Nhảy múa trong tim anh

 
Editor: Rum Bacardi
 

Đi về phòng vũ đạo, bắt đầu luyện kỹ thuật giãn mở cơ thể.
 
Cô thay giày ba lê, cột tóc lại lần nữa, mặt soi gương, nhấc chân lên dựa vào gậy, bụng hóp chặt lưng thẳng, bả vai mở ra hướng xuống dưới, động tác  tay mềm mại theo nhịp thở và khom lưng, đầu ngón tay chạm mũi chân từng cái một.
 
Trần Lưu ở sau lưng cô, nhìn cô trong gương một lúc, cơ thể nhỏ mềm mại, phần cổ nhỏ thẳng tắp tuyệt đẹp, xương quai xanh lõm xuống tinh xảo, mặt không biểu cảm nhưng lại không sợ hãi, ngơ ngác, khuôn mặt sinh ra đã mềm mại.
 
Toàn bộ người học múa ba lê, cơ thể, tư thế cử chỉ đều rất đẹp, cô so với những người khác không khác lắm, nhưng cũng rất đặc biệt.
 
Khác nhau nằm ở chỗ, Trần Lưu không muốn chơi đùa những người khác, chỉ muốn chơi đùa cô.
 

 
Trần Lưu nhìn một lúc liền vào phòng thay đồ của giáo viên thay đồ luyện múa
 
Bị anh nhìn chằm chằm, Bạch Chỉ vẫn luôn giả vờ tự nhiên, thở một hơi rất lớn, mềm oặt nằm sấp lên gậy lười biếng.

 
Chủ yếu là bị anh nhìn, hô hấp với tay chân đều căng thẳng muốn run lên, còn may cô cực lực trấn định.
 
Lúc này, hai bạn cùng phòng cô cũng tới phòng vũ đạo, thấy bộ dạng lười biếng tiêu cực của cô, liếc mắt nhìn nhau một cái.
 
Khó trách thầy Trần phải tăng cường huấn luyện với cậu ta.
 
Mà Lưu Họa ở cửa gọi Bạch Chỉ đi ăn bữa sáng. Nhà ăn buổi sáng 6:15 mới mở cửa, Bạch Chỉ nhất định không ăn, cô ấy lại mua một phần cơm nếp cho cô.
 
Bạch Chỉ đứng ở cửa, nắm cơm nắm ăn một miếng, lại nặn tròn về, cơm nắm thu nhỏ lại.
 
Cứ như vậy từ từ ăn trong thời gian dài.
 
Bạn học khác cũng lục tục tới, một số người chào hỏi cô.
 

Hầu như tất cả mọi người đều đến, cô mới ăn xong, đi đến thùng rác ném túi giấy xuống, lại uống hết sữa dâu tây lớp trưởng Lưu mua cho cô.
 
Đi vào phòng vũ đạo, mọi người đều đang làm nóng cơ thể, hoặc là một mình, hoặc là hai người hợp tác.
 
Vị trí ban đầu của cô đã bị người khác chiếm, thế là đi qua góc.
 
Không bao lâu, Trần Lưu mới từ phòng thay quần áo ra, đi một vòng trong phòng vũ đạo, giám sát tình hình của học sinh.
 
Lúc đi đến chỗ Bạch Chỉ, hai bàn tay cô đặt lên gậy, cúi đầu, tự ấn vai mình.
 
Động tác này, có thể hoàn thành một mình, nhưng có người hỗ trợ sẽ tốt hơn.
 
Bạch Chỉ rất cố chấp, đến  trường học này sẽ không tìm người hỗ trợ.
 
Chỉ là độ mềm dẻo của cơ thể cô rất tốt, một số đoạn nhỏ yêu cầu hỗ trợ kéo gân động tác, một mình cô có thể làm được. Nếu không làm được, thì dùng hết khả năng là làm được.
 
Tính tình kỳ lạ này… Một tháng trước các bạn học khác chỉ lắc đầu, mặc kệ cô.
 
Mà hôm nay, Trần Lưu tiến đến.
 
Bạch Chỉ cúi đầu, nhìn thấy một đôi chân dài đi tới phía mình, cô nhanh chóng nghĩ tới việc đứng dậy, nhưng bị đè lại.
 
Trần Lưu đứng cạnh người cô, hai bàn tay ở sau lưng cô dùng một sức đè xuống.
 
Một tiếng khớp xương vang lên, cùng giọng nữ kinh hoàng đồng thời vang lên.
 
“A ——” Bạch Chỉ kêu không phải vì đau, mà là bị dọa.
 
Vị trí xương sườn dán lên đồ vật nửa cứng, khi ở sân thể dục không cứng như vậy.
 
Nhưng cũng đủ dọa cô.
 
Sao anh ta dám! Này, nhiều người đều đang nhìn như thế…!
 

Trần Lưu lại ấn một chút, khớp xương lại vang lên một tiếng rắc.
 
“Bà cụ này, xương cốt này, bao nhiêu năm không luyện rồi?” Giọng nói anh lạnh lùng khó giấu ý cười và trêu ghẹo.
 
Trong phòng vũ đạo cười ầm ĩ.
 
Người học khiêu vũ, tố chất cơ thể này… Huống chi Bạch Chỉ dù tuổi nhỏ nhất lại luôn nghiêm túc, từ trước đến nay ít khi bị giáo viên trêu đùa gọi "bà cụ", thật sự mất mặt.
 
Khuôn mặt Bạch Chỉ hiện hiện màu đỏ ửng, nhưng không đơn giản bị cười, còn vì Trần Lưu ấn nhịp tám tám, lúc nửa người trên của cô bị đè xuống trở lại, cây đồ vật kia cọ xát ở eo sườn cô!
 
Nhưng mà chỉ có Bạch Chỉ biết.
 
Đè vai kết thúc, Trần Lưu buông cô ra.
 
Bạch Chỉ vội vàng đứng lên, chột dạ cúi đầu, không dám nhìn bất cứ người nào, sợ nhìn thấy có người lộ ra ý cười hiểu rõ.
 
Cảm giác vị trí sườn bên trái khó lòng giải thích, cô nhịn vài giây, vẫn kẹp chặt cánh tay, dùng khuỷu tay xoa nơi đó, muốn lau dấu vết của cảm giác bị anh đùa bỡn.
 
Động tác nhỏ rơi vào trong mắt Trần Lưu, thầy Trần nhìn chằm chằm cô gái trong góc, đưa lưng về phía mọi người, cong cong môi, thanh âm lại răn dạy: “Dù cho vũ công có tính mềm dẻo tốt, kiến thức cơ bản, dây chằng đều là quan trọng nhất, chậm trễ một ngày thì có khả năng không thể quay về trạng thái ngày hôm qua. Bạch Chỉ, tới chỗ này hơn một tháng, có bao nhiêu lần là em thật sự luyện múa đúng cách?”
 
Thầy Trần dạy dỗ người khác, mọi người nín thở.
 
Bạch Chỉ cắn môi, không nói lời nào.
 
“Hơn một tháng cũng chưa luyện đúng cách?”
 
Bạch Chỉ lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: “Mỗi lần nghỉ về nhà đều luyện đúng cách.” Mẹ cô sẽ giúp cô.
 
“Trường học thì không có cơ hội cho em luyện tập?”
 
Bạch Chỉ lại không trả lời, rũ mắt xuống.
 

“Em cảm thấy không hòa nhập được với tập thể, cho nên ngay cả tìm bạn nhảy cũng từ bỏ không muốn tìm, đúng không?”
 
Bạch Chỉ cắn môi không phản ứng.
 
Trần Lưu trầm mặt xuống: “Đi vào đây với tôi, nói nguyên nhân.”
 
Bạch Chỉ đi theo sau Trần Lưu vào phòng thay quần áo của giáo viên.
 
Đóng cửa, học sinh bên ngoài châu đầu ghé tai.
 
“Sao giờ Bạch Chỉ kém như vậy? Xương cốt thế kia… Người học múa thật sự là không nên.”
 
“Mình nhớ rõ ngày hôm qua tan học cậu ấy còn bị thầy Trần giữ lại.”
 
Một bạn cùng phòng Bạch Chỉ trả lời: “Sáng nay còn bị thầy giáo gọi đi tập thể dục buổi sáng, 5 giờ rưỡi.”
 
“Chậc chậc”
 
“Giờ tuy cậu ấy kém một chút, trường học cũng không thể bỏ cậu ấy, có thể sẽ bị "chăm sóc" đặc biệt.”
 
Loại chăm sóc này, hiển nhiên không phải hạ thấp tiêu chuẩn đối với Bạch Chỉ, mà là càng thêm nghiêm khắc.
 
Cho nên ngày kế tiếp, dù thầy Trần tăng thêm độ huấn luyện mạnh yếu đối với Bạch Chỉ, bọn họ cũng không thấy kỳ lạ.
 
Đóng cửa, Bạch Chỉ thật sự bị chăm sóc đặc biệt.
 
Dù sao thầy Trần sẽ không ôm học sinh khác ngồi xuống, thay đổi vẻ mặt nghiêm túc ở bên ngoài, nhẹ nhàng ôm cô, bóp nặn, mổ lên môi cô, lười biếng thấp giọng hỏi: “Uống cái gì?”
 
“Sữa dâu tây…”
 
“Thơm quá, mỗi ngày thầy mua cho em được không?”
 
Bạch Chỉ lập tức khóc: “Không cần.”
 
Anh nâng mặt cô lên: “Ấm ức cái gì. Tôi rất hung dữ? Vẫn còn tốt, nói chuyện bình thường.”
 
“…”
 
Vài giây sau, Bạch Chỉ lấy hết can đảm: “Sau này thầy đừng… Ở lớp học làm như vậy với em.” Các bạn học đều nhìn…

 
Trần Lưu thấp giọng bật cười: “Lén làm giống lúc nãy là được?”
 
Vật cứng dưới mông làm loạn, Bạch Chỉ vội lắc đầu: “Cũng không được.”
 
Trần Lưu sẽ không nghe lời cô nói, nhưng giờ phút này không trêu đùa cô, ôm cô nói chuyện chính sự.
 
“Vì sao không chịu tìm bạn học hỗ trợ?”
 
Đứa trẻ học múa ba lê mười tuổi bắt đầu phải cùng bạn học cộng sự học khiêu vũ hai người, cô không nên khó khăn ở phương diện giao tiếp này.
 
Bạch Chỉ rũ mi mắt: “Không muốn tìm bọn họ.”
 
“Nữ cũng không được?”
 
“Các cậu ấy không thích tôi.”
 
Trần Lưu vê mái tóc bồng bềnh ở thái dương của cô, nắn vuốt, biến thành một nắm.
 
Ánh mắt dừng lại, giống như đang trầm tư.
 
Đầu xuân năm nay, Bạch Chỉ vừa tròn 17 tuổi vì một cuộc thi đấu hạng A được sự chú ý của trong giới trong và ngoài nước, được trường học đặc biệt tuyển vào.
 
Không cần thi cử, đồng nghĩa cũng là học sinh nhỏ tuổi nhất được tuyển năm nay. Sự tính toán và ghen ghét giữa học sinh nữ nhỏ, anh cũng hiểu rõ một chút.
 
“Lưu Họa đâu?” Trần Lưu có ấn tượng tốt với Lưu Họa, văn phòng giáo viên giao cho cô làm chuyện gì, cô cũng đồng ý, làm tốt, vả lại cũng không oán giận, rất tích cực nhiệt tình.
 
Bạch Chỉ lắc đầu.
 
Học sinh nữ trong lớp chỉ có Lưu Họa đối xử với cô tốt một chút, nhưng Bạch Chỉ cảm thấy Lưu Họa chỉ thuần tuý là người tốt, loại chuyện gặp bất bình thế này, nếu vì vậy mà cô quấn lấy Lưu Họa, thì người khác sẽ càng ghét cô hơn, giữ thái độ nghiêm túc lịch sự, nói không chừng Lưu Họa sẽ cảm thấy rắc rối, còn ngượng ngùng mặc kệ cô.
 
Trần Lưu thay đổi vấn đề: “Nếu cô ấy thích em, chủ động trợ giúp em, em chịu nhận lời không?”
 
Bạch Chỉ suy nghĩ thật lâu, lắc đầu.
 
Trần Lưu vỗ vỗ mông cô: “Về học đi.”
 
Bạch Chỉ đi ra ngoài, Trần Lưu cũng trở về văn phòng.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui