Nhẹ Bước Vào Tim Anh


Tầng 10.

Màu chủ đạo là sắc xám lạnh.

Tôi bước ra khỏi cầu thang máy, vẫn còn chưa hết choáng váng vì màn chào hỏi đầy hoành tráng ở dưới đại sảnh vừa rồi. Tất cả nhân viên đều đồng loạt cúi chào cứ như tôi là nhân vật cấp cao không bằng !

Tôi hít thở sâu, cố giữ cho bước chân của mình thật nhẹ vì nơi đây rất yên tĩnh ,có cảm giác như từng hành động nhỏ của mình đều bị nắm rõ vậy.

Qua gian phòng hội nghị, tôi liền bị một cánh tay túm lấy.

Chưa kịp la lên hay là có bất kì phản ứng nào khác thì miệng đã bị bịt chặt.

Tôi hoảng hốt giãy dụa …

Thư kí Hoàng nhìn tôi bị dọa cho khiếp sợ thì cười gian ác, buông tay ra, nói đầy hả hê :

- Bạn Vy Anh đã đến rồi !

- …

Màn chào hỏi vừa rồi còn choáng váng hơn là màn dưới đại sảnh nữa !

Oan hồn !!! Làm tôi cứ tưởng là mình sắp bị bắt cóc tới nơi nữa chứ, trong đầu lại còn nghĩ những câu thoại kiểu như – các người mau thả tôi ra, các người không thoát khỏi pháp luật đâu…

Lúc nãy tôi có báo cho thư kí Hoàng là sẽ tới đây, nhưng không ngờ người này lại chờ tôi đến để hù dọa thế này !

Muốn đứng tim !

Tôi vuốt ngực, nhìn vẻ mặt tinh tướng của thư kí Hoàng , dù rất muốn đánh nhưng vẫn kiềm chế, giữ bình tĩnh và hỏi nhỏ :

- Anh Hoàng, anh ấy chưa biết chứ ?

Dù tôi đã dặn thư kí Hoàng giữ bí mật nhưng mà người này…không đáng tin chút nào cả.

Thế nên, vẫn phải hỏi cho chắc ăn !

Thư kí Hoàng nhìn tôi với vẻ bất đắc dĩ , thở dài :

- Bạn Vy Anh à, làm người thì phải có lòng tin – đưa tay vỗ vỗ vai tôi – bạn Vy Anh có thể không tin bất kì ai nhưng mà tôi là tuyệt đối đáng tin cậy! Đừng lo lắng, tôi sẽ sẵn sàng đón nhận niềm tin vĩ đại từ bạn Vy Anh !

- ….

Nhìn thư kí Hoàng bây giờ, chẳng khác gì một con sói già nói với thỏ con :

- Tớ không ăn thịt đâu, tớ chỉ ăn cỏ thôi nhé bạn thỏ.

Thế nên , tôi im lặng nhưng vẻ mặt là thừa biết mọi chuyện như thế nào !

Thư kí Hoàng lườm tôi, đẩy cặp kính :

- Tôi đi ăn trưa đây ! – hướng mắt về căn phóng kính , ánh mắt đầy gian ác – hai bạn có gì thì cứ từ từ nhé ! Tôi hơi đói nên sẽ ăn hơi lâu đấy !

Tôi nhìn theo dáng đi đầy hống hách của oan hồn kia .

Hừm…Không thể phủ nhận được là người này cũng có cái nhất !

Đó là …làm người ta muốn đánh nhất.

Còn anh nhận xét …người này là…mặt dày nhất !!!

Tôi giữ chặt chiếc túi nhỏ, từng bước từng bước di chuyển tới trước căn phòng kính.

Ngồi sau bàn làm việc, trên chiếc ghế xoay màu đen đầy trang nghiêm, anh đang nghiên cứu đống văn kiện với vẻ nhàn nhã.

Tôi nín thở…từ từ…từ từ mở cánh cửa ra…

Ồ, hay lắm ! Không phát ra tiếng động nào cả !

Anh vẫn chăm chú làm việc, không có bất kì biểu hiện gì.

Ha ! Anh không phát hiện ra tôi !

Nhưng tôi không hề biết rằng …chiếc bút trong tay người ấy dừng quay trong một tích tắc !

Đã đến rất gần bàn làm việc của anh rồi…

Anh vẫn không biết !

Quá ngây thơ rồi đây !

Vài suy nghĩ chợt lóe lên, tôi bước thật nhẹ…thật nhẹ …

Và bây giờ, tôi đã ở ngay bên cạnh anh rồi.

Thật là… ! Anh vẫn không hề biết tới sự có mặt của tôi !

Tôi nín thở, thả nhẹ chiếc túi xuống, hai tay đưa ra… bịt mắt anh lại !

Haha ! Thử xem là anh có biết tôi không !

Tôi im lặng, chờ anh đoán . Ngốc đâu mà nói gì chứ !

Anh thả bút xuống, khóe miệng nâng lên.

Tôi hồi hộp chờ đợi…

Anh đột nhiên đưa tay di chuyển trên bàn phím lap top.

Thật nhanh, một dòng chữ hiện ra trên màn hình :

” Này cô bé , có muốn anh giả vờ như không nhận ra ? ”

Ngay lập tức, tôi thả tay ra…

Anh ấy thật quá đáng mà ! Nham hiểm !

Tôi vừa hụt hẫng vừa tức giận, lại có chút không chịu nhìn anh :

- Anh làm sao mà biết được em chứ ?

Anh cười, vẻ mặt đầy kiêu hãnh. Giống như câu hỏi của tôi chỉ-là-thừa !

Được lắm ! Dám xem thường người khác !

Sau vài giây toan tính, tôi vô cùng tự tin mà nói :

- Thế anh có đoán được là em mang gì đến cho anh không ?

Anh mỉm cười, nói một cách thật dễ dàng :


- Không phải là đồ ăn trưa chứ ?

- …

Tôi kìm cơn tức giận, bặm môi nhìn anh :

- Không ! Không phải ! Đồ ăn trưa gì chứ ! Em chẳng mang gì cho anh hết !

Ánh mắt anh trở nên đầy ý cười :

- Ồ ! Thế à ! Vậy Vy Anh tới đây như thế nào ?

- Em đi xe bus.

Anh có vẻ như ngạc nhiên :

- Xe bus ? Em đi được xe bus à ?

- Anh ! Duy ! Phong !

Vẻ mặt của anh trở nên rất vô tội trước sự giận dữ của tôi . Cứ như là anh không hiểu lí do tôi tức giận vậy !

Quá đáng ! Xấu xa !

Lớp 11 mà không đi được xe bus sao ? Hứ !

Mà cũng đã quá trưa rồi, tạm thời bỏ qua cho anh vậy .

Tôi lấy lại chất giọng bình thường :

- Anh không định ăn trưa à ?

Nét ma mãnh thoáng qua trong nụ cười tưởng như là thuần khiết của anh :

- Bây giờ ăn.

Chưa để tôi nói gì thêm , anh thản nhiên cầm chiếc túi kia đi đến sofa.

- ….

Nhìn người ấy đang lấy chiếc hộp sứ màu trắng ra, cơn ấm ức cũng bị dẹp bỏ sạch sẽ, thay vào đó là vừa hồi hộp vừa mong đợi.

Anh đợi tôi lại gần rồi mới mở hộp ra…

Có vẻ anh hơi bất ngờ :

- Em tự làm ?

Tôi gật gật đầu, hí hửng :

- Em với Trúc Vũ dành cả buổi sáng để làm đấy !

Anh nhìn tôi :

- Có vẻ hơi nhiều ?

Hơi nhiều ư ? Hoàn toàn sai rồi…phải là…quá nhiều mới đúng !

Tại vì nấu từng ấy mà chỉ san làm hai cho nên mỗi suất ăn là rất to lớn.

Tôi le lưỡi rồi mạnh mẽ tuyên bố :

- Anh nhất định phải ăn hết đấy nhé !

Anh cười một tiếng :

- Được rồi.

Tôi ngồi cạnh, dán mắt quan sát từng hành động của anh.

Anh từ tốn ăn thìa đầu tiên…sau đó…im lặng một lúc.

Ồ…thế này là…có phải là anh bị tôi làm cho cảm động rồi không ?

Biết ngay mà ! Biết ngay mà !

Nếu tôi không nhầm thì đây này là lần đầu tiên anh được thưởng thức món ngon tới vậy !

Tôi hỏi dồn dập đầy phấn khích :

- Anh thấy thế nào ? Rất rất ngon đúng không ?

Anh mỉm cười gật đầu…có hơi khổ sở.

Haha ! Thật sự là anh đang rất xúc động rồi !!!

Anh lại im lặng ăn, vẻ mặt không biểu hiện bất kì cảm xúc nào.

Một lúc sau, anh ngẩng đầu nhìn tôi , đôi mắt hiện lên tia cười nhưng có chút miễn cưỡng :

- Phải ăn hết à ?

Tôi gật đầu mạnh , quả quyết :

- Nhất định là thế rồi.

Anh muốn ăn hết thì cứ tự nhiên đi chứ ! Tôi có cấm đâu !

Anh lại im lặng ăn…

Tôi cứ vậy thích thú ngắm nhìn anh .

***

Một chàng trai có dáng vẻ thư sinh đặt chiếc thìa xuống bàn, khuôn mặt điển trai hiện rõ sự thất vọng :

- Trúc Vũ, em hết yêu anh rồi !

Nụ cười rạng rỡ lập tức phụt tắt, cô gái trừng mắt nhìn anh :

- Anh nói cái gì thế hả ?

Chàng trai đẩy chiếc hộp sứ về phía cô gái :

- Em thử xem .

Chẳng có chút mùi vị gì cả ! Như thế không phải hết yêu thì là gì chứ !

Cô gái hứ một tiếng rồi lấy một thìa đưa vào miệng…


Sau đó, mắt mở to, nhìn chàng trai đầy kinh ngạc :

- Sao lại như thế này ?

Rất rất nhạt ! Rõ ràng là cô đã bỏ thêm gia vị cho đúng sở thích của Mạnh Vũ rồi. Thậm chí là còn lỡ tay bỏ quá nhiều nữa kia !!!

Cô ngờ vực ăn thêm mấy thìa nữa…

- Đáng lẽ ra là phải vị khác mới đúng chứ !

Không thể được ! Chuyện này thật khó tin. Chính cô là người phụ trách bỏ gia vị vào nồi cơ mà …

Cô nghi ngờ nhìn chiếc hộp sứ…chẳng lẽ…cái hộp này làm thay đổi vị của thức ăn ư ?

Chàng trai nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô gái, buồn cười nói :

- Để anh ăn. Em định ăn hết của anh đấy à ?

Cô gái vẫn tiếp tục ăn…vẻ mặt như đang dò xét điều gì đó .

Chợt…cô ngừng ăn…tay cầm chiếc thìa khựng lại …khuôn mặt cứng đờ…

Sau đó …hoảng hốt nhìn chàng trai, vội vã kêu lên :

- Mau ! Anh mau gọi cho Vy Anh ! Có chuyện rồi !!!

***

Căn phòng kính yên tĩnh.

Chút không khí lạnh lùa vào nhưng rồi cũng bị hòa lẫn vào không gian ấm áp bên trong.

Chiếc rèm cửa sổ màu trắng đơn nhã nhè nhẹ bay.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.

Tôi vẫn mải mê ngắm nhìn anh .

Anh ăn có phần hơi chậm .

Tôi đang nghĩ là nếu ngày nào cũng có thời gian chăm anh như thế này thì tuyệt !

Nếu mà trưa nay tôi không đến thì có phải là anh cũng chẳng nghĩ tới việc ăn trưa ?

Hừm…thật sự không biết là anh 20 tuổi hay 2 tuổi nữa !!!

Tôi khẽ thở dài…

Ồ ! Lại là tiếng chuông lolli vang lên.

Trúc Vũ ? Muốn trêu chọc gì nữa đây.

Tôi vừa nhìn anh vừa nghe máy một cách đầy cảnh giác.

Vừa ấn nút màu xanh, ngay lập tức…vẻ mặt của tôi trở nên sa sầm và vô cùng hoảng hốt theo tiếng la hét của đầu dây bên kia.

Tôi nghiến răng, gằn từng chữ :

- Tớ-sẽ-giết-cậu !!!

Anh ngẩng đầu lên.

Tôi tắt máy, nhìn anh rồi lại nhìn suất cơm đã vơi đi một nửa.

Môi mím chặt lại…

Thấy anh lại định tiếp tục ăn tôi liền hét lên :

- Anh không được ăn nữa !!!

Anh bị làm cho giật mình, ngẩn người nhìn tôi vài giây…

Ồ , không lẽ Trúc Vũ lừa tôi à ?

Tôi hít một hơi sâu, giành lấy cái thìa trong tay anh, thử ăn một miếng…

Ánh mắt anh thoáng qua sự bất đắc dĩ.

- ….

Rồi… đã cảm thấy… vậy là…

Ngay lập tức, tôi bịt miệng, nhắm tịt mắt lại …phải cố gắng lắm mới nuốt được trôi .

Cái gì đây !!! Thế này mà ăn được sao !!!

Vô-cùng-kinh-khủng !!!

Mặn đắng, cay xè…giống như chỉ là muối với ớt !!!

Phải mất một lúc hít thở sâu, ngửa cổ nhìn trần nhà , tôi mới tạm thời xua đi được cảm giác kinh hoàng vừa rồi. Nhớ là chỉ tạm thời thôi nhé !

Anh nhìn tôi…vẻ mặt vẫn điềm nhiêm như thường.

Đáng giận ! Như thế mà sao không nói với tôi ? Lại còn ăn được từng đó nữa !

Tôi cắn môi, cảm xúc đan xen phức tạp , đem chiếc hộp sứ đáng chết đó bỏ lại vào túi , không thèm nhìn anh :

- Sao anh lại ăn cái này ? Nếu mà anh nói là thích thì em không tin đâu ! Vừa mặn vừa cay ! Anh vì cái gì mà làm như thế chứ ! – tôi tức giận nhìn người ấy – Duy Phong ! Em ghét anh !

Trước thái độ của tôi, vẻ mặt của anh vẫn không hề thay đổi, ánh mắt hiện rõ nét cười, buông ra một câu thật nhẹ nhàng :

- Vy Anh, anh mất vị giác rồi .

- …

***

Tôi ngồi yên ở sofa, cúi gằm mặt.

Còn tưởng là sẽ mang lại cho anh bất ngờ chứ . Chỉ toàn hại người khác thôi !

Nhưng mà anh ấy…xấu xa !

Tôi càng nghĩ càng cúi thấp đầu hơn.


Đúng lúc đầu tôi sắp chạm phải mặt bàn thì có chuông điện thoại reo lên.

Là tiếng chuông mặc định khô khan. Phía trên bàn, chiếc điện thoại trắng đang rung lên một cách cố chấp.

Tôi đưa mắt nhìn người ấy.

Những ngón tay vẫn không ngừng di chuyển trên bán phím như là không hề nghe thấy gì cả.

Tâm trí tôi bỗng chốc quay trở về những ngày mà tôi còn khủng bố anh bằng điện thoại.

Chẳng cuộc gọi nào của tôi mà anh chịu nhận cả !

Có phải là anh cũng như bây giờ không ?

Hứ ! Kiêu căng !

Giọng nói trầm ấm của anh nhẹ nhàng vang lên nhưng lại khiến người ta không thể không nghe theo :

- Vy Anh, nghe giúp anh.

Tôi miễn cưỡng cầm lấy chiếc điện thoại, có hơi run.

Tên hiển thị là HV.

Anh lười quá ! Cứ viết tắt thế này !

Lần trước, suy nghĩ mãi tôi mới biết được, tên hiển thị M chính là mẹ anh ấy !!!

Tôi nín thở, ấn nút nghe.

Hình như đầu dây bên kia không ngờ là sẽ có người nghe máy nên ngập ngừng , một lúc sau, giọng nói tao nhã đầy dịu dàng của một cô gái vọng ra :

- Duy Phong. Em rất nhớ anh. Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu. Em bây giờ rất muốn gặp anh. Có được không ?

- ….

- Duy Phong, chỉ năm phút thôi cũng được. Anh nhé !

- ….

- Anh đừng có vô tình như thế được không hả Duy Phong . Em xin anh đấy !

- …

Bên trong điện thoại, cô gái ấy vẫn không ngừng năn nỉ, cầu xin anh.

Tôi cũng không còn rõ những gì cô ấy nói nữa…những ngón tay bám chặt mép ghế sofa, cắn chặt môi…

Người con gái này…có quan hệ gì với anh ?

Cái này là máy cá nhân của anh mà…

Tôi thấy nhịp tim mình dồn dập hơn nhưng cũng không thể xác định rõ cảm xúc lúc này là như thế nào.

Chỉ biết môi càng ngày càng cắn chặt…

Giọng cô ấy cũng dần lớn hơn kéo theo cả sự hoang mang và sự cầu xin mạnh liệt.

Tiếng bàn phím không còn phát ra nữa…

Giọng nói trầm ấm quen thuộc chợt vang lên :

- Vy Anh.

Tôi ngơ ngác nhìn anh.

Vẻ mặt của anh đầy trấn tĩnh, khẽ gọi :

- Lại đây.

Tôi ngoan ngoãn làm theo, chậm chạp bước lại gần.

Đầu dây bên kia, người con gái ấy vẫn không ngừng cầu xin…

Anh nhìn tôi rồi nhẹ nhàng lấy chiếc điện thoại đang bị nắm chặt.

Anh lướt qua màn hình rồi nghe máy, giọng nói trở nên vô cùng thờ ơ và lạnh lùng :

- Xin lỗi ! Không được rồi. Bạn gái tôi đang giận. Xin đừng làm phiền !

- …

Anh tắt máy rồi lia thẳng trên bàn làm việc.

Sau đó kéo tôi lại, để tôi ngồi trên chân anh, cười một tiếng :

- Làm sao thế ?

Không muốn anh nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc này nên tôi vùi đầu vào người anh, im lặng không nói gì.

Anh đưa tay ôm tôi, nói như cười :

- Không phải là em đang ghen đấy chứ ?

Tôi nhỏ giọng hờn dỗi :

- Người ấy yêu anh .

- Ừ.

- …

Lại còn như thế ! Thừa nhận một cách ngang nhiên !

Tôi vùi mặt sâu hơn.

Anh khẽ thở dài :

- Ngốc ! Đang nghĩ gì thế này ?

- …

- Siêu ngốc ! Cho là anh thích cô ta ?

- ….

Anh nắm tay tôi, chất giọng xen lẫn sự hoang mang :

- Vy Anh. Đừng khóc, có được không ? Anh với cô ta không là gì cả.

Nước mắt đã thấm ướt áo anh.

Tôi nói đứt đoạn :

- Người ấy yêu anh…cũng có rất rất nhiều người khác yêu anh. Tại sao…lại chọn em ? Tại sao anh lại chọn em ?

Anh thở ra một hơi thật nhẹ, sau đó ôm tôi chặt hơn, đáp lại đầy ý cười :

- Vừa xinh , vừa ngoan, vừa hiền lành, vừa học giỏi, vừa khiêm tốn, nói chung là Vy Anh của anh quá tuyệt vời. Anh không thích em mới lạ . Được chưa ?

- Anh Duy Phong ! – Tôi nghẹn giọng – Có phải là em rất được ưu ái không ? Mọi người ai cũng đều rất thương và cưng chiều em. Còn anh . Chị Kamila và bao nhiêu khác đều phát điên vì anh, sao anh lại chịu để ý tới em chứ !

- Vì em rất đáng yêu. Đôi với người khác, được bên em là một điều rất hạnh phúc. Có biết không ?

Rồi hai người chúng tôi cũng không nói gì thêm…

Tôi vẫn vùi đầu vào ngực anh.


Còn người ấy, vẫn nhẹ nhàng ôm tôi.

***

Ngoài kia, sắc trời đã trở nên xanh dịu .

Căn phòng kính vẫn thật yên lặng.

Một tay nhẹ di chuyển trên lap top, một tay ôm lấy cái người ngốc nghếch kia, anh khẽ hỏi :

- Vy Anh, em ngủ đấy à ?

Đáp lại là một giọng nói đầy mơ màng :

- Vâng.

- Em ham ngủ thật đấy.

- Em nói với anh là em ham ngủ rồi mà.

- Thế Vy Anh định ngủ như thế này à ?

Một cơn gió đông chợt lùa vào .

Chiếc rèm trắng khẽ tung bay…

Lạnh…Theo phản xạ, người ấy ôm chặt lấy anh :

- Vâng.

- Anh sẽ không làm việc được.

Người ấy nhăn mặt , kèm theo sự bực bội :

- Mặc kệ ! Đó là việc của anh . Em không quan tâm. Em muốn ngủ.

Anh cười :

- Khi ngủ thì sẽ hư như thế này à ?

Lần này, người ấy hét lên :

- Anh đừng làm ồn nữa !!!

Người nào đó tuyệt nhiên không dám nói thêm điều gì…

***

Cái người hư hỏng kia càng ngày càng ôm chặt anh hơn, hơi thở thật đều đặn.

Ồ ! Có lẽ là ngủ say rồi…

Anh bế bổng Vy Anh lên, chợt nhíu mày .

Chỉ mới mấy ngày mà người ấy đã nhẹ hơn rất nhiều rồi.

Có nên đánh đòn không ?

Anh cẩn thận đặt người ấy lên chiếc sofa rộng lớn, mở tủ lấy chiếc chăn đã được chuẩn bị sẵn, cúi người, nhẹ nhàng đắp lên người ấy.

Khóe miệng nâng lên…biết ngay mà …người này sẽ biến nơi đây thành nơi để ngủ !

Anh ngắm người ấy một lúc, ngủ rất ngoan !

Không…sai rồi …

Ngủ rất xấu ! Chưa gì đã muốn vứt chăn .

Xem nào…tốt rồi,đã chịu yên phận .

Vừa lúc anh quay người sải bước thì giọng nói mơ màng khẽ vang lên :

- Anh Duy Phong, dù em có thay đổi như thế nào , anh vẫn thích em chứ ?

Bước chân anh khựng lại… Những lời này…

- Có thể sau này em sẽ rất hư, sẽ không nghe lời người lớn, sẽ nghịch phá, sẽ ham chơi. Anh vẫn thích em à ?

Anh nín thở…sự hoang mang kéo tới phủ kín lấy đôi mắt anh.

Chính xác thì đây là những lời mà Bé con đã từng nói với anh.

Một chữ cũng không sai !

Ngày ấy, Bé con nói với anh :

- Anh Duy Phong, dù em có thay đổi như thế nào , anh vẫn thích em chứ ?

Ồ , thay đổi à ? Anh có hơi tò mò là Bé con tự nhiên lại đi nói những điều ngiêm túc thế này nên hỏi :

- Vậy Bé con thử nói xem là em thay đổi ra sao ?

Bé con nói với vẻ có lỗi và lo lắng :

- Có thể sau này em sẽ rất hư, sẽ không nghe lời người lớn, sẽ nghịch phá, sẽ ham chơi. Anh vẫn thích em à ?

Thì ra là vậy, trước sự ngờ nghệch của Bé con , anh chỉ biết cười …

Đối với Bé con, thay đổi chỉ đơn giản là vậy !

Vy Anh…người ấy là Bé con sao ?

Không phải…tuyệt đối không phải !

Nếu là Bé con thì phải nhận ra anh ngay từ lần đầu chứ…

Và Bé con…cô nhóc ấy không có một gia đình hạnh phúc…

Ánh mắt anh lại trở nên tĩnh lặng.

Anh nhẹ nhàng ngồi xuống sofa, đưa tay chạm khẽ vào má người ấy , cười nhàn nhạt :

- Em có tin là trên đời này lại có người giống hệt em tới thế không ?

Anh thừa nhận là mình vẫn thường xuyên nghĩ về Bé con .

Nhưng mà…Vy Anh , em là duy nhất !

Người ấy lại trở mình, giọng nói đầy phụng phịu :

- Anh Duy Phong, không được thích ai khác ngoài em !

- Tuyệt đối không được ! – biến thành cảnh cáo.

- Nếu anh dám thích người khác, em sẽ cắn chết anh ! – cuối cùng, đã là đe dọa rồi.

Anh cười nhẹ , đưa tay lấy chiếc máy ghi âm trên bàn.

Thật hư hỏng !

Lại bắt anh làm cái gì nhảm nhí thế này ?

Nhưng nếu anh không thực hiện thì sẽ bị cắn chết mất !

Anh bật máy, giọng trầm ấm :

- Xin chào, tôi là Hoàng Duy Phong.

Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 52


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui