Nhất Thực Thiên hạ

Tuy rằng đã nói như đinh đóng cột với Di Nguyệt Lãnh là không thành vấn đề, nhưng trong lòng Di Nguyệt Thụy vẫn có chút lo lắng.

Vì chính sách khoan dung của Di Nguyệt Lâm, lão sư của các hoàng tử mắt nhắm mắt mở cho qua việc học hành của Di Nguyệt Thụy. Bởi vậy Di Nguyệt Thụy chỉ chọn học thứ mình thích. Dẫn đến bây giờ hắn bị thiên lệch nghiêm trọng, mỗi khi Di Nguyệt Lâm đến kiểm tra việc học hành của nhi tử thì Di Nguyệt Thụy luôn vô cùng thê thảm, khiến Di Nguyệt Lâm cùng Di Nguyệt Lãnh cũng không biết nói cái gì mới tốt.

Đây cũng chính là nguyên nhân dẫn tới biệt hiệu của Di Nguyệt Thụy trong cung, “Si điện”, có nghĩa là điện hạ ngu ngốc, đương nhiên xưng hô này không truyền đến tai Di Nguyệt Thụy, nếu không hoàng cung Y Vân quốc còn có thể thái bình sao.

Để có thể được Di Nguyệt Lãnh dẫn ra cung như lời hứa, hắn – Di Nguyệt Thụy liều mạng.

Tạm thời chính là nước tới chân mới nhảy, cho nên trước một ngày hắn chỉ thị hạ nhân mang những văn thư thi ca từ trong cung của Di Nguyệt Lãnh đến. Nhưng đến khi nhìn đống văn thư này, Di Nguyệt Thụy có cảm giác hoa mắt chóng mặt, rất muốn hôn mê đi.

Phải biết rằng trước kia, hắn hầu như có thể đạt đến văn võ song toàn a. Nhưng đây cũng chỉ là hầu như, cả đời hắn hỏng bét nhất là thưởng thức và phê bình thơ ca. Hắn không rõ, có phải đám cổ nhân kia ăn no không có việc gì làm, hay là ăn uống quá no đủ mà viết ra những thứ người khác không hiểu. Đặc biệt còn có cái gọi là quan điểm nghệ thuật, những chữ kia có thể nhìn ra cái gì a.

Theo hắn thấy, cái đám văn nhân kia chỉ giả vờ giả vịt mà thôi. Đáng tiếc lên đến đại học hắn vẫn không thoát khỏi ngữ văn, tất cả các khoa đều bắt đầu với môn học này, thiếu chút nữa hắn bị treo đèn lồng đỏ ở môn ngữ văn a, tuy cuối cùng vẫn qua, nhưng trong lòng Di Nguyệt Thụy cũng rất đau xót.

Hôm nay, xem những thi ca này, Di Nguyệt Thụy hít vào một hơi thật sâu, ngồi phịch trên ghế, phân phó thị đồng phía sau hắn: “Tiểu Đắng Tử (cái ghế nhỏ), mang đến cho ta một chén trà.”

Thị đồng bị gọi là Tiểu Đắng Tử, chu môi phàn nàn, “Lục điện hạ, ngài không nên gọi ta là Tiểu Đắng Tử a, hơn nữa tên của nô tài đâu có liên quan tới cái ghế a.”

Di Nguyệt Thụy nghiêng đầu nhìn về phía người đang phàn nàn, “Được, gọi ngươi là Trác Tử (cái bàn)? Còn có ta đứng thứ bảy, không phải thứ sáu, nhớ kỹ”


“Nhưng tất cả mọi người đều gọi ngài là Lục điện hạ, tên nô tài là Vũ Nguyệt Phong!” Thị đồng tên Vũ Nguyệt Phong kháng nghị một lần nữa, họ của hắn cũng nổi danh mà.

“Được rồi, vậy gọi Tiểu Phong Tử a.” Di Nguyệt Thụy gật gật đầu tỏ vẻ thỏa hiệp.

Mặt Vũ Nguyệt Phong biến xanh, cuối cùng nhụt chí cúi đầu, “Tiểu Phong Tử (kẻ điên)? Lục điện hạ, ngài cứ gọi là Tiểu Đắng Tử a, Tiểu Đắng Tử còn dễ nghe hơn Tiểu Phong Tử.”

“Sớm như vậy chẳng phải tốt sao, còn không mau đi lấy cho ta chén trà.”

Tiểu Đắng Tử nhanh chóng chạy đến bên cạnh bàn rót chén trà đưa cho Di Nguyệt Thụy. Di Nguyệt Thụy tiếp nhận, uống một hơi, thoải mái thở dài.

“Điện hạ, ngài mới bắt đầu xem những thi phú này, sẽ có hiệu quả sao?” Tiểu Đắng Tử tò mò nhìn Di Nguyệt Thụy, mở miệng hỏi.

“Tuy hiệu quả không lớn, nhưng hẳn là sẽ có một chút tác dụng. Vạn nhất vừa vặn ngày mai ta bị phụ hoàng hỏi thi ca.”

Tiểu Đắng tử tỏ vẻ minh bạch gật gật đầu, đứng ở một bên không nói cái gì, yên tĩnh bồi Di Nguyệt Thụy. Chỉ chốc lát sau hắn mà bắt đầu ngủ gật.

Lúc đầu Di Nguyệt Thụy rất có tinh thần xem, nhưng dần dần hắn cảm thấy chữ nhẹ nhàng đung đưa, hắn bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Lắc đầu tiếp tục cố gắng, sau đó lại chậm rãi chậm rãi nhắm mắt, hắn cảm thấy gió từ ngoài cửa sổ thổi vào rất thoải mái.

Tiểu Đắng Tử gật một cái, đột ngột tỉnh lại. Vỗ vỗ miệng nhìn về phía Di Nguyệt Thụy bên cạnh thư trác, phát hiện hắn đã nằm đè lên sách mà ngủ, vội vàng chạy vào trong phòng lấy một tấm áo choàng đắp lên người Di Nguyệt Thụy ngừa cảm mạo.


-------------------------------------------------------

Trong lòng Di Nguyệt Thụy thầm hận a, ngày hôm qua lúc hắn tỉnh lại thì cũng đã là thời gian lên đèn, kết quả hắn chỉ có thể đọc được những thi phú này một lần. Buổi tối hắn lại không muốn đọc sách, tối như hũ nút, nơi này lại không có kính mắt, cho nên để bảo vệ mắt của mình, buổi tối, Di Nguyệt Thụy đều không đọc sách.

Cuối cùng, Tiểu Đắng Tử lo lắng nhìn Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Thụy ưỡn ngực, vỗ vỗ bả vai Tiểu Đắng Tử, nói: “Không sao, có chuyện thì binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm (binh tới thì tướng đỡ, nước lên thì đắp đê).”

Tiểu Đắng Tử lắc đầu tỏ vẻ chưa từng nghe qua.

Di Nguyệt Thụy vỗ vỗ đầu của hắn, mang theo hắn lên chiến trường. A, không phải, là đến tiền điện .

Vừa mới vào tiền điện liền thấy người mình ghét, Di Nguyệt Thụy không khỏi nhíu mày. Nhưng vẫn lễ phép chào hỏi một tiếng, “Nhị ca”.

“Ơ, thất đệ a! Nhị ca thật sự lo lắng cho ngươi a. Ngươi không học giỏi, về sau sẽ hỗ trợ đại ca thế nào a!” Thanh âm của Di Nguyệt Hạo vang lên.

Di Nguyệt Thụy nhếch miệng muốn phản bác, lại bị một thanh âm khác dành trước.

“Thật khó cho Nnhị đệ quan tâm ta cùng thất đệ như vậy a. Chỉ là ca ca ta càng lo lắng cho nhị đệ, Lý đại tướng quân bị phụ hoàng giam vào địa lao, không biết từ nay về sau ai sẽ trợ lực cho nhị đệ a!”


Di Nguyệt Lãnh chậm rãi đi vào tiền điện, lạnh lùng mở miệng với Di Nguyệt Hạo.

“Ngươi......” Di Nguyệt Hạo tức giận nói không ra lời.

Di Nguyệt Thụy lắc đầu, người này vẫn cứ ngu ngốc như vậy, biết rõ không có kết quả tốt mà vẫn cố tình chọc giận Di Nguyệt Lãnh, thật sự là đầu óc có vấn đề.

“Thụy nhi, nghe hạ nhân nói hôm qua ngươi lấy một đống thi phú từ chỗ ta về xem, thế nào?” Di Nguyệt Lãnh ôn hòa hỏi Di Nguyệt Thụy.

Di Nguyệt Thụy nghĩ đến chuyện ngày hôm qua thì cứng ngắc, Di Nguyệt Lãnh nhìn nét mặt của hắn liền biết nhất định hắn không thu hoạch được gì, khẽ thở dài, sờ sờ đầu của hắn tỏ vẻ không sao.

Di Nguyệt Thụy đang muốn kháng nghị động tác của Di Nguyệt Lãnh, thì thấy Di Nguyệt Lâm dẫn theo một đám người đi vào.

Chúng hoàng tử quỳ lạy, “Bái kiến phụ hoàng!”

“Tất cả đứng lên đi.” Di Nguyệt Lâm ngồi xuống long án, nhìn về phía mọi người, “Tiểu Thụy nhi, tới cho phụ hoàng xem có cao lên hay không.”

Nguồn :

Di Nguyệt Thụy tiến lên, hiện tại hắn đã không còn hi vọng mình có thể cao to, nếu như sau này có thể đạt được một mét bảy hắn đã muốn cười trộm.

“Ai nha, sao vẫn như cũ a.” Di Nguyệt Lâm xoa đầu của hắn.

“Phụ hoàng, người đừng trêu Thụy nhi, mỗi lần nhi thần đo chiều cao đều khiến nhi thần sinh khí rất lâu.”


Di Nguyệt Lâm nghe xong, nở nụ cười.

“Hôm nay chủ yếu là muốn kiểm tra việc học hành của các ngươi. Nghe thái phó nói, gần đây thi phú của các ngươi đều có chỗ tiến bộ, cho nên hôm nay ta sẽ kiểm tra các ngươi a”

Di Nguyệt Thụy trở lại đội ngũ, cùng mọi người cúi đầu nghe đề.

“Chúng ta là Y Vân vương triều. Nương theo mây, cùng mây gắn bó, vậy các ngươi dùng từ “nguyệt” làm một thơ a.” Di Nguyệt Lâm gõ mặt bàn, nói ra đề thứ nhất.

Chỉ chốc lát sau, Di Nguyệt Lãnh và Di Nguyệt Hạo đều làm được hai bài thơ, Di Nguyệt Lâm nghe xong gật gật đầu tỏ vẻ rất tốt. Bởi vì tứ hoàng tử Di Nguyệt Kỳ nhiễm phong hàn không thể đến tham dự cuộc thi hôm nay, bởi vậy, lần này chỉ có ba hoàng tử. Hiện tại hai người trước đều đã trả lời, chỉ còn lại Di Nguyệt Thụy, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người của hắn.

Di Nguyệt Thụy vắt óc suy nghĩ những bài thơ mình từng học ở kiếp trước có liên quan tới “nguyệt”. Hình như bài thơ của người gọi là cái gì Bạch rất nổi danh, ngẫm lại ngẫm lại.

Di Nguyệt Lãnh rất lo lắng, muốn mở miệng lại nghe Di Nguyệt Thụy vỗ tay kêu lên “Có.”

Mọi người hướng hắn, chỉ thấy hắn hếch ngực thì thầm: “Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương. Cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương.”

(Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.)

“Hảo thơ” Di Nguyệt Lâm tán thưởng, Di Nguyệt Lãnh nhẹ nhàng thở ra.

Di Nguyệt Thụy trề môi, không phải hảo thơ mới là lạ, cái người Bạch gì đó tương đối nổi danh, nếu như không thấy giá cắm nến phản chiếu, có lẽ hắn không nhớ nổi cái này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui