Lăng Lạc Viêm không biết vì sao tộc nhân nhìn thấy hắn xuất hiện lại lộ ra vẻ mặt như vậy. Ngay cả từ trước đến nay luôn lãnh tĩnh như Quyết Vân cũng giống như những người khác, lại càng không nói đến Nham Kiêu tính tình nóng nảy, vốn là người không có tính kiên nhẫn lại ở trong này cùng đứng với mọi người, xem ra đã chờ từ rất lâu.
“Chư vị trưởng lão quỳ làm cái gì, đứng lên đi.” Nâng tay lên, hắn cảm thấy nghi hoặc, một bóng sáng màu bạch kim bỗng nhiên thoáng hiện trước mặt hắn, tộc nhân vẫn chưa đứng lên, bóng sáng cũng đang nằm trước người hắn.
“Ngải?” linh thú nằm dưới chân hắn chính là Ngải, ngồi ngay ngắn, nghiễm nhiên là một bộ dáng thực nghiêm túc.
Vốn là một cơ thể to lớn lại hóa thành kích thước bé nhỏ như một con hồ tầm thường, đôi mắt lấp lánh kim quang mang theo ngạo khí mà bất cứ linh thú tầm thường nào cũng không có được, giờ khắc này lại mang theo vẻ mặt nghiêm túc thậm chí trầm trọng chăm chú nhìn hắn, “Ngươi có biết một tháng qua ngươi rời đi đã xảy ra bao nhiêu việc hay không. Tuy Thứ Tĩnh Di đã bị các ngươi tiêu diệt nhưng oán khí của hắn càng làm cho thiên phạt nhanh chóng giáng xuống thế gian này. Hiện giờ họa loạn đã nổi lên tứ phía, để xem ngươi giải quyết như thế nào.”
Một tháng? Chẳng phải là hắn mới rời đi mấy ngày hay sao, vốn tưởng rằng nhiều nhất bất quá cũng chỉ hơn mười ngày, thế nhưng lúc này đã là một tháng….Toàn thân lửa đỏ dựa vào khung cửa, nhớ lại tất cả những việc xảy ra ở Lôi Lạc thành, si mị vương Li Quỷ, thượng cổ thần nhân Thứ Tĩnh Di, còn có ma vật bị Thứ Tĩnh Di thả ra từ phù sinh cảnh trong linh thạch, hết thảy tựa như chỉ mới phát sinh ngày hôm qua, đến nay vẫn còn hiện rõ trước mắt.
…..Trùng sinh về ban sơ, thiên kiếp bắt đầu, họa loạn hoành hành, si mị hàng sinh hậu thế, ma vật trùng trùng điệp điệp, thượng cổ cựu nhân trở về, duy Hách Vũ tụ Đồ Lân, tam vật hợp một, cứu thế khả thành.
Nửa câu sau của ca dao hiển nhiên là nói đến ngày đó ở Lôi Lạc thành, Thứ Tĩnh Di niệm chú diệt thế, cuối cùng bị hắn và Long Phạm giết chết, nhưng oán khí của Thứ Tĩnh Di lại đem hạo kiếp nhanh chóng giáng xuống thế gian, tuy lúc trước đã biết điểm này nhưng như vậy xem ra sự thật quả nhiên đã là như thế.
Lâm Sở chậm rãi đứng dậy, khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng màu đỏ đang dựa vào khung cửa, “Tông chủ ngày đó….ngày đó rời đi, lúc sau tế ti liền đưa tông chủ mang về trong tộc. Lúc này Lôi Lạc thành đã trở thành một tòa thành chết, nhưng lúc trước đã có ma vật bị phong ấn ở phù sinh cảnh chạy ra khỏi thành, ngoại trừ làm hại nhân gian, chúng nó cũng trở nên náo loạn càng lúc càng điên cuồng ngang ngược, cơ hồ mỗi một thành trấn đều có thể tìm thấy tung tích của ma vật. Mà lúc này cũng có rất nhiều tông tộc đã ẩn tích khỏi thế gian từ rất lâu lại bắt đầu xuất hiện, mới một tháng mà tình hình quả thật đã trở nên dị thường.”
