Hà Cố lảo đảo trở lại xe, chỉ cảm thấy tứ chi vô lực, tay phát run, chìa khóa tra nửa ngày cũng không vào. Cuối cùng, anh hung hăng quăng chìa khóa, hoàn toàn ngồi bất động tại chỗ.
Vành mắt sưng đau, anh dùng lực dụi, mới miễn cưỡng ngăn cản được những giọt nước mắt tủi nhục đang có xu thế rơi xuống ngày càng nhiều.
Đầu óc anh dường như ngừng hoạt động. Anh nghĩ về mọi thứ, nhưng lại không biết bản thân rốt cuộc đang nghĩ gì, một mảnh hỗn loạn.
Tất cả suy nghĩ cuối cùng đều ngưng kết thành ba chữ đau thấu tận xương--Tống Cư Hàn.
Còn nhớ Vanessa từng nói nguồn gốc cái tên của Tống Cư Hàn, Tống Hà là một người rất kiêu ngạo, đặt tên cho con mình, ngụ ý đến từ "cư cao xứ bất thắng hàn"*, nghe thì có vẻ không tốt đẹp lắm, nhưng rõ ràng ông không hề quan tâm Tống Cư Hàn có "thắng hàn" hay không, mà chỉ quan tâm hắn có "cư cao xứ" hay không.
(*Cư cao xứ bất thắng hàn: Nghĩa đen: ở trên vị trí cao không chịu nổi lạnh lẽo; nghĩa bóng: người quyền cao chức trọng sẽ không tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, không có bạn tri kỉ)
Tất cả kỳ vọng mà Tống Hà gửi gắm nơi con trai đều đã trở thành hiện thực. Tống Cư Hàn người cũng như tên, cầm trong tay một thanh kiếm sắc bén vô hình, gươm chưa dính máu đã có thể khiến người ta thương tích đầy mình.
Sự kiên trì suốt hơn 6 năm hóa thành một trò cười, Hà Cố thậm chí chẳng còn sức lực để hận Tống Cư Hàn hay Phùng Tranh, ngay cả anh cũng cảm thấy, mình đáng bị thế này.
Tự dâng trái tim mình lên cho người ta dẫm đạp, còn oán trách ai đây.
Tống Cư Hàn, ba chữ này chỉ lặp lại một lần, đã khiến Hà Cố dường như ngay cả hô hấp cũng thấy đau đớn.
Ngòi nổ rốt cục cháy hết.
Ầm--
Ngày hôm ấy, Hà Cố là được tài xế của Bành Phóng đưa về nhà.
Sau khi về đến nhà, anh liền bất động nằm trên giường, cũng không ngủ, chỉ nằm như vậy.
Nếu ba ngày trước anh chỉ là sa sút tinh thần, thì hiện tại, anh cảm giác bản thân như một xác sống, bị hút cạn từ trong ra ngoài.
Đêm khuya, sự yên tĩnh khiến người ta sợ hãi kia đột nhiên bị tiếng chuông cửa chói tai phá vỡ.
Hà Cố không hề phản ứng, chuông cửa lại bám riết không tha mà ấn, đến cuối cùng biến thành tiếng đập cửa "bộp bộp", Hà Cố nghe thấy giọng Trang Tiệp Dư.
Anh mệt mỏi đến mức ngay cả ngón tay cũng không muốn động, nhưng cuối cùng vẫn gắng gượng bò dậy từ giường, đi ra mở cửa.
Trang Tiệp Dư vừa nhìn thấy anh, liền thở hắt một hơi:"Anh dọa chết tôi rồi."
Hà Cố mặt không biểu tình nhìn cậu, trống rỗng nói:"Tại sao? Sợ tôi tự sát à?"
"Không, không phải." Trang Tiệp Dư cào cào tóc, "Anh không có việc gì là tốt rồi."
Hà Cố xoay người vào phòng, Trang Tiệp Dư vội theo vào, quýnh quáng giải thích:"Hôm nay là Tống Cư Hàn gọi tôi đến, nói chỉ cần tôi đi cùng hắn ta, hắn ta sẽ không tính toán với tôi nữa, tôi thực sự không biết anh sẽ tới!"
Hà Cố mắt điếc tai ngơ, anh căn bản không quan tâm, dù sao cũng đã bao năm trôi qua rồi, thế mà Tống Cư Hàn vẫn thích dùng chiêu này kích thích người khác, vừa ấu trĩ, vừa cực kỳ đáng sợ.
Trang Tiệp Dư thấy Hà Cố chẳng hề phản ứng, trong mắt hiện lên vài phần đau thương:"Anh đừng thế này nữa được không, Tống Cư Hàn là tên khốn nạn, anh, anh đừng thích hắn nữa có được không, hắn không xứng."
Ngay cả người ngoài cũng nhìn ra...Hà Cố có chút buồn cười, nhưng trái tim đau đớn vô cùng, anh quay lưng với Trang Tiệp Dư, dùng sức đè ép nắm tay lên ngực, cố gắng giảm bớt đau đớn khiến người ta ngạt thở kia.
Trang Tiệp Dư vòng đến trước mặt anh, miễn cưỡng nở một nụ cười:"Thật ra thất tình ý mà, ai cũng sẽ trải qua, thời gian có thể xóa nhòa tất cả, tôi biết bây giờ anh khó chịu, dù sao thì khoảng thời gian này tôi cũng không có việc, tôi ở bên anh là được, ở cùng tôi rất vui đó, anh sẽ nhanh chóng ổn thôi."
Hà Cố muốn cực tuyệt, lại lười mở miệng, vì Trang Tiệp Dư rất biết cách làm phiền người khác, anh mệt mỏi phải ứng phó, hơn nữa biết đâu có người biết đùa vui biết nói chuyện bên cạnh, thực sự sẽ tốt hơn một chút.
Hà Cố không nói lời nào, Trang Tiệp Dư cũng chẳng cảm thấy lúng túng, tự mình nói:"Anh đói rồi đi, tôi mang cơm đến, trù nghệ của tôi cũng khá lắm, anh đợi nhé, tôi nấu cơm cho anh."
Hà Cố lảo đảo đi đến sofa, ngồi ngây ngẩn. Đầu óc anh đã tỉnh táo không ít, nhưng toàn thân vô lực, cũng không muốn làm gì. Anh hướng tầm mắt về phía trước, hồi lâu sau, mới phát hiện thứ anh đang nhìn là TV, cái TV cỡ lớn mà anh đã tiêu hết hai tháng tiền lương để khiến Tống Cư Hàn có thể đến nhà anh chơi nhiều hơn.
Tống Cư Hàn từng dùng cái TV này hát cho anh, chỉ hát cho mình anh nghe.
Hà Cố cơ hồ là hô hấp run rẩy, mới có thể chống lại sự tuyệt vọng khôn cùng kia, anh chậm rãi nhắm hai mắt lại, bàn tay lặng lẽ nắm chặt.
Trang Tiệp Dư nấu xong cơm, kéo Hà Cố đến trước bàn ăn ép anh ăn, Hà Cố thật sự không có khẩu vị, miễn cưỡng gắp hai đũa liền buông xuống.
Trang Tiệp Dư sốt ruột:"Không ngon hả? Tôi cảm thấy không tồi a, anh ăn nhiều một chút."
Hà Cố ngẩng đầu, sau khi vào nhà, lần đầu tiên anh nhìn thẳng mắt Trang Tiệp Dư:"Tôi không đói."
"Sao lại không đói được, chắc chắn anh từ...từ trưa đến giờ chưa ăn gì."
Hà Cố lắc đầu, đứng dậy, anh vẫn là nên đi ngủ thôi.
Trang Tiệp Dư trực tiếp theo vào phòng ngủ, nhìn thấy Hà Cố chui vào chăn, cậu liền bước đến mép giường, dùng tay vuốt tóc Hà Cố, ôn nhu nói:"Anh sẽ nhanh chóng ổn thôi, thật đấy."
Hà Cố Nhẹ giọng nói:"Ổn với không ổn, đối với tôi mà nói chẳng có gì khác nhau."
Trang Tiệp Dư nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Hà Cố, cảm nhận được đau lòng, cậu nhịn không nổi, cúi người xuống, hôn vào chân mày Hà Cố:"Ổn hay không, tôi đều ở bên anh."
Ngày hôm sau, Trần San đến đây, nói là gần đây Hà Cố hay bị bệnh, ông chủ sợ rằng Hà Cố mệt quá sẽ xảy ra chuyện lớn, bảo Trần San tới xem tình trạng sức khỏe của anh, không tốt thì nghỉ dài hạn.
Khi Trần San nhìn thấy Trang Tiệp Dư mở cửa, cô kinh ngạc một chút, ngay sau đó liền lộ ra biểu tình sáng tỏ.
Trang Tiệp Dư nhíu mày, nghiêng đầu nhìn cô:"Hình như chị là..."
"Tôi là trợ lý của Hà tổng."
"Ồ đúng vậy, lần trước từng gặp." Trang Tiệp Dư nói:"Chị, chị đừng nói với người ngoài nhé." Mặc dù cậu chỉ là một diễn viên nhỏ mới ra mắt, nhưng cũng cần chú ý hình tượng.
Trần San vẻ mặt hiểu rõ:"Yên tâm yên tâm, sẽ không, tôi hiểu mà. Hà tổng đâu? Anh ấy thế nào rồi?"
Trang Tiệp Dư không muốn để cô vào, nhưng dường như cũng không tìm thấy lý do từ chối, chỉ đành nói:"Anh ấy không ổn lắm, cần chú ý nghỉ ngơi, chị đừng nói chuyện với anh ấy lâu quá."
"Được, không thành vấn đề."
Nhìn thấy Trần San đến, Hà Cố giật mình một chút, từ trong trạng thái ngây ngẩn thanh tỉnh vài phần:"Sao cô lại đến đây?"
"Tôn đổng bảo tôi đến." Trần San nhíu mày, trong lòng có chút không dễ chịu, "Hà tổng, mới vài ngày không gặp, anh thế nào mà gầy đi nhiều vậy, anh đi bệnh viện kiểm tra chưa? Rốt cuộc là bệnh gì a."
"Dạ dày có chút vấn đề." Hà Cố tùy tiện viện lý do.
"Ai, chắc chắn là anh quá bận không chú ý ăn cơm đúng giờ." Trần San thở dài:"Tôn đổng bảo tôi hỏi anh, có cần nghỉ dài hạn không."
Hà Cố vì câu này phản ứng mất chừng vài giây, anh lắc lắc đầu:"Tôi nghỉ dài hạn, hai hạng mục quan trọng kia làm thế nào?"
"Không biết. Nhưng tuần trước một kỹ sư ở công ty chi nhánh tỉnh Giang Tô chết do lao lực, Tôn đổng bị dọa, sợ anh xảy ra chuyện."
"Tôi không nghiêm trọng đến mức ấy." Hà Cố thản nhiên nói, "Tôi nghỉ ngơi thêm...một ngày, ngày kia tôi tới công ty."
Trang Tiệp Dư hét toáng lên:"Anh thành cái dạng này rồi còn muốn làm việc!"
Trần San cũng nói:"Đúng đó Hà tổng, anh đừng gắng sức quá, ông chủ đã lên tiếng cho phép anh nghỉ rồi."
Hà Cố hít một hơi sâu, anh cảm thấy đầu óc mình trì trệ nghiêm trọng, lời gì cũng phải phản ứng nửa ngày, trả lời cái gì, cũng phải cần thêm nửa ngày nữa, cuộc đời này anh chưa từng cảm thấy não mình khó sử dụng đến thế, anh giải thích, nói:"Trần San, cô theo tôi lâu như vậy rồi, có lẽ rất hiểu tình hình, hai hạng mục này từ đầu chí cuối đều là tôi đang làm, hiện tại giao cho ai cũng không được, nếu kéo dài thời gian, thứ tổn thất đều là tiền và danh dự của công ty, chẳng còn một tháng nữa là đến năm mới, đợi năm mới đến nghỉ dài hạn một thể đi."
Trần San bội phục tự đáy lòng:"Hà tổng, anh thật sự rất tôn trọng nghề nghiệp."
Hà Cố nói:"Cô về đi, bảo với Tôn đổng tôi không sao."
"Được. À đúng rồi, đây là thuốc bổ Tôn đổng dặn tôi lấy cho anh, nói là cái gì mà đông trùng hạ thảo hơn 3 vạn 1 lạng." Cô đưa đồ trong tay cho Trang Tiệp Dư, còn nhịn không được cười trộm, "Hà tổng, hai người thật xứng đôi nha."
Trang Tiệp Dư đắc ý nói:"Nhìn đi, người có mắt đẹp thì ánh mắt nhất định cũng tốt."
Trần San được khen nên vui rạo rực.
Sau khi Trần San đi, Trang Tiệp Dư nỗ lực muốn chọc cho Hà Cố vui:"Thúc thúc, chú nghe chưa, trợ lý của chú nói chúng ta xứng đôi kìa."
Hà Cố không để ý, lấy laptop từ trong chiếc tủ đặt đầu giường mở ra, định xem email.
"Ai ai ai, bây giờ không cho phép làm việc, anh cơm cơm trước đã."
"Không phải ăn rồi à?"
"Lúc nãy là ăn bữa sáng, hiện tại đã mấy giờ rồi!" Trang Tiệp Dư bộp một tiếng đóng laptop lại, kéo Hà Cố xuống giường, "đi đi đi, ăn cơm."
Hà Cố đành phải đi theo ăn cơm.
Trên người Trang Tiệp Dư có đặc điểm của đa số người trẻ tuổi, ví dụ như điện thoại không rời tay, cậu vừa ăn, vừa nghịch điện thoại, đột nhiên, cậu nhận được tim nhắn của giám đốc công ty quản lý, sau khi mở, liền nảy ra một đoạn ghi âm đầy vẻ bực dọc:" Trang Tiệp Dư, cậu với Tống Cư Hàn là thế nào!"
Trang Tiệp Dư muốn tắt đi đã không kịp nữa, giật nảy mình, cậu cẩn thận quan sát biểu tình của Hà Cố, sợ sẽ kích thích đến anh.
Tay Hà Cố dừng lại một chút, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Kỳ thật Trang Tiệp Dư không cần sợ sẽ kích động anh cái gì, mỗi giờ mỗi khắc anh đều nghĩ tất cả mọi chuyện phát sinh ngày hôm đó, nghĩ về mọi chuyện xảy ra trong quá khứ, hiện tại anh bước không ra, ít nhất là hiện tại, bước không ra.
Trang Tiệp Dư cầm điện thoại lên:"Đây...là ông chủ của tôi, tôi đi gọi một cuộc điện thoại."
Hà Cố chẳng ừ hử gì, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Trang Tiệp Dư cầm điện thoại ra ngoài ban công.
Qua khoảng 5 phút đồng hồ, Hà Cố nhớ ra Trang Tiệp Dư chỉ mặc một chiếc áo trong nhà, đứng ở ban công lâu như vậy khẳng định sắp đông chết rồi, nên anh đi lấy một chiếc áo khoác lớn.
Vừa tới gần ban công, chợt nghe thấy Trang Tiệp Dư cố ý đè thấp thanh âm:"Thái tổng, tôi đâu dám đánh nhau với Tống Cư Hàn, thực sự không phải tôi và hắn ta đánh nhau, là người khác, tôi vừa vặn ở đấy mà thôi."
Hà Cố ngẩn người, chuyện hôm đó, truyền ra ngoài rồi?
Anh nhìn Trang Tiệp Dư lạnh đến mức chà xát cánh tay, phản ứng lại đẩy cánh cửa ban công, Trang Tiệp Dư giật nảy mình, lập tức không nói nữa.
Hà Cố đưa áo khoác cho cậu, Trang Tiệp Dư vội khoác lên, Hà Cố đóng cửa ban công, quay người liền rút điện thoại ra, tra từ: Tống Cư Hàn.
Những thứ tra được quả thực quá mức ghê gớm, tin tức mới nhất, tất cả đều là về việc Tống Cư Hàn đánh nhau ở khách sạn, người liên quan đến sự kiện này chính là Trang Tiệp Dư, còn kèm thêm vài tấm ảnh mơ hồ, Hà Cố phóng đại ảnh chụp, phát hiện chỉ có Tống Cư Hàn và Trang Tiệp Dư bị chụp rõ, anh thì chỉ có một bên mặt mờ nhạt.
Người chụp trộm kia hiển nhiên không rõ tình hình, liền lấp lửng nói Tống Cư Hàn và Trang Tiệp Dư xảy ra xung đột trong khách sạn, hư hư thực thực tranh giành tình nhân.
Tin Tống Cư Hàn là song tính luyến sớm đã truyền đi khắp nơi, thái độ của người trong giới đối với chuyện này là, chỉ cần không bị khui ra ngoài ánh sáng là được, ngược lại có thể dùng để nâng cao danh tiếng, nhưng tuyệt không thể nói lộ chân tướng.
Tống Cư Hàn vì có Tống Hà và Vanessa bảo vệ, mấy năm nay trong giới showbiz ít có tin tức xấu, ngay cả chuyện thất hẹn với show thực tế và đánh nhau với nhiếp ảnh gia, đều bị Tống Hà áp xuống, nhưng những ảnh này, hiển nhiên là người ngoài giới chụp trộm, trực tiếp thổi phồng sự việc phát tán lên mạng, khiến Tống Hà ngay cả cơ hội trấn áp cũng không có.
Hà Cố nhìn nhìn, đột nhiên ý thức được bản thân lại để ý tới Tống Cư Hàn, anh quả thực là giống như vứt củ khoai lang nóng phỏng tay, ném điện thoại xuống sofa.
Lúc này, Trang Tiệp Dư cũng vào, cậu che chiếc mũi bị lạnh đến đỏ bừng, buồn bực thở dài.
"Là vì chuyện hôm qua sao?"
Trang Tiệp Dư gật gật đầu:"Hôm nay tôi chưa lên mạng, không biết trên mạng đã sôi sùng sục thế rồi." Cậu lại thở dài, "Thế này là tôi hot rồi nhỉ? Nhưng ông chủ chúng tôi nói đầu óc tôi có bệnh mới đi đắc tội bố con nhà họ Tống, tôi giải thích với ông ấy mãi, ông ấy mới tin không phải tôi cùng Tống Cư Hàn đánh nhau."
Hà Cố cúi thấp đầu xuống, lại chẳng nói gì nữa.
Trang Tiệp Dư vội nói:"Dù sao thì cũng không chụp đến anh, anh không cần lo mấy việc này, qua hai ba ngày hết ồn ào, sẽ không ai quan tâm nữa, giới giải trí chính là như vậy."
"Ừm."
Đột nhiên, di động Hà Cố vứt trên sofa vang lên, Trang Tiệp Dư rất chân chó đi lấy cho Hà Cố, còn đọc từng chữ từng chữ hiển thị trên màn hình, "Phùng...Tranh?!"
Hà Cố ngẩng mạnh đầu.
Trang Tiệp Dư cầm điện thoại, nhưng không biết nên đưa cho Hà Cố không. Ân oán tình thù giữa Hà Cố và Tống Cư Hàn, cậu và những người có mặt lúc đó đều không hiểu, nhưng điều duy nhất có thể xác định, chuyện đó có liên quan đến một người tên "Phùng Tranh".
Hà Cố cảm thấy cơ thể run rẩy một trận, da gà nổi hết lên, nghĩ tới Phùng Tranh, anh liền có một cảm giác nhục nhã sâu sắc.
Trang Tiệp Dư nuốt nuốt nước miếng:"Nếu không thì, chúng ta không nhận nữa."
Hà Cố trầm mặc giây lát, vươn tay ra:"Đưa cho tôi."
Trang Tiệp Dư thở dài, đành phải đưa điện thoại cho Hà Cố, "Vậy, tôi vào phòng ngủ sưởi ấm, hai người nói chuyện đi." Cậu vào phòng ngủ, thuận thiện đóng cửa lại.
Hà Cố nhìn chằm chằm cái tên kia, kiên quyết ấn nút nhận:"Alo."
"Hà Cố." Thanh âm Phùng Tranh nghe có vẻ rất sốt ruột, "Tôi thấy tin tức trên mạng rồi, người đánh nhau với Tống Cư Hàn trong khách sạn phải anh không?!"
Hà Cố bình tĩnh nói:"Là tôi."
"Chuyện gì vậy? Tống Cư Hàn làm gì anh rồi?"
"Việc Tống Cư Hàn làm với tôi, đã không cần thiết nhắc đến, ngược lại tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu." Hà Cố âm thầm nắm chặt bàn tay, giống như đó chính là chút tự tôn còn sót lại của anh.
Phùng Tranh mơ hồ có một dự cảm không lành, y trầm giọng nói:"Anh hỏi đi."
"Tại sao?" Hà Cố bình ổn hơi thở, vành mắt lập tức đỏ lên, đến khi nghe thấy thanh âm này, anh mới biết anh cũng muốn đấm một quyền lên mặt Phùng Tranh biết bao nhiêu, anh gần như không khắc chế được cơn tức giận ngập trời, nghiến răng nghiến lợi nói:"Tại sao, không nói với tôi cậu từng qua lại với Tống Cư Hàn!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...