Cơ Sùng Vọng quỳ gối trước cổng Phụng Thiên, ánh mặt trời đổ xuống trên mặt ông ta một mảnh bóng râm từ vành mũ, mồ hôi từ bên tóc mai chảy xuống nhưng ông ta cũng không giơ tay chùi đi.
Phía sau ông ta có hơn mười người, có lão thần tóc đã bạc phơ, cũng có học sinh còn ngây ngô, đều là người đến xin định tội Hoắc Hiển.
Thật ra từ sau khi hoàng thượng định tội chết cho thái phó, những người này đã ngày ngày hao hết tâm tư cầu xin thu hồi thánh mệnh, nháo đến mức Thuận An đế cũng không lên cả triều, dứt khoát trốn ở trong cung cấm không thấy người đâu.
Mắt thấy đã đến ngày hành hình, trong lòng mọi người biết đã không còn cách nào xoay chuyển trời đất, ở trong nhà than thở dự định thêm rượu tiễn đưa Hứa thái phó, nào ngờ một vó ngựa của Hoắc Hiển ở cửa thành suýt nữa đã giẫm chết người, sau khi mọi người biết được tin tức tất nhiên lòng đầy căm phẫn, không chịu qua loa cho qua thế nữa.
Nhưng Thuận An Đế không muốn bởi vậy gióng trống khua chiêng chỉnh đốn Cẩm Y Vệ.
.
trong mắt hắn ta, Hứa Hạc trước sau gì cũng phải chết, giẫm chết cùng chém chết có gì khác nhau đâu? Mà Cẩm Y Vệ phụng mệnh hoàng quyền là thần tử của chính hắn ta, bên nào nặng bên nào nhẹ trong lòng hắn ta tự biết.
Nhưng hắn ta cũng biết nếu xử lý nhẹ nhàng như thế tất nhiên sẽ lại khiến nhiều người tức giận, bèn lui một bước trì hoãn tội chém đầu của Hứa Hạc, để ông giữ lại toàn thây ở trong lao.
Kết quả này dường như còn tốt hơn là chém đầu trực tiếp.
Ít nhất người vẫn còn chưa chết, những người này phảng phất như lại thấy được tia hy vọng, muốn dứt khoát ép Hoàng đế lui thêm một bước, nói không chừng có thể bảo vệ mạng của Thái phó.
Vì thế trước cửa Phụng Thiên lại quỳ đầy một mảnh.
Tất cả mọi người đều quỳ ở đây, Cơ Sùng Vọng không thể đứng xa quan sát.
Thứ nhất ai cũng không biết thanh đao này của Cẩm Y Vệ sẽ rơi vào đầu ai, thời điểm này đương nhiên nên đoàn kết đối ngoại, nói là cầu xin thay thái phó nhưng những người này có không phải đang vì tự cứu mình đâu.
Thứ hai cũng là vì phủi sạch quan hệ chính trị của mình và Hoắc Hiển cho mọi người thấy, mặc dù ông ta có quan hệ thông gia với Hoắc Hiển nhưng cũng không ủng hộ chuyện Hoắc Hiển gây nên.
Trên đài hoa sen xa xa nhìn cửa Phụng Thiên, Triệu Dung mặc đại bào thêu cổ hẹp màu xanh nhạt nhìn về phía xa, ném mấy hạt thức ăn cho cá vào trong hồ sen, thở dài: "Mấy năm rồi, hắn vẫn làm việc quá trái tính trái nết.
”
Trong lời này còn hàm chứa ý cười, cũng không phải thật sự khiển trách.
Thắng Hỉ ở bên cạnh phỏng đoán nói: "Cũng không thể hoàn toàn trách Hoắc đại nhân trong chuyện này được.
Thái phó nhanh mồm nhanh miệng nói chuyện không xuôi tai, nhắc ai không nhắc lại phải nhắc tới Lâu tướng quân…”
Triệu Dung hừ nhẹ: "Vậy cũng lỗ mãng, ỷ vào Hoàng Thượng thương hắn mà không kiêng nể gì, mấy năm nay phụng dưỡng quân vương mà cũng không biết thu liễm tính tình, ngày nào Hoàng Thượng thật sự không chịu nổi hắn nữa, xem hắn kết thúc như thế nào.
”
“Xem lời Đốc công nói này.
" Thắng Hỉ cười dài nói: “Đại nhân đâu phải ỷ vào Hoàng thượng thương hắn, hắn đó là ỷ vào ngài thương hắn, hơn nữa, từ nhỏ Hoắc đại nhân đã có tính tình như vậy, nếu thật sự phải mài giũa thành bình ổn thì đã không phải là hắn nữa, Đốc công không thích hắn như vậy sao?”
Triệu Dung cười rộ lên: Chỉ có ngươi biết nhiều thôi.
”
Thắng Hỉ cười hì hì, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bộ dáng Triệu Dung ấm áp, nói chuyện cũng nhẹ nhàng chậm rãi, nốt ruồi đen ở đuôi mắt càng lộ vẻ nhu hòa, lúc cười rộ lên thậm chí làm cho người ta có một loại ảo giác như tắm gió xuân, nhưng cũng chỉ có thể là ảo giác.
Khác với Hoắc Hiển, tâm tư Triệu Dung quá sâu, bên trong cất giấu âm u không dễ hầu hạ.
Mắt thấy những người đó sắp quỳ không vững nữa, có một gã sai vặt chạy tới bên tai Cơ Sùng Vọng nói vài câu, Cơ Sùng Vọng vẫn không đứng dậy mà chỉ nhíu mày rất khẽ.
Lúc này Thắng Hỉ cũng nhận được tin tức, khi Triệu Dung thu hồi ánh mắt thì nói: "Nghe nói xe ngựa Cơ gia từ chùa Thừa Nguyện trở về thành gặp sơn phỉ, mấy tiểu thư cũng ở trong xe đã bị dọa sợ không nhẹ.
”
Triệu Dung vẩy một nắm thức ăn cá cuối cùng rồi lau tay: "Hoàng thượng không chịu gặp, khuyên bọn họ trở về làm chồng làm cha đi, vẫn nên trông nhà trông cửa sẽ tốt hơn.
”
Khi Cơ Sùng Vọng trở lại, Cơ phủ đang rối tung rối mù.
Hôm nay nhiều người xuất hành đều bị chút ít vết thương nhẹ, nhưng cũng không có gì đáng ngại, ít nhất đều thanh tỉnh trở về.
Chỉ có Cơ Nhàn Dư là được nâng trở về.
Đại phụ sẽ đến ngay.
Nha hoàn bưng chậu rửa mặt ra vào, nước trong chậu rửa mặt đều là màu máu.
Trên người Cơ Nhàn Dư có mấy vết đao nhưng lại không sâu, trên tay bị thương nặng nhất, như thể lấy tay cầm lưỡi đao mới có thể cắt ra vết thương sâu như vậy, nhìn thấy mà ghê người, lúc Lâm Thiền tìm được nàng ấy trong rừng thì người đã hôn mê bất tỉnh, Lâm Thiền sợ tới mức suýt nữa ngất xỉu, sau khi biết nàng ấy không có lo lắng về tính mạng cảm xúc mới dịu lại.
Nhưng cũng chỉ là thoáng dịu đi.
Sau khi bà ta canh giữ ở bên giường Cơ Nhàn Dư khóc lóc thảm thiết một phen liền gọi nha hoàn bà tử đi theo đến trước mặt, khiển trách bọn họ bảo hộ chủ bất lực, những nha hoàn bà tử vốn sống sót sau tai nạn kêu khổ thấu trời, Mộc Thu Uyển một mảnh chướng khí mù mịt.
Bích Ngô ở biệt viện cũng có thể cảm giác được hít thở không thông.
Nhưng nàng ấy nhớ lại tình cảnh vừa rồi trong rừng cũng nghĩ mà sợ.
Khi đó Lâm Thiền chỉ nhìn thấy Cơ Nhàn Dư ngã xuống đất không dậy nổi, Bích Ngô lại bị Cơ Ngọc Lạc cả người đầy máu dọa đến chân mềm nhũn, đi qua sờ một cái mới phát hiện chỉ là máu của người khác bắn lên.
Thì ra là có một tiểu nữ hiệp đi ngang qua mới được cứu, Bích Ngô chỉ cảm thấy may mắn vạn phần.
Sau khi Cơ Ngọc Lạc tắm xong đứng bên cửa sổ, mày nhíu chặt nhìn về phía chủ viện.
Bích Ngô cho rằng nàng đang nhớ thương Cơ Nhàn Dư, đi tới nói: "Tiểu thư yên tâm đi, phu nhân mời đại phu đến nói là chỉ bị thương ngoài da, không ảnh hưởng đến tính mạng, chỉ có điều bị sợ quá độ nên hiện giờ còn chưa tỉnh lại.
Tiểu thư vừa rồi cũng sợ hãi rồi, người uống thuốc xong đi ngủ sớm đi.
”
Cơ Ngọc Lạc cũng không lo lắng cho Cơ Nhàn Dư, nàng ngược lại ảo não vừa rồi nhất thời xúc động ra tay tại chỗ, may mà một khắc trước khi nàng ra tay Cơ Nhàn Dư đã ngất xỉu nên cũng không nhìn thấy cái gì.
Nàng bực bội mím môi, nhận lấy chén thuốc trong tay Bích Ngô uống một hơi cạn sạch.
Sắc trời dần dần trầm xuống, mây đen kéo tới ẩn chứa xu thế sắp mưa.
Thuốc an thần phát huy tác dụng, Cơ Ngọc Lạc chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, rất nhanh đã nhắm mắt ngủ, chỉ có điều đã lâu rồi nàng không mơ giấc mơ như vậy…
Ngày đó là một đêm trăng sáng trăng thưa, ánh trăng rơi vào trong bóng cây loang lổ thậm chí có chút tươi đẹp.
Tiếng "cách cách" của hạt châu trên bàn tính cùng tiếng ếch kêu đều bỗng nhiên bị một loạt tiếng bước chân cắt đứt, chim trong bụi cây kinh sợ bay lên lá cây rơi xuống đầy đất.
Cả tòa nhà đều có mùi máu.
Chiếc giày đen giẫm lên người cậu bé kia thêu hoa văn thú bằng chỉ vàng, tua rua màu vàng buộc ở bên hông đều dính máu, khuôn mặt cũng không trẻ tuổi kia nghịch ánh sáng, gần như có chút không nhìn rõ.
Nhưng nàng vẫn thấy rõ ràng, nốt ruồi đen kia ẩn ở trong ánh sáng dưới đuôi mắt người nọ, tôn lên hai mắt âm nhu nhu, khóe môi ông ta cũng mang theo nụ cười như ẩn như hiện nhưng không có một chút thiện ý nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...