Nhất Thực Thiên hạ

Gặm lấy cánh môi hoa hồng đỏ mọng tinh tế, đầu lưỡi như có như không thăm dò, sau đó ngẩng đầu, Di Nguyệt Lãnh nhìn chăm chú vào Di Nguyệt Thụy: “Nếu như ngươi thật sự không muốn thì cứ đẩy ta ra.”

Di Nguyệt Thụy thở hổn hển, chậm rãi mở hai mắt, lại thoáng bị ánh mắt sâu thăm thẳm của Di Nguyệt Lãnh hút vào, hắn thấy được sự nhẫn nại trong đó. Hắn biết rõ nếu như mình thật sự không muốn, người trước mắt sẽ không miễn cưỡng chính mình. Nhưng như vậy có lẽ cũng tốt, Di Nguyệt Thụy chậm rãi nhắm mắt lại, hàng lông mi run rẩy lộ rõ sự khẩn trương trong lòng hắn.

“Thụy nhi, Thụy nhi của ta!” Di Nguyệt Lãnh than nhẹ một tiếng, như là một loại thần thánh, hôn lên trán Di Nguyệt Thụy.

Cái hôn nóng bỏng theo trán đi tới mí mắt, chậm rãi trượt xuống, cuối cùng dừng lại trên cánh môi hoa hồng, cánh môi trải qua nụ hôn càng trở nên dụ hoặc. Nhẹ nhàng hôn như là vuốt ve, khiến Di Nguyệt Thụy có cảm giác như đang phiêu đãng trong đám mây.

Vươn đầu lưỡi, khai phá cánh cửa thần bí, Di Nguyệt Lãnh vừa hôn, vừa chú ý phản ứng của Di Nguyệt Thụy, thấy khuôn mặt trắng nõn của hắn chậm rãi đỏ ửng, Di Nguyệt Lãnh càng hôn mãnh liệt.

Đầu lưỡi mềm mại dây dưa, ái dục ngọt ngào chậm rãi rót vào, khiến tiểu nhân nhi chỉ mới nếm thử ái dục nổi lên ngọn lửa dục vọng.

“Thụy nhi, không phải sợ.” Di Nguyệt Lãnh tách khỏi miệng Di Nguyệt Thụy, đi tới bên tai Di Nguyệt Thụy trấn an. Nhiệt khí phun ra khiến lỗ tai đã sớm đỏ ửng của Di Nguyệt Thụy càng thêm đỏ, đỏ tươi ướt át. Di Nguyệt Lãnh không nhịn được mà vươn lưỡi liếm, khuôn mặt của tiểu nhân nhi phía dưới càng mị hoặc, “Nguyên lai đây là điểm mẫn cảm của Thụy nhi.”

Được tiện nghi còn ra vẻ thông minh, đem càng nhiều nhiệt khí phun vào điểm mẫn cảm, khẽ liếm, cắn cắn, không buông tha bất cứ góc nhỏ nào.

“Đủ – !” Di Nguyệt Thụy cuối cùng chịu không được lên tiếng, thanh âm kia nhỏ như muỗi khiến người ta nghe không rõ, lại còn mang theo thở dốc.


“Thụy nhi đang trách ta, lạnh nhạt môi của ngươi sao?” Di Nguyệt Lãnh thấp giọng nói nhỏ, lần nữa thổi nhiệt khí bên tai đã sớm đỏ như máu, sau đó di chuyển tới đôi môi đỏ mọng đang tràn ra tiếng rên rỉ trầm thấp.

Đôi môi lửa nóng không ôn nhu như cũ, dây dưa cùng cái lưỡi của hắn, lưỡi như hai sợi dây mềm mại quấn lấy nhau, dịch thủy không kịp nuốt chậm rãi trượt xuống, dính ướt gối, để lại một vòng rồi một vòng dấu vết.

Như là trêu chọc đủ cái lưỡi, Di Nguyệt Lãnh dọc theo cổ chậm rãi trượt xuống, nhẹ cắn cái cổ trắng nõn, tại hầu kết vẽ nên các vòng tròn không rõ ràng, cảm thụ được kinh mạch nơi cổ nhảy lên, đột nhiên mạnh mẽ cắn một cái, đầu lưỡi theo yết hầu trượt xuống mút thỏa thích.

“Ân – ” Di Nguyệt Thụy rên rỉ, sớm đã quên mất mình đang ở đâu, một khắc cuối cùng trước khi trầm luân, hắn không khỏi tự hỏi mình – vì sao còn chưa ngất đi.

Ngón tay mang theo hơi lạnh như linh xà chui vào vạt áo nửa mở, xoa lồng ngực đơn bạc trắng mịn đã có chút mồ hôi. Lòng bàn tay tinh tế vuốt ve, có chút dùng lực, vạt áo nửa mở trong chớp mắt lộ ra toàn bộ xuân sắc, khiến hai điểm hồng châu trước ngực như ẩn như hiện không có chỗ để trốn, trong không khí mang theo tiếng thở dốc của chủ nhân.

Di Nguyệt Lãnh híp mắt nhìn chăm chú, vươn tay xoa hai điểm hồng châu trên ngực tuyết trắng, chậm rãi nhấp nhô, thân thể dần dần nhuộm đỏ dâng lên từng đợt sóng mãnh liệt, xiêm y của người dưới thân sớm đã rơi xuống .

“Ân......” Tiểu nhân nhi có chút mê mang nhíu nhíu mày, hai gò má sớm bị đỏ ửng che kín, khẽ mở đôi môi ngâm nga.

“Thật đáng yêu!” Di Nguyệt Lãnh cúi đầu ngậm lấy một đóa hoa nhỏ điềm đạm đáng yêu trước ngực Di Nguyệt Thụy, bắt đầu mút vào, hồng châu trong miệng dần dần căng cứng, duỗi đầu lưỡi thỉnh thoảng như xa như gần đụng chạm vào lồng ngực run rẩy.


Di Nguyệt Thụy nhúc nhích hạ thân, vươn tay ôm lấy cái đầu chôn ở trước ngực. Mỗi một lỗ chân lông trên người đều hò hét, cảm thụ lửa nóng.

“A – ! Không!”

“Nhạy cảm như vậy ? Thoải mái?” Di Nguyệt Lãnh ngẩng đầu nhìn đôi mắt ướt át, đầu lưỡi khẽ liếm môi dưới, “Thật sự là mỹ vị!” Một tay di chuyển đến cái rốn phấn hồng của tiểu nhân nhi, vẽ nên các vòng tròn.

Di Nguyệt Thụy dùng ánh mắt say mê nhìn kẻ yêu ngiệt trước mắt, có lẽ bởi vì nhuộm tình dục, mà gương mặt lãnh đạm thay bằng tà mị, ánh mắt hồ ly thỉnh thoảng hiện lên mị hoặc, gương mặt đồng dạng trắng nõn cũng lộ chút đỏ ửng.

“Có lẽ ngươi càng thích như vậy.” Tiếng nói rơi xuống, Di Nguyệt Thụy cảm giác được đầu lưỡi ấm áp dọc theo ngực chậm rãi trượt xuống tới rốn.

Chất lỏng óng ánh kéo từ ngực đến bụng uốn lượn dâm mỹ, mỗi một nơi lướt qua lại tạo nên một đóa hoa nhỏ nở rộ.

Dọc theo bụng Di Nguyệt Thụy, thỉnh thoảng Di Nguyệt Lãnh khéo léo quấy nhiễu cái rốn, khiến hắn khó chịu mà cong thắt lưng, tí khố (quần tơ tằm) nửa mở không che được xuân quang vô hạn, phân thân như ẩn như hiện, khiến người mơ màng.

Di Nguyệt Lãnh một tay lặng lẽ lẻn vào trong đó, nửa đường lại gặp trở ngại.


“Không!” Di Nguyệt Thụy hai mắt mê mang bắt được cánh tay đang tiến gần dục vọng của mình.

“Ngoan – không có việc gì!” Di Nguyệt Lãnh ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng trấn an, cảm giác được hắn chậm rãi thả tay, tay Di Nguyệt Lãnh như linh xà thăm dò trong đó, bỗng nhiên dừng lại.

“Bảo bối – xem ra hôm nay không đúng thời cơ!” Di Nguyệt Lãnh đột nhiên ngã xuống trên người của hắn, liều mạng hấp khí.

Di Nguyệt Thụy mờ mịt mở hai mắt, hắn có thể cảm giác được từ thân thể dính sát vào nhau cỗ lửa nóng của người kia, nhưng vì sao dừng lại?

“Ta không muốn đem mị hoặc của ngươi chia sẻ với người khác, đang có một ít khách không mời mà đến. Nhưng trước khi đuổi bọn họ đi ngươi phải giúp ta hạ hỏa a.” Di Nguyệt Lãnh mãnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của Di Nguyệt Thụy, kéo bàn tay non mịn của Di Nguyệt Thụy qua, đưa đến chỗ lửa nóng của mình, cao thấp trượt.

Một lát sau, Di Nguyệt Thụy khoác y phục ngốc trệ ngồi dậy, ngốc trệ nhìn người trước mắt giúp hắn sửa sang lại xiêm y. Nếu như không phải lúc này thân thể của hắn nóng bỏng cùng với bạch trọc trong tay, Di Nguyệt Thụy sẽ cho là mình vừa mới mộng xuân mà thôi.

“Ngoan, ngồi đây!” Di Nguyệt Lãnh lại lần nữa hôn môi của hắn, xoay người thu lại thần sắc ôn nhu vừa rồi, đổi lại là một mảnh lạnh như băng – dám quấy rầy chuyện tốt của y, không thể tha thứ.

Chậm rãi đi đến trước bàn, Di Nguyệt Lãnh cầm lấy ấm trà rót một chén, để dưới mũi ngửi ngửi, ánh mắt lạnh băng, mạnh mẽ đem nước trong tay bắn về phía cửa sổ.

Nước trà như ám khí bắn xuyên tay, Di Nguyệt Thụy mở trừng hai mắt, thấy trước mắt xuất hiện 6 hắc y nhân, hắn biết rõ những người này không phải là ảnh vệ, bởi vì trên người bọn họ truyền ra sát khí nồng đậm, ngay cả người không biết võ như hắn cũng có thể cảm nhận.


Nhóm người Lôi Tư Nghị ngồi ở dưới lầu, trên bàn bày điểm tâm nhỏ, mọi người ăn mà cứ như không ăn. Ngoại trừ Ảnh Nhất và Tử Yên, tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn trên lầu – rốt cuộc chủ tử đang làm gì thế? Tại sao lâu như thế mà chưa xuống.

Sát khí! Thân thể Ảnh Nhị chấn động, quay đầu nhìn về phía Ảnh Nhất, cũng thấy được ý nghĩ giống vậy trong mắt của hắn. Rùng mình, sát khí từ trên lầu truyền đến, hơn nữa trong đó có một cỗ khí tức bọn họ rất quen thuộc, đó là chủ tử đang tức giận!

Ảnh Nhất, Ảnh Nhị cùng Lôi Tư Nghị đều đứng lên dùng khinh công bay lên lầu, chỉ để lại một câu, “Tử Yên, trông coi các nàng”, khách nhân trong lầu đều sợ hãi than.

Di Nguyệt Thụy đang thừ người ra liền hoàn hồn suy nghĩ cẩn thận, sắc mặt từ hồng chuyển xanh, sau đó xanh biến thành đen. Lúc hắn thấy nhóm người Ảnh Nhất xông vào phòng, câu nói đầu tiên là: “Tiểu Trác Tử, Nhất Nhị, đem sáu người này móc mắt nấu súp cho ta uống, dám nhìn lén đông cung của bổn công tử, phá hư chuyện tốt của ta. Ta muốn bọn họ hối hận vì sinh ra trên đời này. Thật sự là con mẹ nó!”

Lôi Tư Nghị và Ảnh Nhị liếc nhau – khó trách sao chủ tử lại giận dữ như thế, nguyên lai là bất mãn a!

“Rốt cục cũng phái một bọn không nhu nhược đến!” Ảnh Nhất hừ nhẹ một tiếng, cùng nhóm hắc y nhân giao chiến, mà ngoài cửa sổ lại bay vào ba hắc y nhân, cùng nhóm hắc y nhân kia động thủ. Lôi Tư Nghị cùng Ảnh Nhị gia nhập, vừa vặn là sáu đối sáu.

Di Nguyệt Lãnh xoay người đi đến bên giường, cúi người nói nhỏ bên tai Di Nguyệt Thụy: “Giải quyết xong , chúng ta tiếp tục!”

Trong nháy mắt mặt Di Nguyệt Thụy từ đen chuyển thành hồng, thuận tay cầm gối đánh lên khuôn mặt cười giảo hoạt: “Không có cửa đâu, ngươi đi chết đi!”

Gối đầu trúng mục tiêu, Di Nguyệt Lãnh đen mặt quay đầu, hạ lệnh: “Bắt sống, ta muốn khiến bọn họ sống không bằng chết!”

Vì vậy vịt quay đến trước miệng Di Nguyệt Lãnh cứ như vậy mà bay mất!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận