Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Ngoài việc nhìn vào camera tôi thấy mình bị cuốn vào và ngủ đêm nào cũng có một giấc mơ riêng biệt, những chuyện khác tôi không để ý. Từ ngày mai tôi sẽ để ý kỹ hơn rồi báo cáo cho anh.
- Tôi nhận ra, trong số bệnh nhân của tôi, em là người kiên cường hơn hết. Những người khác khi biết được chuyện kỳ lạ xảy ra với mình đều hoảng loạn, sụp đổ, khóc lóc. Riêng em, không những không hoảng loạn mà còn có dấu hiệu thỏa hiệp, chấp nhận hiện tượng kỳ lạ như một sự thật hiển nhiên. Nên em chính là bệnh nhân tôi lo lắng nhất.
Tôi cười nói:
- Bởi tôi biết tôi có hoảng loạn, khóc lóc đến sụp đổ thì chuyện kỳ lạ đó vẫn cứ tiếp diễn. Chưa kể những giấc mơ hàng đêm của tôi cũng rất thú vị. Vì sao tôi phải sợ hãi?
- Có thể kể chi tiết những giấc mơ em đã mơ thấy trước đây cho tôi nghe không?
- Câu chuyện tôi gửi cho anh hôm trước đều là những gì tôi mơ thấy trong thời gian gần đây đấy. Trước kia, tôi chỉ thấy truyện mình tự hoàn thành không nhớ rõ giấc mơ hàng đêm. Sau khi lắp camera giám sát, xem xong video đầu tiên tôi đã hoàn toàn nhớ lại những giấc mơ mình đã từng mơ. Về sau, đêm nào tôi cũng mơ, thức dậy không cần xem lại camera cũng có thể nhớ rõ từng cảnh từng câu nói trong đó. So với nội dung đoạn truyện tự viết, hoàn toàn trùng khớp.
- Ý của em là mỗi đêm em đều mơ thấy bản thân trải nghiệm một cuộc sống khác, đúng không?
- Đúng vậy.
- Có yêu đương không?
- Không có.
Nhưng cũng sắp rồi, chỉ là chưa đánh máy để gửi cho anh thôi. Nhưng câu này tôi quyết định không nói. Tôi bỗng dưng muốn che giấu phân đoạn mình và Kiến An hôn nhau hôm qua. Như một cô gái nhỏ lần đầu biết yêu, muốn che giấu nhân tình nhỏ trước trưởng bối của mình vậy. Tôi không biết vì sao mình lại muốn làm như vậy.
- Tất cả bệnh nhân tôi kể cho em ban nãy ấy, đều bị Âm Linh tiếp cận. Tôi nghi ngờ em cũng bị Âm Linh đeo bám. Thông qua Vật Dẫn nào đó, nó kéo em vào thế giới của nó.
- Anh có thể giải thích một cách dễ hiểu nhất về Âm Linh không? Thứ đó là gì, nãy giờ anh cứ nhắc đến nhưng tôi không biết thứ đó là gì. Hình như nó không phải thứ gọi là "ma quỷ" như trong phim ảnh đúng không?
- Em có thể hiểu Âm Linh là một khối năng lượng có ý thức. Có thể là linh hồn con người, động vật, cây cối sau khi chết thoát ra ngoài. Khối năng lượng đó cũng có thể được tích tụ từ nhiều nguồn năng lượng khác. Đặc điểm duy nhất là nó có ý thức như con người biết suy nghĩ. Nhưng nó khác với hình tượng ma quỷ trong phim ảnh. Âm Linh không trực tiếp nhập vào con người, điều khiển con người được. Muốn làm được chuyện đó nó cần thông qua vật dẫn tiếp cận Khổ Chủ. Khổ Chủ thường là con người, vì nhân sinh của con người muôn màu muôn vẻ nên dễ hấp dẫn Âm Linh nhất. Nó điều khiển người đó làm điều nó muốn.
- Âm Linh chia hai loại, Ác Linh và Trung Linh. Ác Linh khi tiếp cận khổ chủ đều muốn giết chết khổ chủ để hút linh hồn của người đó, làm mạnh bản thân. Trung Linh như một đứa trẻ sơ sinh, muốn hòa nhập cuộc sống con người, tiếp cận được Khổ Chủ nào thì học theo người đó. Trung Linh là dạng tồn tại sơ khai, nếu vẫn giữ được thiện tâm nó vĩnh viễn là Trung Linh (âm linh trung lập). Khi Trung Linh bắt đầu có ý nghĩ làm hại con người nó chính là Ác Linh, cần phải lập tức trừ khử, không thể để nó gây hại cho con người.
- Trừ khử Âm Linh có khó không, nghi thức trừ khử Âm Linh giống với mấy vị thầy pháp hay làm trong phim đúng không?
- Trừ khử Âm Linh không khó, nhưng cần tìm ra Vật Dẫn, phong ấn nó trong đó rồi hủy Vật Dẫn đó đi, Âm Linh sẽ bị hủy theo, không thể thoát ra. Những thầy pháp trong phim họ chỉ diễn thôi, trong thực tế không phức tạp như vậy. Nhưng dùng bùa chú, kiếm trừ tà như phim ảnh chỉ có thể trừ yêu ma quỷ quái thôi. Không có thuật phong ấn, không cố định được Âm Linh, không thể diệt trừ.
- Không cố định được nó sẽ chạy sao?
- Đúng vậy. Nó giống như một tia ý thức trong các truyện tiên hiệp ấy. Mong manh, dễ dàng ẩn nấp lẩn trốn. Chỉ có Âm Linh đã biến hóa thành Ác Linh mới khó che giấu ác ý, dễ dàng truy tung, khóa vị trí và phong ấn, trừ khử.
- Theo như anh nói, tôi và những người anh gặp trước đó đều bị Âm Linh đeo bám đúng không? Mà Âm Linh muốn đeo bám con người phải thông qua Vật Dẫn đúng không? Vậy Vật Dẫn của chúng khi bám tôi là vật gì? Vật Dẫn của mấy người kia là gì?
- Cô gái hàng đêm hay nằm mơ thấy quan hệ yêu đương với người khác là người thích đọc tiểu thuyết tình cảm, có cảnh người lớn. Những quyển sách đó chính là Vật Dẫn. Ban đêm chỉ cần cô ấy cầm tới bất kỳ quyển nào trong đó, Âm Linh có thể thông qua sách bám vào sóng tinh thần của cô ta. Về sau, khi sức khỏe cô ấy sa sút, thường xuyên sợ hãi, sóng tinh thần dao động càng lúc càng mạnh, chỉ cần cô ấy ở trong bán kính nhất định, Âm Linh có thể bám được vào sóng tinh thần của cô ấy, khiến cô ấy mơ thấy chuyện yêu đương.
- Anh đã trị khỏi cho cô ấy chưa?
- Tôi đã phong ấn Âm Linh đó và hủy Vật Dẫn rồi. Tạm thời có thể nói là trị khỏi.
- Vì sao lại nói là tạm thời?
- Bất kỳ ai bị Âm Linh bám vào một thời gian dài đều để lại lổ hỏng trên sóng tinh thần. Trước khi bản thân có thể chữa trị cho lổ hỏng đó hồi phục, có một phần xác xuất sẽ bị Âm Linh khác đeo bám. Em có thể tưởng tượng em bị một con đĩa bám vào hút máu mãi không buông, tôi gở con đĩa ra giúp em nhưng chỗ bị cắn sẽ có miệng vết thương. Tôi sẽ cho em thuốc, hướng dẫn em chữa trị vết thương. Trong quá trình đó em hồi phục không nhanh, hay không kỹ lưỡng, ruồi có thể bu vào khiến vết thương em có giòi.
Tôi khẽ nhăn mặt.
- Ví dụ của anh ghê chết đi được.
- Vật Dẫn của anh chàng làm cho công ty xây trên nghĩa địa là tấm gương trong nhà tắm của công ty. Tôi đã phong ấn và hủy tấm gương. Anh ta cũng trong quá trình hồi phục. Nhưng thứ bám vào anh ta là Ác Linh nên tổn thương tinh thần của anh ta nặng hơn. Anh ta vẫn cần sự theo dõi sát sao của tôi.
- Tôi tò mò ban đêm anh ta mơ gì mà lại tự bóp cổ chính mình.
- Anh ta không mơ, vì thứ bám vào anh ta là Ác Linh. Ý thức của nó mạnh mẽ và tà ác hơn Trung Linh. Khi thiết lập được liên kết với Khổ Chủ. Vào thời gian âm khí thịnh nhất nó có thể điều khiển được hành động của Khổ Chủ. Càng đến gần Vật Dẫn khả năng khống chế của Âm Linh với Khổ Chủ càng mạnh mẽ. Nó chỉ muốn giết người nên ban đêm dẫn anh ta đến gần tấm kính, điều khiển anh ta tự sát. Nhưng nó không được thông minh cho lắm, nó để Khổ Chủ tự bóp cổ nên cứ đến lúc quan trọng anh chàng ngất đi. Khi đó anh ta hoàn toàn mất ý thức, sóng tinh thần cũng theo đó không dao động nữa nên nó không thể tiếp tục điều khiển anh ta tự sát. Nếu nó điều khiển anh ta lấy dao tự đâm vào cổ hay đập đầu vào tường thì anh ta mất mạng rồi.
- Vậy còn cô họa sĩ thì sao?
- Tôi cũng vừa tiếp nhận ca bệnh của cô ấy nên chưa xác định được Vật Dẫn là gì. Có khả năng là giấy vẽ hoặc cọ vẽ, nhưng cũng có thể là bất cứ thứ gì trong căn phòng đó.
- Còn tôi thì sao?
- Có thể là bút hoặc vở.
- Ồ.
- Em có thể cho tôi đến xem phòng làm việc của em không. Tôi cần xác nhận bệnh của em có phải do Âm Linh gây ra hay không, mới có thể đưa ra liệu trình trị liệu chính xác nhất.
- Được.
Anh đưa tay nhìn đồng hồ rồi nói:
- Giờ cũng trưa rồi. Chúng ta đi ăn chút gì đó rồi về.
Tôi đáp ứng đề nghị của anh ta. Trên bàn ăn, tôi ngẫm nghĩ mãi vẫn không hiểu được lý do vì sao mình bị Âm Linh bám vào.
- Giả dụ tôi thật sự bị Âm Linh bám vào, thì lý do gì nó bám tôi? Nó bám từ khi nào?
- Thứ đó có thể bám lên Khổ Chủ bất cứ lúc nào. Đến thời điểm hiện tại tôi vẫn chưa tìm ra quy luật để Âm Linh bám vào người. Tôi chỉ biết khi bị Âm Linh bám vào Khổ Chủ chưa chắc ngay lập tức nhận ra, nhất là Trung Linh. Ví như ve chó, khi còn bé nó bám vào chân chó nhìn bằng mắt thường khó nhận ra. Về sau hút nhiều máu rồi, bụng con ve căng phồng lên chúng ta mới nhận ra.
Tôi ngước mắt lên nhìn người đối diện một lúc mới nói:
- Về sau anh có thể đổi ví dụ nào sạch sẽ hơn một chút không. Tôi đang ăn cơm đó.
- Em ăn cơm đi. Chuyện này lát nữa nói sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...