Nhất Trâm Tuyết


Chưa tới ba ngày, Cơ phủ từ trước đến nay làm việc khiêm tốn bỗng nhiên trở thành đề tài bàn tán trong kinh.

Vụ án trong nội viện Cơ phủ truyền khắp kinh thành đều biết, loại chuyện phụ nhân hậu trạch tàn sát lẫn nhau này vốn làm người ta bàn tán say sưa, nhất là còn xảy ra trong phủ của vị Tế Tửu đại nhân nổi tiếng thanh chính hiền minh kia, mọi người kinh ngạc nghị luận càng sâu, đều kiễng chân ngóng trông kết quả thẩm tra xử lý vụ án này, nhìn xem rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ Cơ phu nhân kia thật sự giết người ư?
Nếu thật sự là như thế, chẳng phải thứ nữ đã tố cáo tới phủ nha là đại biểu cho Cơ đại nhân đã biết rõ chân tướng nhưng cố ý bao che sao.

Thanh danh thanh chính hiền minh này, ít nhiều sẽ trộn lẫn chút nước.

Vì thế, danh tiếng của Cơ Sùng Vọng bị nghi ngờ.

Mà làm sao ông ta có thể không biết trước mắt có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào vụ án này, mặc dù ông ta bị hành động ngu xuẩn lần này của Cơ Vân Khấu chọc cho tức giận nhưng thực ra cũng không quá lo lắng tình tiết vụ án, thi thể Cố Nhu ngâm mình trong hồ rất lâu, ngày đó trời lại mưa, cho dù có cái gì cũng đã không còn nữa, vả lại ông ta đã nhìn kỹ, ngoại trừ một đoạn xiêm y thiếu hụt kia ra không nhìn ra dị thường gì khác, rất có thể là bà ta trượt chân rơi xuống nước.

Bởi vì hết lòng tin tưởng điểm ấy, chỉ cần phủ nha nghiêm túc xử án, kết quả sẽ trong sạch, Cơ Sùng Vọng nghĩ như vậy.


Nhưng ông ta ngàn vạn lần không ngờ tới, Cẩm Y Vệ ngày đó bỗng chen ngang một chân tiếp nhận vụ án, còn chuyển Lâm Thiền vào Chiêu Ngục!
Chiêu ngục đó là nơi nào chứ, tội danh vừa chụp vào, tội trạng vừa ký xuống, cho dù trắng cũng có thể bôi thành đen!
Nhưng Cơ Sùng Vọng kia còn chưa kịp nhắc tới, Lâm Thiền đã được thả ra.

Được thả!
Cũng không thẩm, tra cũng không tra đã được ngồi kiệu lớn tám người khiêng của Bắc Trấn Phủ Ti chuẩn bị, mấy Đề Kỵ(*) một đường hộ tống tới Cơ phủ, quả thực rất phong quang.

(*)Đề Kỵ: quan lại truy nã tội phạm thời xưa
Lúc đó Cơ Sùng Vọng đang lúc hạ triều, chỉ cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn qua rất phức tạp, mãi đến khi nội thị ngoài điện tiến lên chúc mừng, ông ta mới hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng đây cũng không phải là một chuyện đáng giá để vui mừng.

Hoặc có thể nói, chuyện này còn hỏng bét hơn so với chuyện Lâm Thiền bị giam!
Vốn phủ nha thẩm tra xử lý án này cùng lắm chỉ vài ngày đã có thể chứng minh trong sạch, nhưng Cẩm Y Vệ gióng trống khua chiêng nhận án như vậy lại gióng trống khua chiêng thả người, lại giống như Lâm Thiền thật sự có liên quan đến vụ án mạng này, mà Cẩm Y Vệ nể mặt Cơ Sùng Vọng dùng đến quan hệ để thả người.

Dù sao hai nhà Hoắc Cơ sắp thành thông gia, điều này rất khó không khiến người ta suy nghĩ về phương diện này.

Mà các triều thần vốn còn tin tưởng Cơ Sùng Vọng cùng Hoắc Hiển không phải là người cùng đường lúc này cũng mơ hồ dao động, Cơ Sùng Vọng từ ánh mắt của bọn họ có thể nhìn thấy tình cảnh trước mắt của mình thật sự không tốt lắm, nhất là…
Hoắc Hiển còn cách bậc thang thật xa, ở ngoài Thái Hòa điện đã hô một tiếng: "Nhạc trượng đại nhân!”
Dẫn tới triều thần chưa đi xa đã nhao nhao nhìn qua, mặt Cơ Sùng Vọng lúc này đã đen lại.

Nhưng vị sủng thần thiên tử trẻ tuổi này giỏi nhất là mặt mày hớn hở làm cho người ta ngột ngạt, hắn đi tới trước mặt Cơ Sùng Vọng cung kính chắp tay với ông ta, còn mời ông ta đi Vọng Giang lâu uống rượu.


Cơ Sùng Vọng đương nhiên không đi, lúc ấy đã phất tay áo rời đi.

Dưới bóng đêm, Triêu Lộ lắc chân ngồi trên bệ cửa sổ nói sinh động như thật: "Nghe nói sau khi Cơ Sùng Vọng hồi phủ vẫn luôn ở thủy tạ, trước mắt còn đóng cửa, chắc đang tức muốn chết rồi.


Cơ Ngọc Lạc di chuyển ngọc châu trên bộ dao, mỗi đêm nàng đều dành thời gian nghe Triêu Lộ báo cáo chuyện quan trọng lớn nhỏ trong phủ, liên tiếp mấy ngày nghe được Cơ Sùng Vọng khuất phục, đuôi lông mày ẩn chứa thích ý nhưng cũng chỉ nhàn nhạt.

Hồng Sương nghe xong ở bên cạnh ngưng thần, lo lắng nói: "Hoắc Hiển này! Ta nghe nói trước đó không lâu khi hắn áp giải thái phó Hứa Hạc đã đạp người ta trọng thương, sau đó không tới hai ngày người đã chết ở trong ngục, người vốn muốn hành hình, trước khi chết còn bị tra tấn như vậy, có thể thấy được tính tình người này thô bạo, thực sự khó kết giao.

Tiểu thư, chúng ta đến Hoắc phủ phải cẩn thận vạn phần.


Cơ Ngọc Lạc liền nhớ tới mấy chiêu trong tay Hoắc Hiển, thích ý trên mặt nhạt đi một chút, trong lòng lại thêm chút không vui.

Nàng nghĩ, nếu sau khi trừ bỏ Triệu Dung, có cơ hội diệt trừ luôn Hoắc Hiển cũng tốt, ai bảo hắn nhận cẩu hoạn kia làm nghĩa phụ, nếu thật sự có thể diệt trừ hắn cũng coi như trừ hại cho dân.


Dưới ánh trăng sáng tỏ, thiếu nữ đang lạnh mặt nghiêm túc suy nghĩ chuyện này.

Hồng Sương cùng Triêu Lộ thấy nàng như vậy liền nhỏ giọng lui ra, ai ngờ ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến vài tiếng hỗn độn, có người tức giận hô: "Đừng ngăn cản ta! Cơ Ngọc Dao, Cơ Ngọc Dao ngươi ra đây cho ta!”
Ngay sau đó cửa phòng bị đẩy mạnh, Triêu Lộ trong nháy mắt đã nhảy ra ngoài cửa sổ.

Bích Ngô ngăn bên cạnh Cơ Vân Khấu, sốt ruột nói: "Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư làm cái gì vậy?”
Cơ Vân Khấu đã vọt tới trước mặt Cơ Ngọc Lạc, thời gian này nàng ta thật sự rất chật vật, cây đổ bầy khỉ tan, không có Cố Nhu hộ tống, nàng ta lại bị Cơ Sùng Vọng giam ở trong phòng, mắt thấy Phù Hạ Uyển càng ngày càng đình trệ, ngay cả bà tử quét dọn cũng dám bày thái độ với nàng ta, trước mắt cả người thoạt nhìn cũng không còn hào quang như xưa, búi tóc cũng không chỉnh tề.

Mắt nàng ta đầy tơ máu, chất vấn: "Là ngươi đúng không, là ngươi bảo Quyên Nhi giật dây ta đi báo quan đúng không!"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận