Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Lãnh cùng Trầm Tĩnh đứng trong ngự thư phòng, nhìn bên trong mất trật tự không chịu nổi, không khỏi nhíu mày. Di Nguyệt Thụy quay đầu hỏi Di Nguyệt Lãnh: “Lãnh, ngươi có bảo ai quan sát nơi này không?”
Theo lời của hắn, Di Nguyệt Lãnh minh bạch, trong lúc này hẳn là có ảnh vệ của y trông chừng mới đúng. Di Nguyệt Lãnh gật gật đầu, mở miệng nói, “Thập Nhị.”
Sau đó một hắc y nhân vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt bọn họ, Di Nguyệt Thụy bởi vì có chuẩn bị nên không bị dọa, đáng thương là Trầm Tĩnh, bị sự xuất hiện đột ngột của Thập Nhị làm sợ tới mức thiếu chút nữa tim nhảy ra từ miệng.
Hắc y nhân từ đầu tới đuôi đều là một thân hắc sắc, ngay cả mặt cũng che hắc cân (khăn đen). Quỳ gối trước mặt Di Nguyệt Lãnh, cúi đầu,“Tham kiến chủ tử, công tử”
Di Nguyệt Lãnh ý bảo Di Nguyệt Thụy có lời gì cứ hỏi, Di Nguyệt Thụy gật gật đầu.
“Hôm hoàng thượng độc phát có chuyện kỳ quái gì xảy ra không?” Di Nguyệt Thụy đi đến bên cạnh thư trác, cẩn thận quan sát trên thư trác có cái gì khác lạ không, ngọn nến đã cháy gần hết, sáp nến kết thành một khối dày đặc, tấu chương mở rộng, trên tấu chương có vết máu, tất cả đều là màu đen, bút rơi ở một bên.
“Không có, nhưng thuộc hạ ở chỗ tối ngửi được một hương vị ngọt ngào.” Thập Nhị cung kính trả lời.
“Hương vị ngọt ngào?” Di Nguyệt Thụy cúi đầu trầm tư, Trầm Tĩnh tiến lên ngửi sáp nến, không có mùi lạ, chỉ có mùi sáp.
Di Nguyệt Thụy thấy động tác của Trầm Tĩnh, bảo Di Nguyệt Lãnh đưa tiểu đao, Di Nguyệt Lãnh không rõ, nhưng theo lời bảo Thập Nhị đưa tiểu đao tùy thân cho hắn. Di Nguyệt Thụy tiếp nhận tiểu đao cẩn cẩn dực dực đem gỡ sáp nến trên bàn lên, đồng thời cũng gỡ ngọn nến xuống, nhìn tấu chương một bên, cẩn cẩn dực dực cầm lên, đi trở về bên người Di Nguyệt Lãnh.
“Đã xong?” Di Nguyệt Lãnh hỏi, Di Nguyệt Thụy gật đầu,“ Đi thôi.”
Trầm Tĩnh nhìn thư trác, nhìn Di Nguyệt Thụy, có chút minh bạch. Đi vài bước, lại cảm giác được có gì đó không đúng , quay đầu nhìn nhìn, khi nhìn thấy bút lông trên thư trác, quang mang chợt lóe lên trong mắt, tiến đến cầm bút lông lên, cẩn thận quan sát, đầu bút lông lấp lánh, như là dính vật gì đó.
Hoàn hồn, trong điện chỉ còn lại mình, Trầm Tĩnh vội vàng cầm bút lông đuổi theo, đang đến cửa thì dừng lại, bởi vì hắn thấy Di Nguyệt Thụy cùng Di Nguyệt Lãnh đang nói chuyện với Di Nguyệt Vũ.
Di Nguyệt Vũ mỉm cười, thấy Trầm Tĩnh đứng ở cửa, hơi sửng sờ, “Trầm ngự y cũng ở đây!”
Trầm Tĩnh chỉ có thể tiến lên quỳ lạy: “Khấu kiến Tứ điện hạ!”
Di Nguyệt Vũ tiến lên nâng Trầm Tĩnh dậy, “Trầm ngự y, khụ khụ, mau đứng dậy, độc của phụ hoàng còn phải nhờ ngươi giải !”
“Thần không dám nhận.” Trầm Tĩnh ôm tay, cúi đầu.
“Trên tay Trầm lão chính là ngự bút trong thư phòng phụ hoàng phải không?” Di Nguyệt Vũ ho nhẹ vài tiếng, được thái giám dìu, thuận khẩu khí lại nói tiếp, “Một mình sử dụng vật phẩm ngự dụng là tử tội.” Nhưng khi nói lời này mắt hắn lại nhìn tấu chương trên tay Di Nguyệt Thụy.
“Không sao! Nếu phụ hoàng trách tội ta gánh chịu.” Di Nguyệt Lãnh đứng bên cạnh Di Nguyệt Thụy, nhàn nhạt nhìn Di Nguyệt Vũ, “Thân thể tứ đệ không tốt, hay là về nghỉ ngơi sớm một chút, bằng không bệnh sẽ nặng thêm .”
“Thần đệ đa tạ thái tử điện hạ quan tâm.” Di Nguyệt Vũ hướng Di Nguyệt Lãnh cúi mình vái chào, để thái giám dìu, từ từ rời đi.
Di Nguyệt Thụy đứng ở một bên nhìn bóng lưng Di Nguyệt Vũ rời đi, trong đầu lập tức hiểu rõ lý do hai ngày nay mình vẫn cảm thấy kỳ lạ – không thấy bóng dáng Di Nguyệt Hạo, ngược lại nhiều lần gặp Di Nguyệt Vũ trước kia hàng năm không gặp được vài lần.
“Sao không thấy nhị ca?” Di Nguyệt Thụy hiếu kỳ hỏi Di Nguyệt Lãnh.
Di Nguyệt Lãnh nhàn nhạt liếc hắn, “Làm loạn hậu cung, tại Thanh Tu tự diện bích.”
“A?” Di Nguyệt Thụy vẻ mặt ngạc nhiên, làm loạn hậu cung? Là làm loạn cung nữ hay làm loạn lão bà của hoàng đế lão nhân? Cái này đáng giá để nghiên cứu a. Lòng hiếu kỳ tạm thời được thỏa mãn, Di Nguyệt Thụy đem tâm tư chuyển hướng bút lông trên tay Trầm Tĩnh, “Trầm ngự y, cái này bút có vấn đề gì?”
“Thỉnh điện hạ xem.” Trầm Tĩnh xoay bút, dưới ánh nắng mặt trời, đem vị trí khác thường chỉ cho Di Nguyệt Thụy xem. Di Nguyệt Thụy xem qua, sợ hãi, cái này......
Không nói thêm gì, liền hướng đến dược lô của mình, “Ta biết rõ phụ hoàng trúng độc gì.”
Đến Hồng Hiên cung, Di Nguyệt Thụy đi vào dược lô. Trầm Tĩnh theo sát, tiến vào, chấn động, trong này bốn phía đều là chai lọ, trên kệ bày một ít dược thảo khô, mà chút ít dược thảo đó trong ngự y quán không có . Ở cạnh cửa sổ đặt ước chừng 6 dược lô. Ở đây hầu như có đầy đủ mọi thứ.
Di Nguyệt Thụy đi đến một bên bàn, đem tấu chương, ngọn nến cùng sáp nến đặt trên bàn. Sau đó cầm một cái bình bên cạnh qua, trước tiên đem sáp nến thả vào, lại đem đoạn nến ngắn ngủn đặt ở trên, châm lửa.
Đoạn nến ngắn ngủn không có dị trạng gì, nhưng sáp nến thì có, hương vị ngọt ngào chậm rãi phiêu tán, như ẩn như hiện, rất khó nắm bắt, nhưng được xem như là chuyên gia về dược thảo, Trầm Tĩnh sợ hãi lên tiếng: “Cỏ đoạn trường!”
Cỏ đoạn trường, cỏ nhập hầu, đoạn nhân tràng, cắt bỏ cuộc sống phàm trần.
Di Nguyệt Thụy có chút nhíu mày, tiếng thét của lão nhân này thật sự chói tai, Trầm Tĩnh ý thức được mình thất thố, vội vàng im bặt, nhìn động tác tiếp theo của Di Nguyệt Thụy.
Di Nguyệt Thụy đứng trước một đống dược thảo, cẩn thận nghĩ nghĩ, vươn tay lấy 6 loại thảo dược, đảo chung trong chén. Trầm Tĩnh nhìn nhìn, cũng bắt đầu nghiên cứu bút lông trên tay.
Di Nguyệt Lãnh nhìn Di Nguyệt Thụy và Trầm Tĩnh đi vào dược lô, xoay người đi đến chính sảnh.
Đang đi, bỗng một người rơi xuống phía sau, theo Di Nguyệt Lãnh bước vào chính sảnh.
“Chủ tử, người kia nói mọi việc đều có thể , hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.” Người tới cúi đầu bẩm báo.
“Ảnh Ngũ, ngươi cảm thấy người kia thế nào?” Di Nguyệt Lãnh dường như biết được suy nghĩ của Ảnh Ngũ đang quỳ trên mặt đất.
“Thuộc hạ không dám ngông cuồng bình luận!” Người tới chính là Ảnh Ngũ được Di Nguyệt Lãnh phái đi chấp hành nhiệm vụ, lúc này hắn cúi đầu, thanh âm cứng nhắc.
“Vậy ngươi đi nói cho hắn biết, kế hoạch sớm thực hiện.”
“Vâng!” Ảnh Ngũ đứng dậy, chuẩn bị rời đi, nhưng bị Di Nguyệt Lãnh gọi lại, xoay người, “Chủ tử có gì phân phó.”
“Ảnh Ngũ, đừng miễn cưỡng chính mình, cũng không cần miễn cưỡng chính mình.” Di Nguyệt Lãnh vuốt ve ấm trà, nói lời chỉ có y và Ảnh Ngũ mới hiểu.
Ảnh Ngũ ngẩng đầu, trong mắt có ẩn ẩn hơi nước, đảo mắt đem hơi nước xóa đi vô ảnh vô tung, “Thuộc hạ hiểu.”
Thấy Di Nguyệt Lãnh gật đầu, lúc này Ảnh Ngũ mới chính thức lui xuống.
“Thập.” Di Nguyệt Lãnh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú nhìn ấm trà, như là trên ấm trà có cái gì đó phi thường trân quý khiến y cảm thấy hứng thú mà nghiên cứu.
Lại một hắc y nhân xuất hiện trước mặt Di Nguyệt Lãnh, cung kính quỳ xuống, đợi Di Nguyệt Lãnh lên tiếng.
“Nói cho bên Vưu Đa triều, có thể động thủ.” Di Nguyệt Lãnh khoát tay, quang mang lạnh như băng trong mắt bắn ra bốn phía.
“Vâng.” Ảnh Thập cũng lui xuống.
Di Nguyệt Lãnh nhìn sắc trời bên ngoài, sắp tới bữa trưa. Nghĩ đến nhân nhi còn đang ở trong dược lô, Di Nguyệt Lãnh liền lộ ra thần sắc ôn nhu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...