Lăng Vân không hề phản bác đối với những lời này của Lăng Lạc Viêm, quả thật lần này là hắn mất tự chủ, tựa như lúc trước khi Lăng Lạc Viêm và Long Phạm lên Tục Tuyết các, trong lòng tràn đầy phẫn hận và oán giận khiến hắn từng hủy đi tòa cung điện kia.
Nhìn thấy biểu tình của Lăng Vân, lại nhìn sang Miểu Lan lặng yên không nói, Lăng Lạc Viêm hừ lạnh một tiếng, “Hay là nghĩ rằng thiên hạ thái bình nên không còn việc gì để làm? Tất cả đều theo ta trở về, còn muốn mất mặt ở đây đến khi nào?!” (dữ ghê nơi)
Ý tứ chỉ trích trong những lời này thập phần rõ ràng, nhưng với thân phận của hắn hiện giờ thì muốn trách mắng bất cứ người nào cũng không quá đáng. Lăng Vân cúi đầu không nói, muốn kéo Miểu Lan cùng nhau quay về thì Miểu Lan lại né tránh, tự mình hướng lên núi mà đi.
Vẻ mặt của Lăng Vân thập phần phức tạp, Dạ Dực ở phía sau liếc mắt một cái, “Tiểu yêu.” Nhẹ nhàng gọi một tiếng, trong lời nói lạnh như băng có thể nghe ra vài phần nhu tình, Linh Thư nghe như vậy thì lập tức ngẩng đầu, thu hồi móng vuốt từ trong đám người ở trên mặt đất, cuối cùng một đống linh lực cũng bị hắn hấp thu.
“Ngươi thật sự không cần yêu lực của ta?” Có thói quen đi theo phía sau Dạ Dực, Linh Thư lại hỏi như vậy, lần nào Dạ Dực cũng làm cho hắn quên mất việc phải hiến dâng linh lực, nhưng ngoại trừ chuyện này thì hắn không còn thứ gì có thể cho Dạ Dực.
“Ta không cần thứ vô dụng này.” Dạ Dực khẳng định, nhưng Linh Thư vẫn chưa hỏi xong, “Vậy ngươi muốn ta, bởi vì ta là thứ hữu dụng?”
Thân ảnh đang rời đi bỗng nhiên dừng lại cước bộ, Dạ Dực nhìn thấy hồng sam và bạch y bào cùng nắm tay mà bay giữa không trung, trong lòng đã sớm hiểu rõ tình cảm của nhân loại, ngoại trừ dục vọng thì hắn còn có thứ khác sẽ dạy cho Linh Thư. Hắc y đưa tay ra, rồi kéo Linh Thư đến bên cạnh, khẽ vuốt vài cái lên mái tóc trắng như tuyết của Linh Thư, “Bởi vì ngươi là đồ tiểu yêu vô dụng.” (ô đáng yêu quá, máu fangơ tràn lên đến não)
Giọng nói dịu dàng không còn vẻ lạnh lùng như lúc trước, Linh Thư bị Dạ Dực cầm tay, hắn đang suy nghĩ vì sao hắn là đồ vô dụng mà Dạ Dực vẫn còn muốn hắn? Có thể hay không sẽ có một ngày Dạ Dực không cần hắn?
“Đang suy nghĩ chuyện gì?” Không biết có phải đã nhìn ra tâm tư của hắn hay không, mà Dạ Dực hiếm khi lại mở miệng hỏi hắn như thế.
“Nếu có một ngày ngươi không cần ta thì ta có thể muốn ngươi.” Giống như tuyên cáo, Linh Thư nói ra quyết định của chính mình. Đối với hắn mà nói, chuyện đời cũng không quá phức tạp, hắn muốn ở bên cạnh Dạ Dực, mà Dạ Dực nếu không cần hắn thì hắn cũng không cảm thấy khó chịu, hắn có thể đi ôm Dạ Dực, tóm lại, hắn thích cảm giác hai người ở cùng một chỗ.
“Không có nếu.” Cầm lấy tay của Linh Thư, nhìn chăm chú thiếu niên ở bên cạnh, Dạ Dực trầm mặt, con yêu ngốc nghếch này.
Đoàn người rời đi, trong thành lại khôi phục sự an bình như lúc trước, nếu không tính tàn dư của trận hỗn loạn thì quả thật có thể xem như đã khôi phục,
Mọi người quỳ xuống đất, ngước nhìn ở nơi chân trời, đến khi rốt cục không còn nhìn thấy bóng dáng, đang muốn đứng dậy thì không biết một vầng hào quang từ nơi nào lại xuất hiện, vây quanh khu vực này, màu đỏ rực pha lẫn màu thanh lam, thấp thoáng lóe lên vài lần, chờ đến khi bọn hắn đứng dậy thì xung quanh lại khôi phục thành nguyên trạng, bất luận những món đồ sứ trong cửa tiệm bị đập vỡ hay hoa quả bị dập nát, thậm chí là mái hiên của tửu quán bị bong tróc, tất cả những chỗ tổn hại đều quay trở về nguyên trạng.
Tựa như trận hỗn chiến mà bọn hắn vừa chính mắt nhìn thấy bất quá chỉ là một giấc mộng.
“Viêm chủ, tế ti….” Không thể nghi ngờ, lực lượng như vậy không phải là thần nhân thì còn có thể là ai?
Xác định là do Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đã làm nên, đám người bắt đầu hò reo, lần này trải qua cơn sóng gió nhưng không bị tổn thất mà lại có thể nhìn thấy bộ dáng của thần nhân, thậm chí còn chứng kiến lực lượng của thần nhân, làm sao còn có chuyện nào tốt hơn chuyện này?
Dân chúng trong thành nhảy nhót, mặt mày hớn hở, không ai chú ý đến đám người bị Lăng Vân đánh cho tàn phế mà mới khắc trước vẫn còn nằm trên mặt đất, không chỉ không biết sống chết ra sao, lúc này ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.
Nếu bọn hắn đã chết thì thi thể có lẽ bị tiêu hủy, nếu chưa chết thì giờ khắc này cũng hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
“Hiếm khi có cơ hội động thủ, vậy mà chỉ có vài thứ linh tinh.” Nhàm chán phàn nàn, Lăng Lạc Viêm quay về tổng điện Xích Diêm tộc, còn chưa hạ xuống đất thì liền bị Long Phạm kéo lên ghế.
Bóng trắng biến mất, trong phút chốc lại xuất hiện, lúc này bỗng nhiên quỳ xuống, nâng chân của Lăng Lạc Viêm đặt lên đùi, chuyện đầu tiên Long Phạm thực hiện khi trở về là xỏ tất xuyên hài cho Lăng Lạc Viêm. (không ai dám cướp cái danh đệ nhất osin của bác, nên bác cứ từ từ, không cần phải vội…)
Phủi đi hạt bụi mà mắt thường căn bản không thể nhìn thấy, xỏ đôi tất trắng vào bàn chân trần đặt trên đùi, động tác của Long Phạm cực kỳ chậm rãi, đầu ngón tay mỗi một lần chạm vào đều khiến người ta cảm thấy nhồn nhột, không vội vã xuyên cẩm hài cho Lăng Lạc Viêm, Long Phạm không nhanh không chậm xỏ đôi tất trắng vào cho hắn, cảm giác được mũi bàn chân bị xoa nắn, Lăng Lạc Viêm cười rộ lên, tế ti của hắn đúng là bị lên cơn độc chiếm, thuận tiện mượn cơ hội này để chiếm tiện nghi đối với hắn.
Ngoài cửa, Miểu Lan và Lăng Vân đi theo ở phía sau, còn có Dạ Dực cùng Linh Thư đang tiến vào, động tác của Long Phạm vẫn không hề thay đổi, chậm rãi xỏ tất cho hắn, lực đạo trên tay vẫn thong thả nhẹ nhàng, không có nửa điểm gấp rút.
Đám người tiến vào, chỉ nhìn thấy tế ti Long Phạm mà người người sùng bái kính sợ đang bán quỳ trên mặt đất, động tác chậm rãi ung dung, không phải làm bất cứ chuyện gì mà lại đang giúp tông chủ của hắn xỏ tất xuyên hài, động tác vừa dịu dàng tao nhã vừa có chút bất mãn, tông chủ Lăng Lạc Viêm nghiêng người dựa lên ghế, hai chân bắt chéo, mũi chân đặt trên đùi của tế ti, trong mắt lộ ra một chút tà khí và ý cười thích thú.
Cảnh tượng này xem ra không giống như đang hạ mình thị phụng, mà ngược lại rất ái muội, chỉ có Dạ Dực và Linh Thư điềm nhiên đứng nhìn, Lăng Vân và Miểu Lan thì lại cúi đầu, một người ho nhẹ, người còn lại hơi thoáng ngượng ngùng, khuôn mặt trở nên đỏ ửng. (xem ra con quạ và con chuột đã tốt nghiệp hạng ưu khóa huấn luyện fanboy của Long Viêm)
“Còn đứng đó làm cái gì, chẳng lẽ là đánh đến mức đần độn? Ai thắng ai thua?” Nhìn thấy Long Phạm rốt cục xỏ tất cho hắn xong, sau đó lại tiếp tục xuyên hài, Lăng Lạc Viêm khẽ chế giễu hỏi Dạ Dực và Lăng Vân.
“Nếu là rút lấy hồn phách, chủ nhân sẽ trách tội.” Giọng nói lạnh lùng, Dạ Dực không trực tiếp trả lời, trận giao chiến lần này không hiểu nguyên do nên hắn vẫn chưa xuất ra toàn lực, hắn thiên về hấp thu hồn phách của nhân loại, ăn xong cũng không thể nhả ra, nếu hắn dùng thực lực để giao thủ với Lăng Vân, cho dù đối phương có lợi hại thì làm sao có thể tránh được một cái nâng tay của hắn.
Lăng Vân cũng biết hắn không thể ứng phó với năng lực của Dẫn Hồn tộc, Dạ Dực lại từng là một phần hồn phách của Lăng Lạc Viêm, ma vật tầm thường càng không thể sánh bằng, lúc này là do Dạ Dực chưa xuất ra toàn lực.
“Hắn thắng.” Lăng Vân mặc dù không cam lòng nhưng cũng không phải hạng người không dám nhận thua, lần này là hắn sai, ngay cả Miểu Lan cũng không thèm bận tâm đến hắn, có thể thấy được là đang tức giận vì chuyện này.
“Biết mình sai lầm thì còn có thể sữa chữa. Nói thử xem là chuyện gì đã xảy ra, Miểu Lan?” Vốn tưởng rằng Lăng Lạc Viêm muốn hỏi Lăng Vân, không ngờ cuối cùng lại hỏi Miểu Lan.
Lúc này Long Phạm đã đứng dậy, bị Lăng Lạc Viêm kéo đến một bên, bạch y bào tế ti bình yên ngồi xuống, không quan tâm mấy người ở trước mặt, không biết lấy từ đâu ra một ly rượu màu xanh ngọc, màu rượu trong suốt trong chiếc ly thanh thúy, ngửi được hương thơm liền biết là mùi vị ngào ngạt của ngọc trúc ở trên đỉnh núi, hết sức say lòng người.
Miểu Lan giật mình khi bị Lăng Lạc Viêm hỏi, “Tông chủ vừa nói cái gì?”
“Ta mặc kệ ngươi và Lăng Vân như thế nào, hiện giờ náo loạn dưới chân núi, dù sao bản tông chủ cũng không thể làm như không nghe thấy. Lăng Vân tức giận mất tự chủ, nhất định có quan hệ đến ngươi, biết hắn thịnh nộ vì sao không khuyên can?” Ánh mắt dường như có thể nhìn thấu lòng người, những lời này làm cho Miểu Lan bỗng nhiên cả kinh.
“Ta…..” Hắn cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng lúc trước dần dần lui ra, thoáng hiện lên vẻ chán nản, “Hắn là vì Tiêu Tự cũng không phải là vì ta, ta dựa vào cái gì để khuyên….”
“Miểu Lan, ngươi chính là Tiêu Tự, ta là vì ngươi.” Lăng Vân thở dài, lúc trước Miểu Lan là vì nguyên nhân này, cho nên dù nhận thức tình cảm của bọn hắn nhưng vẫn chần chừ không cho hắn gần người, e sợ sẽ trở thành vật thế thân, chẳng lẽ hiện giờ vẫn còn suy nghĩ như vậy?
Miểu Lan cười một cách miễn cưỡng, “Ta biết ta là ai, rồi lại không biết mình là cái gì. Người nọ, ngay cả nửa điểm ta cũng không có ấn tượng, cho dù nhớ rõ quả thật đã từng có chuyện giống như vậy, nhưng không thể nhớ rõ hắn ta, chỉ vì vài câu trêu ghẹo của hắn mà ngươi liền tức giận. Nếu hắn gọi tên hiện giờ của ta, không phải là Tiêu Tự, ngươi có thể tức giận như vậy hay sao?”
Lăng Vân bị Miểu Lan hỏi như vậy liền lập tức sửng sốt, cuống quýt biện bạch, “Ta tức giận chính là bởi vì lúc trước không thể bảo hộ tốt cho ngươi, làm cho ngươi chịu khổ, không phải bởi vì hắn gọi ra cái tên kia!”
Cái tên Tiêu Tự là nỗi đau trong lòng của hắn, Tiêu Tự đã không còn tồn tại, hiện giờ chỉ có Miểu Lan, hai người là một, nhưng cái tên Tiêu Tự vẫn không ngừng nhắc nhở hắn về chuyện quá khứ, Tiêu Tự là vì hắn mà chết, điểm này không thể thay đổi.
Nhưng đối phương cứ cố tình gọi tên Tiêu Tự để trêu chọc Miểu Lan.
“Ta sẽ không giẫm lên vết xe đổ, sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện gì!” Đột nhiên ôm chặt Miểu Lan, điều Lăng Vân sợ nhất chính là chuyện xưa lại tái diễn, “Ngươi đã là Miểu Lan, không phải Tiêu Tự, bất luận kẻ nào cũng không thể dùng chuyện của quá khử để tổn thương ngươi!”
Như một lời cam đoan, Lăng Vân nói với Miểu Lan nhưng lại càng giống như đang tự nói với chính mình.
Lúc ấy nhìn thấy người kia xuất hiện, liên lụy đến chuyện quá khứ, giống như nhìn thấy dĩ vãng tái diễn, cảm giác sợ hãi dâng lên làm cho hắn trở nên điên cuồng. Hắn không dám trải qua một lần bi thương giống như vậy nữa, người trong lòng của hắn tốt nhất không nên dính dáng đến quá khứ, bọn hắn hai ngươi lại một lần nữa bắt đầu, hắn sẽ bảo hộ tốt Miểu Lan, không để cho bất kỳ ai tổn thương Miểu Lan.
Lăng Vân thì thầm bên tai của Miểu Lan, nói ra những lời tình ý, Miểu Lan cúi đầu, chôn mặt ở đầu vai của Lăng Vân, thần sắc trở nên đỏ ửng. Như vậy, chẳng lẽ là mình đã hiểu lầm? Lăng Vân thật ra…..
“Có người là tự mình ăn dấm chua, thậm chí còn tức giận với ngươi, Lăng Vân, ngươi tốt nhất nên mau chóng dẫn hắn lui xuống, rồi hảo hảo dụ ngọt một chút.” Cười một cách tà khí, bưng lên ly rượu, một tay chống cằm, nhấm nháp hương vị lá trúc xanh, Lăng Lạc Viêm thập phần hài lòng đối với loại rượu vừa tinh khiết vừa thơm mát này, hắn cũng thực hài lòng đối với tình cảnh ở trước mắt.
“Tông chủ–” Miểu Lan đột nhiên nhíu mày, trừng mắt nhìn nam nhân giống như đang xem diễn ở trên ghế chủ tọa, bị người chỉ thẳng ra tâm tư của mình làm cho khuôn mặt của hắn lại đỏ thêm vài phần, người nọ chính là tông chủ mà hắn rất thích, hắn có thể làm được gì.
“Không còn giận ta?” Lăng Vân mỉm cười vui sướng, Miểu Lan thủy chung không thích cái tên Tiêu Tự kia, lúc này lại ăn dấm chua như vậy, hắn thật ra rất hoan nghênh.
“Ta vẫn còn đang giận, đồ ngốc!” Nhìn thấy Lăng Vân không hề để ý đến lời nói của hắn mà càng ôm hắn thật chặt, Miểu Lan nhịn không được mà mắng một tiếng, nhưng trong lòng lại không còn một chút giận dỗi, “Từ từ, ngươi muốn làm cái gì?”
Lăng Vân bế Miểu Lan lên, không để ý hắn đang giãy dụa, ánh mắt như tỏ vẻ cảm tạ Lăng Lạc Viêm rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Về phần muốn làm cái gì thì những người ở đây đều biết rõ.
Dạ Dực nhìn chăm chú hai người rời đi, ngữ thanh lạnh lùng vang lên, “Nhân loại thực nhàm chán.” Chỉ là một chút chuyện vặt vãnh mà lại náo loạn đến mức như thế, hắn vẫn không thể lý giải vì sao nhân loại lại có cách suy nghĩ cổ quái như vậy.
“May mắn ta là yêu.” Linh Thư ở bên cạnh tiếp lời, hắn rất đồng ý với quan điểm của Dạ Dực, hắn cũng không biết vì sao chuyện đơn giản dễ hiểu như vậy mà phải giấu ở trong lòng, bọn hắn là yêu ma, cho đến bây giờ vẫn chưa làm ra những chuyện như thế, nếu muốn cái gì thì đều có thể nói thẳng.
“Dạ Dực, chúng ta quay về phòng, ta muốn ngươi ôm ta.” Không hề che giấu, Linh Thư thẳng thừng nói ra, vừa khả ái lại vừa trực tiếp, mái tóc trắng như tuyết lấp lánh ánh vàng dưới những tia nắng mặt trời.
Từ khi Lăng Lạc Viêm và Long Phạm thêm vào linh thuật lên người của hắn thì Linh Thư có thể hành tẩu dưới ánh mặt trời, linh thuật mà hai người sử dụng như một tiểu kết giới cách ly Linh Thư và ánh nắng, trừ phi là Dạ Dực hoặc là tự hắn muốn tiếp cận thứ gì đó, còn những người khác không thể chạm vào hắn, chỉ có thể bị kết giới đánh bật ra.
Việc này cũng là cần thiết, dù sao hắn có năng lực mê hoặc lòng người, cái loại mê hoặc này là bẩm sinh, ngay cả hắn cũng không thể tự mình khống chế.
Nghe xong những lời này, Lăng Lạc Viêm cười to nhìn Dạ Dực, “Tiểu Dạ Dực thật biết cách dạy dỗ, quả nhiên không tồi. Người ta đã yêu cầu, làm sao có thể không đáp ứng? Còn không mau đi đi.”
“Tên tiểu yêu ngốc nghếch này.” Bế Linh Thư lên, khuôn mặt lạnh lùng của Dạ Dực lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, vừa buồn cười lại vừa thương tiếc, hôn lên môi của thiếu niên, hắn muốn làm như vậy tất nhiên là để cho chủ nhân của hắn và tế ti cùng xem kịch hay.
Hắn không thể cự tuyệt đối với yêu cầu của tiểu yêu.
Trên thật tế, hắn chưa bao giờ cự tuyệt loại yêu cầu như thế này.
Mọi người ở trong phòng đã lui ra, Lăng Lạc Viêm nhìn chăm chú ánh tà dương ngoài cửa sổ, nhấp lấy một ngụm rượu, bỗng nhiên quay đầu hôn lên môi của Long Phạm, cùng nhau chia sẻ hương rượu thơm mát, liếm lên đôi môi hoàn mỹ ở trước mặt, “Vì sao lại không nói?” Mới vừa rồi Long Phạm vẫn chưa nói một lời đối với mấy người kia.
“Suy nghĩ về tông chủ của ta nên đã quên nói chuyện.” Bên trong đôi mắt màu thanh lam hiện lên ý cười, Long Phạm kéo Lăng Lạc Viêm tựa vào trước ngực của mình, cả hai cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ngày mai muốn làm chuyện gì?”
Ngắm nghía ly rượu ngọc thạch trong tay, Lăng Lạc Viêm cong môi lên, hắn làm sao lại không biết ngoại trừ hắn thì Long Phạm căn bản không có hứng thú đối với bất cứ thứ gì, “Lăng Vân chuốc lấy rắc rối, phạt hắn xử lý tộc vụ, chúng ta đi tìm chuyện khác để làm.”
“Muốn xuống núi?”
“Cũng được, dù sao ở cùng với ngươi thì không có việc gì lại không thú vị.”
Thế gian đã an bình, không cần tiêu tốn quá nhiều tâm tư, bọn hắn hiện tại còn rất nhiều thời gian để đi làm chuyện mà bọn hắn thích, nhấm nháp hương rượu trong miệng, được hơi thở hoa sen vây quanh, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm nhìn nhau, cả hai đều nhẹ nhàng mỉm cười.
Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...