“Ngọc Lạc tiểu thư, chủ thượng cho mời.
”
Nghe vậy, lòng bàn tay nắm lưỡi dao sắc bén của thiếu nữ hơi dừng lại, bốn chữ "Ngọc Lạc tiểu thư" này làm cho sắc mặt nàng nhoáng lên một cái, ngắn ngủi hai tháng lại có loại cảm giác như đã cách một đời, đuôi lông mày nàng nhẹ nhàng nhướng lên, thần thái thuộc về "Cơ Ngọc Dao" kia giống như trong nháy mắt đã sụp đổ, nàng thu tay lại, tầm mắt xẹt qua từ vai người áo đen rơi thẳng vào một góc núi bên kia dòng suối nhỏ.
Cách sương mưa khói nhìn thấy một bộ bạch y như tuyết, có người ở phía sau che một cái ô màu xanh biếc cho y.
Người dưới ô lẳng lặng ngồi trên xe lăn, liếc mắt nhìn hồ nước sóng gợn lăn tăn, ánh trăng phủ kín khuôn mặt thâm thúy của y, chiếu rọi ra vẻ mặt y yên tĩnh lạnh nhạt, lộ ra lạnh lùng xa cách như trong lúc vô hình muốn đẩy ra hết vạn vật thế gian, mây mù trong núi chồng chất ở bên chân y, giống như trích tiên lạc vào phàm trần, tự thân y mang theo khí độ cô lập với thế trần.
Chỉ khi đến gần mới có thể phát hiện, sắc mặt y là một loại trắng bệch gần với bệnh trạng.
Như thể nghe thấy động tĩnh, tầm mắt của y mới quyến luyến không nỡ từ trong cảnh mưa chuyển qua trên người nàng, đó là một loại đánh giá thật lâu, cuối cùng ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống ống tay áo rộng thùng thình của cô nương.
Môi mỏng khẽ mở, nói: "Lại đây.
”
Giọng nói cũng mát mẻ mà trống trải giống như một dòng nước nhỏ.
Cơ Ngọc Lạc trực tiếp đi tới trước mặt y, đang muốn nói chuyện, nam nhân không rên một tiếng xốc ống tay áo của nàng lên lộ ra hai vết máu dữ tợn trên cổ tay, có lẽ là vừa rồi Cố Nhu cào trúng, người sắp chết giãy dụa dã man nên sức lực rất nặng, máu cứ như vậy theo đầu ngón tay nhỏ xuống từng giọt từng giọt.
Nhưng dường như nàng không cảm thấy đau, chỉ thuận thế ngồi xổm xuống theo sức lực trên cổ tay Tạ Túc Bạch.
Ngồi xổm trước mặt y.
Thị nữ mang theo bình lọ bên người, thấy vậy rất nhanh hiểu được đưa thuốc cầm máu lên, Tạ Túc Bạch đưa tay nhận lấy, nhìn chằm chằm vết thương kia bôi thuốc cho nàng, đợi quấn khăn gấm lại mới hỏi: "Chơi vui không?”
Cơ Ngọc Lạc ngẩn ra, ngước mắt mới phát hiện đối diện vách đá này chính là trường đình vừa rồi nàng đẩy Cố Nhu xuống, mà địa thế nơi này hơi cao so với bờ bên kia, vừa vặn thu hết thảy những gì xảy ra ở bờ bên kia vào đáy mắt.
Y hỏi "Chơi vui không?", không biết là hỏi chuyện Cố Nhu hay là tất cả mọi chuyện xảy ra trong Cơ phủ.
Ngay khi Cơ Ngọc Lạc suy nghĩ, Tạ Túc Bạch đã thắt nút trên chiếc khăn gấm, y nhanh chóng thu tay lại ngước mắt nhìn thiếu nữ trước mặt: "Hận bọn họ sao?"
Lúc này Cơ Ngọc Lạc không do dự, lắc đầu nói: "Nhưng bọn họ đáng chết, không phải sao?”
Tạ Túc Bạch nhìn nàng một lúc lâu mới nói: "Ngươi muốn bọn họ chết có thể trực tiếp ra tay, hoặc là trình chứng cứ năm đó lên Hình bộ, trình lên Đại Lý tự, thậm chí trình lên Cẩm Y vệ, ngươi có một vạn phương pháp có thể trừng trị bọn họ, nhưng việc hôm nay ngươi làm chẳng qua chỉ tổn thương đến da lông, nhiều nhất chỉ có thể khiến người Cơ gia ngột ngạt, không dao động được căn cơ… Ngươi không muốn Cơ Sùng Vọng thật sự gặp chuyện, có phải là để gánh thân phận trưởng nữ Cơ gia thuận lợi gả đến Hoắc gia hay không?"
Y ngừng lại chốc lát, nói thẳng: "Hai tháng trước người hành thích Hoắc phủ là ngươi.
”
Cơ Ngọc Lạc mím môi không nói, không khí có chút cứng ngắc.
Tiếng mưa rơi dồn dập, hình như có xu thế bàng bạc.
Tiếng "tách tách" trên mặt ô càng lúc càng to rõ, nước mưa theo mép ô chảy đầy đất, làm ướt góc váy trắng cũ của cô nương.
Tạ Túc Bạch rũ mắt nhìn nàng, bỗng nhiên một trận gió lạnh từ ven hồ thổi tới, y mạnh mẽ che môi ho khan, sắc mặt vốn tái nhợt càng lúc càng không tốt, Cơ Ngọc Lạc vội vàng nhận lấy nước từ trong tay thị nữ nhưng Tạ Túc Bạch giơ tay ngăn cản.
Y chậm rãi ngừng ho, bình phục hô hấp, nói: "Ngươi muốn đi đâu ta cũng không ngăn cản, nhưng ít nhất ngươi phải cho ta biết ngươi muốn làm gì, không nên giống như ba năm trước…"
Nói xong, hai thị nữ phía sau đều sửng sốt, sau đó nhìn nhau cúi đầu xuống.
Ba năm trước!
Có lẽ cả đời này các nàng cũng không quên được, vị chủ tử này của các nàng ngày thường là người tao nhã lịch sự, gợn sóng không sợ hãi, nhưng ba năm trước chủ thượng ôm Ngọc Lạc tiểu thư cả người toàn máu suýt nữa tắt thở từ Vân Dương đại lao đi ra, lệ khí nơi đáy mắt có thể xé nát nhân sinh, vì thế liền có vụ án "Đồ ngục án" tiếng tăm lừng lẫy năm đó.
Cơ Ngọc Lạc dường như cũng nhớ tới cái gì đó, đại khái là đuối lý, sắc mặt biến hóa mấy phen mới nói: "Ta tìm được ông ta rồi, Triệu Dung.
”
Ánh mắt nàng càng lạnh hơn, nói: "Thì ra ông ta là thái giám chưởng ấn của Tư Lễ Giám! Hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt không dễ giết ông ta, toàn thân trở ra lại càng không dễ, nhưng Hoắc Hiển lúc nào cũng phụng sự quân vương, lại cấu kết với Triệu Dung, chỉ có đi theo hắn mới có cơ hội tiến vào nội đình, tiếp cận Triệu Dung.
”
Tạ Túc Bạch im lặng một lát, nói: "Cho nên ngày đó ngươi lẻn vào Hoắc phủ không phải vì ám sát Hoắc Hiển?"
Giữa lông mày Cơ Ngọc Lạc cau ra một nếp nhăn, bộ dáng có chút buồn bực này lại làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của nàng thêm vài phần tức giận.
Nàng mím môi, nói: "Là tin tức sai…”
Đêm đó trong phòng không chỉ có Hoắc Hiển mà còn có một thái giám lén lút từ trong cung tới, tin tức nàng nhận được ngày đó là Triệu Dung muốn xuất cung, ai ngờ sau đó người xuất cung lại chỉ là một tiểu thái giám dưới tay Triệu Dung, mà chính vì đã ngộ nhận người này là Triệu Dung nên Cơ Ngọc Lạc mới dám mạo hiểm ra tay, trời xui đất khiến giao đấu với Hoắc Hiển, hơn nữa suýt nữa đã toi đời, nếu không phải trên đường gặp Cơ Ngọc Dao mới từ chùa Thừa tự trở về kinh, quan binh cửa thành không dám lục soát xe ngựa của phu nhân tương lai Hoắc Hiển cho qua, e rằng nàng đã khó thoát thân.
Nghĩ đến đây, lông mày Cơ Ngọc Lạc nhíu lại càng sâu hơn.
Kể từ đó, chuyện đã rõ ràng sáng tỏ.
Những chi tiết nhỏ ở giữa, ví dụ như Cơ Ngọc Dao chân chính sống hay chết, Tạ Túc Bạch cũng không hỏi lại, y chỉ nhàn nhạt nhìn ra màn mưa phương xa, môi tràn ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ lại dung túng, nói: "Trong kinh có tai mắt ngầm của chúng ta, ngươi biết địa điểm, lúc khó khăn nhớ xin giúp đỡ, ta lo lắng ngươi một mình vào Hoắc phủ, ta sẽ phái người cho ngươi.
”
Cơ Ngọc Lạc do dự nói: "Ta có Triêu Lộ.
”
Nghe vậy, Triêu Lộ cũng ôm kiếm liên tục gật đầu, có chút ấm ức nhìn Tạ Túc Bạch, chủ thượng trực tiếp xem nhẹ nàng ấy rõ ràng là đang nói nàng ấy không được.
Tạ Túc Bạch nói: "Triêu Lộ tính tình ngoan cố, không đủ ổn thỏa.
”
Triêu Lộ: "! ”
Đó vẫn là đang nói nàng ấy không được.
Cơ Ngọc Lạc không tranh chấp những chuyện nhỏ nhặt này, sau khi đáp ứng liền đứng dậy muốn rời đi, Tạ Túc Bạch không ngăn cản nàng chỉ đưa một chiếc ô giấy dầu lên.
Ngón tay thon dài lạnh lẽo trắng bệch cầm trên mặt ô kia, cứ như vậy đưa tới trước mặt Cơ Ngọc Lạc, nhưng khi nàng vô tình chạm vào thì y đã nhanh chóng tránh đi, thu tay về.
Cơ Ngọc Lạc dừng lại, sau khi nói tiếng cảm ơn bóng người đã ẩn vào trong đêm dài.
Thị nữ ở phía sau tiếc hận nói: "Vì sao chủ thượng không mang tiểu thư về?”
Khuôn mặt Tạ Túc Bạch vẫn bình tĩnh đến không chê vào đâu được, chỉ có điều dưới tay áo đã nắm chặt thành quyền, sau đó lại nặng nề ho khan, khăn gấm đặt trên môi chảy máu, y nhắm mắt lại cuối cùng không nói gì, giọng nói khàn khàn nói: "Mưa lớn rồi, về thôi.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...