Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Trước mặt tất cả mọi người, Lăng Lạc Viêm không hề che giấu biến hóa trên người, hắn có thể cảm thấy dấu hiệu Dạ Dực thức tỉnh.

Hai mắt đỏ ngầu hướng tới đám người đảo qua, nâng tay lên, một tên ma vật đang tiến đến liền bị viêm hỏa cắn nuốt, Lăng Lạc Viêm nhíu mày lại, “Thất thần làm gì? Vì để miễn đi tai họa trong trấn lan ra ngoài, bản tông chủ hạ lệnh, ma vật nơi đây không thể lưu lại một cái, giết hết cho ta!”

Ngữ thanh không nhanh không chậm nghe ra cũng không có chút khác thường nhưng bộ dáng của tông chủ lại có gì đó cổ quái, thật sự không có chuyện gì? Hay là……

Các trưởng lão còn đang suy nghĩ nhưng ma vật cũng không cho bọn hắn có thời gian tự hỏi. Phong ma không ngừng tuôn ra giống như càng lúc càng nhiều, nhìn thấy sắc trời, sắc mặt Quyết Vân trầm xuống, “Tông chủ cẩn thận”

Những người khác nghe lời cảnh báo của Quyết Vân liền nhìn lên không trung, thần sắc cũng bắt đầu trở nên thận trọng.

Ánh chiều tà như bao trùm cả thị trấn, ban ngày cùng ban đêm luân phiên thay đổi, khói ráng đầy trời giống như lửa cháy, đập vào trong mắt sắc vàng sắc đỏ đan xen, ánh mặt trời còn sót lại dần dần ẩn đi, cây cối nhà cửa, hàng quán phố xá, tất cả đều bị lây nhiễm một màu đỏ thẫm như máu.

Vốn chỉ là biến hóa trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng dường như kéo dài vô tận, cả thành trấn tựa hồ bị vấy bẩn bởi huyết tinh, nhìn xung quanh đâu đâu cũng là phong ma.

“Thời khắc phùng ma.” Long Phạm chậm rãi mở miệng, đem Lăng Lạc Viêm kéo sát bên người.

Khi trăng rằm chính là thời khắc phùng ma.


Đó là lúc lực lượng của ma vật cường thịnh nhất, cũng đem bản năng phát huy triệt để. Nghe nói mấy trăm năm mới xuất hiện một lần, mỗi lần đến thời khắc này, ma vật sẽ sinh sôi lan rộng, các tộc ma vật bị diệt tuyệt cũng có khả năng sống lại, vạn vật luôn sợ hãi tránh né.

Ngoại trừ điều đó, đồng thời……lực lượng của linh giả cũng trở nên suy yếu, đôi khi tiêu giảm hầu như không còn gì.

Ánh mắt của Long Phạm hướng về những người bị ma vật nhập vào, lại nhìn về phía làng mạc ở chỗ xa hơn, ánh mắt thanh lam nhợt nhạt tăng thêm vài tia ám trầm.

Dân chúng bị ma vật nhập vào, lúc này không hề chuyển động, đồng loạt nhìn lên phía trên, tựa như điên cuồng mừng rỡ, một ráng mây mờ ảo đỏ tươi như máu, từ phía xa xa tiếng kêu vù vù dần dần tiếp cận, vừa bay đến trấn liền dừng lại.

Mọi người nghe tiếng vội nhìn lên. Kích thước cỡ lòng bàn tay, triển khai hai cánh, thân dài, đúng là nguyên hình của phong ma.

So với ong thì càng làm cho người ta sợ hãi, hai mắt đục ngầu màu hoàng hôn, bên trong như có chất lỏng lưu động. Một mũi kim châm kích thước dài gần bằng cơ thể dùng để hút tủy, lông măng đen trắng đan chéo mọc đầy trên người, đôi cánh gần như trong suốt, không ngừng phản chiếu rặng mây đỏ thẫm phía trên không trung, làm ánh lên màu huyết tinh tràn đầy quỷ dị.

Chúng nó quây quần thành một tảng lớn bay giữa không trung cũng không hạ xuống, đông nghìn nghịt một đoàn, xem ra số lượng đã ngoài mấy trăm.

“Chúng nó muốn tìm người dung hợp, cũng là muốn tìm kiếm thức ăn.” Phong Trần Tuyệt tiến đến bên cạnh Long Phạm và Lăng Lạc Viêm, “Ta biết các ngươi không tin Kiền Kì tộc chỉ đi ngang qua nơi này, nhưng theo tình hình trước mắt, xem ra chúng ta chỉ có thể hỗ trợ thì mới có thể thoát ra ngoài.”


Xích Diêm tộc, Liệt Diễm tộc, Kiền Kì tộc, nhân số của cả ba tộc hợp lại cũng không địch lại số lượng phong ma trước mắt, còn có đám người bị phong ma nhập vào mới vừa rồi vẫn nhìn lên giữa không trung, lúc này đều đồng loạt cúi đầu xuống, tiếp tục hướng tới mọi người nhìn lại. Chỉ thấy từ trong miệng của bọn hắn mọc ra những mũi kim nhọn hoắc dài ngoằng. Sau lưng, những đôi cánh đầy máu đang chọc thủng da thịt xuyên ra ngoài, mùi vị thịt tanh cùng chất dịch nồng nặc hòa lẫn với âm thanh vỗ cánh, bất thình lình triển khai.

Kích thước không còn bé nhỏ, đôi cánh duỗi dài giang rộng, trên cánh mang theo huyết nhục, trong đôi mắt như có chất lỏng đục ngầu lưu chuyển. Dường như đã ước định từ trước, ngay khi tất cả mọi người đang khiếp sợ liền đồng loạt bổ nhào tấn công.

“Long Phạm, lập kết giới!” Lăng Lạc Viêm vừa dứt lời, Long Phạm bay lên giữa trời đưa một ngón tay đặt lên môi, không biết đang lẩm nhẩm cái gì, sau đó đầu ngón tay vẽ một vòng quang hoa bạch sắc giữa không trung, lấm tấm vài điểm ánh sáng rơi xuống. Ba tộc tụ lại một chỗ, ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng lơ lửng của tế ti Long Phạm, sau đó chỉ thấy quanh mình những điểm sáng rơi xuống dần dần tiêu tán, thoáng chốc xuất hiện một quầng sáng cầu vòng che chở tất cả mọi người.

“Linh lực của các ngươi tiêu giảm còn mấy phần?” Đứng trong kết giới, Lăng Lạc Viêm đối với các trưởng lão bên cạnh thăm hỏi.

Lắc đầu, Quyết Vân Nham Kiêu đều phát hiện linh lực trong cơ thể đang lần lượt tiêu lui, cơ hồ thừa lại không còn bao nhiêu, cái loại cảm giác này giống như không có lực lượng, không thể cảm ứng cũng không thể sử dụng làm cho người ta hết sức phiền muộn.

Hơn phân nửa các trưởng lão đều giống nhau, Quan Mão từ khi sự tình bại lộ, thỉnh thoảng mới đứng trước mặt người khác mở lời, mặc dù cũng không có bao nhiêu người biết hành vi của hắn, mọi người chỉ biết Lâm Sở trưởng lão thao túng sát ảnh được tông chủ xá tội, thậm chí còn giúp hắn trừ đi oán linh xâm nhập trên người, từ đó về sau Lâm Sở trưởng lão thường xuyên trốn tránh tông chủ.

Lúc này, vị trưởng lão si mê tông chủ bỗng nhiên bước ra, “Lâm Sở còn lực để tiếp tục, tuy rằng linh lực tiêu lui không ít, nhưng….”

“Ngươi muốn chết sao? Bị người biết rõ tâm tư, cảm thấy không còn mặt mũi đối với tông chủ?” Quan Mão ở bên cạnh bất thình lình cắt ngang lời hắn, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ cười nhạo, đồng thời dưới đáy mắt xẹt qua hồi ức xưa kia, nếu là hắn có tâm tư giống như Lâm Sở thì lúc trước đã không xảy ra chuyện đó.


Liệt Diễm tộc, không biết hắn có thể tiếp tục cầm cự được không. Nâng bàn tay như bộ xương khô lên, Quan Mão không hề mở miệng.

“Ngươi….” Lâm Sở bị thái độ của Quan Mão chọc giận, rõ ràng là Quan Mão dùng oán linh khống chế khiến hắn bộc lộ ra chuyện riêng tư của mình, lúc này Quan Mão lại còn nói này nọ.

Một bên, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy tình cảnh đó liền nhíu mi, “Đều câm miệng hết cho ta.”

Quay đầu lại, hắn đối với Quyết Vân nói, “Bản tông chủ giao cho ngươi xem chừng bọn hắn, phàm là tộc nhân của ta, ta sẽ không bỏ mặc, nếu các ngươi không có lực tiếp tục chiến đấu, như vậy thì để cho bản tông chủ.”

Tựa hồ như đang nói một việc đơn giản, đôi mắt vẫn chưa lui ra màu đỏ tươi, tràn đầy khí thế sắc bén nhiếp nhân, bên môi ý cười gợi lên thản nhiên, lơ đãng hướng ra ngoài kết giới, liếc mắt nhìn đoàn phong ma không ngừng có ý đồ tiến vào, đối mặt với rất nhiều ma vật lại không có chút dao động.

Linh lực của tông chủ vẫn còn? Dự tính độc chiến đoàn ma? Các trưởng lão trong lòng tràn đầy căng thẳng, còn chưa biết rõ vì sao tông chủ lại có hành động nuốt phách, hay là hồn phách bị hao tổn? Lúc này nghe xong những lời của tông chủ, tâm tư đều trở nên bối rối, rốt cục cũng không còn lực để tự hỏi những mặt khác.

Ma vật như thế kia, một người có thể ngăn cản?!

“Chúng ta còn có lực tiếp tục chiến đấu.” Hơn mười người của Liệt Diễm tộc bước ra, trong đó có cả Phùng Hoài.

Tổ tiên của bọn hắn đều có huyết thống của ma vật, khó gặp được thời khắc phùng ma, đây là dịp may của bọn hắn, nghĩ đến lúc này huyết thống ma vật trở thành ưu thế, không người nào còn cố che giấu, răng nanh sắc bén nhô ra, những chiếc sừng nhọn hiển lộ trên trán, mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều mang đặc trưng riêng biệt.


Mà Phùng Hoài, giữa trán hiện lên một con mắt đang nhìn Lăng Lạc Viêm, lúc này bị khí phách của hồng y nam nhân lay động, lại bất giác sinh ra ý nghĩ muốn đi theo, Liệt Diễm tộc có lẽ nhất định phải trở về trong tay Xích Diêm tộc của hắn.

Nhìn con mắt kia của Phùng Hoài, Lăng Lạc Viêm không khỏi nhớ tới Trữ Hinh, giống như nàng có thể nhìn thấy trước tương lai. Lời nàng nói hắn vẫn còn nhớ rõ, hắn là Viêm chủ của thiên hạ, chỉ cần tùy tâm hành sự, mọi chuyện liền hảo….

“Viêm chủ yên tâm, một tháng nhuốm máu sắp qua đi.” Trong đám người bỗng nhiên xuất hiện ngữ thanh của nữ nhi làm cho mọi người bất thình lình nhớ tới thánh nữ Trữ Hinh của Liệt Diễm tộc cũng ở bên trong, đang được người bảo hộ.

Một tháng nhuốm máu? Nghe được lời này của nàng, Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ Trữ Hinh đã sớm biết hai người bọn hắn giết chóc mấy ngày liên tiếp? Những người đó cũng không phải thiện nhân, bọn hắn chết cũng giúp cho Xích Diêm tộc có thêm thanh danh, dù không nói ra là hành vi của Xích Diêm tộc nhưng những lời truyền tụng sớm làm cho mọi người đều biết rõ.

Các trưởng lão trong tộc thật ra cũng biết chuyện, chỉ là không người nào lên tiếng.

Giết chóc một tháng sắp qua, nói như vậy trước mắt chính là cửa ải cuối cùng, Dạ Dực chắc chắn sẽ tỉnh lại. Mọi chuyện hết thảy đều được giải quyết.

Chỉ cần hắn tùy tâm hành sự.

Giờ phút này, tâm ý của hắn chính là ── trừ sạch ma vật! Những người cản đường──Giết!

“Tế ti, xem trọng mọi người, chúng ta đi đây.” Sau khi dặn dò Long Phạm, Lăng Lạc Viêm cất bước ra ngoài. Hắn tin tưởng Long Phạm nghe xong lời nói của Trữ Hinh có thể yên tâm.

Phía sau, y mệ bỗng nhiên bị giữ lại, bóng dáng bạch y đi đến bên cạnh, dưới đáy mắt phẳng lặng lộ ra ôn nhu cùng trách cứ “Ngươi tưởng rằng ta sẽ cho ngươi một mình tiến lên mạo hiểm?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui