Nhất Túy Hứa Phong Lưu

*Thành không quỷ sự = chuyện quỷ dị trong thành trống (chả biết nói sao cho dễ hiểu =.=)

Lăng Lạc Viêm nhìn thấy Trữ Hinh tiến đến cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Nàng lúc ấy yêu cầu cùng bọn họ quay về Xích Diêm tộc mà thủy chung không nói lý do, có người chuyên trách bảo hộ nàng, nàng ở trong đoàn người cũng không nói nhiều lắm, lúc này đột nhiên tiến đến nhất định không phải không có nguyên nhân.

Từ trong mã xa được dìu xuống đưa đến trước mặt Lăng Lạc Viêm, tấm khăn che mặt màu đỏ vẫn chưa hạ xuống, hiển lộ ra ngoài dung mạo thanh lệ thoát tục, mà thần sắc muốn nói lại thôi của nàng cũng làm cho Lăng Lạc Viêm có vài phần lưu ý. (mã xa = xe ngựa)

“Trữ Hinh có việc gì, sao không vào đây ngồi nghỉ một lát?” Lăng Lạc Viêm quay đầu nhìn Long Phạm đang mang nước đến cho hắn, có lẽ nhìn thấy Trữ Hinh nên dừng động tác, hướng tới hắn nhìn lại.

Phát hiện ánh mắt mang theo cảnh cáo, hắn khinh cười đối với bạch y bào nam nhân rồi giả vờ bộ dáng thủ thế, quay đầu lại chờ Trữ Hinh trả lời lại nhìn thấy nàng đang nhíu mi, bộ dáng có chút bất an, đến gần trước người.

“Lạc Viêm….phía trước là nơi nào? Còn mấy ngày nữa mới đến Xích Diêm tộc?” Trữ Hinh cũng không nói ra cảm giác dưới đáy lòng. Sau khi ra khỏi sơn cốc, dọc đường đi cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng tăng, mãi cho đến lúc này càng cảm thấy rõ ràng.

Lôi Lạc thành, Vọng Thiên Thai, nơi đó hắn sẽ không quên, nhớ đến trăm năm chi ước ở Vọng Thiên Thai hắn lại nhớ đến một việc, linh thú xưng Ngải ở bên trong khối thánh vật, vốn là kêu hắn có dịp thì đến gặp nó, trước mắt đang sắp đến Lôi Lạc thành, thật ra cũng vừa đúng lúc.

Có liên quan đến thiên kiếp lại là linh thú của Hách Vũ, có lẽ Ngải sẽ biết điều gì đó.

Hắn đang lo lắng thì Long Phạm đã đến gần bên cạnh đưa nước qua cho hắn, “Thánh nữ có việc gì muốn nói?” Trong miệng hỏi như vậy, nhưng ánh mắt lại nhìn người dâng nước.

Mới vừa rồi Lạc Viêm ý bảo hắn yên tâm, mà tính tình Lạc Viêm như vậy hắn làm sao có thể yên tâm. Nếu là Lạc Viêm nhất thời hứng khởi, lại như đối với Miểu Lan đưa ra ý cười mị hoặc….

Đôi mắt thanh lam dần dần trầm xuống, Long Phạm có cảm giác lúc nào cũng phải xem chừng vị tông chủ của hắn mới được.

Giúp Lăng Lạc Viêm lau đi vệt nước bên môi, Long Phạm đối với Trữ Hinh cũng không để ý cho mấy, mãi đến khi Lăng Lạc Viêm truyền đến hắn một cái nhìn, hai người mới quay sang Trữ Hinh lại thấy thần sắc của nàng khác thường, trở nên run rẩy.


“Trữ Hinh làm sao vậy?” Lăng Lạc Viêm quan tâm hỏi, sớm biết nàng cùng người thường bất đồng mới khiến thái độ của Phùng Hoài thủy chung đối với nàng không giống như đối đãi với thân nữ, tựa hồ có điều gì đó sợ hãi cùng chán ghét, bằng không cũng sẽ không hề phớt lờ việc Trữ Hinh cùng đi về với Xích Diêm tộc. (thân nữ = con gái)

Trữ Hinh khăng khăng đòi đi theo, lúc này lại trở nên khác thường như thế làm cho hắn cảm giác có chút không đúng.

“Lạc Viêm….” Trữ Hinh tiến đến bắt lấy y mệ của hắn, gắt gao nắm chặt dường như sợ hắn biến mất, cơ hồ phải tựa vào trong lòng của hắn.

Long Phạm nhíu mi, không chút chần chừ đem Lăng Lạc Viêm kéo đến bên người, “Thánh nữ có việc gì muốn nói?” Nếu không phải nể mặt Lạc Viêm, ngay cả cơ hội gần người hắn đều sẽ không cho phép, lại càng không bàn đến như trước mắt.

“Ta….” Đối với truy vấn của hai người, Trữ Hinh không biết phải trả lời như thế nào mới tốt, đáy lòng bất an dần dần hóa thành sợ hãi, có việc gì đó đang sắp phát sinh, mà Lạc Viêm sợ là….

“Tông chủ, phía trước có cấp báo!” Lúc này Nham Kiêu từ phía sau bỗng nhiên bước nhanh đến, tính tình của hắn vốn nóng nảy nhưng thần sắc lúc này xem ra không phải hấp tấp, mà là hiện lên vẻ kinh hãi.

“Chuyện gì?” Phía trước đúng là Lôi Lạc thành, các trưởng lão đi trước để tiện bề thu xếp, mới xuất phát không lâu, lúc này lại có gì cần cấp báo?

“Lôi Lạc thành! Trong Lôi Lạc thành….không thấy một ai!” Lời nói vừa ra khỏi miệng, thần sắc nghi hoặc cùng sợ hãi của Nham Kiêu vẫn chưa lui ra. Lôi Lạc thành vốn là một thành trấn đông dân, không nghĩ đến các trưởng lão đến đó lại không thấy một bóng người.

“Vì sao không thấy ai? Chẳng lẽ là tòa thành trống?” Thần sắc của Long Phạm không thay đổi nhưng không biết nhớ tới điều gì đó, dưới đáy mắt thanh lam xẹt qua một tia thâm trầm.

Lăng Lạc Viêm cũng cảm thấy kinh ngạc, chỉ nghe Nham kiêu nói tiếp, “Cửa thành bị phong tỏa, dân chúng tầm thường không thể vào bên trong, lúc sau người của chúng ta tiến vào thì không thấy một bóng người, không biết đã đi nơi nào.”

Lôi Lạc thành trở nên trống rỗng?! Từ lúc bọn hắn rời khỏi đến nay cũng không tính quá lâu, cũng không quá ngắn, trong thời gian đó Lôi Lạc thành đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không thấy tung tích của người nào?


Người trong thành đến tột cùng là ly khai hay là bị đưa đi? Hay là còn có việc gì khác ngoài ý muốn…

“Đến đó liền biết, ở đây suy đoán cũng vô dụng.” Lăng Lạc Viêm khoát tay phân phó với Nham Kiêu, “Xuất phát, tiếp tục lên đường đến Lôi Lạc xem thử đến tột cùng là chuyện gì”.

Nham Kiêu lĩnh mệnh mà đi, Trữ Hinh ở một bên vẫn im lặng, lúc này bỗng nhiên mở miệng nói, “Lạc Viêm không thể đi!”

Bình thường ở trước mặt Long Phạm nàng chỉ xưng Viêm chủ, nhưng từ nãy đến giờ nàng giống như bị rối loạn tâm thần, xưng hô tất cả đều là đích danh của Lăng Lạc Viêm, nhìn thấy nàng như thế, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đều biết nàng cảm giác ra điều gì đó.

“Trữ Hinh, nói cho ta biết đến tột cùng ngươi nhìn thấy cái gì?” Lăng Lạc Viêm hỏi nghiêm túc nhưng Trữ Hinh lại chỉ lắc đầu, lui về phía sau vài bước, dựa người vào mã xa, không biết là không thể nói hay là không muốn nói?

“Nếu Trữ Hinh không nói thì quên đi. Lôi Lạc thành ngay tại trước mắt, vốn là phải đi qua đó, còn có linh thú trong khối thánh vật kia, ta cũng có việc muốn hỏi nó.” Lăng Lạc Viêm không biết Trữ Hinh đến tột cùng nhìn thấy cái gì lại khiến nàng sợ hãi như thế nhưng Lôi Lạc thành là chỗ phải đi qua, hắn không có khả năng đi đường vòng về đến Xích Diêm tộc.

Trữ Hinh dường như không nghe thấy, dựa vào mã xa không ngừng lắc đầu, nàng đang muốn nói những gì đã nhìn thấy rồi lại hy vọng những chuyện đó sẽ không phát sinh, e sợ một khi nói ra sẽ trở thành sự thật, đang lưỡng lự chần chừ lại nghe Lăng Lạc Viêm tiếp tục nói, “Trữ Hinh lúc trước đã từng nói, ta cứ tùy tâm mà hành sự, một khi đã như vậy thì có gì phải lo lắng?” 

Thấp thỏm không yên, Trữ Hinh lên mã xa, chung quy cũng không nói ra việc đã nhìn thấy.

Lăng Lạc Viêm và Long Phạm nhìn nhau, theo thái độ của Trữ Hinh, cả hai đều cảm giác có chỗ không đúng. Lôi Lạc thành đến tột cùng đã có biến cố gì phát sinh khiến cho dân chúng hoàn toàn biến mất, xem ra chỉ có thể đến đó tra xét mới biết rõ.

“Trong chốc lát Lạc Viêm cần phải cẩn thận,” Cảm giác việc Trữ Hinh muốn nói lại thôi có gì đó hàm chứa nguy hiểm, Long Phạm đối với Lăng Lạc Viêm nhắc nhở như thế.

Long Phạm lên ngựa, ôm sau lưng Lăng Lạc Viêm, siết chặt cánh tay đặt bên hông khiến Lăng Lạc Viêm khẽ nhếch lên khóe miệng. Hai người tiếp tục hướng phía trước mà đi, cho đến khi đoàn người bọn hắn đến trước cửa Lôi Lạc thành.


Cửa thành bị phong tỏa được mở ra, liếc mắt nhìn một cái có thể thấy rõ trong đó trống rỗng không một bóng người, tiếng sấm vẫn vang lên từng trận như trước, oanh lôi vẫn giáng xuống, tòa thành trống rỗng khiến không khí bên trong trở nên vô cùng quỷ dị cổ quái.

Trước mắt có thể nhìn thấy lôi điện xẹt qua giữa sắc trời âm trầm, phố xá trống không, chỉ có vài lá cờ vải theo gió phát ra tiếng vang phần phật, bụi mù bay trong gió tạo thành một màn sương mù mông lung, bọn hắn cưỡi ngựa vào trong thành, chỉ nghe thấy tiếng oanh lôi vang lên, trước mắt trống trải không một bóng người.

“Tông chủ….như vậy….” Có trưởng lão cảm thấy không yên, nhớ lại cảnh tượng ở Lôi Lạc thành trước kia, bây giờ lại như thế này, không khỏi khiến lòng người cảm thấy hoảng sợ.

“Đi Vọng Thiên Thai.” Lăng Lạc Viêm cũng không quản này nọ, hắn tính toán muốn đến Vọng Thiên Thai gặp linh thú do Hách Vũ lưu lại.

Phái Quyết Vân sai người đi xung quanh tìm hiểu, bọn hắn cũng có tộc nhân ở Lôi Lạc thành, những người đó đi nơi nào, chỉ cần tìm đến sẽ biết ở đây đã xảy ra chuyện gì.

Vọng Thiên Thai là nơi hai tộc tụ hợp, cũng là nơi hắn trùng sinh rồi đạt được huyền hỏa lực, sau đó cũng là lúc hắn đối với Long Phạm nhận rõ tình ý.

Quay về người phía sau liếc mắt một cái, Lăng Lạc Viêm giục ngựa hướng đến Vọng Thiên Thai mà đi, nghe oanh lôi vang lên bên tai, trong lòng lại nổi lên một cảm giác không rõ, tựa hồ mỗi khi đến đây liền cảm thấy thấp thỏm không yên.

“Lạc Viêm cũng cảm giác có điều không đúng?” Long Phạm ở phía sau thấp giọng hỏi nhỏ. Từ lần trước đến Lôi Lạc thành hắn đã cảm giác có chút khác thường, thiên văn phát sinh biến cố, họa loạn hoành hành, Lôi Lạc thành lại cổ quái như thế, hay thật sự là điềm báo thiên kiếp.

Lăng Lạc Viêm vẫn chưa mở miệng, từ phía xa xa có người tiến đến, đúng là một trong các trưởng lão của Xích Diêm tộc, Từ Phàm, lúc này hắn nên ở trong tộc lại đột nhiên xuất hiện ở đây, thật sự có chút kỳ lạ.

Mọi người nhìn thấy bóng dáng của Từ Phàm trưởng lão, tất cả đều dừng lại, chờ hắn đến gần chỉ thấy Từ Phàm lộ lên thần sắc lo lắng hoảng sợ, tràn đầy khẩn trương, tóc tai rối bù, y phục cũng trở nên bẩn thỉu, dính trên người không ít huyết tinh, đúng là bộ dáng vừa trải qua một trận đại chiến.

“Tông chủ!” Từ Phàm đến gần, lập tức quỳ xuống mặt đất, “Tông chủ! Trong tộc bị người xâm nhập, phân nửa trưởng lão đã tử nạn, Từ Phàm may mắn chạy thoát đến Lôi Lạc thành, không ngờ….”

Dưới mái tóc rối bù, ánh mắt của Từ Phàm có chút bối rối, hiển nhiên là hoảng sợ không ít. Các trưởng lão nghe vậy đều trừng lớn mắt, quả thực không dám tin tưởng những gì mình đang nghe thấy, trong tộc thế nhưng lại xảy ra biến cố, vì sao không người nào báo lại?! Chẳng lẽ gặp phải họa diệt tộc?! Chẳng lẽ có một tông tộc nào đó âm thầm gây nên?!

“ Nhất định là Phong Trần Tuyệt của Kiền Kì tộc!” Có người ngắt lời như thế, trên đường đi bọn họ có gặp qua Phong Trần Tuyệt, rồi sau đó đều tự ly khai, không biết có phải hắn đem người đến Xích Diêm tộc hay không, tính toán thừa dịp tông chủ và tế ti không ở đó liền xâm nhập vào tộc, thậm chí việc lần trước trong tộc có người xâm nhập cũng có thể là do hắn gây ra!


“Ngươi ở Lôi Lạc thành nhìn thấy cái gì?” Lăng Lạc Viêm nghe xong lời nói của Từ Phàm thì sắc mặt trầm xuống, trong tộc lại xảy ra biến cố như thế….

Rồi sau đó có người lại nói Phong Trần Tuyệt gây nên, hắn không cảm giác Phong Trần Tuyệt là loại người âm thầm đánh lén, tình hình trong tộc để sau này về đến sẽ biết, lúc này vẫn nên đem chuyện ở Lôi Lạc thành hỏi rõ ràng, dù sao trong thành cũng có tộc nhân của hắn.

Từ Phàm nâng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Lăng Lạc Viêm, ngữ thanh có chút gì đó run rẩy, “Ta nhìn thấy…nhìn thấy cả thành….mọi người ăn nhau…giống như ma, trong miệng không biết lặp lại cái gì đó, từ trong cơ thể của bọn hắn xuất hiện hình người màu xanh….bọn hắn….cắn xé nhau….”

Thuật lại cảnh tưởng như vừa chứng kiến trước mắt, thần sắc Từ Phàm trở nên tái xanh. Lúc này có truyền sử đi xung quanh tìm hiểu đã trở về, còn mang theo mấy thi thể đã bị tàn phá vô cùng khủng khiếp, Từ Phàm nhìn thấy, đầu ngón tay run rẩy chỉ về phía thi thể, không ngừng gật đầu, rồi lại nói không nên lời.

Ở trước người bọn hắn, bạch y bào tế ti thản nhiên đưa mắt nhìn xa xa, “Si mị.” Ngữ thanh trầm ổn tựa hồ vẫn chưa bị những gì trước mắt ảnh hưởng.

Long Phạm hướng xung quanh nhìn lại, phố xá ở trước mắt không một bóng người, không biết có bao nhiêu nơi còn lưu lại thi thể bị si mị làm hại, sau khi bị kí sinh rồi ăn thịt lẫn nhau dẫn đến thân thể bị tàn phá thê thảm.

“Bị tộc ta giết ở dưới chân núi lại xuất hiện ở Lôi Lạc thành…” Lăng Lạc Viêm cảm giác có chút phiền phức, đây là trùng hợp hay bị người thao túng?

Từ Phàm quỳ trên mặt đất hướng đến phía trước vài bước, nâng bàn tay bẩn thỉu lên, bắt lấy y hạ của Lăng Lạc Viêm, ngẩng đầu khóc lóc kể lể, “Tông chủ, ngươi không biết thảm cảnh trong tộc, so với nơi này cũng thiệt hại không ít, tộc nhân đều….”

Đột nhiên một đạo bạch quang hiện lên, huyết sắc chảy xuống, Từ Phàm chậm rãi cúi đầu, chỉ thấy bạch quang như mũi nhọn hung hăng đâm xuyên qua thân thể. Lăng Lạc Viêm quay về phía sau, bạch y bào nam nhân vẫn trầm tĩnh bình yên, đối với hắn lộ ra biểu tình như thương xót.

“Tế ti!” Ở phía sau Long Phạm, các trưởng lão kinh hô. Tế ti lại giết chết Từ Phàm trưởng lão?!

Lăng Lạc Viêm hướng ra sau liếc mắt một cái, hắn tin tưởng Long Phạm đột nhiên động thủ tuyệt đối không phải không có nguyên do.

“Trong tộc thật sự xảy ra biến cố? Nếu là biến cố vì sao chỉ có một mình ngươi ở đây? Ngươi ở đây lại vì sao chưa bị si mị làm hại, ngươi làm cách nào để trốn thoát?” Long Phạm thu hồi bạch quang, ngữ thanh thản nhiên nhìn Từ Phàm ngã trên mặt đất, điểm đi một ngón tay.

Mọi người nghe lời Long Phạm nói, còn chưa kịp hiểu vì sao thì nhìn thấy Từ Phàm trưởng lão bị tế ti giết chết lại chợt nhảy lên, thần sắc của hắn khiến mọi người đều sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui