Nhảy múa trong tim anh

 
Editor: Thanh Việt
 
*Sinh nhật của nữ chính có sự thay đổi nhỏ, vốn là vào tháng 7, phía trước lại chuyển về tháng 1. Đã thay đổi lại toàn truyện rồi, nhưng sự thay đổi rất nhỏ, báo cho mọi người ở đây một chút, không cần quay lại đọc.


 
Nói dối anh, còn thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện.
 
Bạch Chỉ tự biết sai, cả đoạn đường không dám hé răng, chờ đến khi đi vào phòng đã được Tiêu Du đặt trước thì vẫn còn đang kìm nước mắt chờ anh lên tiếng.
 
Nhưng anh im lặng, từ đầu tới cuối đều im lặng.
 
Cô luống cuống, sợ anh lạnh lòng nên cái gì cũng không nói.
 
Nhịn khóc nhìn anh một lúc lâu, “Anh không cần em nữa phải không?” Cô khóc không ra tiếng nức nở hỏi, cảm giác an toàn bị thiếu mất, ngay khi mở miệng nói ra từ đầu tiên, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Cô lắc lắc đầu, “Em không bị anh ấy đụng vào, chỉ có, chỉ có…”
 
Cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, miễn cưỡng xốc lại tinh thần vọt vào nhà tắm, không màng đến Trần Lưu đang đuổi theo nói gì đó, vội vàng rối loạn lấy đồ dùng rửa mặt ra, cố gắng chà lưỡi, không tới vài lần, bị kích thích mà nôn trên bồn rửa.
 
Xong rồi dùng mu bàn tay lau nước mắt đang trào ra trên khóe mắt, nôn ra bột nước rồi xả đi, sau đó lại muốn đi lấy vòi hoa sen rửa nơi bị chạm vào trên đùi, nhưng Trần Lưu lại sinh cơn độc ác khiêng cô ra, ném lên trên giường.
 


Bạch Chỉ thấy trời đất như quay cuồng, bò dậy, cơ thể lắc lư, sau đó cả người giống như cành liễu thành tinh leo lên người anh, đôi tay bám vào vai cổ anh, cơ thể mềm mại cọ khắp các nơi, không ngừng nói: “Thầy, em sạch sẽ, thật sự là em không bị chạm vào, ôm cũng chưa ôm. Không tin anh làm em đi.”
 
Nói xong bắt đầu cởi quần áo, cơ thể nhỏ thuần khiết cởi đến khi chỉ còn một cái quần lót màu hồng nhạt thuần vải bông, là vì muốn chứng minh cho anh xem.
 
Trần Lưu nghe thấy bản thân mình cắn răng hỏi cô rốt cuộc đã uống bao nhiêu.
 
Cô say rượu phát điên: “Anh hôn một cái đi, không có mùi của người khác đâu. Anh ta chỉ dùng ngón tay giở trò một chút. Vừa rồi em đã rửa sạch sẽ rồi, anh cũng nhìn thấy rồi đó.”
 
Trần Lưu không nghi ngờ lời của cô, nhưng không có nghĩa là anh vui vẻ hài lòng. Càng là hành động chưa làm, thì đều không phải là Từ Yến không làm, mà là chưa kịp.
 
Anh nhíu mày lại, muốn hỏi rõ ràng xem Từ Yến dùng cái tay nào. Cô ngửa mặt, dâng môi lưỡi thơm mềm cho anh, kem đánh răng vị bạc hà tươi mát ở bên trong, trộn lẫn với mùi rượu êm dịu thoảng qua.
 
Anh rũ mắt xuống, thấy hàng mi mỏng nhắm nghiền và chóp mũi ửng đỏ của cô, lông mi như cái quạt bị nước mắt làm ướt nhẹp đang hơi hơi động đậy.

 
Không uống quá nhiều, chỉ là cô uống rượu kém, thuận tiện mượn rượu làm trò điên khùng.
 
Trao đổi nước bọt, bộ phận phía dưới dính sát mà cọ xát lẫn nhau, hơi thở nam tính dày đặc quen thuộc làm cô yên tâm bao bọc lấy cô, hơn nữa còn đang ngà ngà say, dục vọng trong cơ thể Bạch Chỉ bị thôi thúc ra rất nhanh, hơn nữa còn muốn mạnh mẽ hơn so với trước.
 
Quần lót ướt dính một mảng. Cô mềm như bông mà đè lên anh, chà xát đến nỗi càng thêm dâm đãng quyến rũ, mở hai mắt rơm rớm nước, môi kề bên tai anh, nhẹ nhàng thở gấp muốn nói gì đó: “Thầy… A~ –––––”
 
Cô không đề phòng mà đột nhiên rên rỉ một tiếng, là Trần Lưu ưỡn hông thật mạnh, đồng thời tàn nhẫn nhào nặn đôi gò xinh đẹp trước ngực cô để kích thích.
 
“Nhất định phải khai ngòi châm lửa vào lúc này sao?” Vốn dĩ đang trong cơn giận dữ, không sợ anh là một người nhẫn tâm, đâm chết cô để dạy dỗ sao?
 
Vật to lớn giữa háng người đàn ông nghiền lấy giữa hai chân cô.
 
“Ưm a… Mạnh hơn một chút, rất thích, rất muốn gậy thịt lớn cắm vào a a, ư ––––”
 
Đmm.
 
Trần Lưu lấp kín lấy cái miệng nhỏ không ngừng nói lời thô tục sau khi say của cô, hôn đến nỗi đầu lưỡi cô tê dại không có sức để quấn lấy, mới buông ra.
 
“Bạch Chỉ, em mẹ nó về sau mà còn dám uống rượu trước mặt thằng khác xem.” Ngón tay dài của anh cách lớp quần lót của cô mà đè xuống, nhíu mày thật chặt, “Uống rượu, lại nhiều nước thành ra như thế này, muốn cho ai cắm?”
 
“Em cũng mới uống lần đầu tiên… Cũng không biết vì sao lại cứ chảy ra như vậy… Em cũng không có cách nào khác mà.” Cô liếm khoé môi tạo ra một sợi chỉ bạc, giọng nói mềm đến nỗi có thể chứa nước: “Anh làm gì mà dữ như thế, con gái là để anh bắt lấy doạ sao?”
 
Đương nhiên không phải. Là bắt lấy để đâm.
 
Chỉ là Trần Lưu tức giận mà cười cười, “Vậy em thấy tôi phải nên như thế nào? Tôi bảo em giữ khoảng cách, em thì hoàn toàn làm ngược lại, gạt tôi đi ra ngoài với cậu ta, ngâm suối nước nóng, ngủ cùng một phòng, còn dám uống say trước mặt cậu ta.”
 
Anh nâng cằm cô bé đang chột dạ cúi đầu lên, còn muốn nói cái gì nhưng lại dừng một chút, kiềm chế.
 
Tin nhắn lấp lửng trên wechat sáng nay của cô, lời của Tưởng Tuyển, tất cả nghi ngờ bất an anh có, vào giây phút tra được tên cô ở quầy lễ tân đã có đáp án.
 
Một phòng đôi, thông tin khách hàng còn có một Từ Yến. Từ một giây đó đến tận bây giờ, anh thật sự rất muốn hỏi cô một câu, cô biết anh có cảm nhận thế nào không?
 
Nếu không phải anh cũng ở đây, nếu không phải Tưởng Tuyển đụng phải cô, việc này sẽ như thế nào?
 

Anh nghĩ mà sợ đến tức giận. Lúc trước không muốn nói, chính là vì biết bản thân anh không có cách để bình tĩnh mở miệng. Có thể ngữ điệu không hay lắm, làm cô cảm thấy bị chèn ép còn bị trách cứ, trong lòng sẽ càng khó chịu thêm.
 
Nhưng không nỡ mắng cô, cũng không có cách gì để lập tức dỗ dành. Nghĩ đến tâm lý không có chút gì đề phòng với Từ Yến kia của cô, muốn trừng trị Từ Yến còn phải bị nhiều hậu quả như vậy kiềm chế… Trải qua nửa đời cũng chưa từng phải bó tay nén giận như vậy.
 
Nỗi phiền muộn trong lòng dịu đi, thấy xung quanh mắt cô lại bắt đầu đỏ hồng, Trần Lưu khẽ thở dài, lau gương mặt ấm áp của cô, “Được rồi, là anh không khống chế được cảm xúc.”
 
Bạch Chỉ đỏ mắt, lắc đầu.
 
Rõ ràng cô chính là người sai.
 
Lúc trước anh đã nhắc nhở cô rất nhiều lần, cũng cho thấy anh rất để ý khi cô và Từ Yến quá thân thiết, mỗi lần cô đều chỉ gật đầu ngoài mặt, trong lòng lại không cho là đúng.
 
Sau khi xảy ra chuyện, sắc mặt kém như vậy, cũng không nhịn được mà nói cô không phải, còn quan tâm đến tâm trạng của cô mà dỗ dành.
 
Rõ ràng người cần được dỗ là anh.
 
Cũng là thật sự muốn cho anh ––––– chuyện vừa rồi, vẫn còn làm lòng cô sợ hãi.
 
Cô không muốn cho người khác. Cô chỉ muốn cho anh. Bây giờ, ngay lập tức.
 
Cái tay nhỏ của cô vừa vội vàng cởi quần áo của anh, vừa chân thành hôn lên môi anh, Trần Lưu cũng không biết trong lòng cô đang tính làm điều gì, còn cho rằng là giống như bình thường thôi.
 
Bạch Chỉ cởi bỏ khoá kéo quần tây của anh, sờ đến chỗ thô cứng nóng bỏng kia, cơ thể cô mềm nhũn, trượt từ trên người anh xuống, kéo quần lót đàn ông màu tối ra, có thứ gì đó lập tức nhảy ra, quy đầu to thiếu chút nữa đã chọc lên mặt cô.
 
Gốc rễ tội ác nằm trong miệng cô, anh tức giận đến nỗi dương vật anh cương to lên, cô ăn hơi khó khăn, đành phải nhổ ra trước.
 
Cô đột nhiên bị nhấc lên chui vào vòng tay anh, giọng điệu thì là chịu đựng không muốn so đo, nhưng cuối cùng khi tức giận vẫn cực hẹp hòi, tính sổ với cô: “Khi ngâm suối nước nóng mặc áo tắm gì?” À, anh cũng còn chưa nhìn thấy dáng vẻ khi cô mặc bikini.
 
“Thì, không khác gì một cái váy nhỏ lắm.”
 
“Cậu ta mặc cái gì?”
 
“Quần bơi tứ giác.” Cô không dám có bất kỳ lời nói dối hay che dấu nào, hỏi gì đáp nấy, trả lời thành thật.

 
“Màu gì?”
 
“Hình như là màu lam sẫm…”
 
Trần Lưu cười đáp lại, “Kích cỡ bao nhiêu? Dùng tay so cho anh xem.”
 
Hố này quá lớn, Bạch Chỉ không bị ngốc, đương nhiên không nhảy vào.
 
Nếu so sánh thật, còn về được không?
 
Cô cúi đầu dời tầm mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em không nhìn thấy anh ấy.” Lời này là thật.
 
“Là sao, anh thấy em quan sát rất cẩn thận.”
 
“…” Nào coi là quan sát, kiểu dáng và màu sắc chỉ là chuyện của một cái liếc mắt.
 
Cô ngoan ngoãn câm miệng, tay nhỏ nắm gậy thịt, gấp gáp lấy lòng, lòng bàn tay non mềm mơn trớn đường gân xanh thô ráp bên ngoài, cửa mắt lập tức chảy ra tinh dịch trong suốt.
 
Trần Lưu nín cười. Anh hỏi cô là bởi vì phát hiện ra cô vẫn còn năng lực tư duy liền mạch, không tới nỗi bất tỉnh nhân sự, chỉ là do lần đầu nếm thử, tửu lượng tất nhiên hơi thấp, nửa say nửa tỉnh. Hoặc có thể cảm giác ngà ngà say đã chậm rãi rút đi hoặc đã thích ứng được.
 
Cái đồ yêu tinh này.
 
Cô lại quỳ sát giữa hai chân anh một lần nữa, thè lưỡi ra liếm từ phần gốc rễ liếm lên trên, chống lên lỗ nhỏ mà xoay tròn chơi đùa mấy phen, kéo ra, mang theo một lượng tinh chất lỏng, đầu lưỡi cong lên, hai cánh môi mềm mại trơn ướt hé mở, đôi mắt díp lại thành một đường dài, vừa trong sáng vừa ham muốn mà nhìn về phía anh, lại một lần nữa ngậm lấy đỉnh tròn thô to đầy đặn mà nuốt ăn.
 
Không lâu sau, cởi quần lót ướt đẫm xuống, cô chủ động ngồi lên, đỡ thân gậy, quy đầu trượt vào theo mép hoa trơn trượt và hạt trân châu di chuyển vài lần, rồi để ở cửa động đang hơi hơi liếm mút, chậm rãi đưa vào một chút, bắt đầu cọ xát phun ra nuốt vào.
 
Cô tự chơi chính mình như thế cũng không phải lần một lần hai, Trần Lưu không ngăn cản. Mỗi lần đều không được bao lâu sẽ không còn sức phải nằm bò lên ngực anh, mông nhỏ đẹp đẽ muốn anh thẳng lưng đâm vào ma sát.
 
Nhưng lần này lại khác, Bạch Chỉ lén nghĩ thầm.
 
Cô ra quyết tâm, mới vừa thích ứng một chút, đã đỡ thân gậy mà chìm xuống.
 
Chỉ một cái chớp mắt, cả người đau như bị bổ ra.
 
Trần Lưu nhanh chóng siết giữ vòng eo cô, đã không còn kịp nữa rồi. Cô gái nhỏ trước mắt trắng bệch, tràn đầy đau đớn, huyệt nhỏ ăn toàn bộ quy đầu to tròn và một khúc phía trước.
 
Một cô bé, giao bản thân cho anh thì có quyết tâm lớn bao nhiêu? Cô coi nhẹ sự giận giữ và kìm nén cực độ của anh cùng câu “Đừng nhúc nhích”, thừa dịp anh không dám làm ra động tác lớn, sợ làm cô đau, cô lại vịn cánh tay anh mượn lực, lại ngồi xuống thêm vài phần. Đau đến nhắm mắt lại.
 
Bắp đùi nhỏ bé yếu ớt ngang bướng run lên, phần thân thô béo khảm vào chặt chẽ ở trong vòng thứ hai của huyệt nhỏ, đã bị nhét đầy đến mức độ lớn nhất, biến thành màu nửa trong suốt. Cô hít không khí, bụng nhỏ bị đè ép co rút lại, đường hoa khó khăn chảy ra vài giọt nhỏ màu đỏ tươi xuôi theo thân gậy, là biểu tượng cho thiếu nữ thuần trinh.
 

Bạch Chỉ bị đè xuống, được xoa bóp chỗ nhỏ phía dưới để giảm bớt đau đớn, một lúc lâu mới chậm lại, mông lung nhìn người đàn ông đang đè phía trên.
 
“Thầy, em không đau, anh mau di chuyển đi…” Cô đau đến nhíu mày cũng muốn nhẹ vặn eo.
 
Trần Lưu dằn lại động tác eo chết người của cô.
 
Vật cứng dưới thân được nơi cực kỳ mềm mại ấm áp mút mát đến nỗi linh hồn cũng muốn căng ra, sắc mặt nghiêm túc của anh lại đau lòng nhíu mày, cảm thấy cô bé này thật sự quá lớn gan.
 
“Trước tiên đừng quậy.” Thái độ ngữ điệu có chút cứng rắn.
 
Cô gái nhỏ khó hiểu nhìn anh, vài giây sau, chớp chớp hàng lông mi thấm ướt, chậm rãi từ từ mở miệng: “… Thầy, hay là em nói cho anh một chuyện nhé, tuy rằng tháng sau mới là sinh nhật em, nhưng dựa theo âm lịch, năm nay có một tháng nhuận, nếu không có tháng nhuận đó, hiện tại em cũng đã qua mười tám.” Cho nên, có thể. Anh muốn làm gì cũng có thể làm.
 
Mở miệng là nói điều hồ đồ.
 
Trần Lưu nói thầm, “Năm nay là năm thường.”
 
“À, ra là như vậy.” Chúa lừa đảo nói nhẹ nhàng: “Vậy em lại nói cho anh một việc tốt, thực năm sinh của em bị sai, lúc ấy cô ghi thông tin bị trượt tay một chút đó mà.”
 
Trần Lưu: “…”
 
Cô gái nhỏ bịa đặt xong, có thể cũng cảm thấy mình nói quá giả, nhịn không được mà ha ha cười lớn lên, thần thái mang vài phần hàm ý, đáy mắt lại loé lên tia sáng ranh mãnh.
 
Dương vật bị mật thuỷ làm ướt, đồng thời còn nơi đó còn khống chế cơ vòng kẹp chặt mút mát rất nhiều.
 
Có muốn ném cô vào khe sâu dục vọng của mình ngay bây giờ hay không?
 
Kéo hoàn toàn.
 
“Bạch Chỉ, em quyết như vậy sao?” Anh trầm giọng đặt câu hỏi.
 
Đôi mắt đen nhánh của cô cong lên, điểm xuyết ánh sáng, nói.
 
“Em biết bản thân đang làm gì.”
 
Được.
 
Xương má của người đàn ông căng thật chặt.
 
Như vậy là đủ rồi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui