Nhất Trâm Tuyết


Từ trước đến nay việc cầu thần bái Phật là tin thì có không tin thì không, Cơ Ngọc Lạc quỳ gối trên bồ đoàn làm dáng một cái rất nhanh đã đứng dậy, ngược lại Cơ Nhàn Dư nhắm chặt hai mắt, lông mày hơi nhíu lại, môi son vừa mở vừa khép nửa ngày cũng không kết thúc.

Cũng không biết tuổi còn nhỏ mà lấy đâu ra nhiều thứ để cầu xin như vậy.

Lâm Thiền cũng tò mò.

Thường ngày lúc mang Cơ Nhàn Dư dâng hương, từ trước đến nay hứng thú của nàng ấy đều không cao, có lẽ thuở nhỏ đã cẩm y ngọc thực, không có thiếu thốn gì và cũng không có gì để cầu xin, bồ đoàn chỉ dính đầu gối một chút đã đứng lên, nào quỳ thành kính như hôm nay chứ.

Lâm Thiền có chút cảm động, nữ nhi trưởng thành rồi, rốt cục đã hiểu được khốn cảnh trong nhà hôm nay, cuối cùng không vô tâm vô phế suốt ngày rồi.

Vì thế khi Cơ Nhàn Dư đứng dậy, Lâm Thiền bèn hỏi vừa rồi nàng ấy mới cầu xin cái gì.

Khuôn mặt luôn tươi đẹp của Cơ Nhàn Dư tăng thêm mấy phần phiền muộn, thở dài nói: "Vừa rồi mẫu thân cũng nhìn thấy chuyện xảy ra ở cổng thành rồi đấy.



Lâm Thiền gật đầu, nghĩ thầm nàng ấy cũng có thể từ đó nhìn thấy khó xử sau này của Cơ phủ thật không dễ dàng, dù sao bà ta được lão phu nhân nhắc nhở qua mới suy nghĩ sâu đôi chút đến chỗ này.

Cơ Nhàn Dư ngay sau đó đã nói: "Hoắc đại nhân tính tình thô bạo, cho dù là tử tù cũng phải đưa đi pháp trường hành hình, thế nhưng hắn lại dám đạp chết người ở bên đường, ở trước mặt người ta còn dám như thế, không biết sau lưng người khác sẽ dùng thủ đoạn gì nữa, e rằng tương lai a tỷ vào nội viện của hắn sẽ đáng lo đến tính mạng! "
Ánh mắt Lâm Thiền đã tối xuống không muốn nghe nữa, bà ta vốn cũng không nên hỏi.

Về phần Cơ Vân Khấu cũng quỳ một lúc lâu, chỉ cầu xin cho hôn sự của mình.

Ngày đó sau khi bị Cơ Sùng Vọng tát một cái, nàng ta trở về Phù Hạ Uyển lại bị Cố Nhu quở trách khiến tâm tình buồn bực mấy ngày, cho tới hôm nay trên mặt vẫn còn buồn khổ.

Lúc ấy Cố Nhu nói chuyện vẫn chưa định còn có thể có cơ hội thay đổi, nhưng sau đó Cơ Sùng Vọng tới Phù Hạ Uyển vài lần, nàng ta cũng không nghe thấy Cố Nhu nhắc tới việc này với ông ta, bà ta vẫn chỉ dịu dàng hiểu ý hầu hạ phu chủ của mình.

Cơ Vân Khấu không thể không oán giận a nương nhát gan nịnh hót làm nàng ta lưu lạc đến hoàn cảnh chỉ có thể cầu thần bái Phật.

Vả lại hôm nay trước khi xuất phủ, a nương còn gọi Tôn ma ma bên cạnh mình tới chăm sóc nàng, không phải lo lắng nàng ở trước mặt phu nhân xảy ra sự cố gì sao, cái này cũng sợ cái kia cũng sợ, có thể thành sự mới là lạ!
Tôn ma ma không biết Cơ Vân Khấu quỳ trên bồ đoàn lại tuôn ra rất nhiều oán hận, chỉ không yên lòng đưa khăn lên ánh mắt không tự chủ được liếc về góc, nhìn Cơ Ngọc Lạc một thân y phục trắng, từ đầu đến chân đều nhạt nhẽo đến không có màu sắc.

Không ngờ lúc này Cơ Ngọc Lạc lại nâng mắt nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, người từ trước đến nay trầm lặng chết chóc kia lại đột nhiên cười với bà ta, Tôn ma ma giật mình.

Đại tiểu thư tất nhiên rất xinh đẹp, ngũ quan của nàng tinh xảo sạch sẽ, tuy không phải tư sắc yêu diễm xanh tươi rạng rỡ, mà đẹp nội liễm trong trẻo nhưng lạnh lùng, mặt mày hơi rủ xuống mang đến cho người ta một loại cảm giác xa cách không nhiễm bụi trần, đáng tiếc trong mắt kia thường ngày luôn là một mảnh xám xịt, không tức giận, tựa như dạ minh châu bị che khuất, cho dù xinh đẹp cũng không sáng sủa, nhưng nụ cười vừa rồi lại gợi lên vài phần tinh ranh và linh động.

Chỉ có điều không biết tại sao, nụ cười kia không hiểu sao lại khiến người ta sợ hãi, luôn cảm thấy như tâm tư bên trong đã bị nhìn thấu.

Tôn ma ma cứng ngắc kéo khóe môi về phía nàng, cúi đầu theo Cơ Vân Khấu đi ra ngoài, theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.

Cơ Vân Khấu nhìn bà ta nghi ngờ nhíu mày, nói: "Phật đường là nơi thanh tịnh, làm sao lại bị dọa thành như vậy?”
Nàng ta nói xong kiễng chân liếc vào trong vài lần.


Tôn ma ma ho nhẹ qua loa lấy lệ, lại phẫn nộ nói: "Đại tiểu thư gần đây có chút không giống…”
Cơ Vân Khấu ngẩn ra, ngoài miệng nói "Thật sao, sao ta không cảm thấy thế", nhưng trong lòng lại gào thét thì ra không chỉ mỗi nàng ta cảm thấy như vậy!
Nàng ta liếc mắt nhìn bóng dáng trắng ngần bên trong, tuy rằng vẫn là bộ dáng ít nói không có cảm giác tồn tại của trước kia, nhưng lại mơ hồ cảm thấy khí độ quanh thân dường như đã thay đổi, nhưng rốt cuộc thay đổi thế nào lại nói không nên lời.

Lạ thật.

Cơ Vân Khấu nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn một câu trả lời: Có lẽ phải lập gia đình, nữ tử ít nhiều cũng sẽ có chút thay đổi.

Làm xong chuyện nên làm không bao lâu, Lâm Thiền sai người dâng lên tiền hương khói bèn khởi hành trở về kinh.

Thực ra chùa Thừa Nguyện cách kinh thành một đoạn không xa, lúc tới phải hao phí canh giờ gần nửa ngày, cũng may hôm nay xuất phát sớm, lại không ở trong chùa chậm trễ quá lâu, nếu không có gì ngoài ý muốn có thể chạy vào thành trước khi trời chiều xuống núi.

Cơ Ngọc Lạc vén rèm ra nhìn ngoài cửa sổ, đoạn đường từ chùa Thừa Nguyện đi ra là một con đường lớn bằng phẳng, nhưng phía trước sẽ đi qua một mảnh rừng rậm.

Thời gian trước nơi đó có nhiều tên cướp hoành hành, kinh hãi không ít dân chúng, sau đó triều đình phái quân lo liệu việc này, mấy tên cướp không nên trò trống rất nhanh cũng mai danh ẩn tích, chỉ có điều lòng người đi ngang qua vẫn hoảng sợ như trước.

Cơ gia lần này cũng chuẩn bị không ít hộ vệ chỉ để ngừa lỡ như.


Nàng híp híp mắt, tầm mắt dừng lại ở mấy khu rừng lờ mờ phía trước không khỏi cong khóe môi như chỉ đang thưởng thức phong cảnh, khuỷu tay chống cằm đặt ở bệ cửa sổ.

Nhìn còn có chút thoải mái thảnh thơi.

Hai bên xe ngựa có mấy hộ vệ đi theo, có lẽ đường lúc tới quá mức an ổn nên tất cả mọi người có chút buông lỏng, ngay cả hộ vệ đi theo cũng không khỏi bắt đầu tản mạn.

Khác với lúc mới tới bị Hoắc Hiển dọa cho sợ đến choáng váng, Cơ Nhàn Dư hiện giờ đã bình tĩnh lại không ít, trước đó cầm mấy sợi dây đỏ ở trong chùa, trước mắt đang thắt nút bình an đưa đến trước mắt Cơ Ngọc Lạc cho nàng xem như hiến bảo, nói là muốn thắt xong nút tặng cho nàng.

“A tỷ, cái này phối với túi cá chép gấm kia của tỷ có phải rất đẹp không?”
Rốt cuộc vẫn còn mang tâm tính trẻ con, ánh mắt Cơ Nhàn Dư dịu dàng nhìn về phía Cơ Ngọc Lạc, dường như rất muốn Cơ Ngọc Lạc khen ngợi nàng ấy một câu.

Cơ Ngọc Lạc đang muốn mở miệng, nhưng trong nháy mắt ánh mắt ngưng tụ dừng lại nửa hơi, chỉ nghe tiếng gió sắc bén, ngay sau đó một mũi tên bay nghiêng qua.

Tới rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận