Tạ Diệc Đông.
Chỉ là kêu to ba chữ này, dường như dùng hết sức lực toàn thân và toàn bộ dũng khí của hai đời.
Hô xong, Tạ Duẫn Ninh càng giống như không có sức lực, nhắm mặt lại, chỉ muốn cứ như vậy ngủ say không tỉnh.
Như thế nào thì tuỳ thôi.
Kỳ thực, tôi căn bản không nên có cơ hội sống lại một lần như vậy, chỉ là giày vò không ngừng nghỉ mà thôi.
Cho dù tâm như tro tàn, nước mắt lại không khống chế được, không ngừng mà tràn ra từ trong hai mắt đang nhắm chặt, theo khoé mắt mà thấm ướt hai bên tóc mai.
Đột nhiên, nghe được tiếng thở nhẹ nhàng, ở nơi không xa vang lên: “Cậu là đồ ngốc sao?”
Tạ Duẫn Ninh đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó mới không dám tin mà mở to hai mắt.
Tạ Diệc Đông đang đứng trước cánh cửa vừa rời khỏi, nhìn chính mình.
Hai mắt đẫm lệ mông lung, cũng không biết Tạ Diệc Đông rốt cuộc có vẻ mặt như thế nào, chỉ có thể thấy được y đang nhìn chăm chú vào mình.
“Rõ ràng là tôi làm cậu thành như vậy, cậu tại sao buồn?” Tạ Diệc Đông một bên nói như vậy, một bên chầm chậm đi qua. Giọng nói dường như rất không biết làm sao. “Nếu như không có tôi, cậu căn bản sẽ không bị thương, cho nên, cậu nên vui mừng vì tôi muốn cậu dọn đi, mà không phải là buồn đến nỗi khóc như thế này.”
Tạ Duẫn Ninh đương nhiên không muốn để cho Tạ Diệc Đông thấy được dáng vẻ khó coi của chính mình, nhưng nước mắt chính là không khống chế được mà chảy đầm đìa, đều này khiến hắn không tự chủ được mà cắn chặt môi, nhưng mà hàm răng vừa đụng đến cánh môi, liền đụng đến vết thương, kết quả lại đau đến run rẩy.
Tạ Diệc Đông thở dài, cúi người xuống, “Chớ lộn xộn.”
Cảm xúc mềm mại nhẹ nhàng chuyển động trên mặt, ngón tay của Tạ Diệc Đông thỉnh thoảng sẽ đụng vào da thịt trên mặt.
Hơi thở của Tạ Diệc Đông tới gần, khiến cho Tạ Duẫn Ninh theo bản năng mà căng thẳng, nhưng lập tức lại ý thức được Tạ Diệc Đông này chính là Tạ Diệc Đông lý trí lúc bình thường, lại dần dần thanh tĩnh lại.
Lúc này mới phát hiện Tạ Diệc Đông đang lau nước mắt cho chính mình.
Nhận ra điều đó, khiến hắn càng ngượng ngùng — Mặc dù tôi ngoài mặt là Tạ Duẫn Ninh, trên thực tế tuổi của tôi cũng không nhỏ hơn so với Tạ Diệc Đông a!
Vậy mà để y lau nước mắt, điều này cũng quá mất mặt rồi.
“Tôi đây, chính là người như vậy.” Tạ Diệc Đông nhẹ giọng nói, “Mỗi lần đều sẽ đem vật bên cạnh làm cho lộn xộn, hết lần này đến lần khác vẫn không biết hối cải, tuần hoàn lặp đi lặp lại, ở bên cạnh tôi, chỉ sẽ khiến cậu thương tích đầy mình, cho nên, cậu vẫn là rời khỏi tôi xa một chút mới tốt.”
Tạ Duẫn Ninh nháy mắt mấy cái, nhưng trong hốc mắt vẫn còn một ít nước mắt, cho nên cũng nhìn không rõ vẻ mặt của Tạ Diệc Đông, chỉ có thể lắng nghe.
“Thứ mà tôi muốn thuộc về tôi bị người khác cướp đi, tôi liền mất khống chế, cho nên…” Tạ Diệc Đông thản nhiên nói, “Xin lỗi, đã làm tổn thương cậu.” Khăn tay nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên mặt Tạ Duẫn Ninh, nói: “Mặc dù có đi tìm chuyên gia tâm lý rồi, nhưng mà tựa như là bẩm sinh… như vậy…” Y mỉm cười, “Không có cách nào thay đổi.” Nhẹ nhàng chạm chạm mặt của Tạ Duẫn Ninh, nói: “Cho nên, cậu cũng phải cách tôi càng xa càng tốt, biết không?”
Tạ Duẫn Ninh im lặng không lên tiếng.
Nhưng bởi vì nước mắt dần dần ngừng rơi, cho nên có thể thấy rõ ràng vẻ mặt của Tạ Diệc Đông.
Hắn chỉ là thản nhiên mà nhìn chính mình, giống như trong ấn tượng của chính mình, Tạ Diệc Đông thông minh không màng danh lợi kia.
“Tôi không muốn có một ngày sẽ lỡ tay giết chết cậu.” Tạ Diệc Đông tiếp tục nói. “Cho nên, cậu tốt nhất đừng đến gần tôi nữa.”
Tạ Duẫn Ninh nháy nháy mắt — Tạ Diệc Đông, vẫn thật sự nói ra lời nói không thể cứu vãn được nữa.
“Tôi không muốn lại thấy được dáng vẻ cậu mất đi ý thức, tôi không muốn tổn thương cậu…” Trong mắt Tạ Diệc Đông xuất hiện một sự sợ hãi không cách nào đè nén, “Nếu như cậu lại không rời khỏi tôi, tôi thật sự không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.” Giọng nói của y có chút chói tai lại mang theo tố chất thần kinh, “Tôi vừa nghĩ đến cậu phải rời khỏi tôi, liền cảm thấy vô cùng đáng sợ.” Quay đầu lại, nhìn Tạ Duẫn Ninh, “Cậu thích tôi, đúng không? Tại sao muốn rời bỏ tôi một mình rời đi? Không liên lạc với cậu được, thật giống như đột nhiên mất tích…”
Tạ Duẫn Ninh cảm thấy ngón tay lạnh buốt trên gương mặt mình, nhẹ nhàng run rẩy.
Hắn hoàn toàn không biết tại sao tính cách của Tạ Diệc Đông sẽ vặn vẹo thành như vậy.
Nhưng Tạ Diệc Đông như vậy, khiến hắn cực kỳ đau lòng.
“Cho nên, cậu phải rời xa tôi, biết không.” Tạ Diệc Đông rất nhanh lại khôi phục lại vẻ mặt mọi khi, nhoẻn miệng cười, dịu dàng vươn tay vuốt ve đầu của Tạ Duẫn Ninh: “Lúc tôi vẫn còn lý trí, hãy rời xa tôi.”
Tạ Duẫn Ninh nhìn Tạ Diệc Đông mỉm cười như vậy, đứng lên, dường như dự định rời khỏi, thế là thấp giọng hỏi: “Vậy tại sao trước kia, lại dịu dàng với em?”
“Tôi cho rằng cậu sẽ không bị tôi làm tổn thương.” Tạ Diệc Đông mỉm cười, “Ý tôi là, tôi cho rằng, tôi có thể khống chế chính mình không làm tổn thương cậu. Bởi vì tôi lúc trước đều có thể khống chế chính mình, không khiến tình hình trở nên nghiêm trọng.” Giơ tay lên, dường như muốn chạm vào Tạ Duẫn Ninh một chút, lại không có đưa qua, trong không trung trơ trọi nâng tay, rồi lại buông xuống, “Nhưng mà lần này tôi làm không được.” Mỉm cười, “Tôi không có cách nào không chế tính chiếm hữu đối với cậu. Cho nên…” Nói xong lời này, Tạ Diệc Đông dường như sợ rằng chính mình sẽ thay đổi chủ ý, vội vàng xoay người rời khỏi.
“Tạ Diệc Đông!” Tạ Duẫn Ninh ở đằng sau kêu y một tiếng.
Tạ Diệc Đông sửng sốt một chút, đã đi đến cửa liền dừng lại.
“Xin lỗi.” Tạ Duẫn Ninh nói, “Em nghĩ, em có lẽ không có cách nào.”
Thân thể Tạ Diệc Đông run rẩy một chút, không quay đầu lại.
“Em thích anh, cho dù trở thành như vậy, em cũng thích anh.” Dừng một chút, mang theo ý cười nói: “Không, em nghĩ, em nên nói là em yêu anh.”
Tôi thật sự thật sự không có cách nào rời xa người con trai này.
Cho dù thật sự có một ngày chết trong tay y, tôi có lẽ cũng sẽ cam tâm tình nguyện.
Tạ Diệc Đông im lặng, không lên tiếng.
“Em cũng sẽ không rời xa anh.” Tạ Duẫn Ninh suy nghĩ một chút, lại nói. “Bởi vì em, rất lo lắng cho anh.” Luôn cảm thấy, vừa nghĩ đến y một mình hờ hững mà sống, liền cảm thấy ngực đau đớn, “Hơn nữa, nếu như không có anh, em có lẽ sẽ biến thành thực vật.”
“Thực vật?” Tạ Diệc Đông có chút không rõ sự hình dung của Tạ Duẫn Ninh, khẽ lặp lại.
“Không có tri giác mà sống, sau đó, cứ vậy mà chết đi.” Tạ Duẫn Ninh nói.
Hắn đã không muốn truy cứu cái gì đáp án Tạ Diệc Đông yêu hay không yêu mình nữa, cũng không muốn nghĩ đến khả năng Tạ Diệc Đông trong tương lai có yêu mình hay không.
Bởi vì đúng như lời Tạ Diệc Đông nói, điều đó thật sự không quan trọng.
Bất kể là yêu, hay là không yêu, chính mình cũng không có cách nào đem người con trai này tách ra khỏi cuộc đời mình được.
Hoặc là nói, y đã trở thành một phần của linh hồn mình.
“Tôi không có cách nào đáp lại tình cảm của cậu.” Tạ Diệc Đông thì thào, “Tôi cũng không có cách nào hiểu được.”
“Không sao cả.” Tạ Duẫn Ninh cong khoé môi mỉm cười, “Em cảm thấy chúng ta có thời gian một đời để nghiên cứu yêu rốt cuộc là gì.”
“Vậy nếu như tôi cả đời cũng học không được thì sao?” Tạ Diệc Đông hỏi ngược lại.
“Vậy em cũng chấp nhận.” Tạ Duẫn Ninh cười, “Nếu như có thể được làm bạn cùng anh cả đời.”
Nếu như tôi đoạt lấy thời gian một đời của người con trai này, tôi nghĩ, tôi nhất định sẽ mỉm cười mà chết.
“Uhm.” Tạ Diệc Đông nhẹ nhàng gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Tạ Duẫn Ninh lúc này mới phát hiện, thanh âm của Tạ Diệc Đông vẫn luôn có chút run rẩy — Thì ra, y cũng rất căng thẳng sao?
Vừa nói như vậy, Tạ Diệc Đông chầm chậm xoay người lại, cúi đầu lại một lần nữa quay trở lại.
Bởi vì nguyên do ánh sáng, Tạ Duẫn Ninh căn bản không thấy được mặt của y.
Trong lòng có chút thấp thỏm — Tạ Diệc Đông cái tên này sẽ không đột nhiên nổ tung đi, tôi bây giờ thật không thể động đậy a!
Tạ Diệc Đông đi đến trước giường bệnh, do dự một chút, đột nhiên cúi người xuống, cẩn thận từng li từng tí mà cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy Tạ Duẫn Ninh đang nằm trên giường, nói nhỏ bên tai hắn: “Cám ơn em.” (Mã: Khúc này sửa xưng hô chút ha, ngọt ngào thế mà.)
Bởi vì động tác của Tạ Diệc Đông vô cùng cẩn thận, cho nên Tạ Duẫn Ninh cũng không cảm thấy đau đớn, thế là nhoẻn miệng cười: “Không cần khách sáo.”
“Cậu là vật dành riêng quý giá nhất của tôi.” Tạ Diệc Đông thì thầm, “Trân bảo.”
Tạ Duẫn Ninh có chút ngượng ngùng, trên mặt dần dần nóng lên.
“Xin hãy ở lại bên cạnh tôi.” Tạ Diệc Đông nói khẽ.
Tạ Duẫn Ninh nghe được y nói “Xin”, thế là mỉm cười, đáp ứng: “Được.”
“Cám ơn.” Tạ Diệc Đông lại nói.
Sau đó, Tạ Duẫn Ninh cảm thấy chất lỏng ấm áp dọc theo cổ của mình tiến vào bên trong áo, tiếp theo lại là một giọt, một giọt…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...