Nhìn thấy tông chủ bình yên vô sự đứng trước mặt bọn hắn, kích động không thể khống chế chính mình mà nói lên việc của ngày đó, không biết phải diễn tả thế nào, hắn cũng như tất cả mọi người đều không muốn nói lên từ “chết” kia.
Hồn phách vốn đã vỡ nát nhưng tông chủ không như người bình thường, tông chủ của bọn hắn vì viêm hỏa mà hồi sinh, cũng vì hồn phách vỡ nát mà lúc này lại có linh phách đầy đủ, lại là đấng cứu thế trong câu ca dao, chỉ là không biết tông chủ sẽ ứng phó với những việc này như thế nào.
Nghe Lâm Sở kể về một tháng vừa qua, vẻ kích động trên mặt của các trưởng lão khác vẫn chưa lui ra, lại dâng lên vài phần phức tạp và vui mừng, “May mà rốt cục tông chủ cũng trở về, tông chủ không ở trong tộc, tế ti lại đi tìm tông chủ, hiện tại loạn thế, tộc nhân chúng ta thật sự bất an.”
Hơn nữa phản ứng của tế ti lúc đó, bảo bọn hắn phải như thế nào cho phải, tế ti quay trở lại tộc quả thực so với ngày xưa như hai người khác biệt, đến nay mỗi khi nghĩ đến bọn hắn vẫn sợ hãi không thôi.
Liếc mắt nhìn Long Phạm đứng sau lưng hắn, cánh môi mỏng nhếch lên mang theo hứng thú, y mệ đỏ thẫm phất phơ giữa không trung, thản nhiên khoát tay, “Lo lắng cái gì, bản tông chủ không phải đã quay về hay sao? Thiên kiếp cũng được, ma vật cũng thế, chung quy sẽ có cách giải quyết. Chỉ cần phạm đến Xích Diêm tộc, cho dù là thiên kiếp cũng không có gì đáng sợ, nếu câu ca dao kia trở thành sự thật thì cùng lắm coi như bản tông chủ là đấng cứu thế.”
“Tông chủ?” Mọi người nghe xong lời này của tông chủ thì vừa kinh vừa hỉ, mới nghĩ đến phải như thế nào để khuyên bảo tông chủ cứu thế, mắt thấy thế gian vì ma vật mà loạn lạc, vốn không thể nào thái bình, bọn hắn thật sự khó có thể ngồi yên mà nhìn, tuy cũng biết việc này nguy hiểm, tế ti đã từng cảnh cáo bọn hắn, nhưng…..
Trải qua việc ở Lôi Lạc thành, bọn hắn lo sợ hạo kiếp không chỉ đơn giản là thiên phạt thế nhân. Dung hợp với oán khí của Thứ Tĩnh Di, tai ương hạo kiếp lần này là muốn hủy diệt tất cả. Nếu không tự giải thoát, thiên hạ sẽ bị diệt vong.
“Bản tông chủ muốn các ngươi không thể chỉ vì lợi ích của tông tộc mà sống. Hôm nay đương nhiên ta sẽ không thờ ơ ngồi nhìn thiên hạ loạn lạc, sinh linh lầm than. Lúc này Xích Diêm tộc cùng ngày xưa bất đồng, hai tộc hợp một, nhân lực cũng đầy đủ, muốn vãn hồi khó khăn lần này, chiếu theo lời của câu ca dao phải tìm được hai vật còn lại để cứu thế.” Ngữ thanh của Lăng Lạc Viêm không nhanh cũng không chậm, ánh mắt tuy nhìn tộc nhân trước mặt nhưng tâm tư lại lưu ý người nam nhân ở phía sau.
Việc này đã từng nghĩ đến nhưng vẫn chưa bàn bạc cùng Long Phạm, không biết tế ti của hắn sẽ như thế nào, nếu hắn xảy ra chuyện thì thiên hạ phải bị chôn cùng, Long Phạm từng nói như thế, tộc nhân nhớ rõ, hắn cũng không quên.
Nhìn không ra biểu tình của người ở phía sau, nhưng vẫn không thấy Long Phạm ngăn cản, ở trước người Lăng Lạc Viêm, ngân hồ Ngải xem ra cũng không ngoài ý muốn, “Ngươi đã sớm được định là đấng cứu thế, mặc kệ trăm ngàn năm luân hồi như thế nào, chung quy sẽ quay trở về quỹ đạo. Ngươi là người kế thừa Hách Vũ lực, theo như lời của câu ca dao, tất cả đều ứng trên người của ngươi.”
Lăng Lạc Viêm nghe vậy liền nhếch môi, lộ ra vài phần lạnh lùng, như cười như không, ánh mắt phản chiếu lửa đỏ chuyển hướng lên người của Ngải, “Ngươi là linh thú Hách Vũ lưu lại, đương nhiên những lời của ngươi cũng có vài phần đạo lý, nhưng hôm nay bản tông chủ nói cho ngươi biết….”
“Nếu ta cứu thế, cũng chỉ vì ta muốn làm như vậy, mà không phải bởi vì cái gọi là ca dao cứu thế.”
Tùy ý dựa vào cạnh cửa, người nói những lời này toàn thân một màu đỏ rực lấp lánh dưới ánh mặt trời, mãnh liệt như hỏa, cũng như màu sắc trong đôi mắt của hắn giờ khắc này. Tuy là tùy ý đứng thẳng, dáng người kiên cường mạnh mẽ lại làm cho người ta tuyệt đối không dám có nửa điểm khinh suất, ngữ thanh không nhanh không chậm, vẫn là thói quen mang theo vài phần ý cười nhưng không phải thản nhiên gợi tình mà là tà khí mị hoặc, sắc bén nhiếp nhân, kẻ khác bị hắn mê hoặc đồng thời cũng không thể tự chủ mà tâm sinh kính sợ.
Chỉ có những tia nắng rơi xuống giữa không trung, lời nói kia tựa hồ lặn sâu vào lòng của mọi người. Tộc nhân chấn động, rồi lại cảm nhận được oai nghiêm của tông chủ, có chút kinh hãi nhưng lại càng thêm vui mừng, hơn cả thần phục, bọn hắn cần chính là một tông chủ như thế mới có thể mệnh lệnh tộc nhân, thậm chí là các tông tộc khác cùng nhau chống lại thiên kiếp.
Ánh mắt kim quang của Ngải chuyển động, lúc này người đứng dưới ánh nắng mặt trời xem ra so với ban đầu cũng không có gì khác biệt nhưng nó lại cảm thấy có gì đó bất đồng.
Lời nói của Lăng Lạc Viêm làm cho nó cảm giác được một hơi thở bách nhân, theo Hách Vũ nhiều năm, nó chưa bao giờ có cảm giác như vậy, tựa hồ không thể nhìn thấu tế ti ở phía sau lưng hắn, lúc này, không chỉ Long Phạm, ngay cả Lăng Lạc Viêm nó cũng không thể nhìn thấu.
Đôi mắt to tròn lấp lánh ánh kim, tinh tế đánh giá, bỗng nhiên Ngải làm ra một hành động mà bất luận kẻ nào cũng không nghĩ đến.
Ngân hồ nho nhỏ bay vút lên giữa không trung, hóa thành nguyên hình, theo một trận cuồng phong, bỗng nhiên giữa không trung một con ngân hồ thật lớn trôi lơ lửng, “Lăng Lạc Viêm, ngươi có nguyện ý cùng ta lập khế chủ tớ?”
Chiếc đuôi lớn màu bạc dường như hợp nhất cùng vầng mây mù giữa bầu trời, bán hư bán thực bồng bềnh trong không trung hỏi một cách trịnh trọng, tất cả tộc nhân, thậm chí là Lăng Lạc Viêm đều bị hành động đột ngột của nó gây bất ngờ.
Bị nó hỏi một câu như vậy, dĩ nhiên là muốn nhận chủ, nó từng là linh thú thuộc về Hách Vũ, luận về thân phận, trong mắt thế nhân ngay cả Lăng Lạc Viêm cũng không thể cùng nó so sánh, không phải chỉ vì lực lượng mà là vì Ngải đại biểu cho Hách Vũ, mà nay lại nhận hắn làm chủ….
“Đáp ứng nó.” Ở phía sau, lời nói của Long Phạm vang lên, hơi thở ẩm áp lướt qua bên tai, Lăng Lạc Viêm không kịp quay đầu lại thì đã cảm nhận hơi thở trầm ổn ở phía sau, nhìn thẳng vào cặp mắt lấp lánh ánh kim kia, hắn chậm rãi gật đầu.
“Nếu muốn cùng ta lập khế chủ tớ thì từ nay về sau ngươi phải nghe lệnh của ta mà hành sự, không được làm trái, nếu ngươi có thể làm được thì ta sẽ đáp ứng, nếu là không thể thì không cần nhiều lời.” Nếu Long Phạm muốn hắn đáp ứng thì hắn đương nhiên tin tưởng việc này đối với hắn có lợi, nhưng nếu không thể tùy ý sử dụng như Dạ Dực thì thà rằng không cần.
Lời vừa dứt, Long Phạm đứng ở phía sau lộ ra một nụ cười ẩn ý. Các tộc nhân lúc trước nghe xong lời nói của Ngải vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần, bây giờ lại tiếp tục chịu thêm một lần kinh hãi.
Bọn hắn không nghĩ đến linh thú được Hách Vũ lưu lại, ngân hồ được xem là chí bảo trong tộc, lại muốn nhận tông chủ làm chủ. Phải biết rằng lấy thân phận cùng niên kỷ của Ngải, trên thế gian này cơ hồ có thể đại biểu cho Hách Vũ, đại biểu cho thượng cổ thần nhân của một tộc, nó biết linh chú, thuật pháp, kể cả những chuyện thần bí xưa kia. Không người có thể tưởng tượng đó là một bảo vật quý giá như thế nào.
Nó đề ra một chuyện không thể tưởng tượng như thế mà tông chủ không lập tức đáp ứng lại còn yêu cầu như vậy, này…..điều này sao mà được. Nếu là bọn hắn thì chỉ mong sao lập tức đáp ứng, đây chính là cầu cũng cầu không được, muốn cũng không dám nghĩ đến, thật là một chuyện tốt a!
“Tông chủ…..” run rẩy, có trưởng lão thật cẩn thận mở miệng, ngay cả hắn cũng không biết là không dám đắc tội với tông chủ uy nghi chấn nhiếp, hay là không dám đắc tội với ngân hồ có thân phận cao quý.
Ngải ở giữa không trung chuyển động đôi mắt, im lặng không trả lời, tựa hồ là lo lắng. Lăng Lạc Viêm vẫn đứng như vậy, điềm nhiên lười nhác duỗi thắt lưng, điều chỉnh lại tư thế một chút, hơi hơi tựa vào phía sau.
Dựa trên một mảnh thuần bạch.
Hắn chán ghét bị người điều khiển, cũng không nguyện ý những việc của mình gây nên phải chịu những nhân tố khác ảnh hưởng, thân phận của Ngải đặc biệt, nhận hắn làm chủ, nếu không sớm nói rõ một chút thì không biết ai sẽ bị ai kiềm chế.
Một đôi cánh tay thuận thế vờn quanh, làm cho tư thế dựa vào của hắn thêm phần thoải mái, Lăng Lạc Viêm thỏa mãn hơi thoáng khép mắt lại, thậm chí còn ngáp một cái. Bị thái độ ngạo mạn của hắn gây chấn động, các tộc nhân đang chờ mong có thể may mắn nhìn thấy thượng cổ linh thú nhận chủ, trong lòng trở nên vô cùng hoảng sợ.
Đối với linh thú kính sợ làm cho mọi người không dám tưởng tượng hậu quả bất kính sẽ như thế nào, Lăng Lạc Viêm lại không hề để ý chuyện này. Vẫn như trước, Long Phạm ở phía sau vòng tay ôm hắn vào lòng, đã quen với việc hắn hành sự tùy ý, thậm chí là thích nên tự nhiên sẽ không nói bất cứ điều gì.
Ngay cả thượng cổ thần nhân cũng đã bị giết, linh thú trong mắt của hắn cũng không có gì phi thường, đối với hắn mà nói, trên đời này duy nhất chỉ có một người đặc biệt, hiện giờ người đó đang ở trong vòng tay của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...