Nhất Trâm Tuyết


Sáng sớm hôm sau, Cơ Ngọc Lạc đi thăm Cơ Nhàn Dư.
Sắc mặt Lâm Thiền tiều tụy, hiển nhiên bà ta đã một đêm không ngủ, nhìn thấy Cơ Ngọc Lạc lại càng nghẹn ứ, chỉ nhẹ nhàng liếc nàng một cái.
Nguyên do không gì khác hơn, rõ ràng là cùng nhau gặp sơn phỉ, Cơ Nhàn Dư thiếu chút nữa đã mất mạng nhưng sao người làm tỷ tỷ như nàng lại lông tóc không tổn thương? Có lẽ là nhìn thấy nguy hiểm đã lập tức né tránh.
Cơ Ngọc Lạc chỉ ấp úng nói với vẻ mặt quan tâm: "Mẫu thân, nếu Tam muội đã tỉnh, con muốn thăm muội ấy một chút.”
“Ngươi nói hôm qua rốt cuộc con bé bị thương như thế nào vậy, không phải ngươi ở chung một chỗ với con bé sao, sao lại để con bé bị thương nặng như vậy?"
"Mẫu thân, con…" Cơ Ngọc Lạc đỏ mắt, nói: "Hôm qua những người đó thật sự rất kỳ quái, bọn họ dường như chỉ nhắm về phía tam muội, cứ như không nhìn thấy con ở bên cạnh vậy, con...!là con không tốt, đều do con không tốt..."
Cơ Ngọc Lạc cúi đầu hai tay nắm chặt khăn, thanh âm đã bắt đầu nghẹn ngào, vào lúc này sắc mặt Lâm Thiền đã thay đổi: "Cái gì gọi là chỉ nhắm về phía tam muội ngươi, tam muội ngươi là một nữ tử khuê các chưa cập kê, có người nào sẽ đối phó với nàng chứ?”
“Con...!con cũng không biết, có lẽ, có lẽ con đã nghĩ sai rồi." Cơ Ngọc Lạc cũng không thật sự muốn gặp Cơ Nhàn Dư, vì thế nàng đứng dậy nói: "Mẫu thân, nếu Tam muội không có gì đáng ngại thì ngày mai con lại đến thăm muội ấy vậy.”
Trước khi ra khỏi cửa, nàng bỗng dưng dừng bước quay đầu lại nói: "Đúng rồi mẫu thân, nghe nói phụ thân đã định hôn sự cho Nhị muội muội...!Chuyện này là chủ ý của mẫu thân sao?"
Trước mắt đã là lúc nào rồi, đề cập đến hôn sự của Cơ Vân Khấu làm cái gì?

Lâm Thiền nhíu mày lạnh lùng nói: "Ngươi còn có lòng dạ thanh thản quan tâm đến chuyện của Phù Hạ Uyển cơ à.”
Cơ Ngọc Lạc mỉm cười, nói: "Mẫu thân hiểu lầm rồi, là trước đó vài ngày Nhị muội muội nổi giận đùng đùng tới hỏi con có phải việc này có liên quan tới mẫu thân hay không...!Nàng ta còn khóc nữa, hình như nàng ta không hài lòng lắm với hôn sự này, tưởng là mẫu thân..."
Nàng đột nhiên dừng lại, như giật mình vì mình đã nói cái gì đó không nên nói, vội che môi lại vội vàng nói: "Con lắm miệng rồi, nữ nhi xin cáo lui trước.”
Lâm Thiền theo bản năng trợn trắng mắt, sau đó không khỏi châm chọc, Cố Nhu cho rằng hôn sự của Cơ Vân Khấu là bà ta góp lời với lão gia ư?
Chậc, thật sự là...
Trong thoáng chốc khóe miệng bà ta chợt cứng lại, sau đó chân mày nhíu lại thật sâu, sau một lát thất thần, một suy đoán điên cuồng toát ra ở trong đầu bà ta, bà ta bị suy đoán này chọc tức đến mức hô hấp khẽ run, gần như là nắm chặt nắm đấm hít sâu một hơi: "Người đâu!"
Lại nói đến Phù Hạ Uyển, Cơ Vân Khấu đang đau khổ giãy dụa.
Cơ Vân Khấu bị sợ hãi không nhỏ cũng không phải vì suýt nữa mất mạng.
Hôm qua xe ngựa bị tập kích, nàng ta đã bị Tôn ma ma mang ra khỏi phạm vi đánh nhau thuận lợi trốn vào trong rừng rậm làm khán giả một lúc, lúc ấy trong lúc hoảng hốt còn chưa nghĩ nhiều, sau đó trên đường về lại cảm thấy không đúng.
Tôn ma ma này ngày thường thích nịnh hót nhưng lá gan cũng không lớn, tình hình hôm qua như vậy nhưng bà ta lại lôi kéo mình ra bên ngoài nói chạy là chạy, vẻ mặt không hề kích động cứ như đã sớm có dự liệu.
Lại liên tưởng đến mấy câu dặn dò của Cố Nhu trước khi xuất phát...
Cơ Vân Khấu muốn tìm mẫu thân nàng ta hỏi rõ ràng, ai ngờ vừa đi ra ngoài cửa đã nghe rõ ràng cuộc đối thoại giữa Cố Nhu và Tôn ma ma.
Không thể không nói, Cơ Vân Khấu đã bị đả kích cực lớn.
Nàng ta vẫn hận a nương nhát gan sợ phiền phức, cả ngày chỉ biết làm cho phụ thân vui vẻ, tỷ như ở trong Phù Hạ Uyển trồng đầy mai vàng, vì phụ thân đi đọc những bài thơ nho nhã lại khó đọc kia, nhưng lại không dám ở trước mặt phụ thân tranh thủ chút gì đó vì bản thân và vì nàng ta.
Không chỉ như thế, Cố Nhu còn lúc nào cũng nhắc nhở nàng ta phải chú ý quy củ, chuyện bà ta thường nói nhất chính là "Ngươi là thứ nữ trong nhà..." mà ngay cả nàng ta gây phiền toái cho Cơ Ngọc Dao, Cố Nhu cũng phải quở trách nàng ta một hai câu.
Trong mắt Cơ Vân Khấu, mẫu thân nàng chính là tiểu thiếp bình thường tính tình nhu nhu nhược, không có thủ đoạn gì, đời này đến cuối cũng chỉ như vậy.
Cũng không ngờ mẫu thân nàng ta lại dám làm ra chuyện gây thương tổn đến tính mạng này!
Hình tượng cố hữu của mẫu thân trong lòng nàng ta đột nhiên điên đảo, Cơ Vân Khấu nhất thời không tiếp thu được.
Hơn nữa nguyên do lại là muốn nàng ta gả cho Hoắc Hiển?!

Mặt Cơ Vân Khấu trắng bệch, trong đầu hiện lên một màn trước cửa thành kia, bộ dáng quyền thần trẻ tuổi tuấn lãng kinh người, đường nét rõ ràng như được Nữ Oa nương nương dùng tú đao tinh xảo điêu khắc ra, nhưng nàng ta lại lập tức không sinh ra nổi chút tâm tư kiều diễm nào!
Nàng ta sợ!
Hơn nữa phụ thân không thích hôn sự này như thế, nói rõ Hoắc gia cũng không phải là nơi tốt để đi, tuy rằng nàng ta không muốn gả cho một sĩ tử bần hàn hai bàn tay trắng, nhưng cũng không đến mức từ cực đoan này nhảy sang cực đoan khác...
Cố Nhu lại cảm thấy nàng ta thật ngốc.
Bà ta kéo nàng ta vào trong phòng, chỉ một hai câu đã khiến cho Cơ Vân Khấu trầm mặc không nói.

Bà ta nói: "Ngươi có biết mấy ngày trước tổ mẫu ngươi tự mình cho nàng thêm mấy bộ trang sức làm của hồi môn không?”
Cơ Vân Khấu kinh ngạc, đúng vậy, nếu thật sự không tốt, tổ mẫu làm gì phải đối xử tốt với nàng như vậy?
Lại nghĩ đến việc Cơ Sùng Vọng định hôn sự cho nàng ta, Cơ Vân Khấu cắn môi, nội tâm có chút thả lỏng.
Nhưng thả lỏng không tới hai ngày đã có người từ Thấm Trúc Trai tới.
Thấm Trúc Trai là thủy tạ đình viên nơi Cơ Sùng Vọng sống một mình, ngày thường ông ta đều làm việc ở đó, lại không dễ dàng cho người ta vào, hôm nay lại có người đến mời không thể không khiến người ta sợ hãi.
Hơn nữa mấy ngày nay trong lòng suy nghĩ chuyện không thể thấy ánh sáng, Cơ Vân Khấu có chút chột dạ: "Nương, không phải là…”
Cố Nhu nói không thể nào.
Đừng nói là Lâm Thiền sẽ không nghĩ đến hướng này, cho dù có nghĩ thì chuyện sòng bạc Thắng Lai cũng cực kỳ bí mật, bà ta tìm không thấy nơi đó cũng sẽ không thể tìm thấy chứng cớ.

Cố Nhu cùng Cơ Vân Khấu đi tới Thấm Trúc Trai.
Triêu Lộ ngồi trước cửa sổ biệt viện, hai chân lơ lửng dưới bệ cửa sổ.
Nàng ấy ăn bánh hạch đào Bích Ngô vừa đưa vào, nói: "Theo tiểu thư phân phó, tin tức đều đã gửi đến cho Lâm Thiền.

Sòng bạc ngư long hỗn tạp, buôn bán cũng không có thành tín gì, ai cho nhiều bạc thì sẽ làm việc thay người đó, e rằng rất nhanh có thể tra ra thôi.”
Thật ra Cố Nhu làm việc hoàn toàn không được coi là kín đáo không kẽ hở, thậm chí sơ hở rất lớn, chỉ có điều bà ta cho rằng sẽ không có ai điều tra đến chỗ đó mà thôi.

Tiền bà ta mua sát thủ là dựa vào vay tiền mà có được, muốn tra cũng là có thể tra được lai lịch, người phái đi sòng bạc làm việc là tôn tử của Tôn ma ma, người nọ thỉnh thoảng sẽ đòi bạc Tôn ma ma ở cửa hông của Cơ phủ, hắn ta biết được rất nhiều chuyện của Cố Nhu, vả lại gần đây hắn ta thua không ít nên rất thiếu tiền.
Triêu Lộ lải nhải nói nàng nghe được tin tức ở góc tường, chỉ chốc lát sau đã ăn xong một đĩa bánh hạch đào, ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm chén canh ngọt trong tay Cơ Ngọc Lạc: "Tiểu thư, người còn ăn không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận