thấy nhịp thở của mình nữa.
Nhiệt độ tăng cao ngùn ngụt khiến cả người tôi nóng bừng …
Gương mặt điển trai của anh đối sát với vẻ mặt cứng ngắc , tái mét của tôi.
Tim đập dồn dập những nhịp bất thường.
Anh nheo mắt lại, giọng nói trầm ấm chứa đựng phía sau những điều âm hiểm :
- Vy Anh, em suy nghĩ trong sáng chút đi !
- …
Ai thế ? Ai vừa nói câu đấy vậy ?
Đúng là điều khó tin nhất thể kỉ này !
Anh đang bảo tôi không trong sáng ư, người ma mãnh như anh mà lại nói được những lời đó ư ?
Anh là ai nào !
Là thủ lĩnh của đoàn người đen tối !
Là CEO tà ác, ác độc !
Là con trai yêu hù dọa mẹ !
Đã thế, anh lại nói với người mang trong mình tế bào chất phác ngây thơ như tôi đây là không trong sáng ?
Có khác gì là ác quỉ và thiên thần không…
Căn phòng thật tĩnh lặng.
Cánh cửa màu trắng…đã được đóng chặt lại.
Tôi đã bắt đầu lấy lại được cảm giác, thần trí cũng đang dần dần hồi phục.
Tôi nhìn gương mặt gần kề mình, hoảng hốt la toáng lên :
- Anh…định làm gì em ? Nếu anh dám làm gì, em sẽ mách hết tất cả đấy nhé !
Tôi đẩy anh ra nhưng không dám dùng lực mạnh vì sợ anh sẽ đau.
Anh còn bị thương mà !
Trời ạ ! Đến lúc nào rồi còn để tính mê sắc xen vào thế này !
Anh cười một tiếng, nơi đáy mắt tĩnh lặng có những điểm sáng vờn nhẹ :
- Sẽ không làm gì em !
Trán anh chạm nhẹ vào trán tôi, âm điệu trong giọng nói trầm của anh ngập ý cười :
- Vy Anh, cho anh thê thảm đi !
- …
Tôi nín lặng tại chỗ.
Vậy là…anh đã đọc hết được những lời tuyên thề hùng hồn của tôi ư…
Thế này thì …tiêu rồi !!!
Tôi nghiêng đầu tránh nụ cười ác quỉ của anh, nhỏ giọng biết lỗi :
- Anh Duy Phong, em chỉ là nói linh tinh thôi mà. Anh không nên để ý mà ! Nhé ?
Tôi lay lay tay anh :
- Hoàng Duy Phong vĩ đại ! Anh là vĩ đại nhất ! Anh không nên như thế. Em nông nổi một chút thôi, tuổi trẻ mà. Những lời đó anh cứ xem như là em chưa nói ! Được không ?
-
Làn sương mỏng dần dần lan tỏa và chiếm ngự đôi mắt lạnh lẽo của anh, hơi thở nam tính nóng dần lên :
- Vy Anh, nhắm mắt lại !
Kịp biết anh định làm gì thì môi đã bị anh xâm chiếm.
Cảm giác vừa ấm nóng vừa lành lạnh đột ngột chạm đến khiến thần trí tôi bay vụt mất.
Mặt vẫn mở thật to nhìn anh.
Nhịp thở tôi ngưng dần rồi bị kìm chặt nơi lồng ngực.
Đã không thể thở được nữa rồi…
Tôi đẩy mạnh anh ra nhưng như thế lại khiến anh hôn mạnh liệt hơn.
Anh nhẹ nhàng giữ tay tôi chặt lại, không cho tôi giãy dụa.
Cổ họng tôi trở nên khô khốc, cả người mềm nhũn.
Người này … muốn giết tôi rồi phải không !!!
Rất lâu…rất lâu sau…
Cho đến khi tôi sắp không chịu được nổi nữa anh mới chịu buông.
Tôi hít một ngụm không khí lớn , sau dó liền ho dữ dội.
Anh nhìn tôi một lúc rồi nghiêng người nằm xuống bên cạnh, đột nhiên bật cười.
Vậy là không khí xung quanh lại trở nên thật kỳ dị.
Tôi thì ho sặc sụa còn anh thì lại cười ra tiếng.
Tôi tức đến mức chỉ muốn lao ngay vào anh mà cắn xé.
Ho xong một trận tưởng như sắp chết, tôi lườm anh :
- Anh cười cái gì hả ? Có gì mà phải cười ! Hay lắm đấy ? Đồ sở khanh xấu xa. Em hận anh ! Em thề em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa.
Giọng tôi đầy phẫn nộ và cả ấm ức đọng ứ.
Ánh mặt anh nhìn tôi ngập tràn sự tinh quái, giọng điệu đầy buồn cười :
- Vy Anh, em nín thở !
Mặt tôi đỏ bừng, giọng nói nhỏ đến mức thấp nhất có thể :
- Em…Như vậy thì sao chứ ?
Tôi chằng thấy có gì đáng cười ở việc này cả.
Hôn thì nín thở chứ sao…Có gì là không ổn chứ !!!
Tôi chợt cảm nhận được bàn tay anh đặt nơi eo tôi không ngừng run.
Từ giận dữ chuyển dần thành ngượng ngùng và xấu hổ, tôi cắn cắn môi :
- Anh cười gì em đấy ?
Anh không còn cười nữa, đáy mắt dần trầm lắng, nghiêm túc nói :
- Tập hôn đi !
Tôi trốn mặt vào gối, kiên quyết :
- Em không thích mấy việc này. Đây là lần cuối cùng ! Nếu anh còn thế thì em sẽ cắn chết anh !
Giọng anh pha lẫn chút mong chờ :
- Chắc chắn chứ ?
- …
Tôi là đang đe dọa anh đấy !
Người kia, đã không sợ thì thôi, nhưng cũng đâu cần tỏ ra thích thú như thế !
Trong ánh sáng xanh dịu của chiếc đèn ngủ, gương mặt không cảm xúc của anh thấp thoáng đôi nét dịu dàng.
Anh ôm chặt tôi nằm trong chăn, tay nhẹ vuốt tóc tôi , giọng trầm ấm :
- Ngủ nhé !
Tôi ngửa mặt nhìn chăm chăm vào trần nhà, lắc lắc đầu :
- Em không muốn.
Chợt nhận ra điều bất thường, tôi nhìn anh , ngơ ngác :
- Anh về phòng anh đi chứ.Sao anh cứ phải ngủ cùng em thế – mắt tôi chợt sáng lên , một ý nghĩ chợt vụt qua, tôi chớp mắt với anh rồi cười lớn – Có phải anh sợ ma không ? Haha. Anh sợ ma nên mới muốn ngủ cùng em cho đỡ sợ chứ gì. Sao anh nhát vậy. Ma có thật đâu mà sợ . Haha !!!
-
Lại không ngờ anh sợ ma cơ đấy !
Thật buồn cười, Duy Phong bất bại lại đi sợ ma !!!
Khóe miệng anh nâng lên , không giải đáp nghi vấn của tôi, tay vứt mấy con gấu bông gần đó ra xa, giọng lười biếng :
- Anh đang đáp ứng mong muốn của em !
- Mong muốn của em ? Em mong muốn anh ngủ cùng em khi nào ?
- Bại dưới em !
- …
Tôi im bặt,từ nay trở đi quyết định chọn cho mình phương án ba không – không nghe không nhìn không thấy.
Đột tử ở tuổi 17 thì quá tiếc…
Trời về đêm, gió khuất dần.
Chiếc rèm cửa vàng nhạt che lấp đi sắc đêm đen kịt bên ngoài.
Tôi quay người đối mặt với anh…
Anh nhắm mắt, hơi thở nhè nhẹ nhưng vẫn chưa ngủ .
Tôi cầm bàn tay anh lên nghịch nghịch :
- Anh biết kể chuyện truyền thuyết không ?
- Sao ?
- Lengend stories ấy ? Anh biết không ? Kể em vài chuyện đi !
- Không biết.
- Vậy anh kể một ít cũng được. Như là , à, kiểu như truyền thuyết nếu hai người che cùng một chiếc ô dưới mưa thì sẽ trở thành người yêu của nhau. Anh ít nhất phải biết một chút gì đó chứ, sao lại không biết tí nào được. Phải không Duy Phong vĩ đại ?
- Không biết !
Tôi cắn mạnh vào tay anh , sau đó ra sức năn nỉ :
- Anh làm ơn đi ! Em không nghe chuyện thì em sẽ rất khó ngủ đấy ! Anh sẽ không nỡ để em như thế phải không Duy Phong vĩ đại ?
Anh chầm chậm mở mắt , miễn cưỡng đáp :
- Được !
Oa, không ngờ anh chịu nhận lời rồi !
Tôi phấn khích lao vào ôm anh,đầu vùi vào ngực anh , lực mạnh tới nỗi anh khẽ nhíu mày nhưng không đẩy tôi ra.
Tôi chớp mắt đầy mong đợi :
- Anh kể đi nhé, em sẽ ngủ ngay !
Anh gật đầu, ánh mắt nhìn tôi ấm áp, chất giọng trầm ấm vang lên :
- Truyền thuyết về 1000 hạc giấy. Nếu ai nhận được 1000 con hạc giấy được xếp từ những tờ 100 đôla thì sẽ trở nên giàu có !
- ….
Vừa dứt lời, anh liền nhắm mắt không cần quan tâm tôi đang nằm im bất động…
Tôi hét lên :
- Anh không thể lãng mạn một tí được à !!! Hoàng Duy Phong, em hận anh! Em thề sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa !!! Đồ xấu xa !!! Đồ đểu !!!!
Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 75
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...