Mặc dù là trần truồng bị Khanh Trì Nhiễm giằng co một buổi tối, nhưng kỳ diệu là, Tạ Duẫn Ninh lại không phát bệnh cảm cúm.
Mặc dù một buổi tối không ngủ, nhưng ngày hôm sau vậy mà cũng có tinh thần sáng lạn đeo cặp mắt gấu trúc đi học.
Lúc hắn đến phòng học, còn chẳng có ai, nữ sinh lúc trước quen biết Tạ Duẫn Ninh đó đã rất lâu rồi không thấy, suy nghĩ kỹ một chút, cô gái đó dường như chỉ gặp phải hai ba lần, cũng không có nhiều cơ hội gặp nhau như Phạm Trì.
Nói đến Phạm Trì, Tạ Duẫn Ninh đột nhiên nhớ đến chuyện ngày hôm qua — Rốt cuộc cuối cùng Đường Lễ xử lý Phạm Trì như thế nào?
Mới nghĩ đến đó, tình cảnh làm cho Tạ Duẫn Ninh kinh ngạc đã xuất hiện, theo sau vài bạn học rải rác tiến vào phòng học, hắn thấy được Phạm Trì chân trước bước vào phòng học, Đường Lễ đi sát ngay phía sau cũng vào phòng học.
— Đừng nói là, hai người bọn họ là cùng nhau đến nha.
Nói thật ra, tôi thà rằng tin tưởng bọn họ là gặp nhau ở trên đường — Vấn đề là sao lại có thể vừa khéo như vậy chứ!
Tạ Duẫn Ninh mặt đen thui mà nhìn Phạm Trì khập khiễng đi đến chỗ kế bên chính mình.
…Không phải chứ…
Hắn thật sự không dám tin chính mình vậy mà có thể thấy được một màn như vậy.
Tác phong cuộc sống của Đường Lễ xưa nay rất tốt đẹp, chưa bao giờ làm chuyện xằng bậy như những người khác, cũng có bạn giường cố định của chính mình — quan trọng là, bạn giường cố định của Đường Lễ là con gái!
Nhưng mà, tại sao Phạm Trì đi đứng như vậy?
Hắn ngây ngốc mà nhìn Phạm Trì.
Phạm Trì còn là cái dạng lẳng lơ ngày hôm qua…
Xem ra Phạm Trì lúc trước sẽ không quay lại.
Ăn mặc rất sặc sỡ, bên trong phối một cái áo T-shirt cổ rộng, trên cổ cột một cái khăn lụa, đem phần da thịt có thể lộ ra ngoài che đến kín đáo.
Trang phục khả nghi này khiến cho Tạ Duẫn Ninh nhìn càng lác cả mắt.
Không biết là, tối hôm qua, hai người bọn họ có phải là củi khô lửa bốc một phát không thể cứu vãn nữa rồi hay không?
“Nhìn gì mà nhìn.” Phạm Trì nhỏ giọng nói: “Nghe giảng đi, lát hết giờ lại nói chuyện.”
Xem ra mặc dù trở nên rất rối loạn, nhưng sự kính trọng đối với Đường Lễ dường như không thay đổi…
Tạ Duẫn Ninh cong cong khoé miệng, cũng không lên tiếng.
Kỳ thực, bình thường Tạ Duẫn Ninh mặc dù cũng không nghiêm túc nghe giảng bài lắm, nhưng mà tốt xấu gì lỗ tai vẫn còn giả bộ được chút xíu, nhưng mà hôm nay, hắn thật sự cái gì cũng không nghe vào được…
Lý do rất đơn giản, ánh mắt của hắn đã lo chiếu cố quan sát đến Đường Lễ và Phạm Trì.
Nhưng điều khiến hắn thất vọng là, Phạm Trì trái lại có chút ngượng ngùng mà nhìn Đường Lễ đến hoa mắt, ánh mắt Đường Lễ hoàn toàn là nhìn học sinh bình thường, dừng cũng không nhiều hơn 1 giây trên người Phạm Trì.
Lẽ nào Đường Lễ dự định bội tình bạc nghĩa? Không thể đâu, y không phải là người như vậy.
Hai tiết học cứ như vậy mà trôi qua trong lúc Tạ Duẫn Ninh miên man suy nghĩ.
Vừa hết tiết, đợi Đường Lễ vừa đi ra, Tạ Duẫn Ninh lập tức bắt Phạm Trì lại: “…Cậu…” Lời đến khoé miệng, đột nhiên lại không thể hỏi ra được.
“Thầy Đường Lễ thật sự rất mạnh mẽ.” Phạm Trì dáng vẻ giống như mê gái mà chủ động nói ra.
Này…
Tạ Duẫn Ninh đen mặt.
Lời nói trắng trợn như vậy cũng đừng có nói ở nơi công cộng chứ?
“Tớ sáng hôm nay xém chút nữa là dậy không nổi.” Phạm Trì hoàn toàn không phát giác được ánh mắt quỷ dị của Tạ Duẫn Ninh, cứ tiếp tục nói.
Tạ Duẫn Ninh sửng sốt một chút, không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Tớ thật sự vẫn không thể chết tâm được…” Phạm Trì lẩm bẩm, ngoảnh đầu lại định trưng cầu ý kiến của Tạ Duẫn Ninh.
Lại thấy hắn đang dùng vẻ mặt như thấy quỷ mà nhìn mình chằm chằm, không nhịn được hỏi: “…Sao vậy?”
“…Cậu…” Tạ Duẫn Ninh nhìn vẻ mặt vô tội đó của Phạm Trì, liền không biết nói gì nữa. “Cậu không thể bớt phóng túng một chút sao?”
“Hả?” Phạm Trì không hiểu nhìn Tạ Duẫn Ninh.
“Các người…” Tạ Duẫn Ninh rất ngượng ngùng nói ra khi còn đang ở trường học.
“Hôm qua sau khi cậu rời đi, tớ liền bị thầy Đường Lễ đánh cho một trận, tớ cũng có luyện qua chuyên môn, thế mà hoàn toàn đánh không lại thầy.” Phạm Trì cứ thế nói, “Cả người đau muốn chết, tớ phải ráng nhịn đau để đi học đó.”
“Trời ơi!” Tạ Duẫn Ninh kinh ngạc kêu lên. Thì ra là như vậy sao?
“Sao thế?” Phạm Trì ngơ ngác nhìn Tạ Duẫn Ninh.
“Không, không có gì…” Tạ Duẫn Ninh lắp ba lắp bắp mà trả lời. Trời ạ, tôi đã hiểu lầm quá xa rồi.
“Thầy Đường Lễ thật sự đẹp trai xuất sắc.” Phạm Trì cũng không có hứng thú mà suy xét đến Tạ Duẫn Ninh đang suy nghĩ cái gì, cứ tự mơ màng một mình: “Tớ thật sự vẫn rất yêu thầy ấy, không được, tớ không thể cứ cam chịu số phận như vậy được.”
“Vậy cậu quấn khăn lụa làm cái gì thế!” Tạ Duẫn Ninh nhịn không được mà oán hận.
“Bởi vì thời tiết rất lạnh a.” Phạm Trì trả lời như chuyện đương nhiên.
“Vậy cậu sao không mặt nhiều một chút.” Một cái khăn lụa có thể dẫn đến tác dụng giữ ấm gì chứ?
“Hình tượng của tớ không cho phép tớ mặc nhiều như vậy, sẽ biến thành người rất không có mị lực.” Phạm Trì như cũ rất nghiêm túc mà trả lời cho Tạ Duẫn Ninh.
…Tôi thật sự muốn đánh cái tên gia hoả này…
“Vậy tại sao cậu lại cùng đi vào với thầy Đường Lễ?” Tạ Duẫn Ninh hung dữ mà trừng Phạm Trì — Tiểu tử, cậu tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích hợp lý.
Có lẽ là ánh mắt của Tạ Duẫn Ninh không đủ lực sát thương, Phạm Trì hoàn toàn không có dáng vẻ sợ hãi chút nào, nghe được hắn nói như vậy, ngược lại kinh ngạc trừng to mắt: “Tớ cùng thầy Đường Lễ cùng đi vào sao?”
“Thầy vào sau cậu vài giây!”
Phạm Trì nháy mắt mấy cái, sau đó lộ ra một nụ cười vui vẻ: “Tớ nói rồi tớ và thầy ấy quả nhiên là có duyên phận mà! Đây nhất định là vận mệnh mà ông trời đã định trước…”
Tạ Duẫn Ninh nhất thời vô lực nằm rạp xuống bàn.
“Cậu sao thế?” Phạm Trì mặc dù vui vẻ nhưng vẫn rất quan tâm đến người bạn cùng bàn của mình bị làm cho tâm sức đều mệt phờ.
“A, phải nói thế nào nhỉ, tớ cảm thấy tâm tình hiện tại của tớ giống như đột nhiên lên hoả tiễn đi du lịch một chuyến lên mặt trăng nên bị mất trọng lực vậy, kết quả lúc rơi xuống mở mắt ra lại phát hiện thì ra là đang mơ… Cảm giác như vậy đó.” Tạ Duẫn Ninh vô lực mà trả lời.
“Hả?” Phạm Trì không hiểu ra sao cả mà nhìn Tạ Duẫn Ninh, “Tớ sao nghe không hiểu gì cả?”
“…Cậu có thể không chú ý đến tớ không sao cả.” Tạ Duẫn Ninh thì thào, “Không bằng nói, tớ hy vọng cậu không đếm xỉa đến tớ, đương nhiên, tớ cũng sẽ không chú ý đến cậu, từ nay về sau…”
“Sao đột nhiên lại nói ra những lời mà tớ nghe không hiểu này.” Phạm Trì nghi ngờ mà nhìn Tạ Duẫn Ninh, nhưng lập tức lại vui vẻ hẳn lên: “Đúng rồi, tớ quyết định rồi, không xuất ngoại nữa, ở lại đây.”
Tạ Duẫn Ninh giống như rên rỉ mà hỏi: “Sau khi cậu tỏ tình, thầy Đường Lễ nói gì?”
“Thầy chỉ nói rất ghét người khác lừa mình, sau đó liền đánh tớ một trận.” Phạm Trì vui vẻ nói.
“Bị đánh mà cậu vui lắm hả?” Tạ Duẫn Ninh cuối cùng cũng nhìn thấu được tâm tiểu bạch bên ngoài vẻ phong trần của tên gia hoả này, ngay cả nói chuyện đều biến thành co quắp.
“Sao có thể như vậy được.” Phạm Trì nói, “Nhưng mà, thầy cũng không phải bởi vì tớ tỏ tình với y mà gạt y a, cho nên nói, tớ hoàn toàn không bị y ghét. Nói như vậy, tớ cũng không phải là không có hy vọng!”
Mặc dù sự vui vẻ của cậu khiến tôi rất tán thưởng, nhưng mà tôi muốn nói, y quả thực không có ghét cậu, trên thực tế, y có thể đã quên mất việc tỏ tình của cậu ngày hôm qua rồi, cậu không thấy được ánh mắt lúc y nhìn thấy cậu cũng chẳng dừng lại một giây nào sao?
Tạ Duẫn Ninh cũng không nói tiếp nữa, nằm xuống, phất tay một cái: “Ừ, cậu tiếp tục cố lên.”
“Cám ơn.” Phạm Trì vui rạo rực mà nói cám ơn.
“Ha…” Tạ Duẫn Ninh ngoài cười mà trong không cười nhếch nhếch khoé miệng.
Sau khi hết giờ học, Tạ Duẫn Ninh kẹp sách chuẩn bị về nhà.
Mới vừa lộ ra một cái chân, liền nghe được trên hành lang truyền tới thanh âm ngạc nhiên mừng rỡ trong trẻo của con gái: “Anh.”
Hả?
Tạ Duẫn Ninh còn chưa phản ứng kịp, chỉ là theo bản năng ngẩng đầu lên, hướng về phía âm thanh mà nhìn.
Ở đầu hành lang, Tạ Ái Vãn mặc đồng phục học sinh đang cười híp mắt mà nhìn chính mình, lần thứ hai kêu một tiếng giòn giã: “Anh, anh tan học hả?”
“A…Ừ.” Tại sao lại đột nhiên chạy đến đây?
Tạ Duẫn Ninh không giải thích được mà tiến lên đón.
Hoàn toàn là xuất phát từ phản ứng theo bản năng, hắn thuận miệng hỏi Tạ Ái Vãn: “Em hôm nay không đi học hả?”
Tạ Ái Vãn đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười nhìn Tạ Duẫn Ninh, cũng không nói chuyện.
Trái lại Tạ Duẫn Ninh, bị nhìn đến có chút hoảng sợ.
“Em chưa bao giờ nghe ai hỏi em như vậy đó.” Thẳng đến khi Tạ Duẫn Ninh đi đường đều không được tự nhiên đến nỗi bắt đầu cùng tay cùng chân*, Tạ Ái Vãn mới cười hì hì mà nói. “Em vẫn luôn cảm thấy, đột nhiên cũng có một ý nghĩ: Mình cũng có anh trai. Hắc hắc.”
* 同手同脚: Cùng tay cùng chân. Nghĩa là tay trái chân trái cùng lúc vận động, tay phải chân phải cùng lúc vận động.
Kỳ thực một chút cũng không mắc cười…
Tạ Duẫn Ninh không khỏi đưa tay gõ đầu Tạ Ái Vãn: “Đây là sự thật.”
Tạ Ái Vãn cười cười sờ vào chỗ Tạ Duẫn Ninh vừa mới lấy ngón tay gõ vào, không nói chuyện nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...