Nhảy múa trong tim anh

Editor: Thanh Việt
 
Bạch Chỉ cảm thấy thật đúng là không thể nói lý với người đàn ông này.

 
Cô còn chưa để ý những việc tồi tệ anh đã làm, anh lại vì nhìn thấy cô nói chuyện hai câu với Từ Yến trên wechat liền… phạt cô không được cao trào.
 
—— Mà nguyên nhân xảy ra của tất cả chuyện này, là vào lúc chuẩn bị đi ngủ, Từ Yến gửi một tin nhắn wechat không đầu không đuôi, hỏi cô, có chuyện gạt cậu hay không.
 
Trần Lưu cảm thấy thằng nhóc trứng thối này có phải có dục vọng khống chế quá lớn với cô bé nhà mình không, còn ‘có chuyện gạt cậu hay không’? Hử? Cậu là ai? Chút riêng tư cũng không thể có.
 
Nhưng chuyện này cũng đủ để Trần Lưu phỏng đoán ra tình cảm thanh mai trúc mà mười mấy năm này đúng là rất thân mật khắng khít, gần như là loại không có bí mật gì.
 
Trần Lưu rất bất mãn. Loại bất mãn này đã được tích góp từ khi anh lục tìm màn phỏng vấn sau thi đấu mấy năm trước của cô gái nhỏ. Từ màn phỏng vấn thi đấu múa của hai người, anh có thể nhìn ra được ánh mắt nhìn cô của Từ Yến từ lúc còn là thiếu niên ngây thơ, rất là… chướng mắt.
 
Tâm tư quá rõ ràng.
 
Trần Lưu hừ nhẹ một tiếng, “Nói cho trúc mã nhỏ của em, em đang yêu đương, để cậu ta chú ý khoảng cách trong mối quan hệ bạn bè một chút.”
 

Bạch Chỉ không dám nói cho Từ Yến, sợ cậu nói với ba mẹ cô. Đồng thời cũng không thể hiểu được, yêu đương rồi thì ngay cả bạn bè cô quen cũng phải quản sao?
 
Cho nên cô từ chối.
 
Cô không “get” được anh, chỉ cảm thấy sao anh lại như vậy.
 
Kể cả đàn anh lần trước, tổng cộng cô mới nói chuyện được mấy câu với người khác phái chứ? Anh đã ghen lên rồi.
 
Sau đó Trần Lưu hỏi: “Trừ chuyện yêu đương, chuyện khác em đều không hề giữ riêng mà nói cho cậu ta?”
 
Sắc mặt anh hơi trầm xuống, Bạch Chỉ: “Ừ, chắc là vậy.”
 
“Nếu tôi không muốn em làm vậy thì sao?”
 
Bạch Chỉ hơi buồn, “Mỗi tuần anh ấy đều sẽ tổng kết báo cáo với em đó, em phải có chút ý có qua có lại chứ, cũng không thể đột nhiên lạnh nhạt quá… Hơn nữa anh ấy sống một mình ở nước ngoài, vốn đã rất vất vả, lâu lâu em nói chuyện với anh ấy cũng không quá đáng mà.”
 
Trần Lưu hiện lên một tia chế nhạo lạnh lùng, “Em có chắc là vất vả chứ? Có lẽ là tự do tự tại ấy chứ?”

 
Bạch Chỉ ghét anh vặn hỏi như vậy, mắng anh keo kiệt, cãi vã vài câu.
 
Cô bực mình, anh lại rất bình tĩnh, hỏi: “Em cảm thấy thích hợp? Đổi lại là mỗi ngày tôi làm chuyện gì cũng đều báo cáo với một người phụ nữ khác, em sẽ thế nào?”
 
Cô nhanh miệng nói một câu: “Không giống nhau, Từ Yến với em là đặc biệt.
 
Sau đó là im lặng. Mắt đen của anh nặng nề bình tĩnh nhìn cô.
 
Từ sau khi Bạch Chỉ qua lại với anh, bị anh chiều hư đến độ có thể lên trời xuống đất, lần đầu tiên biết giở tính trẻ con sẽ không phải nhận mấy lời có ý tứ sâu xa ‘cái này không nên’ ‘cái kia không nên’ mà chỉ dung túng xoa đầu.
 
Cho nên lần này anh nhìn cô, cô lập tức hoảng loạn.
 
Còn chưa chờ cô mở miệng giải thích cô không có ý gì khác, chỉ là từ nhỏ Từ Yến đã ở cùng cô, đến bây giờ cô cũng chỉ có một người bạn tốt như thế.
 
Anh lại xoay người đè lên cô, bàn tay to vân vê nơi riêng tư mỏng manh của cô, mím môi không nói một lời.
 
Bạch Chỉ cho rằng đó là  cách trút giận của anh, nghi hoặc, sao anh tức giận, còn làm cô thoải mái nhỉ…
 
Nhưng không bao lâu đã biết, anh đang phạt cô.
 
Ngón tay dài chơi đùa làm cô ướt át đến nỗi không ra hình ra dạng, bỗng nhiên anh lại rút ra, cô nâng mông nhỏ muốn đuổi theo quấn lấy, nhưng người đàn ông nhẫn tâm lấy ra, cô đành phải rên khẽ làm nũng, “Thầy, đừng, đừng đi mà, ưm…”
 
Khe non loang loáng ánh nước trong suốt, lúc đóng lúc mở phun ra mật hoa thơm ngọt.
 
Sắc mặt Trần Lưu trong trẻo mà lạnh lùng nhìn cái lỗ nhỏ đang chảy nước của cô, bàn tay to sờ lên đũng quần căng chặt, nơi đó in dấu hình dạng của một cây gậy thịt đập loạn không thôi, kích cỡ kinh người. Anh thong thả ung dung cọ xát hình dạng in trên quần ngủ.
 
Bạch Chỉ nhìn động tác của anh, lưỡi liếm khoé môi, cô chủ đông bò lên nằm giữa hai chân anh, đôi mắt ngấn nước nhìn anh, “Thầy, muốn ăn.”
 
Nếu đổi lại là ngày thường, anh sẽ móc ra, hoặc là dùng từ ngữ nhục nhã cô một lần: Bé dâm đãng, muốn ăn thì tự lấy ra đi. Để cô vừa chảy dâm thuỷ vừa vội vàng cởi khoá kéo quần anh xuống.
 
Nhưng giờ phút này, tay anh đặt ở đó, không lấy ra.
 
Bạch Chỉ cách một lớp vải ngậm lấy quy đầu ra sức mà liếm, để lại trên chiếc quần xám tro của anh một vệt nước nhỏ trên háng.
 
Liếm vài phút, cô để ý phản ứng của anh, nhìn thấy ánh mắt anh tối xuống, cô muốn kéo quần anh xuống, tay anh vẫn ngăn cản như cũ.

 
Không cảm kích thì thôi.
 
Bạch Chỉ cũng tức lên, răng thoáng lấy lực cắn một cái, nghe anh nửa đau nửa sướng mà hừ nhẹ một tiếng, xoay người trở về, đồng thời cầm lấy gậy mát xa đầu giường.
 
Trong lòng hừ một tiếng.
 
Cô cũng tự mình làm được.
 
Cuối cùng vừa mới duỗi đến phía dưới, cổ tay đã bị một bàn tay to nắm lấy, gậy mát xa rớt xuống giường.
 
Trần Lưu đè trên người cô, một tay khác kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, tạo thành tiếng vang rất lớn, thậm chí cánh tay mạnh mẽ còn mang theo gió mạnh, đều lộ rõ là cảm xúc của anh đang không vui.
 
Trần Lưu mặc sức lục tìm một thứ dạng dây có thể trói người, trói chặt cố định đôi tay cô trên đầu giường.
 
Anh cực kì lạnh lùng cứng rắn mở miệng: “Khi nào biết sai thì mới có thể lên đỉnh.”
 
Bạch Chỉ vì sắc mặt của anh, vừa tức vừa đau khổ. Hơn nữa cô cũng không cho rằng cô sai, cho nên giải thích thì được, nhận sai thì không. Đây là vấn đề về nguyên tắc, là do anh ngang ngược không nói lý.
 
Cô bướng bỉnh không nói lời nào. Cắn môi chịu đựng sóng tình chưa trút.
 
Trần Lưu cũng không ép cô, ra vẻ là cho cô thời gian suy nghĩ, mà trong khoảng thời gian này, anh làm chuyện của bản thân trước —— anh tự ý móc thứ đồ vật thô dài đỏ thẫm ra, nhìn chằm chằm giữa chân non ướt của cô, thong thả an ủi gậy thịt.
 
Bạch Chỉ vất vả lắm mới làm nhạt dần cơn ngứa lại xao động, cô nhìn vật lớn dựng thẳng cứng rắn kia, hai chân thon thả chồng lên nhau, kẹp chặt chân chậm rãi lắc mông, hồi tưởng lại tư vị nó đâm vào ma sát nơi đó của cô.
 
Khoái cảm mới vừa tìm về, hai chân đã bị người đàn ông tách ra, tiến vào giữa hai chân.
 
Bạch Chỉ cho rằng thái độ của anh đã thả lỏng, đôi chân nhỏ trắng ngần quấn vòng lên eo anh, bắp chân trơn mịn mềm mại vuốt ve sườn eo anh lấy lòng.
 
Ai dè là anh chỉ vì cô kẹp chân, không thể nhìn thấy nơi mềm mại kia, mới tách chân cô ra.
 
Trần Lưu đối với việc tự vuốt mình thì không có hứng thú nhiều lắm, nhìn thì không thoải mái bằng bàn tay nhỏ của cô vuốt, nhưng nhìn cái huyệt nhỏ của cô mấp máy không thôi, cũng đặc biệt sung sướng.
 
Trần Lưu nắm gậy thịt, dần dần dùng sức thít chặt, chỗ mắt nhỏ ở quy đầu chảy tinh dịch, anh vuốt ve theo thân gậy.

 
Tiếng nước bôi trơn dâm đãng hoà cùng tiếng va chạm của hai túi tinh, Bạch Chỉ nghe được thì động hoa ngứa ngáy không thôi, run rẩy nghĩ muốn liếm mút thứ gì đó.
 
Trần Lưu thở gấp đùa giỡn cô: “Cái huyệt dâm đãng, cả không khí cũng mút vui vẻ như thế?”
 
Mặt cô ửng hồng, mê muội nhìn dương vật anh, rên rỉ.
 
“Rất muốn phải không?” Trần Lưu cầm lấy gậy mát xa rớt trên giường, ấn xuống chốt mở, một phát đẩy lên mức cao nhất, tiếng động “xì xì” tần suất cao vang lên nho nhỏ.
 
Đây là sản phẩm nhập khẩu tốt nhất, nhiều ưu điểm, hiệu quả giảm âm là thứ nhất. Mới vừa mua về không bao lâu, có năm mức, lúc Trần Lưu cho cô dùng thử là nâng từng mức một, chơi đến mức thứ tư là cao nhất, cũng không có âm thanh, nhưng lúc ấy đã kích thích đến nỗi cô khóc lóc phun nước.
 
Chưa kể đến ở mức này. Cho nên dù âm thanh nhỏ, Bạch Chỉ cũng cảm thấy sợ hãi.
 
“Thầy, em sai rồi sai rồi sai rồi!” Cô vừa rụt chân về phía đầu giường, vừa nhận lỗi.
 
Trần Lưu nhìn phản ứng sợ hãi này của cô, sắc mặt tốt hơn, “Ừm, ngoan. Tôi hỏi em, sai rồi có phải sẽ bị phạt hay không?”
 
Vừa mới nãy không phải đã phạt sao? Bạch Chỉ tức giận chỉ trích anh: “Anh anh anh, khốn kiếp! Em không cần!!”
 
“Yên tâm, chỉ là sắp xếp cho em một bài tập thôi.”
 
Cô cho rằng có cơ hội thay đổi, hai mắt sáng lấp lánh, “Cái gì?”
 
“Viết 500 chữ về trải nghiệm sử dụng máy mát xa này, ngày mai giao trước khi tan học buổi chiều.”
 
Cô gật đầu, “Em viết, bây giờ lập tức viết, anh buông em ra, em viết xong rồi chúng ta đi ngủ.”
 
“Ngủ cái gì? Còn chưa thử qua mức độ này, không tự trải nghiệm thì cục cưng em làm sao mà viết?”
 
Cái đỉnh mượt tròn rung động đè lên thịt non bên bắp đùi nhạy cảm của cô, chậm rãi rong chơi chung quanh miệng huyệt, khoái cảm mạnh mẽ đánh sâu mà đi vào, Bạch Chỉ thét chói tai run người.
 
“Ư a a… Thầy, thầy… Không… Qúa… Qúa nhanh ưm ưm a a a ——”
 
Mắt đen của Trần Lưu không thèm chớp một cái nhìn chằm chằm phản ứng của cô gái nhỏ, bàn tay to nắm chặt dương vật đang nhảy lên bừng bừng. Một tay khác cầm gậy mát xa, trượt lên trượt xuống theo khe mật, cuối cùng đâm mạnh vân vê vào trong bông hoa ướt át lầy lội đang ra sức phun nước.
 
“Á~ ——“ Bạch Chỉ lập tức mất giọng, tay nhỏ bị trói nắm chặt dây, hai chân banh rộng, ngón chân cuộn lại như mười viên ngọc trắng.
 
Vài giây sau, cả người cô chùng xuống, dưới thân cũng chảy một lượng lớn nước mật xuống, làm ướt một mảng trên gra giường.
 
Cả người cô cũng mềm như muốn thành nước.
 
Trần Lưu tạm thời ấn tắt công tắc, Bạch Chỉ dừng lại, lúc trợn mắt ra, nhìn thấy người đàn ông đang cầm đầu tròn trên cây gậy dính dâm thuỷ của cô mà hít ngửi.

 
Mặt đỏ lên.
 
Trần Lưu cười nhẹ, quan sát cô: “Vừa muốn chơi, lại vừa muốn xấu hổ. Cảm nhận này, nhớ kĩ chưa?”
 
Bạch Chỉ vội gật đầu không ngừng.
 
“Vậy cục cưng thích vị của mức nào nhất?”
 
Cô lắc đầu, không dám trả lời bừa, sợ anh lại làm cô cảm nhận nữa.
 
“Không nhớ sao? Vậy đành phải ôn tập một lần nữa. Phải viết trải nghiệm lúc vào bên trong, như vậy sau này thầy giáo mới biết dùng cái nào sẽ làm em thoải mái nhất.” Thầy Trần nói, lại khởi động chốt mở một lần nữa.
 

 

 
Bạch Chỉ ôn tập đến chết đi sống lại, anh hỏi tất cả đã nhớ kĩ chưa?
 
Cô không hiểu trời xui đất khiến sao mà gật đầu. Chỉ muốn nhanh chóng kết thúc.
 
Sau đó người đàn ông này kiểm tra cô, vừa đảo loạn thứ tự, vừa hỏi cô đây là mức thứ mấy.
 
Lúc bắt đầu cô còn có thể nói lung tung mấy số, chưa đến một phút đã không thể suy nghĩ được, trực tiếp mất kiểm soát cơ thể, cuối cùng giống như một con búp bê bị chơi hỏng, yên tĩnh ngoan ngoãn nằm, chỉ có huyệt nhỏ theo tính chất sinh lý mà không ngừng co rút chảy nước.
 
“A ——!” Trần Lưu ném gậy mát xa qua một bên, vuốt ve gậy thịt lớn sắp phun ra đưa đến trước mặt cô, cắm vào miệng cô mà bắn ra.
 
Khuôn mặt nhỏ của Bạch Chỉ mất hồn, vật thô to tròn trịa nóng bỏng làm hai má cô bị căng đến đau mỏi, nhẹ ư vài tiếng, một cách máy móc nuốt lượng tương tinh đặc sệt của anh.
 
Cuối cùng, anh dùng một chiếc khăn ẩm lau sạch sẽ cho cô.
 
Nơi riêng tư nhạy cảm yếu ớt đang sưng đỏ không chịu nổi, chạm vào một chút sẽ đáng thương mà co rút, giống như bị bắt nạt vậy.
 
Trần Lưu mắng một tiếng. Chỗ nhỏ phía dưới rõ ràng không bị cắm vào, lại giống như bị chà đạp lên thô bạo .
 
“Bạch Chỉ, em nên thấy may mắn là còn chưa có làm thật. Sau này ít chọc tôi tức giận đi, bởi vì tôi sẽ thật sự thịt em đến khi ngoan ngoãn.”
 
Anh xấu xa đẩy hai cái vỏ ngọc trai thịt ra, nhìn chằm chằm vào bên trong cực kỳ non mềm.
 
“Huyệt nhỏ của cục cưng non như thế, làm nát cũng không tốt.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui