Sau nhiều lần chụp ảnh Nguyên Chiến mặc Kim Vũ chiến giáp thất bại, Trần Húc Đông cuối cùng cũng hiểu ra, hắn là bị Nguyên Chiến đùa giỡn!
“Chiến, ngươi không cảm thấy Trần Húc Đông rất đáng thương sao? Ha hả” Hạ Viễn nằm trong lòng Nguyên Chiến cười hỏi.
Trần Húc Đông từ sau khi hiểu ra chuyện mình bị đùa giỡn, liền hoàn toàn thay đổi chiến lược. Mấy ngày nay, hắn không bám theo Nguyên Chiến nữa, mà chuyển sang cầu xin Hạ Viễn.
Hạ Viễn là tâm can của Nguyên Chiến, hắn nói gì Nguyên Chiến hầu như đều nghe theo. Cho nên, không thể không nói, Trần Húc Đông kì thực vẫn là người rất thông minh. Ít ra lần này hắn cũng đã dùng đúng phương pháp rồi. Hạ Viễn mềm lòng. Này, không phải “chẩm biên phong” đã bắt đầu thổi rồi sao!
Chẩm biên phong: gió thổi bên gối, nghĩa là lời nỉ non của mỹ nhân trên giường.
“Ai Đã biết Hạ Hạ sẽ mềm lòng mà. Tiểu tử Húc Đông này, thế mà thông minh.” Nguyên Chiến biết rõ ái nhân của mình tâm địa thiện lương, rất sớm đã biết.
“Vậy ngươi sẽ đồng ý cho hắn chụp sao?”
“Đợi khi chúng ta quay về đi. Dù sao cũng không ở đây bao lâu nữa. Chúng ta vẫn muốn lưu lại cho Đậu Đậu chút kỉ niệm gì đó.”
“Ưm, thật không nỡ.” Hạ Viễn vừa nghĩ đến sẽ phải xa cách đứa con thứ ba liền buồn bã.
“Chúng ta vẫn còn đến nữa, không phải sao. Hơn nữa, Đậu Đậu ở đây cũng sẽ có cuộc sống càng hạnh phúc hơn.” Bàn tay rộng dày của Nguyên Chiến vỗ lên gương mặt Hạ Viễn nói.
“Biết rõ là như vậy, nhưng vẫn rất buồn a. Đậu Đậu từ nhỏ đến lớn vừa ngoan nhất lại là giống ta nhất. Không như mấy tiểu quỷ kia. Ai Sau này ai tới để làm áo bông nhỏ của ta a” Hạ Viễn cảm thán. Đậu Đậu vốn lúc nào cũng là đứa trẻ ngoan và hiểu chuyện như vậy.
“Hạ Hạ…” Nguyên Chiến thâm tình nhìn Hạ Viễn gọi một tiếng.
“Ừm?” Hạ Viễn có chút rầu rĩ trả lời. Hắn vẫn đang mải nghĩ về chuyện của Đậu Đậu.
“Nếu không chúng ta lại sinh mấy đứa nữa đi.” Nguyên Chiến dứt lời, hôn lên những ngón tay tinh tế của Hạ Viễn.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Hạ Viễn lập tức rút tay về.
“Ta không nghĩ, ta phải làm.” Nguyên Chiến cười xấu xa áp lên thân thể của Hạ Viễn.
“…” Hạ Viễn không nói gì. Hắn luôn nói không lại cái người mà hắn vừa yêu vừa bất đắc dĩ này.
Lại nói Trần Húc Đông mấy ngày nay đều rất bận. Bận đến nỗi hắn hận mình không biến thành một con rết tinh cho xong. “Chân tay” nhiều như vậy, chắc chắn là đủ dùng đi!
Chuyện của Dạ Hoả, chuyện của công ty, còn có chuyện bức ảnh mà hắn vô cùng muốn chụp, đã làm hắn mệt sắp thở không ra hơi rồi. Bởi vì bọn Nguyên thúc sắp đi, Đậu Đậu dạo này lại không vui, cho nên đại ca cứng lý mạnh miệng luôn ở bên bồi Đậu Đậu, không giúp hắn được. Tên đáng ghét Hứa Minh thì đi tuần trăng mật đến giờ vẫn chưa quay về. Aaaaaaa!!! Hắn sắp đơ rồi, thật sự thật sự sắp đơ rồi.
Ngay lúc Trần Húc Đông cho rằng mình trước tiên phải mua một bộ phong thuỷ bảo địa, giữ lại chuẩn bị dùng để tế, hai người bọn Hứa Minh rốt cuộc đã trở về. Một là bọn họ biết một mình Trần Húc Đông duy trì không nổi trong thời gian dài, hai là bọn họ cũng biết Nguyên Chiến và Hạ Viễn, còn có hai đệ đệ của Đậu Đậu nữa cũng sắp phải đi, cũng nên quay về nói lời từ biệt. Nguyên thúc và Hạ thúc thúc là thân nhân của bọn hắn, hơn nữa lại là trưởng bối, vẫn nên từ biệt là hơn.
Sau khi Hứa Minh và Tư Đồ Tảm Nguyệt quay về, nhìn thấy Đậu Đậu cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ có tâm tình vui sướng khi được gặp lại. Về điểm này, Tư Đồ Nhất Tương cũng yên tâm hơn. Như vậy xem ra, tốc độ lớn không bình thường của Đậu Đậu sẽ không bị người khác biết.
Thời gian, cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi đi, rốt cuộc cũng sắp đến ngày phải nói lời tạm biệt. Khuôn mặt nhỏ nhắn luôn vui vẻ trước đây của Đậu Đậu cũng bắt đầu xuất hiện một chút thần tình thương cảm. Nó vô cùng muốn ở cùng với Nhất ca ca, nhưng nó cũng không nỡ rời xa người nhà. Mặc dù trong lòng biết rõ hai việc này không thể cùng chu toàn, nhưng nó vẫn luôn có một hy vọng nho nhỏ. Chính là vẫn không thể, cho dù thường gặp nhau cũng đã tốt rồi.
“Phụ thân, cha. Các ngươi khi nào sẽ lại đến thăm Đậu Đậu nữa?” Đậu Đậu cúi đầu hỏi hai người cha. Trong mắt đã có giọt lệ trong suốt. Phải tạm biệt, thật sự rất đau lòng.
“Đậu Đậu ngoan, ta và phụ thân ngươi cứ ba năm sẽ lại đến thăm con một lần. Lúc đó chúng ta sẽ đưa cả hai ca ca của con đến nữa, cả nhà đều sẽ đến.” Hạ Viễn trong lòng cũng rất buồn bã. Thế nhưng ở trước mặt nhi tử, hắn vẫn miễn cưỡng tươi cười. Nếu ngay cả hắn cũng khóc, như vậy Đậu Đậu chắc chắn sẽ càng buồn hơn.
“Oa oa… Cha, Đậu Đậu sẽ rất nhớ mọi người đó.” Đậu Đậu khóc nức lên, bổ nhào vào lòng Hạ Viễn. Nước mắt rơi xuống như chiếc vòng trân châu bị đứt, khiến cho Tư Đồ Nhất Tương luôn bên cạnh nó cũng đau lòng, giống như trong lòng đang bị người ta nhéo một cái thật mạnh vậy. Năm hắn mười chín tuổi tranh đấu với một bang phái, bị sáu tên cùng vây đánh, trên lưng bị chém một nhát đao cũng không đau như vậy.
“Thật sự mọi người không thể lưu lại chút sao?” Tư Đồ Nhất Tương hỏi Nguyên Chiến.
“Không thể Phá vỡ thời gian tuy không khó, nhưng thần cũng có luật lệ của thần.” Nguyên Chiến nghiêm túc đáp.
“Phụ thân….” Đậu Đậu giàn giụa nước mắt gọi phụ thân.
“Con trai ngoan, lại đây, để phụ thân ôm một cái.” Nguyên Chiến vươn tay ra.
Hạ Viễn trao lại Đậu Đậu cho Nguyên Chiến. Nguyên Chiến liền ôm lấy Đậu Đậu, xoa xoa cái đầu nhỏ của nó. Đậu Đậu cũng ngừng khóc, chỉ im lặng để phụ thân ôm. Phụ thân nó là Chiến thần, nó cũng nên học cách kiên cường.
“Tam ca, chúng ta cũng sẽ nhớ ngươi.” Nguyên Hạ Kỳ và Nguyên Hạ Lâm đồng thanh nói.
“Ừm, nhớ không được làm cha tức giận. Phải nghe lời.”
“…”
Đậu Đậu rõ ràng là người nhỏ nhất ở đây, lời nói lại giống như của người lớn vậy, làm cho Nguyên Hạ Kỳ và Nguyên Hạ Lâm không biết nên khóc hay nên cười. Đừng nói bọn họ, ngay cả Trần Húc Đông cũng không cẩn thận, suýt nữa thì cười lên. Có lầm hay không? Đậu Đậu giống như đứa trẻ mới bốn năm tuổi mà nói ra những lời này, ngữ khí này, còn biểu cảm này nữa…
Mùng một tháng chín âm lịch là ngày mấy người bọn Nguyên Chiến rời đi. Hôm nay Trần húc Đông sẽ chuẩn bị tốt tất cả. Chỉ vì một bức ảnh. Tối qua khi mọi người tụ tập nói chuyện phiếm xong, Nguyên thúc cuối cùng, cuối cùng cũng thật tâm đồng ý cho hắn chụp ảnh.
Trần Húc Đông kích động tới mức cả đêm không ngủ được. Hiện tại dù mắt đã như gấu trúc, nhưng người vẫn vui vẻ nha.
Đầu tiên vẫn là trang phục ở nhà, chụp cho cả nhà Nguyên Chiến, còn có Tư Đồ Nhất Tương, Tư Đồ Tảm Nguyệt và cả Hứa Minh. Sau đó chụp một mình Nguyên Chiến mặc Kim Vũ chiến giáp. Đây là ngày Trần Húc Đông vẫn luôn mong đợi, thật làm hắn thoả mãn.
Trần Húc Đông vốn chỉ cần như vậy, nhưng trước yêu cầu của mọi người hắn lại chụp thêm không ít. Chụp rồi lại chụp, Trần Húc Đông sắp thành nghiện rồi. mọi người đều cảm thấy đủ rồi, nhưng hắn vẫn chưa chịu dừng lại.
“Một tấm nữa, lại một tấm. Tấm cuối cùng thôi!” Trần Húc Đông giơ ra một ngón tay. Trời mới biết hắn đã chụp mấy bức “lần cuối cùng” rồi.
Nguyên Chiến bị bám theo phiền hết sức. Nhưng đã sắp đi rồi, cũng không muốn để tiểu bối thất vọng, nên đành nhẫn a nhẫn a, nhẫn tới mức bức ảnh chụp ra, sắc mặt Nguyên Chiến đã muốn đen hơn than.
“Tiểu tử thối! Đã đủ cho ngươi chưa? Còn chụp nữa ta đem máy ảnh ngươi đạp nát.” Nguyên Chiến tàn bạo nói.
“A! Đừng đừng đừng, Nguyên thúc, một tấm cuối cùng thôi.” Trần Húc Đông nhét máy ảnh vào trong lòng.
Đúng lúc này…
“Nhất ca ca, có điện thoại kìa” Một thanh âm đáng yêu vang lên, còn là giọng ghi âm của Đậu Đậu. Đây là từ điện thoại nội bộ gọi tới.
“Hội trưởng, bác sĩ Cổ đến.” Quản gia dùng nội tuyến thông báo cho Tư Đồ Nhất Tương.
“Được, đã biết. Đưa hắn đến phòng khách lầu một.” Tư Đồ Nhất Tương có chút hờn giận nói. Hắn không phải là ghét Cổ Thần Hi đến, mà là ghét hắn sao lại chọn đến lúc này.
“Nhất ca ca, ngươi phải xuống dưới ư?” Đậu Đậu không giấu được biểu tình lo lắng hỏi. Nó luôn bất an về các tình địch của mình, rất sợ một ngày nào đó Tư Đồ Nhất Tương sẽ bị đoạt đi.
Con người có lúc sẽ như vậy. Rõ ràng ngẫm lại là có thể làm rõ vấn đề, nhưng vẫn hết lần này đến lần khác luôn nghĩ tới kết quả xấu trước. Giống như hiện tại, Đậu Đậu nếu đã nghĩ thì nên nghĩ tới, phụ thân nó đã nói qua nó và Tư Đồ Nhất Tương nhất định sẽ ở bên nhau. Cho nên mới nói “ái tình làm lu mờ lý trí của con người”, câu nói này cũng không phải không có đạo lý.
“Ừ, nhưng sẽ lên nhanh thôi.” Tư Đồ Nhất Tương thật không muốn xuống dưới. Nhưng Cổ Thần Hi dù sao cũng là bạn nhiều năm. Đến mà không tiếp thì thật không phải. Xem ra hắn phải nói với quản gia, lần sau ai đến tìm hắn cũng nói hắn không có ở nhà.
Sau khi Tư Đồ Nhất Tương xuống lầu, Đậu Đậu tỏ ra càng buồn hơn.
“Sao rồi con trai?” Nguyên Chiến thấy Đậu Đậu nghiêm mặt cúi đầu liền nghi hoặc hỏi.
“Người đó thích Nhất ca ca.” Đậu Đậu chu cái miệng nhỏ nhắn, vặn bàn tay nhỏ bé xấu hổ nói. Ngữ khí của nó vừa nghe liền biết là ăn giấm chua rồi.
“Là như vậy a…” Nguyên Chiến có chút suy nghĩ.
“Không phải không phải, Đậu Đậu hiểu lầm rồi. Cổ Thần Hi sao có thể thích đại ca. Mà nếu có thích, thì cũng chỉ một mình hắn thích, trong lòng đại ca hoàn toàn chỉ có mình Đậu Đậu thôi.” Trần Húc Đông vội vàng giải vây cho Tư Đồ Nhất Tương, sợ rằng Nguyên Chiến cũng sẽ “hiểu lầm” như vậy.
“Đúng vậy, Nguyên thúc, trong lòng Nhất Tương thuỷ chung cũng chỉ có một mình Đậu Đậu. Người nhất định phải tin tưởng hắn.” Tư Đồ Tảm Nguyệt cũng có chút vội vàng.
“Nếu trong lòng Nhất Tương không phải chỉ có một mình Đậu Đậu, thì ban ngày trăng sẽ lên.” Hứa Minh mở miệng nói.
“Ha hả” Nguyên Chiến cười to không nói gì, nhưng tay phải sau lưng lại như đang tính toán cái gì đó. Góc độ này, chỉ có Hạ Viễn thấy được. Hạ Viễn mặc dù nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều.
Duyên phận chính là tình cờ như thế. Duyên phận của người nào đó với một người nào đó cũng là mạc danh kì diệu như vậy.
Trần Húc Đông không biết Nguyên Chiến đang nghĩ gì trong lòng. Nhưng có một điều hắn chắc chắn, đó là hắn đột nhiên cảm thấy sự tình có chút gì không đúng lắm. Cụ thể là gì thì hắn không nói rõ được, nhưng là không giống lúc trước. Hơn nữa, Nguyên thúc làm gì mà nhìn hắn như vậy? Thật rét quá…
“Con trai thứ ba, đến đây. Phụ thân nói cho con chút chuyện.” Nguyên Chiến vẫy vẫy tay gọi Đậu Đậu.
“Chuyện gì vậy, phụ thân?” Đậu Đậu vừa hỏi vừa đi tới.
Nguyên Chiến ôm lấy Đậu Đậu, nhỏ giọng nói gì đó vào tai nó.
Biểu tình của Đậu Đậu có chút quái. Lúc nghe Nguyên Chiến nói xong, những lo lắng vừa nãy đều biến mất. Suy nghĩ hiện tại chỉ có một câu.
“Phụ thân, ngươi thật tà ác!”
Thực ra những gì Nguyên Chiến nói với Đậu Đậu rất đơn giản. hắn chính là nói với Đậu Đậu, bảo Đậu Đậu không cần lo lắng. Vì hắn đã dùng thần lực thông báo với Nguyệt lão, nhờ lão buộc dây nhân duyên của Trần Húc Đông và Cổ Thần Hi vào nhau…
Mặc kệ luyến tiếc thế nào, người nhà của Đậu Đậu vẫn phải đi. Nguyên Chiến trước lúc đi, lưu lại cho Đậu Đậu một vật phòng thân. Còn là cái gì, hiện tại chỉ có một mình Đậu Đậu biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...