Yêu vật sinh ra từ dục vọng của lòng người có một đôi mắt long lanh trong vắt, giống như có thể đem tất cả dục vọng của mọi người chiếu rọi trong đó. Đây là lần đầu tiên Lăng Lạc Viêm nhìn thấy Yêu tộc, hắn rất muốn biết con bán yêu này sẽ đối phó với kiếp nạn ngày hôm nay như thế nào.
Ngồi xuống bên cạnh Lăng Lạc Viêm, Long Phạm vẫn trước sau như một, ánh mắt thản nhiên trầm tĩnh lướt qua trên mặt các tộc, hắn không có chút nghi ngờ những người đó sẽ đáp ứng, sức quyến rũ của Yêu tộc đúng là bất luận vật báu nào cũng không thể so sánh cùng, nếu không phải như thế thì năm đó Yêu tộc cũng sẽ không gặp phải họa diệt vong.
“Như thế nào? Các vị cân nhắc kỹ lưỡng chưa?” Biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, Lăng Lạc Viêm nâng tay lên để cho Dạ Dực đậu lên vai hắn, tư thái nhàn nhã như đang đùa giỡn cùng sủng vật, dường như không hề quan tâm con linh thử sẽ rơi vào tay của người nào.
Nhưng hắn càng là như thế thì càng khiến người ta không rõ tính toán của hắn, có một con Yêu tộc hiếm thấy ở trước mắt mà lại có người không động tâm? Nếu không phải bằng thực lực mà để cho con bán yêu tự mình lựa chọn, không hề nghi ngờ gì nữa, cơ hội của Xích Diêm tộc đạt được nó cũng bị giảm xuống rất nhiều.
Các tộc trong lòng thầm suy đoán, lại không nghĩ ra ý tưởng thực sự của vị Viêm chủ này, phương pháp thứ hai cũng không tồi, thậm chí đối với các tộc quả thật có lợi.
“Phương Tê tộc của ta đồng ý.” Nơi này là địa giới của Xích Diêm, mọi người đều muốn lấy được con bán yêu, dù sao đã có người lập ra quy tắc thì cứ thử phán định xem sẽ rơi vào tay ai.
“Lang Tiềm tộc cũng không dị nghị.”
“Tộc ta đồng ý….”
“Không tồi, cách này của Viêm chủ có khả thi.”
Các tộc sôi nổi đồng ý, cuối cùng thu hồi ánh mắt đang dừng trên người con linh thử, trong lòng bắt đầu tính toán phải như thế nào mới có thể làm cho nó chấp thuận mình.
Bạch linh thử nằm trên mặt đất, tựa hồ biết tình thế của mình đang gặp bất lợi, cũng không dám làm xằng. Người của các tộc đã sớm lấp kín trong điện phủ, bên ngoài Chiêu Hách Lâu cũng đầy người kéo đến, còn có tai mắt của những tộc khác ở khắp nơi cũng pha lẫn vào đám người vây quanh Chiêu Hách Lâu. Nếu muốn nói tình hình hôm nay nằm trong mắt của vạn dân cũng không quá đáng.
Kiền Kì tộc cùng các tộc khác truy bắt Yêu tộc cũng không phải chỉ trong một ngày hai ngày, mặc dù có người không rõ vì sao bọn hắn lại chấp nhất muốn bắt cho bằng được Yêu tộc nhưng chỉ cần là người sáng suốt thì không khó phát giác trong đó có cổ quái, chỉ cần là linh giả có niên kỷ thâm hậu thì lập tức hiểu biết rõ ràng đặc thù của Yêu tộc.
Mơ hồ đã có không ít người phát hiện ra tầm quan trọng của sự việc đang diễn ra trước mắt, người bên ngoài bất luận là có mưu đồ gì khác hay đơn giản chỉ muốn xem náo nhiệt thì đều muốn biết cuối cùng con Yêu tộc hiếm thấy sẽ rơi vào tay của ai.
Trong điện phủ, một hàng người đi lên đỉnh Chiêu Hách Lâu. Chiêu Hách Lâu không thể so sánh về độ cao với Vọng Thiên Thai ở Lôi Lạc thành, nhưng ở đây có thể xem như chỗ cao nhất.
Đỉnh của Chiêu Hách Lâu vốn được sử dụng cho các buổi hiến tế long trọng, phía trên là một mảnh đất trống được lớp gạch màu xanh, đình ngói mang sắc thanh lam nằm trên những trụ cột màu đỏ rất lớn, trên trụ được khắc hoa văn hình viêm hỏa, bốn bề đều không có vách tường che phủ, ở giữa là một cao đài.
Dạ Dực cắp lấy linh thử đặt trên cao đài, các tộc cũng đã dừng lại ở tứ phía.
Ánh mặt trời bị đình ngói ở phía trên che khuất, linh thử một thân tuyết trắng đang được Dạ Dực trông coi. Kiền Kì tộc ở bên trong các tộc khác, từ lúc mưu đồ bị vạch trần thì Phong Trần Tuyệt vẫn chưa nhiều lời, lúc này lại bước ra mở miệng, “Tộc ta đáp ứng sẽ không nhúng tay vào việc này, tất nhiên không có dị nghị đối với phương pháp của Viêm chủ, chẳng qua nếu con linh thử này không tuân theo, muốn thừa dịp đào thoát thì thế nào?”
Nghi vấn này hiển nhiên là cố ý mà không phải thật sự quan tâm lo lắng, khoanh tay trước ngực mà đứng, ánh mắt thâm trầm của Phong Trần Tuyệt mơ hồ lóe lên một tia âm u. Thanh danh của Kiền Kì tộc từ xưa đến nay không tốt, lại bởi vì việc mới vừa rồi mà mọi người đối với Kiền Kì tộc chỉ có chán ghét, nhưng lúc này lại không người nào có thể xem nhẹ lời nói của hắn.
“Lời này không sai, nếu hắn có ý đồ đào thoát thì làm sao?” Không ít người đối với việc này rất băn khoăn.
Lực lượng của Yêu tộc cũng không phải yếu, nếu không có Lăng Lạc Viêm thì bọn hắn không biết phải mất bao nhiêu ngày mới có thể bắt được hắn. Hiện giờ tuy tạm thời bị vây khốn nhưng khi khôi phục hình người thì ai có thể cam đoan hắn sẽ không nhân cơ hội đào thoát.
“Với lại, nếu hắn không muốn nghe theo, không lựa chọn bất luận kẻ nào thì phải làm sao?” Ai cũng muốn có được con yêu trước mắt này, hiện giờ đây là phương pháp có khả năng nhất, nhưng cũng làm cho bọn hắn lo lắng không hể ít.
Các tộc nhao nhao nói ra những điều tư lự ở trong lòng, đều bị những vấn đề này nhiễu loạn, Lăng Lạc Viêm cũng không trả lời, nhìn đám người ồn ào giống như đang xem diễn, ánh mắt lướt qua đối mặt nhìn đồng tử thâm trầm của Phong Trần Tuyệt.
Phong Trần Tuyệt đến tột cùng muốn đánh chủ ý gì, hắn đã thoáng cảm giác được, chỉ là không hoàn toàn khẳng định, ánh mắt hai người giao nhau, Lăng Lạc Viêm khẽ khép mắt lại, nhếch môi lên, bên cạnh liền có một giọng nói nhẹ nhàng lạnh nhạt truyền vào trong tai.
“Xem ra hắn đã làm cho Lạc Viêm có hứng thú.” Long Phạm chăm chú nhìn đám người, lời nói trong miệng không phải nghi vấn mà là trần thuật, ngữ thanh thản nhiên, có thể nghe được ý tứ sâu xa trong đó.
“Nếu kẻ nào muốn đánh chủ ý tộc ta thì ta sẽ đối với kẻ đó có hứng thú.” Lăng Lạc Viêm thu hồi mắt, cũng không phủ nhận, đôi tay chấp ở sau lưng nhịp nhàng gõ vào lòng bàn tay, che giấu ý cười sắc bén xuống đáy mắt.
Dám đánh chủ ý lên đầu của Xích Diêm tộc, Phong Trần Tuyệt nếu không phải quá mức ngu xuẩn thì là quá độ ngạo mạn. Xích Diêm tộc thật vất vả mới bị hắn nắm trong tay, trở thành lực lượng của hắn, làm sao có thể đơn giản bị Phong Trần Tuyệt tính kế như thế.
Ở bên ngoài xem ra vị Viêm chủ này nhìn có vẻ thâm tình mà lại phóng túng, nhưng Long Phạm lại hiểu rõ lời nói này của Lăng Lạc Viêm có ẩn ý gì. Viêm hỏa xem ra diễm lệ mị hoặc lòng người nhưng chỉ cần chạm vào một chút sẽ gánh lấy kết cục vạn kiếp bất phục, tan thành tro bụi, người bên cạnh hắn cũng như vậy.
“Tông chủ, tế ti–” Thấy hai người sóng vai mà đứng, thần sắc khó lường, Nham Kiêu đi ra phía trước thử gọi một tiếng.
Lăng Lạc Viêm phục hồi tinh thần, quay đầu lại, rồi nói nhỏ bên tai Long Phạm vài câu, sau đó nắm con linh thử ở trên cao đài, “Các ngươi còn muốn nữa hay không?”
Đám ngươi đang xôn xao trang luận thì nghe thấy lời nói của hắn, lại thấy linh thử trong tay của hắn thì nhất thời trở nên yên lặng, Lăng Lạc Viêm hài lòng gật đầu, đem linh thử ném xuống cao đài, “Nếu sợ hắn đào thoát, thật sự cũng là chuyện rất đơn giản.”
Tất cả mọi người nhìn thấy hắn ném báu vật Yêu tộc xuống, trong lòng các tộc đều trở nên khẩn trương, nhưng chỉ trong nháy mắt thì lại thấy con linh thử tiếp tục bị quạ đen canh giữ ở trên đài, lúc này mới yên tâm. Nhìn lại trước mặt thì thấy các trưởng lão Xích Diêm tộc đang phân tán ra, không bao lâu lại nhìn thấy tế ti Long Phạm chỉ thị mọi người liệt trận.
Dưới những trụ cột ở mái đình, bọn họ xếp thành một trận địa, linh quang trong tay hội tụ vào một chỗ, giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một vầng hào quang rực rỡ lấp lánh, như một lớp lụa là gấm vóc vây quanh khắp tứ phía, tựa hồ có một mảnh lưới trong suốt vô hình ở bên ngoài che đậy hết thảy mọi khe hở.
“Kết giới sẽ ngăn cách liên hệ giữa nơi này và bên ngoài, người có ý đồ vượt qua kết giới thì linh phách sẽ bị tổn thương, các vị cẩn thận,” Ngữ thanh thản nhiên đến từ bạch y bào tế ti của Xích Diêm tộc đang đứng bên cạnh vị Viêm chủ, thần sắc vẫn bình thản trầm tĩnh.
Trên đời này không người nào lại không biết thanh danh của tế ti Long Phạm, đối với lời nói của hắn tự nhiên sẽ không dám không tin, mặc dù ngữ thanh ôn hòa nghe như là đang nhắc nhở, nhưng mọi người vẫn cảm thấy sợ hãi khi hắn đề cập đến việc linh phách bị tổn thương, nhất thời có ảo giác lời nói kia không phải là quan tâm mà là đang cảnh cáo.
Nhìn chăm chú lên cao đài, có người đang muốn tiếp tục hỏi, Lăng Lạc Viêm khoát tay, “Nếu là lo lắng hắn không muốn theo bất luận kẻ nào thì tự xem lại bản lĩnh của mình đi. Ai có thể thuần phục hắn thì có thể đưa hắn mang đi. Bản tông chủ chẳng qua chỉ cấp một chỗ cho các ngươi sử dụng, không phải quăng tú cầu tuyển thân, không cần quá nhiều phép tắc phiền phức.”
Dừng một chút, hắn lại khẽ cười chế giễu, liếc mắt lướt qua mọi người, mang theo ý cười tà khí lại có chút lạnh lùng, nhếch môi lên đùa cợt, “Hay là coi như đang tuyển thân, bằng tất cả thủ đoạn, tóm lại ai có được hắn cũng phải trải qua thử thách.”
Bởi vì dục vọng tham lam của con người, xét cho cùng bất luận con bán yêu này rơi vào tay người nào thì cũng không thoát khỏi kết cục đã định.
Mái tóc bạch kim được cột cao khẽ phất phơ trong gió, y bào hồng sam tung bay giữa không trung như một đoàn liệt hỏa, mặc dù mỉm cười nhưng qua động tác và ngôn ngữ đã có thể cảm giác hắn không kiên nhẫn. Các tộc cũng không phải chậm chạp đần độn, biết vị Viêm chủ này đã thoáng khó chịu, bọn hắn không dám nhiều lời cũng không dám dây dưa, vội vã hướng lên con linh thử ở trên cao đài nhìn lại.
Bạch mao linh thử ngay dưới chân của quạ đen. Dạ Dực đã sớm quen với ánh mắt hàm chứa các loại dục vọng của con người, nó cũng không ngoài ý muốn khi nhìn thấy những gì trước mặt, những ánh mắt đó không phải hướng đến nó mà tất cả đều là đối với con bán yêu ở dưới chân.
Không phải Yêu tộc thuần túy cũng không phải linh thú, sinh ra là bạch thử, nếu hoàn toàn là Yêu tộc e rằng sẽ không có loại vẻ mặt này.
Đôi mắt trắng bạc hiện lên hào quang lạnh như băng, cúi đầu nhìn dưới chân. Linh thử ở dưới chân không biết là đang bị hù dọa hay có tính toán gì khác, nó không hề nhúc nhích, đôi mắt hồng phấn chăm chú nhìn đám người đang tiếp cận, cũng không hiện lên vẻ khiếp đảm.
Tuy là vô dụng nhưng cũng không tính là quá yếu, vẫn mang theo vài phần khinh thường. Dạ Dực liếc mắt nhìn nó một cái, lại bỗng nhiên giương rộng đôi cánh, động tác bất chợt làm cho đám người đang quan sát linh thử thoáng cả kinh, dừng lại cước bộ.
Dạ Dực đúng là một con ma vật tầm thường, là sủng vật của Viêm chủ, bọn hắn tuy ngại nó vướng víu nhưng cũng không dám đuổi nó đi, quay lại nhìn thấy vị Viêm chủ và tế ti ở cách đó không xa cũng không có phản ứng gì, lúc này mới yên tâm tiếp tục tiến lên phía trước.
Thấy hành động của Dạ Dực, Lăng Lạc Viêm khoát tay, “Lại đây.” Trong lòng cảm thấy thú vị, trên mặt vẫn thản nhiên bình tĩnh, Lăng Lạc Viêm triệu hồi Dạ Dực, liếc mắt nhìn con quạ đen đang đứng ở trên cánh tay vẫn thủy chung chăm chú nhìn lên chỗ cao đài, hắn ra hiệu cho Long Phạm, “Không sai biệt lắm, bắt đầu đi.” (í, có người quan tâm)
Phát hiện Lăng Lạc Viêm cảm thấy hứng thú, vẻ mặt lạnh nhạt của Long Phạm hiện lên ý cười, tao nhã khom người, “Vâng,” Không nhanh không chậm bước đến gần, trong ánh mắt chờ mong của mọi người, y mệ khẽ phất lên người linh thử.
Bạch y bào như mây trôi giữa trời, tỏa ra một hương thơm thanh đạm lạnh lùng. Trên cao đài, linh thử bị hóa thành nguyên hình phát ra một tiếng kêu, vầng hào quang kiều diễm màu hồng phấn dần dần tản ra trong không khí.
Chăm chú nhìn lại, linh thử trên cao đài đang từ từ hóa thành hình người, đôi tai nhọn bị thu hồi, mái tóc trắng như tuyết xõa dài khắp người, thân thể xích lõa trắng như ngọc được che giấu dưới mái tóc, không có ánh nắng mặt trời chiếu xuống nhưng lại lấp lánh tỏa sáng trong suốt như băng tuyết.
Những tiếng tán thưởng thấp giọng vang lên từ trong miệng của mọi người, ngoại trừ các tộc ở trên Chiêu Hách Lâu, đám người ở bên ngoài thông qua linh trận do Xích Diêm tộc tạo nên có thể nhìn thấy tình cảnh ở trên đỉnh Chiêu Hách Lâu đều lộ ra vẻ thán phục. Yêu tộc như thế mặc dù không hề có tác dụng nhưng chỉ với dung mạo như vậy đã khiến không ít người thèm thuồng.
Nếu sinh ra đã có dung mạo bất phàm thì phải có năng lực tương ứng, bằng không sẽ chỉ rước họa vào thân. Tỷ như vị Viêm chủ của Xích Diêm tộc, mọi người đều biết hắn có dung mạo cùng phong thái vô song, nhưng không ai dám đối với hắn có bất cứ chủ ý gì. Một khi nắm trong tay lực lượng không mấy ai sánh được thì mặc dù tướng mạo xuất chúng, sự tồn tại của hắn đã đủ khiến cho tất cả mọi người kiêng kị.
Càng huống chi bên cạnh hắn chính là tế ti Long Phạm.
Linh thử biến trở về hình người, thân thể xích lõa hấp dẫn được che đậy dưới mái tóc hiện ra trước mặt tất cả mọi người, các tộc ở trên Chiêu Hách Lâu vì trước mắt chứng kiến mà hoa mắt say mê, người ở dưới lầu vây quanh không trực tiếp đối mặt vì vậy sức quyến rũ của Yêu tộc vẫn chưa trực tiếp ảnh hưởng đến bọn hắn, đa số mọi người nhìn thiếu niên Yêu tộc rồi lại quay sang nhìn một bên Xích Diêm tộc, trong lòng thầm tán thưởng tông chủ và tế ti của bọn hắn.
Bất luận tông chủ hay là tế ti đại nhân, còn có các trưởng lão, người của Xích Diêm tộc bọn hắn đều có dung mạo bất phàm, ngày thường không thể nhìn thấy nhưng hôm nay thật ra đã được như nguyện, đám người vì thế mà thảo luận, trong lúc này lại nhìn thấy tình cảnh ở trên lầu. Các tộc khác bỗng nhiên đưa tay sờ soạng trên người thiếu niên Yêu tộc kia.
Tươi đẹp như thế, hấp dẫn như thế, lại ở trước mắt thì có bao nhiêu người có thể kiềm lòng?
Thiếu niên Yêu tộc đại biểu hết thảy mị sắc cũng là nguyên nhân gây rối loạn tâm tư của bọn hắn, có một người chạm vào thì tự nhiên sẽ có người thứ hai, e sợ mình bị rớt lại phía sau, hết đôi tay này đến đôi tay khác hướng lên thân thể của hắn.
Tiến lên đều là thủ lĩnh của các tộc, thủ hạ đi theo mặc dù không ở trên cao đài nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chăm chú, trông mong con yêu vật này có thể lọt vào tay tộc của mình, kể từ đó sẽ có thể tăng cường linh lực, cố gắng của bọn hắn cũng sẽ có chút hy vọng. Nếu có được tuyệt sắc như thế, còn có thể tăng được linh lực, đây chẳng phải là một việc tốt đẹp hay sao.
Thiếu niên cuộn tròn thân mình xích lõa ở trên cao đài, động tác không giống như sợ hãi mà như là đang quan sát. Đầu tiên là bàn tay đang đặt trên đầu vai, cũng có ở mắt cá chân, như là thử phản ứng của hắn, giống như dây leo đang chậm rãi lan ra. Thấy hắn không hề kháng cự, mọi người trong lòng mừng thầm, thậm chí có người tính toán có thể hay không cùng nhau sở hữu con yêu vật.
Nhưng vào đúng lúc này, thiếu niên đang ở trong tầm mắt của mọi người bỗng nhiên nhảy lên, giống như đã nhìn thấy mục tiêu, từ trên cao đài vọt xuống, nhảy vào lòng của một người.
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...