Nhất Thực Thiên hạ

Di Nguyệt Thụy bị bịt miệng mũi vốn định giãy dụa, lại đột nhiên nghe được một thanh âm, đó là thanh âm cửa bị đẩy ra. Phản ứng đầu tiên trong đầu Di Nguyệt Thụy là: “Có kẻ trộm!” Sau đó nội tâm nén giận – trị an ở cổ đại thật không an toàn, ở hiện đại an toàn hơn nhiều ..., nhìn một cái cửa phòng bị người đẩy ra.

Đêm nay trăng không sáng lắm, thông qua ánh sáng chiếu từ bên ngoài vào, Di Nguyệt Thụy chỉ có thể thấy loáng thoáng hai cái bóng đen sì đang đung đưa. Có thanh âm nho nhỏ truyền đến.

“Mau tìm bọc đồ của bọn hắn ở đâu, mang thứ đó bỏ vào.”

Sau đó một người không cẩn thận đụng phải cái ghế phát ra tiếng vang, một người khác quát lớn, “Cẩn thận một chút, đánh thức bọn họ thì sao?”

“Không có việc gì, mê dược ta hạ là lấy từ Thải Tích triều, hiệu quả rất tốt. Ngươi xem ta tìm được cái gì?” Thanh âm đột nhiên trở nên kinh hỉ.

Sau đó hai cái bóng đen tiến đến cùng một chỗ, “Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ...... Đây là kim lũ y trong truyền thuyết?” Thanh âm ẩn ẩn kích động.

“Ân, xác thực.” Một thanh âm khác khẳng định.

Sau đó Di Nguyệt Thụy cảm giác người bên cạnh ngồi dậy, miễn cưỡng nói: “Nguyên lai là vì cái này.”

“Ai?” Thanh âm bị kinh hách.

“Ảnh Tứ, đốt đèn.” Lời Di Nguyệt Lãnh vừa dứt, Ảnh Tứ không biết đã vào phòng từ lúc nào thắp nến lên, lập tức tất cả mọi người không có chỗ để trốn.


“A! Là các ngươi!” Di Nguyệt Thụy cũng ngồi dậy, sau đó thấy được Triệu Thanh Phong cùng Vưu Lăng đứng ở trước bàn, một người bọc đồ của bọn hắn, một người cầm y phục ngân bạch hắn cởi ra lúc nãy. “Kim lũ y, không phải là kim sắc (màu vàng) sao? Các ngươi nhìn lầm rồi, cái kia là bạch sắc, ngay cả màu sắc cũng phân không rõ, bổn chết.”

Vưu Lăng và Triệu Thanh Phong không nói gì.

“Tiểu công tử, hiện tại đây không phải là vấn đề cần nói a.” Ảnh Tứ nhắc nhở, ai, tiểu chủ tử của hắn luôn luôn như vậy.

“Tứ, soát người!” Di Nguyệt Lãnh diện vô biểu tình nhìn Triệu Thanh Phong cùng Vưu Lăng.

Ảnh Tứ nghe lệnh tiến lên, Triệu Thanh Phong cùng Vưu Lăng liếc nhau, đột nhiên hướng Ảnh Tứ ra tay. Chỉ thấy bọn họ liên hợp đánh một chưởng tới Ảnh Tứ, Ánh Tứ vội vàng nghiêng người né tránh, bọn họ thừa dịp có khe hở xông ra ngoài, nhưng bên ngoài bị Ảnh Nhất, Ảnh Nhị, Ảnh Tam chặn lại.

Di Nguyệt Thụy vội vàng xuống giường chạy đến cửa, ngay cả hài cũng không đi. Hắn đến Y Vân vương triều đã lâu như vậy, chưa từng gặp qua cái gọi là cao thủ đánh nhau. Lần duy nhất chứng kiến là năm 8 tuổi, bất quá lần kia hắn bị người ám sát, bị dọa đến mất mật, đâu rảnh rỗi ngồi xem đánh nhau.

“Nhất Nhất, đâm cái mũi của hắn!” Di Nguyệt Thụy hoàn toàn không có khái niệm đang xem đánh nhau, ngoại trừ vỗ tay, còn thỉnh thoảng chen vào vài câu.

Có lẽ là thấy mình đánh không lại, Triệu Thanh Phong và Vưu Lăng có chút nôn nóng, bắt đầu ra ác chiêu. Triệu Thanh Phong động một cái, rìa chiết phiến đột nhiên xuất hiện rất nhiều tiểu đao, mà Vưu Lăng cũng móc từ trong ngực ra cái gì đó liều mạng bắn về phía ảnh vệ.

Trong đó có một ám khí bị ảnh vệ đánh bay lệch phương hướng, bắn về vị trí Di Nguyệt Lãnh và Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Lãnh vội vàng ôm Di Nguyệt Thụy bay lên. Mắt nhíu lại, vươn tay hướng phía Vưu Lăng, chỉ thấy Vưu Lăng đột nhiên ngã trên đất, bị Ảnh Nhị dẫm lên, bên kia Triệu Thanh Phong chống đỡ không được Ảnh Nhất và Ảnh Tam, cũng bại trận.


Di Nguyệt Thụy thấy không còn gì để đùa giỡn, quay đầu tìm kiếm ám khí mới bay vào cửa. Dùng khăn mặt một bên nhặt lên, ám khí giống với ám khí sau lưng Vưu Kim Phong, nhưng trên mặt có lam quang.

“Ám khí có độc.” Di Nguyệt Thụy cầm ám khí đi đến trước mặt Vưu Lăng, “Các ngươi muốn giá họa chúng ta a. Theo lý mà nói chúng ta không oán không cừu mà?”

“Hừ!” Vưu Lăng quay đầu không đáp, Ảnh Nhị lục lọi trên người hắn.

“Nhị Nhị, đừng tùy tiện ăn đậu hủ nhà người ta, nếu không Nhất Nhất sẽ tức giận.” Thấy Di Nguyệt Thụy nghiêm túc diễn giải, Ảnh Nhị cứng đờ. “Vưu trang chủ, chẳng lẽ trước kia chúng ta gặp qua? Hay chúng ta nợ ngươi tiền, cái này cũng không đúng a. Chỉ có người khác nợ ta tiền, chứ không có khả năng ta nợ người khác tiền. Hay ai đó trong nhóm chúng ta phao nữ nhân của ngươi, ngươi có thể nói với ta, ta giúp ngươi làm chủ, không cần động đao động thương như vậy, sẽ hại thân.”

Di Nguyệt Lãnh nghe không vào nữa, đi lên trước bế hắn lên: “Cái gì là phao nữ nhân?”

Di Nguyệt Thụy nhìn chung quanh, nhưng không trả lời vấn đề này. Sau đó thấy trong tay Ảnh Nhất cầm một ống trúc, vội hỏi: “Nhất Nhất, đem cái kia cho ta xem.”

Ảnh Nhất lên trước đưa ống trúc cho hắn. Di Nguyệt Thụy cầm ống trúc lắc lắc trong chốc lát, sau đó dùng cái mũi ngửi ngửi: “Mê dược!” Nói xong té xỉu trong lòng Di Nguyệt Lãnh. ( =)) cứu ta a, ta cười muốn sái quai hàm luôn rồi)

Mọi người không còn gì để nói, Di Nguyệt Lãnh ôm Di Nguyệt Thụy, nhìn khuôn mặt của hắn, trong nội tâm quyết định: Nhất định phải làm người này bỏ đi thói quen vật gì cũng đưa lên ngửi.

“Đưa hai người bọn họ tới đại sảnh, Ảnh Ngũ, ngươi đi gọi những người khác tập hợp trong đại sảnh.” Di Nguyệt Lãnh lạnh lùng phân phó, sau lưng một bóng đen hiện lên.


“Tử Nguyệt, ngươi đi lấy một chậu nước lạnh đến, càng lạnh càng tốt.” Nguyên lai nhóm người Tử Nguyệt nghe được tiếng vang cũng đều chạy ra.

“Vâng!” Tử Nguyệt cũng vội vàng chạy đi lấy nước.

Di Nguyệt Lãnh ôm Di Nguyệt Thụy xoay người đi vào trong phòng, đem Di Nguyệt Thụy đặt trên giường. Lúc này Di Nguyệt Thụy hô hấp trầm ổn, mặt mang nụ cười ngọt ngào, không biết mơ tới cái gì. Di Nguyệt Lãnh ngồi ở một bên lấy tay vuốt ve khuôn mặt của hắn – quả nhiên là tinh tế trơn bóng, sờ sờ, xúc cảm thật tốt.

Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tử đứng ở một bên, nhìn động tác của Di Nguyệt Lãnh đều giữ im lặng. Chỉ chốc lát sau ấy Tử Nguyệt bưng nước vào, bên trong còn mấy khối băng.

“Tiểu Đắng Tử, chuẩn bị y phục cho Thụy nhi.” Di Nguyệt Lãnh tiếp nhận chậu nước trong tay Y Tử Nguyệt, Tiểu Đắng Tử nghe vậy vội vàng đi chuẩn bị.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Lôi Tư Nghị và Y Tử Nguyệt thấy động tác của Di Nguyệt Lãnh đều mở to hai mắt, run rẩy – tuy là mùa hè, nhưng một chậu nước đá cũng đủ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo .

Đầu và người Di Nguyệt Thụy đều là băng và nước, Di Nguyệt Lãnh đứng ở một bên cầm trong tay chậu trống không, đưa ra sau. Y Tử Nguyệt vội vàng tiếp được, xoay người ra khỏi phòng – quyết không thể để tiểu công tử biết rõ, nước này là nàng đưa tới. Nàng biết rõ nước muốn bao nhiêu lạnh thì có bấy nhiêu lạnh.

Di Nguyệt Thụy đầu tiên là chậm rãi mở mắt, có điểm mờ mịt. Sau đó như là đột nhiên cảm giác được trên người lạnh buốt, như cá chép vượt môn nhảy dựng lên, băng trên người rơi xuống, há miệng mắng: “Con mẹ nó, ai dám đổ băng trên người lão tử . Bị ta bắt được ta làm thịt mười tám đời tổ tông hắn.” Mắng xong nhảy sang bên cạnh, khiến toàn bộ băng trên người rớt xuống.

Ngẩng đầu chỉ thấy Di Nguyệt Lãnh đạm mạc đứng ở trước mặt hắn, Tiểu Đắng Tử cầm y phục đứng ở bên cạnh. Di Nguyệt Thụy duỗi ngón tay chỉ vào Di Nguyệt Lãnh, “Ngươi...... Ngươi...... Ngươi......”


Di Nguyệt Lãnh chọn lông mày, nói một câu với Tiểu Đắng Tử: “Hầu hạ cho tốt!” Liền đưa lưng về phía hắn.

Tiểu Đắng Tử vội vàng tiến lên trấn an: “Công tử vừa hôn mê, chủ tử chỉ có thể dùng nước lạnh giúp ngài tỉnh. Ngài nhanh thay đổi y phục a, bằng không rất dễ dàng cảm lạnh.”

“Nhưng không cần phải là băng a, lạnh chết !” Di Nguyệt Thụy tức giận thoát y phục, để Tiểu Đắng Tử cầm khăn lau khô thân thể cho hắn rồi thay y phục. Sau đó xuống giường đi đến bên người Di Nguyệt Lãnh nhấc chân, đạp mạnh, trong lòng thở phào nhẹ nhỏm.

Di Nguyệt Lãnh cúi đầu thấy khuôn mặt dương dương đắc ý, vươn tay, ôm lấy, cúi người về phía trước, há mồm, gặm. Một loạt dấu răng in trên khuôn mặt Di Nguyệt Thụy.

Người nào đó nộ trừng, Di Nguyệt Lãnh không để ý – bị trừng chết lặng.

“Đến đại sảnh!” Di Nguyệt Lãnh ôm Di Nguyệt Thụy dẫn đầu ra khỏi phòng, Lôi Tư Nghị và Tiểu Đắng Tử đi theo phía sau.

Di Nguyệt Thụy tựa trên vai Di Nguyệt Lãnh, nhìn hai người đằng sau song song đi, “Không phải Tiểu Trác Tử muốn kết hôn với võ lâm đệ nhất mỹ nhân Hổ Phách sao, chờ xong việc này ta giúp ngươi cầu hôn a.”

Lôi Tư Nghị nghe xong mặt trắng bệch – chủ tử, ngươi không thoải mái, đừng lấy ta khai đao nhé.

Di Nguyệt Thụy cười gian, quay đầu đi. Lưu lại đằng sau Lôi Tư Nghị mang khuôn mặt đau khổ và Tiểu Đắng Tử diện vô biểu tình.

Lúc tâm lý Di Nguyệt Thụy cân đối, bọn họ đã đi tới đại sảnh. Ngắm nhìn bốn phía, những người lưu lại đều đã đến đây, đang nhìn Vưu Lăng và Triệu Thanh Phong bị ảnh vệ đè lại, lúc bọn họ tiến đến, đều dùng ánh mắt nghi hoặc hoặc kinh ngạc nhìn bọn họ.

Trong đó có một nam tử tuổi tương đối lớn đứng dậy: “Xin hỏi các vị công tử, đây là ý gì?” Dùng ngón tay chỉ hai người đang bị trói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui