Ngồi dưới ghế đá công viên nhìn ra xa, đám học sinh tan trường đi ngang nô đùa rôm rả. Tôi chợt nhận ra lâu lắm rồi bản thân không biết cảm giác vui vẻ vô tư lự là gì. Hải Nam chỉ tay về phía đám nhỏ đang vui cười rộn rã đó và hỏi tôi:
- Vì sao em không viết câu chuyện về những cô cậu học trò vô tư lự đó? Đó cũng là một cách trị liệu, xoa dịu căng thẳng trong đầu, cho tâm hồn trẻ lại. Tác phẩm của em vì sao toàn tranh đấu chém chém giết giết? Ngày nào cũng nhốt mình trong thế giới đó mới khiến em không thoải mái.
- Để tôi đoán câu tiếp theo của anh có phải là: Vì tinh thần tôi không thoải mái nên mới sinh ra ảo giác, khiến tôi cảm thấy toàn bộ những câu chuyện tôi đang viết dỡ có thể tự hoàn thành. Tinh thần tôi bị chia tách đúng không?
- Không phải. Em có biết ngoài công việc chính là trưởng khoa tâm thần học tôi còn nghề tay trái là gì không?
Ơ, sao câu chuyện lái sang hướng khác rồi?
- Tôi còn là một chuyên gia chuyên đào sâu tìm hiểu, giải mã, chữa trị những hiện tượng tâm linh. Biệt tài của tôi là thôi miên.
Nghe xong cằm của tôi muốn rớt xuống đất. Hóa ra anh ta dẫn tôi ra đây là để tôi tiếp cận thân phận và nghề nghiệp thứ hai của anh ta à? Muốn dùng thôi miên để hỗ trợ quá trình điều trị cho tôi sao? Nhưng thực hiện ở công viên thì cũng quá...
Tôi còn chưa nghĩ xong anh đã lần nữa cất tiếng lôi suy nghĩ của tôi trở về thực tại.
- Trường hợp của em không phải lần đầu tôi gặp. Người đầu tiên tôi gặp, người đó vướng vào hiện tượng tâm linh thuần túy. Hằng đêm cô ấy đều mơ thấy mình và một người khác xuất hiện ở một nơi xa lạ, phát sinh quan hệ yêu đương. Ngày qua ngày sức khỏe cô ấy giảm sút, càng ngày càng thích ngủ. Cô ấy tìm đến tôi để điều trị. Tôi đã giúp cô ấy tách rời Âm Linh bám theo cô ấy hằng đêm.
- Hóa ra ngoài công việc bác sĩ anh còn là một đạo sĩ ha.
- Tôi không phải đạo sĩ. Tôi chỉ là người từng học qua và biết phương pháp hóa giải những hiện tượng siêu nhiên ảnh hưởng bất lợi đến con người.
- Vậy anh nhìn tôi xem, có phải tôi cũng bị Âm Linh bám vào như cô ấy hay không?
- Tôi không nhìn ra.
Tôi xì một tiếng khinh thường. Anh ta lại nói tiếp.
- Người thứ hai đến tìm tôi là một anh chàng bị trầm cảm nặng. Anh ta nói áp lực công việc hiện tại rất lớn nhưng không bỏ xuống được. Vì không làm là không có tiền để nuôi vợ nuôi con. Một ngày nọ anh ta phát hiện, ban đêm ngủ trực tại công ty một mình, khi tỉnh dậy sẽ thấy mình nằm trong nhà tắm. Cổ và tay có vết bầm như bị bàn tay ai bóp chặt. Sau khi tự gắn camera giám sát hồng ngoại ở nơi ngủ và phòng tắm, anh ta phát hiện ban đêm mình bị mộng du, tự siết cổ mình đến ngất đi. Có khi tay trái muốn bóp cổ, tay phải cản tay trái lại, nên sáng ra mới có vết bầm.
Tôi tò mò hỏi.
- Vấn đề của anh ta là gì?
- Tinh thần không ổn định khiến sóng điện não ban đêm không đều. Khiến Âm Linh bắt được những đợt sóng lệch pha đó mà bám vào điều khiển thân thể làm những chuyện tự tổn thương. Một phần nữa là vì công ty anh ta đang làm được xây trên khu nghĩa địa, âm hồn nơi đó còn vương vấn chưa tan hết.
- Anh ta đã khỏi bệnh hay chưa?
- Đang trong quá trình điều trị.
- Điều trị bằng phương pháp gì?
- Ban đầu, trước khi ngủ tự trói tay chân vào giường. Sau khi tôi tiến hành siêu độ Âm Linh cho khu đất đó, tôi đã cho anh ta tiến hành điều trị bước hai. Bỏ hết những công việc buổi tối, ngồi thiền tĩnh tâm trước khi ngủ.
Ơ, nghe qua hình như cũng đơn giản nhỉ.
- Sức khỏe anh ta có khả quan hơn hay không?
- Có.
- Tôi có thể gặp người đó không?
- Ban đầu anh ta có chút tránh né chuyện tiếp xúc với người lạ, hiện tại đã đỡ hơn một chút. Khi nào em muốn gặp anh ta thì báo với tôi.
- Được.
Tôi bắt đầu tò mò với thế lực siêu nhiên mà Hải Nam luôn miệng gọi là Âm Linh rồi.
- Ngoài tôi và hai người đó anh còn bệnh nhân kỳ lạ nào khác không?
- Còn chứ. Có một bệnh nhân nữ tôi vừa tiếp nhận gần đây, tình trạng của cô ấy giống em nhất. Cô ấy là họa sĩ, nhưng đôi lúc màu sắc trong mắt cô ấy bị biến đổi, bức tranh sau khi vẽ ra mất giá trị và loạn thị giác. Đôi khi những thứ trước mắt cô ấy bị che mất, kiểu như đặt hộp bút trước mặt nhưng trong vòng một giờ tiếp theo không thấy đâu. Qua một giờ hộp bút tự hiện ra vị trí cũ. Những bức tranh cô ấy vẽ ra khi hoàn thành rất hoàn mĩ, nhưng nếu không đem ra khỏi phòng tranh ngay hôm sau nó có thể tự tô thêm màu. Những bức tranh đó sau khi bán ra, người mua thường gặp tai nạn kỳ lạ khiến cô ấy càng ngày càng hoang mang. Thời gian gần đây tranh cô ấy vẽ chỉ còn để trưng bày không bán nữa.
- Cô ấy có lắp camera giám sát không?
- Có. Nhưng cô ấy khác em ở chỗ. Tất cả những màu kỳ lạ trong tranh hay những bước tranh tự hoàn thành đều do một tay cô ấy vẽ sau khi ngủ. Chính là khi cô ấy ngủ, một người khác trong cô ấy sẽ thức dậy tiếp tục vẽ, có thể vẽ chồng lên tranh cũ, đôi khi sẽ vẽ mới hoàn toàn. Những thứ cô ấy nói đột nhiên biến mất trong thời gian nào đó, trong camera giám sát nó vẫn nằm chỗ cũ không hề mất.
- Vậy khi cô ấy nhìn vào camera, cô ấy thấy những gì?
- Những gì cô ấy nhìn thấy và mô tả giống với những gì mọi người nhìn thấy. Cô ấy thấy những món đồ mình cho là biến mất thực chất không biến mất. Điều đó đồng nghĩa chỉ có tầm nhìn thực tế của cô ấy bị che đậy bởi thứ gì đó nên không thấy mà thôi. Cô ấy cũng nhìn thấy bản thân mình thức dậy sau khi ngủ hằng đêm, đờ đẫn đi loanh quanh phòng, cầm được cọ là bắt đầu vẽ.
- Cô ấy cũng đang trong quá trình điều trị đúng không?
- Đúng vậy.
- Phương thức thế nào? Kết quả khả quan không?
- Phác đồ điều trị như của em vậy. Tôi đang cố gắng tìm ra thứ gây nhiễu cho cô ấy cũng như thứ cuốn em vào quyển vở.
Tôi khẽ nhướn mày không nói gì. Hóa ra anh ta tin những gì tôi nói là mình bị cuốn vào quyển vở.
- Thật ra tất cả video em cho tôi xem trong ngày hôm đó đều là những đoạn có vấn đề phải không? Tôi nhìn thấy chuẩn đoán trước đó trong bệnh án của em là: Khi bệnh nhân nhìn vào camera tự giám sát sẽ thấy bản thân bị cuốn vào quyển vở đang viết dỡ.
- Ừm. Tất cả video đều là đoạn tôi bị cuốn vào vở đến khi bị ném ra.
- Có bao nhiêu người nhìn thấy cảnh tượng đó khi xem giống như em?
- Có mẹ tôi. Những người khác đều nhìn thấy đêm nào tôi cũng ngủ đúng giờ đúng giấc.
- Vì sao hôm trước em nói dối trước mặt tôi là mọi chuyện đã trở lại bình thường? Em không chịu nói thật tình trạng của mình cho bác sĩ điều trị chính cho em là tôi, tôi làm sao có thể chữa trị cho em?
- Tôi cảm thấy vấn đề đó nằm ở đôi mắt của mình, nhìn quen là được.
- Em không cảm thấy tò mò vì sao mọi người nói khi nhìn vào camera giám sát của em họ đều thấy em nằm ngủ, không di động. Trong khi đó sách của em viết đều có thể tự hoàn thành, mọi người công nhận điều đó. Vấn đề đặt ra ai hoàn thành nó, em không cảm thấy lạ sao, không muốn tìm hiểu sao?
- Đương nhiên là tôi cũng tò mò rồi, nên tôi mới đi tới khoa tâm thần để khám. Anh nhìn ra vấn đề của tôi không?
- Để tìm ra vấn đề, chữa trị cho em khỏi bệnh hoàn toàn, tôi cần em hoàn toàn hợp tác. Kể từ bây giờ không được che giấu bất kỳ hiện tượng lạ, khó giải thích nào xung quanh em. Bất cứ thứ gì từ nghe, nhìn, nghĩ, giao cảm với người lạ, tôi điều muốn biết.
- Anh có thể ví dụ rõ hơn một chút không?
- Ví dụ, khi ngồi nói chuyện với tôi em cảm thấy thoải mái hay khó chịu, bên tai còn giọng nói ai khác không, có cảm thấy hiện tại vẫn còn một người khác nữa đứng bên cạnh em không? Ví dụ khi ở nhà ngồi viết truyện một mình em có cảm thấy đau đầu, nặng vai hay không? Những thay đổi kỳ lạ trong phòng vào mỗi sáng ví như vở tự động lật trang, bao nhiêu trang, bút đặt lệch góc bao nhiêu độ. Xem camera giám sát, em thấy mình cuốn vào lúc mấy giờ, trở ra lúc mấy giờ. Đêm đó em có nằm mơ hay không, mơ thấy những gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...