Ánh trăng huyền ảo len lỏi xuyên qua ô cửa sổ nhỏ có phần ảm đạm.
Tôi thẫn thờ đưa mắt nhìn quanh căn phòng mà mình đã gắn bó bao năm nay.
Ở góc nhà, đồ đạc đã được gói gọn vào hai chiếc va li lớn.
Mọi chuyện diễn ra nhanh thật đấy…
Chỉ ngay ngày mai là tôi đã sang Pháp rồi !
Hộ chiếu và nhà cửa bên kia bố đã chuẩn bị từ lâu, chỉ còn chờ cái gật đầu của tôi là xong.
Tôi đang chạy trốn…đây là cách duy nhất mà tôi có thể khiến mình dứt khoát mọi thứ.
Tôi sợ nếu đối diện với anh như hôm nay nữa thì tôi sẽ sẵn sàng để mình sa vào một lần nữa mất.
Có tiếng gõ cửa vang lên…
Bố bước vào, mỉm cười :
- Con gái sao thế ? Khuya rồi, ngủ chút đi, mai đi sớm đấy.
Tôi nhè nhẹ lắc đầu :
- Con không muốn ngủ – tay tôi chạm vào con thú bông bên cạnh, ủ rũ – Bố , con muốn đưa hết gấu bông, đưa hết những quà mà mọi người tặng con sang hết bên kia được không ?
Những thứ này đều gắn với mỗi kỉ niệm mà được xem là một phần xây nên cuộc sống của tôi, để lại đây thật sự không đành lòng chút nào cả.
Bố xoa đầu tôi :
- Có khó gì đâu . Một chuyến máy bay vận tuyển thì con thích gì cũng đưa sang được mà. Cái này bố chuẩn bị sẵn giúp con rồi.
Tôi sáng mắt, ôm lấy cổ bố :
- Thật ạ ?
Bố gật đầu, mắt liếc qua chiếc đồng hồ trên tường :
- Bố hẹn rồi. Khoảng sáng mai sẽ có công ty vận chuyển tới giúp. Nhà mình sang Pháp thì khoảng hôm sau con sẽ lại có gấu bông. Đừng lo nhé !
Tôi cười hớn hở, thơm lên má bố :
- Bố Nhật của con vẫn là vĩ đại nhất .
Vừa lúc đó, mẹ cũng bước vào, càu nhàu :
- Khuya rồi, hai bố con còn ầm ỹ gì thế ? – mẹ lườm bố – anh đừng có chiều con quá !
Tôi le lưỡi.
Mẹ nghiêm mặt nhìn tôi :
- Đồ của con nhiều quá, đưa sang hết không ổn đâu.
Tôi lắc mạnh đầu một cách bướng bỉnh :
- Không đâu, bố nói rồi, con được đưa hết.
Bố ở giữa hai mẹ con tôi cười lảng :
- Thôi nào. Nhà mình đi ngủ thôi. Mai dậy sớm nhé !
Nói rồi bố bước ra khỏi phòng, đồng thời kéo mẹ ra và tắt bóng :
- Con gái ngủ ngon.
Tôi ủ rũ, kéo chăn che mặt :
- Bố mẹ ngủ ngon.
Đêm đó, tôi cứ lăn qua lăn lại, đầu óc nặng trịch, nước mắt thấm đẫm gối.
Bên tay máy ghi âm vẫn nhẹ nhàng phá ra tiếng nói của anh.
Và ánh sáng lấp lánh của viên kim cương bốn lá hiện rõ trong màu đêm đen tĩnh mịch.
***
Sáng sớm trong lành.
Gió mang theo không khí tươi mát căng tràn bao quanh không gian.
Tôi bỏ hai tay vào chiếc áo khoác mỏng, ngồi sát cạnh Trúc Vũ trước hiên nhà .
Trúc Vũ từ khi biết tôi sẽ sang Pháp ngay hôm nay thì không ngừng khóc.
Mắt tôi đỏ hoe, nghẹn giọng :
- Tớ sai rồi. Tớ xin lỗi . Là tớ vô dụng, tớ không thể ở lại mà đối diện với mọi thứ. Vũ, người mà tớ có lỗi nhất là cậu. Cậu luôn bên tớ, luôn vì tớ. Vậy mà tớ lại bỏ cậu thế này. Tớ xin lỗi.
Tôi đưa tay đặt lên vai Vũ đang run lên từng đợt, khóc nấc lên :
- Là tớ yếu đuối , ngu ngốc. Mãi mãi mà vẫn không thể vượt qua được ! Tớ xin lỗi, mong cậu tha lỗi cho tớ !
Trúc Vũ ôm tôi, sụt sùi :
- Vy Anh ! Cậu không cần cảm thấy có lỗi với tớ. Tớ không trách cậu ! nhưng mà cậu sang bên kia, lạ lẫm với mọi thứ. Tớ không yên tâm một chút nào cả. Vy Anh, cậu không biết tự chăm sóc bản thân mình lại ngờ nghệch, cả tin, dễ bị lừa phỉnh. Tớ không yên tâm !
Tôi không kìm được mà khóc lớn .
Rồi hai đứa dựa người vào nhau, đờ đẫn nhìn những người trong công ty vận chuyển ra ra vào vào.
Tim tôi đau quặn từng cơn, mắt đau rát , cay xè.
***
Chiếc xe lớn có dán logo công ty vận chuyển lăn bánh.
Ngối phía sau ghế điều khiển, một người miệng nhai cao su,tay gõ nhịp theo radio, huýt sáo, mắt tinh ranh nhìn hai cô bé đang khóc lớn kia rồi cười một cách gian xảo.
***
Sân bay náo nhiệt , về hè thì có phần ngột ngạt.
Người người kéo va li, xe hành lí cồng kềnh không ngừng qua lại cứ như diễu hành.
Không gian xung quanh chẳng yên tĩnh được lấy một tích tắc.
Tôi với Vũ nắm tay nhau thật chặt, ngồi gác chân lên chiếc vali nhiều màu, chờ giờ bay.
Hôm nay có rất nhiều người tới tiễn tôi.
Những người mà luôn bên tôi từ nhỏ tới bây giờ.
Bố đứng khoanh tay, vẻ mặt trầm ngâm.
Mẹ Trúc ôm mẹ Diệp mà khóc.
Anh Huy với chị Mun không ngừng thở dài :
- Sắp đến ngày cưới của tụi con, mọi người với em lại thế này.
Mạnh Vũ đứng cạnh ghế chờ, đặt tay lên vai Trúc Vũ, vẻ suy tư.
Không khí vô cùng nặng nề.
Bùi Quang có mặt nhưng tóc đã nhuộm sang màu đen khiến tôi phải trợn tròn mắt nhìn.
Bùi Quang hỏi tôi :
- Sao ? Định cư bên Pháp luôn à ?
Tôi cười gượng :
- Vâng ! mà sao anh không để tóc đen ngay từ đầu nhỉ ? Cứ phải chơi nổi làm gì.
Bùi Quang lắc đầu , không bị tôi làm cho phân tâm :
- Anh vẫn muốn em ở lại. Không ai muốn xa em cả, mà em cũng thế. Chuyện gì thì cũng đối mặt hoặc là hãy quên hẳn đi. Anh biết là không dễ dàng gì nhưng cũng đừng chọn cách trốn tránh. Chẳng ai là thích thế cả !
Tôi hít một hơi sâu :
- Bùi Quang, em không được như anh. Có thể thản nhiên mà hóa mọi chuyện như không thế này – Tôi cúi đầu, cười nhạt – Em ấu trĩ. Để mọi người buồn nhiều rồi.Em…đáng chết thật !
Bùi Quang đột nhiên xoa đầu tôi một cách dịu dàng rồi động viên :
- Cố lên ! Sang kia thì phải biết chăm sóc bản thân mình. Có gì thì liên lạc với anh , ok ?
Tôi bỗng không kìm được mà nói một câu chẳng có tí liên quan nào :
- Anh với chị Thư đẹp đôi đấy ! Chị ấy cá tính lại còn xinh nữa.
Bùi Quang đột ngột thay đổi thái độ, nhìn tôi bằng ánh mắt giết người :
- Em im đi ! Cô ta à, hừ, có ma thèm ! vừa xấu, đanh đá lại mồm to !
Tôi nín cười, hai chân đung đưa nói vu vơ :
- Anh không thích thì sao lại ngày nào cũng đợi chị ấy đến để cùng sống chết. Tình cảm như thế, em thấy mà phát ghen rồi !
Bùi Quang im bặt, có chút xấu hổ.
Tôi cười thầm.
Mà đáng lẽ ra lúc này chị ấy phải có mặt ở đây để tiễn tôi rồi chứ nhỉ.
Lúc sáng gọi sang báo , chị ấy hét ầm ầm, đòi tôi đền bù chữ kí của anh làm tôi hoảng sợ mà tắt máy không thương tiếc.
Bây giờ, lại có hơi bất an :
- Sao chị ấy vẫn chưa tới nhỉ ?
Đã cũng gần giờ bay rồi, hay là …không đến.
Tôi chợt thấy vô cùng hụt hẫng…mắt nhìn về phía cửa chính.
Thừa nhận đi Vy Anh, người mà mình đang chờ đợi nhất là ai kia…
Bùi Quang hừ một tiếng nhưng vẻ mắt thoáng qua sự lo lắng.
- Anh thử gọi chị ấy xem ?
Bùi Quang lườm tôi nhưng cũng lấy máy ra, một lúc sau thì hét lên :
- Cái gì ? Ngủ quên ? Cô là heo đấy à !
Vọng ra là chất giọng đanh đá của chị Minh Thư :
- Anh khôn hồn thì bớt lời ! Tôi mà heo thì cũng là heo con dễ thương, còn anh, đồ heo nái !
- Cô muốn chết ? Im miệng và đến sân bay ngay !
- Anh đang ra lệnh cho tôi ? haha, anh nghĩ là tôi sẽ làm theo chắc. Đồ chết bầm, tôi cứ không đi đấy !
Bùi Quang trừng mắt :
- Vy Anh sắp bay, cô có đến không thì bảo ?
- Anh đừng có dùng giọng điệu đó mà nói với tôi ! Đồ vàng chóe chết bầm ! Tôi đang đứng trong sân bay mà đâu biết mọi người ở đâu đâu !!!
- Ngu ngốc !!!
- Đồ chết bầm ! Anh mau mò mặt ra mà tìm tôi đi. Tôi đau chân lắm rồi, đi không nổi đâu.
- Đau chân thì bò mà tìm. Đầu đất !
- Đồ chết bầm nhà anh ! Anh liệu mà đến với tôi. Không thì mặc xác nhà anh, mặc xác…Vy Anh luôn !
Tôi ngồi bên, tím mặt nghe hai người họ mặc dù gián tiếp mà vẫn cãi nhau đầy khí thế.
Bùi Quang tắt máy một cách tức giận, mặt hằm hằm.
Tôi rụt rè nói :
- Anh không đi tìm chị ấy à ?
Bùi Quang hét lên :
- Đồ con heo ấy thì cho chết !
Tôi giật mình, le lưỡi thấy Bùi Quang có vẻ do dự thì nhe giọng :
- Nhưng anh không tìm thì sao chị ấy đến tiễn em được !
- Mặc xác !
Tôi xụ mặt, năn nỉ :
- Xem như là anh vì em đi mà !
Bùi Quang im lặng một lúc rồi liếc tôi :
- Anh tìm cô ta là chỉ vì em thôi đấy nhé.
Tôi gật gật đầu :
- Vâng, anh là vì em !
Bùi Quang hừ một tiếng rồi nhanh chóng biến mất.
Ánh sáng phát ra từ chiếc khuyên tai lấp lánh.
Trúc Vũ cười lớn :
- Haha, anh ấy nhuộm tóc vì sợ bị chị Thư kêu là vàng chóe chứ gì.
Tôi nín cười :
- Hai người ấy là một đôi thì sao nhỉ ?
Trúc Vũ cười lớn :
- Sẽ là một đôi kỳ quái nhất lịch sử !
- Yêu thương được thể hiện qua độ tranh cãi ?
- Đúng . Càng cãi nhau nhiều thì càng yêu nhau.
- …
Tôi vừa nói chuyện với Vũ vừa tưởng tượng ra một khung cảnh rất lãng mạn.
Ánh nến lung linh mờ ảo.
Bản tình ca êm ái vang lên.
Chiếc bàn ăn lớn được bày những món ăn ngon nhất, có cả bánh kem.
Một chàng trai có mái tóc vàng chóe và một cô gái có mái tóc màu đen suôn thẳng ngồi đối diện nhau.
Chàng trai nhìn cô gái, mở lời một cách cộc cằn :
- Anh yêu em.
Cô gái đanh giọng :
- Em yêu anh !
Chàng trai cau mày khó chịu :
- Em đừng có đớp như thế !
Cô gái sa sầm mặt :
- Đớp cái đầu anh ấy , đồ chết bầm. Em là đang trả lời anh.
- Muốn chết à ? Đồ con heo !
- Chết bầm, chết bầm. Đầu tóc vàng chóe, suốt ngày sống chết. Có mà anh muốn chết ấy ! Anh đi chết đi .
- Cô im ngay !
- Tôi không im thì sao nào. Đồ chết bầm !
- …
- …
Khung cảnh mà tôi vẽ ra thật quá lãng mạn…
Đang cười ngốc nghếch thì tôi thấy Trúc Vũ ở bên khóe mắt đỏ hoe.
Ồ…giờ bay ngày một đến gần rồi.
Tôi nhìn Mạnh Vũ , đe dọa :
- Anh không được làm Vũ của em buồn đâu nhé !
Mạnh Vũ cốc đầu tôi :
- Có mà em ấy !
Tim tôi bị cái gì đó va mạnh vào, cắn môi cười trừ nhìn Trúc Vũ :
- Mạnh Vũ nhà cậu hung dữ với tớ kìa.
Trúc Vũ không mấy để ý, mắt buồn phiền nhìn bảng giờ bay .
Tôi ghé tai Trúc Vũ nói nhỏ vài thứ.
Ngay lập tức, đôi mắt vẫn luôn đờ đẫn của Vũ hiện ra vô số cảm xúc khác nhau, hỏi tôi :
- Cậu nói thật à ?
Tôi gật mạnh đầu.
Thứ cảm xúc phức tạp hiện lên trong khuôn mặt xinh xắn của Trúc Vũ, sau đó Vũ lấy chân đá mạnh vào người Mạnh Vũ.
Tôi bịt miệng cười lớn.
Mạnh Vũ giật mình, thốt lên :
- Em sao lại đá anh ?
Trúc Vũ đá thêm vài cái, trừng mắt tức tối :
- Anh dám làm thế với Vy Anh ?
Mạnh Vũ nhíu mày khó hiểu :
- Anh làm gì ?
Tia xấu hổ thoáng qua trong đôi mắt của Vũ, lớn tiếng :
- Anh dám cấm Vy Anh không được đi chơi cùng em.
Tôi ngồi bên cạnh, trưng ra bộ mặt vô cùng đáng thương.
Đầu năm lớp 11, Mạnh Vũ có bảo tôi là…ít đi chơi với Trúc Vũ để hai người ấy có thời gian bên nhau .
Ghê không cơ chứ…
Mạnh Vũ dùng ánh mắt đầy sát khí lườm tôi :
- Vy Anh !!! Đây là bí mật của hai anh em mình cơ mà !!!
Tôi giả vờ ngạc nhiên một cách vô tội :
- Bí mật á ?
Mạnh Vũ đe dọa tôi :
- Không để cho em đặt tên cho con của bọn anh nữa.
Trúc Vũ hét lên :
- Ai cho anh quyết định việc này hả ! Em cứ để Vy Anh đặt tên con mình đấy.
Người lớn liếc chúng tôi cảnh cáo.
Tôi cười lớn.
Không khí đã bớt nặng nề hơn rồi.
Trúc Vũ dựa vào người tôi , giọng buồn bã :
- Vy Anh, sang bên kia, ngày nào tụi mình cũng gọi điện cho nhau ít nhất là một tiếng nhé.
Tôi đập tay vào tay Trúc Vũ :
- Ok ! Sắp nghỉ hè, cậu sang với tớ nhé.
- Được thôi. Lúc ấy cậu phải chuẩn bị tinh thần mà đưa tớ đi chơi khắp các ngõ ngách của Paris nhé !
- Xời, chuyện nhỏ ! Cái đó cậu không phải là nhưng cậu đừng đem theo Mạnh Vũ, không anh ấy lại cấm đoán tớ !
- Anh ấy dám ! Tớ lại đẩy anh ta từ tháp Eiffel xuống ấy chứ !
- …
Mạnh Vũ đứng bên, sắc mặt khó coi nghe hai đứa nói chuyện.
Trúc Vũ đang vui vẻ kể chuyện bỗng nhiên im bặt, mặt mở to, há hốc miệng nhìn về một phía.
Bùi Quang cũng đã đưa chị Minh Thư tới, biểu cảm chị ấy rất giống Trúc Vũ , ánh mắt sáng lên thèm thuồng.
Không khí xung quanh trở nên im ắng một cách kì quái.
Những người có mặt tại đây đều tròn mắt ngạc nhiên tột độ.
Tôi cảm thấy gì đó không ổn, đưa mắt nhìn về phía cửa chính.
Rồi…
Người mà có quyền năng làm tất cả phải bấn loạn chỉ ngay cái nhìn đầu tiên đã xuất hiện !
Dáng vẻ đầy lạnh lùng, cao ngạo , từng bước soải dài tiến về phía chúng tôi.
Mái tóc đen của anh mang theo mùi vị của nắng.
Người ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng trang nhã , áo khoác đen sang trọng, quần đen kiểu dáng đơn giản tôn lên đôi chân dài mạnh mẽ nhưng lại toát lên sự tôn quí đầy uy quyền.
Mọi người đều dừng bước, ngưng hết tất cả các hoạt động lại, nhất loạt hướng mắt về phía anh, thậm chí lại còn dẹp sang một bên tạo thành lối đi cho anh.
Nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh vẫn chiếu thẳng vào người tôi.
Tim tôi đập liên hồi như muốn nhảy thẳng ra ngoài, các thùy não căng ra hết cỡ khiến tôi như muốn nổ tung.
Đầu óc trống rỗng nhìn anh đang ngày một tiến lại.
Phút chốc, bóng dáng cao lớn của anh đã ở thật gần.
Bên cạnh, thư kí Hoàng cười gian xảo nhìn phản ứng của mọi người.
Bước chân anh đột nhiên khựng lại, ánh mắt sâu thẳm mang theo làn sương mờ mịt nhìn mẹ Diệp thật lâu.
Còn mẹ cũng nhìn anh, cảm xúc hỗn loạn.
Anh hơi cúi đầu chào .
Tôi vừa chớp mắt, anh đã xuất hiện ngay trước mặt tôi, vẻ mặt lạnh lùng, không để lộ bất kì biểu hiện nào.
Trúc Vũ rất tự giác mà đứng dậy nhường chỗ cho anh , động tác cứng đờ y hệt một cái máy được lập trình sẵn.
Anh không nhìn tôi mà ngôi xuống cạnh bên một cách rất tự nhiên cứ như là tôi ko hề tồn tại, đôi chân dài duỗi thẳng , người dựa vào ghế, mắt khép hờ thư giãn.
Không khí xung quanh trở nên vô cùng yên ắng, mọi người đều dùng ánh mắt hoang mang và ngỡ ngàng nhìn anh.
Ngay cả tôi cũng bàng hoàng không kém.
Bố mẹ đưa mắt nhìn nhau , để lộ rõ sự phức tạp.
Thư kí Hoàng không màng đến, kéo anh Huy chị Mun ra nói chuyện trên trời dưới đất.
- Gì ? Tháng sau cưới ?
- Haha, quà mừng à, tôi đến dự đã là may mắn cho hai bạn rồi !
- Lúc đó có nhiều em xinh không ? À, dáng chuẩn ấy !
- ….
Anh Huy chị Mun dần dần cũng bị cuốn theo, nói chuyện với thư kí Hoàng đầy thoải mái.
Bên này, không gian vẫn thật tĩnh lặng và kỳ quái.
Tôi ngồi im bất động.
Hơi thở của anh rất nhẹ nhưng mang theo sự lạnh lẽo đến rùng mình.
Mùi hương dịu thoảng qua pha lẫn sự nguy hiểm đến tột độ.
Não bộ tôi bắt đầu rung lên một hồi chuông cảnh báo.
Tôi xích người ra một chút.
Tự trấn an mình !
Cũng may là sắp đến giờ bay rồi nếu không tôi sợ mình sẽ đột tử tại đây mất !
Mắt anh vẫn khép hờ, giọng nói trầm phát ra rất nhẹ nhàng :
- Vy Anh định sang Pháp ?
Mặc dù anh không nhìn thấy tôi nhưng tôi vẫn vô cùng lúng túng gật đầu :
- Vâng.
Bình tĩnh lại đi, làm sao lại hoảng loạn thế này !
Anh ấy chỉ muốn đến tiễn mình thôi mà…
Giọng anh lạnh băng, không cảm xúc :
- Tại sao ?
Tôi nín thở, cắn chặt môi, không hiểu vì lí do gì mà trước mặt anh lại luôn phải tìm cách che đậy những suy nghĩ thật sự .
Tôi cúi đầu , nhỏ giọng :
- Em …em muốn ăn thử gà Marengo bên ấy.
Lí do này quá là ấu trĩ …nhưng mà bảo tôi nói thật với anh ư ? thà ấu trĩ còn hơn !
Anh ở bên, không bóc trần lời nói dối của tôi mà ngược lại, đáp một cách khô khốc :
- Không ngon !
Vậy thì…
- Em muốn thăm tháp Eiffel !
- Không đẹp.
Tôi hít một hơi sâu :
- Em muốn …
Anh nghiêng người sát lại gần, ghé tai tôi , ngữ khí không vui kèm theo sự tức giận :
- Trốn tôi ?
Tôi nhìn sang nơi khác rồi đứng bật dậy, dẹp bỏ mọi thứ cảm xúc còn đang vướng mắc kia, tay nắm chặt vali :
- Bố mẹ, chúng ta đi thôi.
Thư kí Hoàng đẩy cặp kính :
- Còn mười phút nữa đấy.
Tôi la lên :
- Mười phút nữa á ? Bố mẹ, mau lên nào !
Tôi đang cuống quít thì chợt khựng người lại…
Mọi người đều nhìn tôi với vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài khó nói.
Bố cười thở dài.
Còn mẹ lặng lẽ nhìn tôi và anh.
Sao lại kì quái thế này !
Tôi ngơ ngác đứng giữa một cách lạc lõng, lặp lại lần nữa :
- Bố mẹ, mình đi thôi.
Bố không trả lời tôi, mỉm cười nhìn anh vẫn đang thờ ơ ngồi trên ghế :
- Duy Phong, cháu không cần như thế chứ ?
Ô ! Sao trông có vẻ bố và anh thân nhau thế nhỉ.
À, cũng phải, bố làm việc cho Khánh Phong mà, có lẽ hai người quen nhau trong khi hợp tác.
Nhưng có dịp phải cảnh báo bố tránh xa người kia mới được, anh từng tuyên chiến với bố cơ mà !
Tôi vẫn không hiểu gì cả, bố nói anh làm gì cơ ?
Anh chỉ đến tiễn chân thôi mà…
Đang lúc tôi còn bối rối , lúng túng thì một đoàn người mang đồng phục cảnh sát đặc nhiệm chạy ập vào.
Đồng thời ngay lúc đó , loa thông báo ráo riết vang lên :
- Xin thông báo khẩn cấp, máy bay siêu thanh Concorde SST đã bị gài bom. Chuyến bay từ Việt Nam sang Paris vào bảy giờ sáng hôm nay sẽ bị hoãn lại.
- Xin thông báo khẩn cấp, máy bay siêu thanh Concorde SST đã bị gài bom…
Bị-gài-bom ?
Sân bay tĩnh lặng trong giây lát, mọi người đều hoang mang.
Thư kí Hoàng vừa nghe tin này thì cười phá lên như thể đây là chuyện vui nhất thế kỉ, trong khi không khí nơi đây đang trầm xuống đầy căng thẳng.
Thư kí Hoàng lúc này chẳng khác gì là một người…mới trốn ra từ viện tâm thần…
Còn những người bên cạnh tôi đều liếc trộm anh với ánh mắt bất thường !
Bố khẽ thở dài cười khổ.
Mà lúc nãy họ nói máy bay nào nhỉ ? máy bay siêu thanh Concorde SST ?
Có vẻ quen đấy ! Cũng bay từ Việt Nam sang Paris…Cũng là bảy giờ…
“………. ”
Aaaaaaa !!!
Chẳng phải là chuyến bay sắp tới của gia đình tôi hay sao !
Tôi trợn tròn mắt , đứng sững người.
Xui thế này, khủng bố nào mà lại nhằm đúng tôi để chặn ngay sự chạy trốn của tôi thế này !!!
Tôi thẫn thờ, xụ mặt phẫn nộ :
- Ôi ! Làm thế nào bây giờ ! Càng ngày càng loạn mà ! Toàn người rảnh rỗi mới bày trò khủng bố !
Chợt có một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay tôi mà lôi đi.
Tôi choàng tỉnh , hét lên một cách hoảng hốt :
- Anh Duy Phong, anh làm cái gì thế ?
Anh vẫn không thèm trả lời tôi, cũng không thèm dừng lại cứ thế lôi tôi đi.
Tôi đưa tay còn lại ra với bố một cách sợ hãi :
- Bố Nhật, cứu con ! Mẹ Diệp, cứu con. Aaa, mọi người mau cứu em !
Tôi bị anh kéo đi xa dần, không ngừng giãy dụa khổ sợ kêu lên…
Phía sau, ánh mắt mọi người ngập tia cười nhưng cũng có ánh mắt thoáng hoang mang…
Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 64
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...