Juliano nâng ly Martini trên bàn lên uống một ngụm, “Không phải ông chủ quán bar bảo chúng ta làm như vậy sao?”
“Tôi xin anh…” Fiez cảm thấy hơi khó thở, “Đó rõ ràng là bảo một đôi nam nữ tình nhân làm mà!”
“Nhưng không phải ông chủ đã bảo chúng ta hôn người bên cạnh mình sao?” Juliano lơ đễnh trả lời.
“Gì?” Fiez chỉ biết lắc đầu, “Anh quả nhiên là thiên tài nha!” Kỹ thuật hôn môi của anh dã man như vậy thử hỏi có cô nàng nào chịu nổi anh chứ?
Không khí đêm nay cũng thật là quỷ dị rồi!
Trong các trận đấu sau, so với dự định ban đầu chỉ lọt vào vòng tứ kết của lão Kez, Fiez quả thật đã làm tốt hơn rất nhiều, cậu cứ như thế mà đánh thẳng vào vòng bán kết, và lúc này đối thủ của cậu chính là Karl Murdoch xếp vị trí thứ 16 trong bảng xếp hạng thế giới.
Lão Kez và Fiez cùng xem lại đoạn camera ghi lại những trận đấu trước của Karl, kỳ thật không cần ông ấy lên tiếng cậu cũng hiểu được có lẽ mình sẽ dừng lại ở đây, nhưng đối mặt với một đối thủ mạnh hơn mình rất nhiều, không hiểu sao trong lòng Fiez vẫn luôn tràn ngập chờ mong.
Lão Kez vỗ vỗ bả vai Fiez nói: “Cậu cứ đánh hết mình đi! Cậu rất mạnh, tuy nhiên cậu vẫn còn rất trẻ, cũng bởi vì còn trẻ nên cậu cần phải học những người trên đỉnh cao đó nhiều hơn nữa.”
Đến khuya, Fiez cảm thấy có chút khó ngủ. Nhìn Karl thi đấu, trong đầu cậu không ngừng lặp đi lặp lại các động tác phát bóng, đập bóng, chặn bóng của đối phương, vì thế Fiez cầm vợt ra khỏi khách sạn, dự định đến sân tennis tập luyện một chút.
Vừa bước tới cửa, nhìn thấy trong bóng đêm, Juliano đang cầm vợt đứng trên khu đất trống trước cửa khách sạn, đầu anh ta hơi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao.
“Ờ…xin chào…” Mặc dù không biết tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây nhưng nhớ tới chuyện xảy ra trong quán bar lần trước, Fiez vẫn cảm thấy ngài ngại.
“Đi thôi.” Juliano liếc nhìn Fiez một cái, sau đó quay đầu đi.
“Hở?” Fiez có chút mờ mịt không hiểu.
“Đối thủ tiếp theo của cậu là Karl Murdoch,” Juliano hơi quay đầu lại, “Tôi tập luyện với cậu một chút không phải sẽ tốt hơn sao?”
Fiez ngẩn người, sau đó cậu cố nhịn cười. Không lẽ Juliano đứng ở bên ngoài là đang chờ mình? Chẳng lẽ anh ta đã sớm đoán được mình sẽ vì trận đấu với Karl mà không ngủ được?
Ánh đèn từ trong khách sạn chiếu vào sân tennis tuy rằng không đủ nhưng thêm vào ánh trăng có lẽ cũng tạm ổn.
Fiez có chút hưng phấn, ngoài lần tranh giải Roland Garros (Giải Pháp mở rộng), cơ hội cùng thi đấu với Juliano hầu như không có, cũng đừng nhắc đến chuyện có thể ở cùng một chỗ luyện tập như vậy.
Juliano tung ra một pha phát bóng mạnh mẽ khiến cho Fiez phản ứng không kịp, tốc độ của cú kia tuyệt đối hơn 200.
Đứng đối diện với lưới banh, Juliano cầm vợt bóng chỉ chỉ Fiez, “Với phản ứng chậm chạp của cậu, muốn tiếp được bóng của ai chứ?”
Fiez nhíu nhíu mày, nhắm mắt lại, tự nói với bản thân phải tập trung…Fiez, tập trung tinh thần lại…Sau đó cậu mở mắt ra, nhìn Juliano nói: “Làm lại!”
Ở mấy hiệp sau, lúc Juliano dùng cú đập smash, Fiez mới ngạc nhiên phát hiện dường như Juliano đang bắt chước phương thức tấn công cùng tuyệt chiêu của Karl.
“Juliano, anh sẽ không vì giúp tôi luyện tập mà…đặc biệt bắt chước Karl?”
“Đừng hiểu lầm, bắt chước tuyệt chiêu của người khác cũng là cách nâng cao khả năng của mình.” Juliano xoay xoay bóng, chuẩn bị tiếp tục công kích, “Cẩn thận anh ta bỏ nhỏ, còn nữa, khi anh ta phát bóng xoáy lên lực tay cũng khá lớn!”
Vừa dứt lời, một pha phát bóng xoáy lên siêu nhanh đánh tới.
Cám ơn anh, Juliano. Fiez tập trung lực quan sát của mình, trong nháy mắt cậu đã đập bóng trở về, lúc này Juliano cũng đã sớm đi tới điểm bóng rơi.
“Trả bóng lại không tồi.” Juliano tiếp tục đánh bóng thật mạnh qua phía Fiez.
Tuy mới chỉ một ván mà dường như Fiez đã cảm thấy có một lực kéo quen thuộc nào đó không ngừng kéo mình về phía trước, không ngừng ngưng tụ tâm trí cùng sức mạnh của mình.
Sau một loạt, cuối cùng Juliano cũng triệt để đánh bại Fiez, Fiez nằm trên sân bóng thở phì phò, nhìn qua khuôn mặt Juliano bên kia lưới đang toát ra vẻ tuấn mỹ vừa trang trọng lại vừa thuần khiết.
Nếu không phải do cố ý bắt chước Karl, Fiez biết có lẽ Juliano sẽ càng dễ dàng đánh thắng mình hơn.
“Cám ơn,” Fiez hơi nâng cánh tay lên, “Anh là một đối thủ tốt, nếu có thể có một chút biểu tình, cũng sẽ là một người bạn tốt.”
Juliano đi tới, Fiez nghĩ chắc anh ta muốn kéo mình lên hoặc là nằm xuống bên cạnh mình, không ngờ anh ta lại gập người xuống, túm hai cổ tay Fiez đặt trên mặt đất.
Fiez bỗng có một dự cảm nguy hiểm, nhìn thấy khuôn mặt Juliano cách mình ngày càng gần, cho đến khi chóp mũi anh ta chạm vào mũi cậu.
“Tôi không cần bạn tốt, tôi chỉ cần một đối thủ giống như tôi cùng tôi đứng trên đỉnh.”
Trong nháy mắt, cảm giác áp bách cũng theo Juliano đứng dậy mà biến mất, Fiez đứng lên nhìn theo bóng Juliano đang dần rời đi.
“Fiez, nếu cậu thua Karl, tôi sẽ lấy vợt đánh gãy chân cậu.”
Fiez đứng chết chân tại chỗ thật lâu không nhúc nhích.
Anh nói anh cần đối thủ giống anh cùng anh đứng trên đỉnh…Nhưng, tôi có thể trở thành người đó sao?
…Có lẽ, tôi sẽ.
Vào ngày thi đấu với Karl, Rafael cũng đến góp vui, thậm chí còn trêu ghẹo: “Ha ha, Fiez, tớ và lão Kez đã đánh cược cậu nhất định thắng, nếu cậu thua, tôi sẽ phải chung 1 Mĩ kim đó!”
“Tớ chỉ đáng giá một Mĩ kim sao?” Fiez cũng cười cười, cậu biết Rafael thật hi vọng cậu có thể thắng.
Khi trận đấu bắt đầu, Karl cũng không vì Fiez xếp thấp hơn mình gần 50 hạng mà lơi lỏng, ngay ván đầu tiên y đã mở đầu bằng một màn phát bóng xoáy trên, Fiez cũng không kém, cậu lập tức đưa ra phán đoán chính xác rồi đánh trả lại một cú return Ace, Karl nhìn nhìn Fiez, nở nụ cười tán dương.
Từ thời điểm đó trở về sau, Fiez không ngừng dùng những đường bóng thuận tay đánh về phía Karl, lúc cậu đập lại đường bóng của Karl từ đường biên trở ra ngoài, Karl theo thói quen định đánh trả lại biên, cũng giống như lúc tập luyện với Juliano, đường bóng kia sẽ rơi vào thế thuận tay của Fiez. Nên khi Karl dùng pha đánh ngắn đánh trả lại, Fiez đã dùng cú đánh thuận tay đánh bóng đi thẳng về phía lưới banh, sau đó đến vị trí mà cậu dự đoán bóng rơi chờ Karl đánh bóng lại. Karl cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước sự hiểu biết của Fiez về mình, người từng kinh qua trăm trận như Karl đương nhiên biết mình cần phải thay đổi một ít chiến thuật, nếu không tiết tấu và những cú đánh trả sẽ bị Fiez nắm được hết. Ngay ván đầu tiên đã xuất hiện tie break (Sau 6 ván mà vẫn đều nhau thì đánh tiếp ván thứ bảy – ván hòa để quyết định người thắng trong hiệp đó), lúc đầu khán giả cũng không có hi vọng gì lớn với trận đấu này, bấy giờ cũng bắt đầu trở nên hào hứng.
Rafael ở trên khán đài cười cười, xem đi, đây chính là thiên tài Fiez đó nha, bạn vĩnh viễn cũng không thể biết được cậu ấy có thể đi đến bao xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...