Edit: Sên
Beta: Mỡ Bụng Uốn Éo
***
"Về việc vị Tôn hoàng đế đã thống nhất bốn quốc gia lại bị người vợ chính thức của mình đầu độc chết. Lịch sử dân gian từng ghi chép, Tôn Diệu Quang căn bản không thích Diêu Cơ, kết hôn với nàng hoàn toàn là để củng cố địa vị, hai người kết hôn cũng không lưu lại đứa con nối dõi. Các bạn cứ nghĩ đi, Diệu Cơ xinh đẹp như hoa, mỹ mạo hơn người, mà Tôn Diệu Quang lại là một mỹ nam nổi tiếng trong lịch sử, Diệu Cơ sao có thể tình nguyện một mình ở nhà trông phòng, vì vậy Diệu Cơ độc chết Tôn Diệu Quang cũng không chỉ vì lợi ích gia tộc."
"Giáo sư, nếu thầy nói Tôn Diệu Quang không thích mỹ nữ như Diệu Cơ, vậy người ông ta thích là ai?"
Cái này...
Thư Viễn Sâm một thân âu phục nhàn nhã đứng trên bục không biết phải nói gì, nhìn xuống những bông hoa tương lai của Tổ Quốc, anh có chút bối rối.
"Vấn đề này... tôi sợ nếu nói ra sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất và tinh thần của các bạn."
Các sinh viên ở dưới cười to, mọi người đều thích giáo viên trẻ tuổi đẹp trai còn có thể kể chuyện lịch sử này.
"Giáo sư, thầy từng nói rằng đây là một niên đại tam quan bất chính không phải sao? Vậy thầy hãy kể cho tụi em biết đi, tại thầy mà tụi em trở thành fan hâm mộ lịch sử luôn rồi đó."
Thư Viễn Sâm từ từ bước xuống bục giảng.
"Được thôi, vậy nói về nó vậy, thực ra tôi đã từng đọc ở trên một cuốn dã sử* liên quan đến người khác, trong đó có chuyện về Tôn Diệu Quang. Nói thật, tôi yêu thích lịch sử của thời đại này, cũng bởi vì yêu thích người này."
*dã sử: lịch sử dân gian, phần lớn dã sử được truyền miệng từ đời này qua đời khác, đôi khi dưới dạng như truyện cổ tích. Trên cơ sở đó, một số người thu thập và biên soạn thành sách mang tên hay không mang tên tác giả. Dã sử phản ánh sự ghi nhớ và thái độ của dân gian đối với sự kiện và nhân vật lịch sử. Trong dã sử, cái cốt lõi lịch sử đôi khi bị che lấp bởi cái vỏ của trí tưởng tượng, sự tô vẽ thêm những chi tiết, sự sai lạc qua những cách kể hoặc những dị bản. Nếu được khảo chứng và phân tích kĩ lưỡng, dã sử vẫn là nguồn cung cấp những tư liệu quý báu thường bị bỏ sót trong chính sử. | #MỡBụngUốnÉo
"Giáo sư, thầy nói nhanh một chút đi, sắp hết tiết rồi!"
"Tôi sắp trở thành người kể chuyện rồi nhỉ, có cần tôi đưa cho các bạn hạt dưa cùng với nước trà không?" Thư Viên Sâm hắng giọng một cái, bước vào chủ đề chính.
"Người này tên là Nam Vĩnh Kỳ, được ghi lại đôi nét trong chính sử. Nhưng lật lại một chút dã sử, người này đã từng làm mưa làm gió trong thời đại đó."
"Nam Vĩnh Kỳ mười sáu tuổi đã trở thành tướng quân Lỗ Quốc, mà các tướng lĩnh lại không được dân chúng tiếp đãi, giết quá nhiều, mùi máu tanh nồng nặc đến nỗi trong vòng mười dặm đều có thể ngửi thấy. Tất nhiên, điều này là phóng đại, nhưng Nam Vĩnh Kỳ lúc bấy giờ lại rất được sùng bái. Hắn mười tám tuổi năm đó đã chỉ huy ba vạn quân tinh nhuệ ẩn tại Phẫn Thi Cương để phục kích mười vạn đại quân Triệu Quốc. Chẳng biết hắn đã sử dụng chiến thuật gì, đem bảy, tám vạn binh sĩ Triệu Quốc cùng với Triệu Quốc quân chủ đều lưu lại nơi đó, một hồi hỏa thiêu ba ngày ba đêm. Từ đó liền nổi danh trong lịch sử là một trận đánh lấy ít thắng nhiều, hỏa thiêu thi thể, Phẫn Thi Cương sở dĩ được gọi là Phẫn Thi Cương cũng là bởi vì nguyên nhân này. Sau khi chiến thắng trận chiến này, Triệu Quốc bị hao tổn phần lớn lực lượng, không bao lâu liền bị ba quốc gia còn lại chia cắt, mà Nam Vinh Kỳ nhờ đó trở thành chiến thần của Lỗ Quốc, thành thần linh trong mắt bách tính."
"Giáo sư, điều này thì liên quan gì đến Tôn hoàng đế?"
"Có thể nghe tôi nói hết hay không, các bạn chính là cảm thấy Tôn Diệu Quang tướng mạo tốt nên mới muốn nghe chuyện của hắn đi? Nói cho các bạn biết, Nam Vinh Kỳ ở trên dã sử có ghi lại, tướng mạo của hắn so với Tôn Diệu Quang còn tốt hơn nhiều. Cao khoảng một mét tám mươi lăm, nét mặt như đao khắc, trời sinh trắng như tuyết, ưa thích mặc xiêm y màu lam, cưỡi ngựa cầm kiếm, có thể một mình vào trại địch, lấy đầu thủ lĩnh của địch, chà chà, có thể tưởng tượng được bao nhiêu khí phách hơn người, hắn trở thành chiến thần của thời điểm đó, Tôn Diệu Quang vẫn chỉ là con thứ do thiếp thất sinh."
Các sinh viên ở dưới liền thán phục một trận.
"À, còn với Tôn Thiên Tử yêu thích của các bạn, nghe người ta nói rằng, người hắn thích chính là chiến thần Nam Vinh Kỳ..."
"Holy Shit!"
"Mịa nó thật hay giả?!"
"Giáo sư, sách đó là gì vậy? Em cũng muốn xem!"
Nhìn vào đôi mắt sáng rực như sắp phát điên của các bạn nữ, Thư Viễn Sâm khó chịu một chút.
Thật trùng hợp, chuông reo báo hiệu hết tiết vang lên.
"Chặn đường! Chặn đường!"
"Em còn chưa hài lòng đâu!"
Thư Viễn Sâm mỉm cười:
"Phần còn lại sẽ được nói trong tiết học tiếp theo nếu các bạn hoàn thành hết bài tập của tôi và lần kiểm tra tiếp theo bình quân phải hơn 40 điểm."
"A~~~"
"50 là điểm tối đa, 40 điểm không phải là muốn lấy mạng chứ"
Thư Viễn Sâm không để ý các học sinh đang gào khóc, bước chân ra khỏi lớp học.
"A, con đang làm gì ở đây, dọa cậu giật cả mình!"
Tại cửa là cháu gái ngoại của anh, giờ này hẳn là phải đang ở trong lớp học thể dục.
"Cậu, cậu, con muốn nghe tiếp! Con nghe chưa có đủ, liệu Tôn hoàng đế có giết luôn mấy vị anh em của mình để lên ngai vàng vì thích Nam Vĩnh Kỳ không?"
Thư Viễn Sâm đi thẳng về phía trước.
"Mấy cái điểm khôn vặt này của con nếu được dùng vào học tập thì cậu cũng không cần tốn nhiều tâm tư như vậy."
Thư Viễn Sâm nói vậy càng làm Úc Vũ Hủy tò mò hơn.
"Cậu, nói cho con nghe đi ~~"
"Đừng có lại đi theo dùng chiêu này với cậu, coi chừng cậu gọi cho mẹ của con để nói tình hình của con, và tại sao con lại ngồi xổm trước cửa lớp của cậu?"
Úc Vũ Hủy lúc này mới chợt nhớ tới mình còn có chính sự.
"Cậu, ngày mai Cố Nại tới sân vận động mới để mở một buổi biểu diễn, con muốn đi xem, vé con cũng đã mua."
Thư Viễn Sâm dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.
"Tiền trảm hậu tấu đúng không? Không được đi, không thấy điểm thi của mình như thế nào hả, thật mất mặt."
Úc Vũ Hủy nghiến chặt răng, cảm giác như tất cả sinh mệnh đều bị chặn lại.
"Con hứa sẽ lọt vào top 100 trong kỳ thi tiếp theo, nếu như không vào được, cậu liền có thể đem hết đồ có liên quan đến Cố Nại trong phòng con vứt hết!"
Thư Viễn Sâm suy nghĩ một lát.
"Có một yêu cầu khác".
"Cậu cứ nói!"
"Cậu sẽ đi với con, dù sao con cũng có hai vé."
Úc Vũ Hủy choáng váng "Làm sao cậu biết?"
Thư Viễn Sâm hừ lạnh "Giáo viên chủ nhiệm của con nói với cậu, con và cậu bạn cùng lớp tên Kiệt gì đấy có vẻ rất thân thiết nhỉ, thế nào? Còn muốn cùng nhau đi xem một buổi biểu diễn?"
"Này... cái này, làm sao mà được ha, là để mua cho cậu đó, buổi biểu diễn đều kết thúc trễ như vậy, con là một cô gái, như vậy thật không an toàn nha, tất nhiên là để cậu đi cùng con rồi ~ ".
"Rất tốt, rất biết thời thế, đi thôi." Nói xong, Thư Viễn Sâm sải bước vào văn phòng, để lại Úc Vũ Hủy nghiến răng nhìn cánh cửa.
"Thực là quá đáng!"
Tình yêu ngây thơ của cô, đã bị người ta vô tình bóp nát từ trong nôi.
Tại thành phố A.
"Cố Nại đến chưa? Hôm nay còn phải diễn tập đấy".
"Vừa tới, fan bên ngoài đông quá, hẳn là một lúc nữa anh ta mới vào được, trước tiên chuẩn bị một lúc đi".
Cố Nại bây giờ là một "tiểu thịt tươi" đang hồng, cuối mùa hè đã tham gia vào một chương trình tìm kiếm tài năng, bởi vì sáng tác một bài hát mà trở nên nổi tiếng khắp cả Đại Giang Nam Bắc, giành được giải quán quân của chương trình đó, không chỉ như vậy, năm ngoái mấy giải thưởng tân binh của năm, giải thưởng bài hát của năm, nhạc sĩ suất sắc nhất, nhà soạn nhạc suất sắc nhất, nam ca sĩ quốc nội suất sắc nhất đều bị hắn một mình ẵm hết.
Cố Nại mười chín tuổi, từ một người mới, đã trở thành nhạc sĩ hot nhất trong giới âm nhạc Hoa ngữ, đồng thời hắn tự sản xuất hai album, mỗi bài hát là một kiệt tác được ưa chuộng. Chỉ một năm, người hâm mộ tăng vọt lên đến 30 triệu, đường phố toàn là bài hát của hắn.
Đương nhiên, hắn có thể hot được như vậy không chỉ là do ca hát tốt, quan trọng vẫn là do có khuôn mặt đẹp trai, đôi khi hòa nhã, đôi khi dễ thương, lúc thì rất sexy. Khuôn mặt thu hút hàng ngàn cô gái điên đảo vì mình.
Hiện tại hắn 20 tuổi, trong giới âm nhạc đã đạt đến thành tích khiến người khác phải ước ao, các ca sĩ cùng thời tham gia chương trình tìm kiếm tài năng nhìn thấy hắn ta liền một mực tôn trọng.
"Cố Nại! Cố Nại!"
Từ trên xe bảo mẫu bước xuống một người khiến cho những người hâm mộ đang chờ ở sân vận động lập tức hỗn loạn. Người đàn ông mặc đơn giản áo sơ mi và quần dài, đội mũ lưỡi trai không thấy rõ khuôn mặt, hắn cũng không nói chuyện. Hắn ở giữa sự bảo hộ chặt chẽ của bảy, tám vệ sĩ vận đồ đen từ từ đi lên phía trước, vóc người cao to, dáng đi ung dung tao nhã khiến hắn cực kì nổi bật trong đám người.
Tư thế đế vương.
Chẳng biết tại sao, một tên nhóc mới vừa lên năm hai đại học, lại có khí phách tuyệt vời như vậy, fan hâm mộ vừa gào thét tên hắn giờ khắc này liền dồn dập nín thở, phảng phất như sợ quấy nhiễu đến hắn liền đứng im tại chỗ, ngoài việc ngơ ngác nhìn liền không có động tác gì khác.
Rất nhanh sau đó, Cố Nại liền biến mất trước mặt họ.
Đứng bên cạnh xem trò vui, người qua đường A thở phào một hơi: "Xem video vẫn không cảm giác được, nhìn được người thực liền muốn hít thở không thông."
Fan hâm mộ nhỏ lanh lợi đứng lên: "Biết gia cảnh Cố Nại thế nào không, thế gia Bắc Kinh ba đời á, đây không đùa được đâu."
Fan hâm mộ biết rằng Cố Nại là một nghệ danh, nhưng tên thật của Cố Nại là gì thì mọi người không được biết đến, hắn giống như bỗng dưng xuất hiện ở thế giới này, quá khứ sạch sẽ đến đáng sợ.
Vài tháng trước, một weibo clone không tên đột nhiên tuồn ra gia thế lớn mạnh của Cố Nại, nói rằng ông nội và ông ngoại của hắn đều là nhân vật có thể ngồi cùng một chỗ ăn cơm với Chủ Tịch.
Bài weibo này liền được điên cuồng chuyển tiếp 10 vạn lần, sau ba giờ đã bị gỡ bỏ.
Ngay sau đó chủ weibo liền chân thành làm rõ và xin lỗi, nói rằng những gì bọn họ nói đều là vô căn cứ, người đại diện của Cố Nại cũng tuyên bố rằng cha mẹ Cố Nại chỉ là tầng lớp công nhân bình thường, đồng thời sẽ đối với người tung tin đồn truy cứu trách nhiệm hình sự.
Đêm khuya, một tài khoản weibo khác có quan hệ thân thiết với vị weibo clone kia cảm thán một chút, cao trào đến rồi.
Hy vọng mọi người đừng vì quá ham hư vinh, vì để lôi kéo ánh mắt của dân mạng mà không hề kiêng dè điều gì, bạn của tôi chính là không hiểu rõ điều này, lần sau cùng cậu ta thông đồng đại khái chắc cũng là một năm sau rồi.
Sự tình phát triển càng ngày càng khó đoán, có không ít khán giả bụng đầy âm mưu cho rằng ekip của Cố Nại là người đã tạo ra chuyện này, tự biên tự diễn để nổi tiếng.
Fan Cố Nại tuy nói rằng không quan tâm gia đình Cố Nại như thế nào, họ thích bài hát của hắn, thích con người hắn, nhưng tâm lý lại nhịn không được mà chửi thầm.
Có người tinh tường nhìn thấu mấu chốt, tất cả các ngôi sao bình thường lúc nào cũng sôi nổi bàn luận cọ nhiệt độ, vào thời điểm này lại một mực im lặng. Ngay cả khi nói đến Cố Nại cũng toàn là lời khen ngợi và đề cử các bài hát mới của hắn.
Gia cảnh của Cố Nại liền rõ ràng.
Fan hâm mộ hướng tới Cố Nại lại càng ngày càng nhiều hơn, có tài năng, lại đẹp trai, gia cảnh tốt, lại còn khiêm tốn như vậy. Một câu bắt đầu từ giá trị nhan sắc liền tiếp đến tài hoa, sau đến tận nhân phẩm từ trong miệng cấc nàng người hâm mộ nói ra phấn khích mười phần.
"Cố Nại đến."
"Come on come on, âm thanh đã sẵn sàng, trước tiên thử âm một chút."
Các thiết bị âm thanh của Cố Nại trong buổi suốt buổi biểu diễn tốn gần 70 triệu, loa tường xung quanh sân vận động có âm lượng lên tới 140dB, so với âm thanh động cơ máy bay cất cánh còn muốn đáng sợ hơn. Đây là buổi biểu diễn đầu tiên sau khi hoàn thành sân vận động thành phố B, cộng với Cố Nại luôn chú trọng đến âm thanh, để đảm bảo rằng mỗi đối tượng có thể nghe với chất lượng tốt như trong phòng thu.
Âm nhạc là để thưởng thức, họ thường đến nơi diễn ra buổi biểu diễn trước một ngày để chuẩn bị thật tốt, các công nhân viên đều rất thận trọng.
Cố Nại đứng trên sân khấu một mình, đem tai nghe đeo thật tốt, nhìn vào các nhân viên công tác dưới đài, khẽ gật đầu.
Bây giờ, chỉ cần hát một bài là được.
Cố Nại có một bài hát, ẩn trong trái tim trong một thời gian dài, có người nói nó mang sát khí thật nặng, quá ngột ngạt, một số người lại nói nó có hàm nghĩa ám muội, dễ dàng mơ màng.
Hôm nay không biết tại sao, ngoại trừ bài này, hắn không thể nghĩ về bất cứ bài gì khác.
Sân khấu đen kịt, một mảnh ánh sáng le lói, có vẻ như là giữa trời và đất chỉ có một mình hắn, cô đơn và cô đơn.
"Ta vốn sinh ra trong bụi trần, ngươi được nghìn vạn người quỳ bái, ta hèn mọn cúi đầu, ngươi vi huân* cười khẽ. Ta nói gió mưa lạnh lẽo, ngươi vì sao lại khóc, ta nói nhất tướng công thành vạn cốt khô, ngươi đạp phá ngói cung mạ vàng đồng. Đao kiếm mới vung, máu trải cả con đường. Một đường, quân lâm thiên hạ, thịnh thế hòe nam nhất mộng*. Một thân bệnh cốt, hát nốt khúc ca bi tráng, thẳng thắn cương nghị, sát phạt hết đường. Tạm biệt tướng quân, chớ ngông nghênh vứt bỏ phong hoa..."
"Chờ kiếp sau... ta với tướng quân còn gặp lại. "
*vi huân: vi - thâm thúy, tinh vi, sâu xa; huân - say rượu
*Trong tiếng Hán có một câu thành ngữ "Giấc mộng Nam Kha", được dùng để hình dung cõi mộng ảo hoặc một việc không tưởng không thể thực hiện được của ai đó. Thành ngữ này có nguồn gốc từ cuốn tiểu thuyết "Tiểu sử Nam Kha Thái Thú" của Lý Công Tá Đường triều Trung Hoa thế kỷ 9 công nguyên. Mọi người có thể tìm đọc. | #MỡBụngUốnÉo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...