Hôm sau, Liệt Diễm tộc từ trên xuống dưới đem hết thảy sự vụ trong tộc chỉnh lý sắp xếp lại, từng việc một đều báo cho Quyết Vân và Nham Kiêu. Lúc này Liệt Diễm tộc đã thuộc về Xích Diêm, các trưởng lão vẫn như trước không thay đổi, nhưng các việc trong tộc vẫn cần phải giải thích rõ ràng.
Các trưởng lão của cả hai tộc ngồi ở trong điện nghị sự, ghế chủ thượng ở phía trên lại không nhìn thấy một bóng người.
Lăng Vân vốn không để ý đến sự vụ trong tộc, mà lúc này Miểu Lan đã trở về bên cạnh hắn, sau khi công đạo xong xuôi chuyện cơ mật của Xích Diêm tộc cùng câu ca dao cứu thế và thiên kiếp, tâm tư của hắn chỉ đặt trên người Miểu Lan, hiển nhiên sẽ không xuất hiện ở nghị sự.
Nhưng tông chủ Lăng Lạc Viêm của cả hai tộc đáng lý nên xuất hiện ở ghế chủ thượng lúc này cũng không thấy mặt, mọi người đều cảm thấy có chút kỳ quái.
Khi Phùng Hoài hỏi vì sao không nhìn thấy tông chủ, đám người của Quyết Vân chỉ đành phải trầm mặc một lát, ậm ờ đáp lại, nói rằng tông chủ và tế ti có chuyện quan trọng phải thương thảo, những việc còn lại ở đây giao cho bọn hắn xử lý.
Có người còn đang nhớ về thiên kiếp trong câu ca dao, tâm tư lo lắng ảo não thì nghe được tông chủ và tế ti đang thương thảo chuyện quan trọng, bọn hắn hơi thoáng thở phào nhẹ nhõm, đoán rằng có lẽ tông chủ đang thuyết phục tế ti, hai người chắc là thương thảo phải đối phó với thiên kiếp như thế nào. (thật là sai lầm)
Vốn là các trưởng lão Liệt Diễm tộc không hiểu, nhưng người của Xích Diêm tộc lại biết rõ ràng, từ đêm qua khi mọi người trở về phòng cho đến ngày hôm nay, lúc này đã gần buổi trưa, tông chủ và tế ti căn bản chưa ra khỏi cửa nửa bước.
Vì sao hai người không thức dậy, ở trong phòng làm việc gì đó, cho dù nhắm mắt cũng có thể đoán được. Quan hệ của tông chủ và tế ti biểu lộ rõ ràng trước mặt bọn hắn, nhưng cho đến giờ phúc này bọn hắn vẫn cảm thấy có chút không chân thật.
Hai người như vậy, thật sự khó có thể tưởng tượng.
Cho dù lúc trước nghe tế ti nói ra một phen như vậy nhưng trong mắt bọn hắn bất luận người nọ như thế nào vẫn là tế ti Long Phạm, chỉ bằng bốn chữ này liền đại biểu cho hết thảy, là lực lượng không người nào có thể đụng đến cũng khiến lòng người luôn được trấn an.
Mà tông chủ đột nhiên xuất hiện, khí thế nhiếp nhân, thủ đoạn áp bách, tỏa sáng chói mắt làm cho người ta chỉ có thể ngước nhìn, hết thảy đều khiến bọn hắn tin tưởng cùng thần phục.
Nói đến đấng cứu thế thì chỉ có thể là tông chủ của bọn hắn, mà muốn cứu thế để làm cho Xích Diêm tộc một lần nữa vinh diệu thế gian thì không thể thiếu được lực của tế ti.
Như bọn hắn suy nghĩ, chỉ có thể trông mong vào hai người, càng hy vọng thiên kiếp theo như câu ca dao đừng giáng xuống quá nhanh.
Trong lúc đang suy nghĩ như thế cũng đã đến lúc dùng ngọ thiện. Sau giờ ngọ mọi người lại tiếp tục tập hợp, đem sự vụ trong tộc bàn giao, mà hai người ở trong phòng rốt cục cũng hiện thân ở điện nghị sự.
“Cũng không còn sớm, đã đến lúc chúng ta phải quay về Xích Diêm,” Lăng Lạc Viêm chậm rãi ngồi xuống, dù đã tận lực thả lỏng nhưng vẫn không miễn được hơi thoáng nhíu mi.
Đêm qua cũng không quá mức phóng túng, Long Phạm cũng không kịch liệt như lần đầu tiên, nhưng lúc nào cũng ôn nhu mang theo ái niệm tận lực xâm chiếm đoạt lấy, khiến dục vọng của hắn lao lực đến mức tiêu hao toàn bộ tâm tư, lúc này ở dưới thân như vẫn còn lưu lại cảm giác bị dị vật xâm chiếm.
Long Phạm ở một bên, cũng không cố kị các trưởng lão đang ngồi, một tay ôm bên thắt lưng Lăng Lạc Viêm, sau khi ngồi xuống vẫn không buông ra, tiếp tục lời nói của Lăng Lạc Viêm, “Sự vụ nơi này sẽ dần được chuyển về Xích Diêm, các vị trưởng lão nếu không vướng bận việc gì có thể theo chúng ta về trước.”
Các trưởng lão tự đứng dậy nghênh đón, nhìn thấy hai người đang tiến đến rồi ngồi xuống, không ít người vẻ mặt trở nên cổ quái. Tế ti thủy chung ôm tông chủ cho đến khi ngồi xuống cũng vẫn như vậy, tư thái rõ ràng là ái muội, nhưng thái độ của tế ti vô cùng tự nhiên khiến bọn hắn tự trách mình đa tâm, không nên tưởng tượng đến điều đó.
Vứt đi ánh mắt ngại ngùng, có vài trưởng lão tập trung cúi đầu đáp ứng. Lăng Lạc Viêm đều xem ở trong mắt, hướng người bên cạnh truyền đi cái nhìn trêu chọc.
Các trưởng lão chẳng qua chỉ mới phỏng đoán như thế thôi, nếu nhìn thấy tế ti của bọn họ đối với hắn như thế nào thì có lẽ càng không dám nhìn mặt tế ti Long Phạm thánh khiết cao cao tại thượng được sùng kính như thần nhân này.
Long Phạm hiển nhiên phát hiện ánh mắt khác thường của mọi người, cũng không ngoài dự tính, đối mặt nhìn Lạc Viêm trả lại một cái liếc mắt, khuôn mặt thản nhiên mỉm cười vẫn bình thản như trước nhưng dưới đáy mắt lại hiện lên một tia tình ý ái muội.
Nhớ lại tình cảnh đêm qua, hắn lúc này cảm giác có chút chưa đủ.
Hắn vẫn còn muốn Lạc Viêm nhiều lắm.
Lạc Viêm đối với hắn đau lòng khiến hắn tràn đầy tình cảm ấm áp, so với Lăng Vân và Miểu Lan trăm mối ngổn ngang trắc trở, hắn càng muốn buộc chặt người yêu thương vào lòng, vì vậy có hơi chút bận tâm, mấy ngày liền không chạm vào Lạc Viêm, sợ làm quá Lạc Viêm không chịu nổi.
Vốn định lúc sau trở về sẽ yêu cầu hảo hảo bồi thường nên cố gắng nhẫn nại, nhưng mới vừa rồi thấy ánh mắt trêu chọc kia nhìn mình lại làm cho hắn hối hận chưa làm triệt để.
Ánh mắt lơ đãng nhưng mang theo quyến rũ tựa như đang gợi tình, vài phần trêu chọc lại càng thêm mị hoặc tà khí, nụ cười khinh điêu như có như không giống như vừa cố tình lại vừa vô tình, khiến hắn thoáng chốc nhớ lại trên nhuyễn tháp, đôi mắt mang theo dục vọng khó nhịn như liệt hỏa, so với lúc này hoàn toàn bất đồng….
“Tế ti đang suy nghĩ chuyện gì mà xuất thần như thế?” Lăng Lạc Viêm phân phó sự vụ cho các trưởng lão, công đạo phải chuẩn bị mang theo những vật gì, an bài thỏa đáng để ngày mai khởi hành, đến khi nói xong vẫn cảm giác ánh mắt chăm chú của người bên cạnh.
Không ít các trưởng lão đều lĩnh mệnh rồi rời đi, chỉ một vài người còn lưu lại, trong nội điện rất yên tĩnh, bọn hắn cũng nghe thấy câu hỏi này của Lăng Lạc Viêm. Không ít người hướng bạch y bào nhìn lại, tế ti thủy chung không nói, ánh mắt nhìn tông chủ khó có thể dùng ngôn từ để hình dung, chẳng lẽ đang lo lắng điều gì?
Trước mắt bọn hắn, chỉ thấy tế ti chậm rãi mở miệng, “Nghĩ đến chuyện của tông chủ, ta hơi hối hận.”
Chậm rãi mở miệng, Long Phạm cũng không nói rõ là vì chuyện gì. Làm sao Lăng Lạc Viêm lại không biết hàm ý sâu xa trong ánh mắt kia, khẽ cười, hắn trả lời, “Lúc sau trở về còn có thời gian, chẳng lẽ tế ti lại nhất thời nóng vội?”
“Quả thật không cần gấp, nhưng bất luận như thế nào cũng vẫn không đủ, chỉ có thể chờ đến khi trở về.” Long Phạm dùng ánh mắt thản nhiên trầm tĩnh nói ra lời này, trong nháy mắt đồng tử cũng hiện lên hỏa nhiệt.
Lăng Lạc Viêm đón nhận ánh mắt của hắn, dưới đáy mắt thanh lam bắt đầu chuyển sang tối đen như mực, đại biểu cho hàm nghĩa nào đó…..
Hắn chỉ cảm giác địa phương từng thừa nhận Long Phạm trở nên rét run, giống như lại tiếp tục cảm nhận được cái loại nóng như lửa thiêu tiến vào bên trong, ánh mắt chợt lóe, hắn điềm nhiên như không có gì, hướng đến các trưởng lão vẫn còn ngồi bên dưới, “Ngày mai khởi hành, không có việc gì thì tản đi.”
Các trưởng lão không hiểu hai người đang nói gì, hiển nhiên càng chưa chú ý đến vẻ mặt của tế ti, chỉ biết rằng tông chủ và tế ti đều muốn vội vã trở về, Lăng Lạc Viêm vừa dứt lời liền có người mở miệng, “Không biết tông chủ vì sao phải trở về gấp như thế? Nơi này cũng thuộc về Xích Diêm tộc, cũng là của tông chủ, không cần nhất thời nóng vội.”
“Miểu Lan phải dựa vào hấp thụ linh khí của hoa cỏ mà sinh tồn, nơi này không có vật gì để cung cấp linh lực cho hắn, cứ tiếp tục kéo dài chỉ sợ không thể duy trì được, vẫn phải quay về Xích Diêm tộc,” Lăng Lạc Viêm nói ra quyết định mà hắn đã thương thảo cùng Long Phạm.
Lăng Vân và Miểu Lan cách xa hồi lâu cuối cùng cũng có thể đoàn tụ, hắn quả thật muốn thành toàn cho hai người. Thử nghĩ nếu hắn và Long Phạm phải phân ly, hoàn toàn không biết sinh tử của đối phương, như vậy sẽ là loại cảm giác nào, từ lúc nghĩ đến điều này hắn có thể hiểu rõ tâm tình của Lăng Vân.
Tất cả những gì xảy ra đối với Lăng Vân và Miểu Lan càng làm cho hắn quý trọng giờ phút này hơn tất cả. Hai người có thể khiến hắn cảm động thì hắn sẽ tác thành cho đến cùng. An nguy của Miểu Lan không thể sơ xuất.
Việc này một khi đã quyết định, Lăng Vân cũng không thể không theo. Đã nhiều ngày ở chung với Miểu Lan hắn phát hiện sau khi Miểu Lan mất đi trí nhớ không còn giống như Tiêu Tự lúc trước, chỉ như một tờ giấy trắng, càng đơn thuần càng khiến hắn lo lắng, Miểu Lan như thế nếu không giữ kỹ, hắn thật sự lo lắng lại cảm giác đến cái loại đau đớn vì mất đi người mình yêu thương.
Nếu phải trải qua lần thứ hai, hắn không biết mình có thể chịu đựng nổi hay không.
Sáng hôm sau, khi Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đi ra đã nhìn thấy Lăng Vân và Miểu Lan đang chờ ở ngoài điện cùng đám người của Xích Diêm tộc và Liệt Diễm tộc.
“Tông chủ──” Miểu Lan nhìn thấy Lăng Lạc Viêm, tựa như ngày xưa hắn nhào người vào.
Mọi người mới nhìn thấy bóng dáng Miểu Lan hướng vào lòng Lăng Lạc Viêm thì bỗng nhiên có bóng người chợt hiện, nhìn kỹ lại chỉ thấy Miểu Lan bị Lăng Vân ôm trở về, còn tông chủ lại bị tế ti kéo vào trong ngực, bạch y bào nam nhân vẫn mang thần sắc thản nhiên nhưng hơi thoáng nhíu mi, hiện lên vài tia không vui.
“Xem chừng người của ngươi.” Long Phạm hướng Lăng Vân quét mắt một cái, ánh mắt lạnh nhạt hàm chứa nguy hiểm. Không đề cập đến quá khứ, lúc này Lạc Viêm đã thuộc về hắn, hắn tự nhiên không thể chấp nhận Miểu Lan thân cận như vậy.
Lăng Vân hừ lạnh một tiếng không hề trả lời, hắn cũng không vui khi nhìn thấy Miểu Lan đối với Lạc Viêm thân mật như thế.
Tuy lần đầu tiên nhìn thấy hắn là lúc Miểu Lan rơi lệ, nhưng lúc sau thái độ lại có vài phần xa cách, tựa hồ đang cố kị điều gì đó, cũng không cho phép hắn quá mức gần gũi. Bọn hắn hai người ôm nhau đã là cực hạn, vậy mà Miểu Lan lại đối với Lăng Lạc Viêm nhảy vào ôm ấp như thể đó là chuyện bình thường.
Lăng Lạc Viêm cũng không ngoài ý muốn, khẽ cười hướng phía sau liếc mắt một cái. Long Phạm có vẻ vẫn trầm tĩnh lạnh nhạt nhưng bộ mặt thực chất đầy bá đạo gian trá thì hắn đã sớm lĩnh hội. Lăng Lạc Viêm cũng không cảm thấy cử chỉ độc chiếm của Long Phạm đối với hắn có gì khác thường, nhưng thật ra Lăng Vân và Miểu Lan lại làm cho hắn cảm giác vài phần thú vị, hắn cũng không lo lắng hai người kia như thế nào, cứ tìm một chút nhạc thú cũng không quá đáng.
Dựa vào Long Phạm, Lăng Lạc Viêm hướng Miểu Lan nhếch môi lên, ánh mắt mang theo vài phần mị hoặc, “Miểu Lan mấy ngày gần đây có khỏe không? Thân thể vẫn ổn chứ?”
Mang theo mấy phần khiêu khích như có như không, lời nói chậm rãi tràn đầy ôn nhu quan tâm, lộ ra thâm tình khiến mọi người liền có ảo giác Miểu Lan mới là người có dây dưa cùng tông chủ.
Miểu Lan si ngốc nhìn trước mắt, bị đôi mắt gợi tình kia mê hoặc, đang muốn đến gần lại nghe bên tai vang lên ngữ thanh trầm thấp, “Chẳng lẽ hắn so với ta càng khiến ngươi tâm động? Hay là Miểu lan không hề khuynh tâm với ta?”
Miểu Lan thoáng chốc giật mình, trong lòng lại vì Lăng Vân mà trở nên chua xót, ngẩng đầu nhìn lại, hắn do dự đáp, “Chỉ là….ta thích tông chủ….”
Hắn thích tông chủ cùng với việc hắn và Lăng Vân thì có gì quan hệ? Hắn chỉ muốn tỏ vẻ hắn thật cao hứng khi gặp tông chủ a!
Lăng Vân biết “thích” của hắn là ý gì nhưng nhịn không được vẫn nhíu mày lại, Miểu Lan đơn thuần như vậy làm thế nào mới có thể khiến Miểu Lan sớm ngày tiếp thu hết thảy những chuyện quá khứ…..cũng như ngày xưa trong lòng chỉ có một mình hắn?
Lăng Lạc Viêm nhìn thấy Lăng Vân khổ não mà lộ ra ý cười bí ẩn. Làm cho Long Phạm hao phí linh lực vất vả một hồi mới cứu được Miểu Lan như thế, không thể chỉ dùng một câu nói và một sợi diễm vũ mà bồi thường.
“Lạc Viêm rõ ràng thật cao hứng?” Ở phía sau, Long Phạm siết chặt cánh tay đang ôm Lăng Lạc Viêm, lời nói ôn nhu tràn đầy ý cười. Nhưng cái loại quá phận ôn nhu đúng là dấu hiệu không duyệt.
Cho dù biết Lạc Viêm là cố ý, cũng không phải chân thật đối với Miểu Lan như thế nào, nhưng Lạc Viêm nhìn Miểu Lan bằng ánh mắt như vậy lại làm cho hắn không thể chịu được, thần sắc như thế hiển lộ ra ngoài, không biết đã mê hoặc bao nhiêu lòng người.
Nghe ra bất mãn trong lời nói của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm nghiêng đầu, đang muốn trả lời lại nhìn thấy đôi mắt thanh lam trở nên tối sầm, nam nhân phía sau không để cho hắn kịp phân trần liền nâng mặt hắn lên rồi hôn xuống.
Không hể cố kị, ôm hôn thắm thiết ở trước mặt mọi người. Tộc nhân chỉ thấy tế ti của bọn hắn một tay ôm tông chủ, một tay nâng khuôn mặt tông chủ lên rồi hôn xuống, thái độ mang theo vài phần cứng rắn, khiến người ta lập tức phát hiện lúc này hắn không vui.
Các trưởng lão ở một bên đều ngốc lăng, chưa bao giờ nhìn thấy tế ti nổi giận, vài lần ba phiên đều là vì tông chủ, mà lúc này chính là vì tông chủ nói ra một câu đùa giỡn cùng thái độ thân thiết với Miểu Lan.
Bọn hắn vì tình cảnh trước mắt mà vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ đến mới vừa bước ra liền nhìn thấy một màn này, Lăng Vân và Miểu lan tạm thời miễn bàn, tế ti đối với tông chủ lại độc chiếm đến mức này, không cho tông chủ bị người khác đến gần nửa bước.
Nhìn thấy tận mắt khiến tất cả mọi người đều âm thầm nhớ kỹ, về sau làm việc nói chuyện phải cẩn thận một ít, miễn cho đắc tội với tế ti.
Phải biết rằng, tông chủ với dung mạo và khí phách như thế, ngày thường bọn hắn cũng có vài lúc nhìn tông chủ một cách xuất thần, cũng không phải là dục niệm, chỉ là ánh mắt không thể kiềm chế cứ bị thu hút mà đi, cũng như bọn hắn không dám nhìn thẳng vào mắt tế ti.
Một người như hồng quang diễm lệ khiến kẻ khác phải ngước nhìn, một người như đại dương thâm trầm khiến kẻ khác an tâm, đồng thời cũng kính sợ.
Hai người như vậy đến với nhau, người khác cũng chỉ có thể đứng cách xa một chút thì mới cảm thấy an toàn.
Cảm thán, bọn hắn xem như không nhìn thấy cái gì, cũng nhớ rõ về sau nhất thiết không thể quá phận tiếp cận với tông chủ.
Sau đó mấy ngày, quả nhiên trên đường đi tất cả mọi người đều bảo trì khoảng cách đối với Lăng Lạc Viêm, phàm là cơm nước y phục dừng chân, bất luận việc vụn vặt gì đều không dám tùy ý giao cho người khác, tất cả đều giao cho tế ti.
Long Phạm đối với việc đó đương nhiên rất hài lòng, Lăng Lạc Viêm lại cảm thấy thiếu nhạc thú, hơn nữa Lăng Vân lúc nào cũng giữ lấy Miểu Lan làm cho hắn không thể tiếp tục trêu đùa, về phần người khác chỉ có Trữ Hinh có thể làm cho hắn có hứng thú nhưng kiêng kị phản ứng của Long Phạm, hắn lại không đối với nàng có chút thân cận.
Mãi cho đến khi gần đến Xích Diêm tộc, Trữ Hinh bỗng nhiên tìm hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...