Hai ngày sau đó, Di Nguyệt Lâm hạ chỉ để thái tử thay mặt đế vương đi tuần, thất điện hạ đi theo, một ngày sau lên đường. Đồng thời thái giám đến tuyên chỉ đưa cho Di Nguyệt Thụy một khối lệnh bài.
“Thất điện hạ, lệnh bài hoàng thượng giao cho ngài cần phải cất kỹ, gặp lệnh bài như gặp thánh thượng, có thể điều động quân binh.”
Di Nguyệt Thụy nhìn lệnh bài, chỉ lớn bằng bàn tay, bốn phía chạm rỗng, chính giữa có khắc một con chim, lòng bàn chân của con chim giẫm lên hỏa diễm. Hắn biết rõ đây là biểu tượng hỏa diễm chí điểu của Y Vân đế vương. Nhưng hiện tại việc hắn muốn làm nhất là đem lệnh bài đưa vào miệng cắn cắn xem có phải tất cả đều là vàng thật hay không, đủ nặng.
“Thỉnh công công báo lại với phụ hoàng, Thụy nhi nhớ kỹ!”
Thái giám khom xoay người rời đi. Di Nguyệt Thụy đem lệnh bài trong tay ném ra sau cho Tiểu Đắng Tử, “Giữ lấy”
Tiểu Đắng Tử cuống quít tiếp được, tổ tông của ta a, thứ quan trọng này sao có thể ném như vậy chứ.
“Không có việc gì không được quấy rầy ta, ta chuẩn bị để ngày mai ra ngoài.”
Di Nguyệt Thụy phân phó Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tử, sau đó đi đến dược lô phía sau Hồng Hiên cung, nha nha nha, trước kia xem tiểu thuyết kiếm hiệp về phương diện mê dược hay những dược vật thiên kì bách quái (vô cùng kì quặc) cảm thấy rất có hứng thú. Hiện tại, rốt cục đến lượt hắn thể hiện tài năng, tâm tình thật kích động a kích động.
Thấy Di Nguyệt Thụy đi đến lô dược, Tiểu Đắng Tử và Lôi Tư Nghị liếc mắt nhìn nhau, không khỏi rùng mình một cái. Chủ tử của bọn hắn toàn nghiên cứu những thứ dược kì quái, khiến bọn họ không muốn cũng phải thương cảm cho con gà trống lần trước a.
Ngày nào đó.
“Tiểu Trác Tử, đi ngự thiện phòng bắt một con gà sống tới đây!” Di Nguyệt Thụy từ dược lô (phòng dược) đi ra, hưng phấn nói với Lôi Tư Nghị.
Thấy trên tay Di Nguyệt Thụy cầm một cái chai màu đen, Lôi Tư Nghị không nói hai lời chạy thẳng đến ngự thiện phòng, hắn cũng không muốn Di Nguyệt Thụy dùng hắn làm vật thử nghiệm.
Một con gà trống khá lớn được mang tới. Di Nguyệt Thụy bảo hắn dùng dây trói chặt chân gà, sau đó tiến lên đem bột phấn trong bình đổ lên mình nó.
“Điện hạ, thân gà được lông bao phủ, bột phấn có thể tạo được hiểu quả sao?” Tiểu Đắng Tử nhìn thấy gà trống không có nửa điểm phản ứng, nghi hoặc hỏi Di Nguyệt Thụy.
“Hẳn là sẽ có hiệu a, chờ xem!” Di Nguyệt Thụy cũng không xác định chắc chắn.
“Khanh khách…… Khanh khách…… Khanh khách……” Vốn gà trống không hề động đậy đột nhiên mở rộng cánh kinh hoàng đứng dậy, nhưng chân nó bị cột lại cho nên chỉ có thể nằm trên mặt đất loạn xạ.
Nhóm người Di Nguyệt Thụy mở to mắt nhìn phản ứng của con gà trống, sau đó trong một thời gian ngắn Hồng Hiên cung cấm dùng những món ăn chế biến từ gà.
Gà trống mới đầu là kinh hoàng làm loạn tại chỗ, sau đó không lâu nó dùng miệng mình vặt xuống từng cọng từng cọng lông một.
Thấy gà trống làm thế mà có vẻ chẳng hề đau đớn, Tiểu Đắng Tử nuốt nuốt nước miếng,“Điện hạ, ngươi dùng dược gì vậy?”
Thấy máu loãng trên mặt đất, Di Nguyệt Thụy cảm thấy có chút chán ghét, không nhìn.
“Ta chỉ muốn xem hiệu quả của phấn ngứa như thế nào, chậc chậc, không ngờ làm gà trống tự rút lông của mình.” Di Nguyệt Thụy lắc đầu, trở lại dược lô nghiên cứu giải dược.
Tiểu Đắng Tử và Lôi Tư Nghị nhìn con gà trống tự nhổ lông của chính nó đến đổ máu đang hấp hối, không khỏi rùng mình: “Thật sự là phấn ngứa sao?” Bọn họ vô cùng hoài nghi.
Lôi Tư Nghị và Tiểu Đắng Tử liếc nhau, xoay người làm chuyện nên làm, ai nha, phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt để ngày mai lên đường!
Chờ Di Nguyệt Thụy cảm thấy mỹ mãn mà rời khỏi dược lô thì trời đã tối, vỗ vỗ túi bên cạnh, Di Nguyệt Thụy chuẩn bị nhấc chân trở về chính sảnh Hồng Hiên cung dùng bữa thì thấy Di Nguyệt Lãnh cùng vài người đứng cách đó không xa chờ hắn.
“Lãnh……” Di Nguyệt Thụy mang theo một gói to cao hứng chạy tới.
Di Nguyệt Lãnh vươn tay đỡ lấy tiểu nhân nhi chạy tới trước mặt, “Ngươi lại quên dùng bữa nhé!”
“Hắc hắc!” Di Nguyệt Thụy chột dạ cười cười, hiếu kỳ nhìn về phía bốn nữ tử phía sau, “Các nàng là……?”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Về dùng bữa trước, đợi lát nữa nói.” Di Nguyệt Lãnh xoay người ôm lấy tiểu nhân nhi, hướng Hồng Hiên cung.
“Ta có thể tự đi! Thả ta xuống!” Di Nguyệt Thụy kháng nghị.
“Đừng nhúc nhích, té xuống ta cũng mặc kệ!” Di Nguyệt Lãnh chỉ nhàn nhạt nhắc nhở.
“Vậy ngươi có thể không làm vậy hay không……”
Di Nguyệt Lãnh nhíu mày nhìn người trong lòng – cái gì.
“Vậy ngươi có thể không sờ mông ta hay không a!” Di Nguyệt Thụy đỏ mặt tức giận hô lên. Muốn ôm thì cứ ôm đi, sao lại còn một tay sờ tới sờ lui trên mông hắn, làm hắn muốn lớn tiếng hô, “Phi lễ!”
Bốn nữ tử phía sau che miệng cười, mặt Di Nguyệt Thụy càng đỏ hơn, dùng ánh mắt hướng Di Nguyệt Lãnh phi đao, ta phi ta phi ta phi chết ngươi.
Di Nguyệt Lãnh bất vi sở động, đi thẳng vào chính sảnh mới thả Di Nguyệt Thụy xuống, lúc này mặt Di Nguyệt Thụy đã có thể nhỏ máu, hung hăng trợn mắt nhìn Di Nguyệt Lãnh – chẳng lẽ người mặt lạnh da mặt cũng dày, dày đến mức đao phi không vào.
“Các ngươi tự xưng tên a!” Di Nguyệt Lãnh không thèm để ý ánh mắt của Di Nguyệt Thụy, chọc giận Di Nguyệt Thụy nghiến răng, quay đầu nhìn bốn nữ tử trước mắt.
Ô oa, mỹ nữ a! Hai mắt Di Nguyệt Thụy bốc hình trái tim.
Chỉ thấy bốn nữ tử trước mặt sắp thành một hàng, người thứ nhất bên trái vận xiêm y tử sắc, có khuôn mặt lạnh lùng gần giống phong cách của Di Nguyệt Lãnh, mặt mày như khói, trên tóc cài một trâm ngọc đạm tử sắc (màu tím nhạt), bên cạnh là một nữ tử vận y phục lam sắc, tóc đen để theo kiểu mỹ nữ thời nhà Thanh, đang mỉm cười nhìn hắn, kế tiếp là nữ tử vận hồng y, khóe môi nàng cũng nở nụ cười, lại mang theo vẻ lãnh đạm, làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp thoát tục, cuối cùng là một nữ tử có vẻ nhỏ tuổi nhất trong các nàng, vận lục y, tạo cho người ta cảm giác nhìn thấy tiểu muội muội.
“Nữ tì Tử Yên!” Nữ tử vận xiêm y tử sắc tiến lên, dịu dàng cúi đầu, “Người vận lam y là Lan Chi Nghê, hồng y là Tử Cách Chân Sa, cuối cùng lục y là Tử Nguyệt.”
Di Nguyệt Thụy cảm thấy những cái tên này rất quen thuộc, quay đầu nhìn về phía Di Nguyệt Lãnh – ta đã từng gặp các nàng?
“Ba người kia là những nữ tử ngươi cứu từ bên ngoài về mấy năm trước, ta đưa các nàng tới Tuyên cung tiến hành huấn luyện .” Di Nguyệt Lãnh vừa giải thích vừa gắp rau uy Di Nguyệt Thụy.
Di Nguyệt Thụy gật gật đầu, thì ra là thế, khó trách cảm thấy rất quen mắt.
Đã gặp, Di Nguyệt Lãnh phất phất tay bảo các nàng xuống trước, ngược lại chăm chú uy Di Nguyệt Thụy ăn.
“Đi tuần là do Thụy nhi thỉnh cầu phụ hoàng, lần này vi huynh nghe Thụy nhi, lộ tuyến do Thụy nhi định.” Di Nguyệt Lãnh cầm lấy khăn bên cạnh lau miệng cho Di Nguyệt Thụy.
“Ta muốn tới phía nam!” Di Nguyệt Thụy nuốt xong món ăn trong miệng, nghiêm túc nói.
“Được! Hôm nay Thụy nhi chuẩn bị cho tốt, sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát.” Di Nguyệt Lãnh không dị nghị, đem chiếc đũa đưa cho Di Nguyệt Thụy, đứng dậy, “ Vi huynh về cung trước.”
Di Nguyệt Thụy ngẩng đầu nhìn Di Nguyệt Lãnh – sao hôm nay lại thành thật như vậy, không động thủ động cước .
Thấy biểu tình của Di Nguyệt Thụy, khóe môi Di Nguyệt Lãnh câu khởi độ cong, tiến lên hôn hôn môi Di Nguyệt Thụy, “Mùi vị rất tuyệt.” Xoay người ly khai.
Di Nguyệt Thụy lại bị nụ cười của Di Nguyệt Lãnh mê hoặc, chờ phản ứng kịp đã bị ăn đậu hủ. Đưa tay ném thức ăn trên bàn ra ngoài, “Di Nguyệt Lãnh, ngươi là đồ lưu manh, yêu nghiệt!”
Tiểu Đắng Tử và Lôi Tư Nghị ở phía sau liếc nhau, thở dài: Thất điện hạ, ngươi hẳn là đã thành thói quen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...