Nhật thực (Eclipse)

Cái ý nghĩ lén lút kia chỉ vừa kịp chớm nở trong đầu tôi đã vội lụi tànngay tức khắc.
Tôi bước như lê chân vào trong phòng và chỉ đi đúng năm bước.
-Có chuyện gì vậy bố?
-Con đi chơi có vui không? – Ngài cảnh sát trưởng hỏi. Có vẻ như “ngài” đang bối rối.
Có ẩn ý gì hay không đây nhỉ? Tôi đắn đo suy nghĩ đôi chút trước khi lên tiếng trả lời.
-Dạ vui – Lời đáp của tôi có hơi nhát gừng.
-Thế con đã làm gì?
Tôi nhún vai:
-Con trò chuyện với Alice và Jasper. Edward chơi cờ thắng Alice, rồi thì con chơi cờ với Jasper. Anh ấy thắng con.
Nói xong, tôi mỉm cười. Gì chứ chuyện Edward và Alice chơi cờ đúng là một trong những trò khôi hài nhất mà tôi từng được chứng kiến. Cả hai cùng ngồi im phăng phắc và chú mục vào bàn cờ, hầu như chẳng hề có lấy một cái nhúc nhích, cử động nào. Alice thì tiên thị xem anh trai mình sẽ đi những nước nào, còn anh thì đọc suy nghĩ của cô em gái để chặn trước các nước cờ mà cô sẽ đi. Cả hai anhem họ đấu trí qua lại với nhau như vậy; mỗi người chỉ cầm con tốt lên và đi đúng một nước cờ, rồi đột nhiên, Alice búng đổ con vua, tuyên bố thua cuộc. Cả ván cờ chỉ diễn ra vỏn vẹn đúng ba phút.
Ngài cảnh sát trưởng cầm chiếc điều khiển tivi lên, bất vào nút tắt âm – một hành động không bình thường chút nào.
-Ừm, bố có chuyện cần nói với con – Ngài cảnh sát trưởng chau mày, dáng vẻ cho thấy trong lòng “ngài” đang khó chịu lắm.
Tôi đứng yên, chờ đợi. Ngài cảnh sát trưởng chỉ tiếp nhận cái nhìn của tôi đúng một giây ngắn ngủi rồi chuyển hướng ánh mắt xuống… nền nhà. “Ngài” không nói gì thêm.
-Có chuyện gì vậy bố?
Bố tôi bất chợt thở dài, đáp:
-Bố không rành về chuyện này lắm. Bố không biết phải bắt đầu như thế nào nữa…
Tôi lại ngây mặt ra, chờ đợi.

-Được rồi, Bella. Bố nói đây – Ngài cảnh sát trưởng nhổm dậy khỏi chiếc ghế tràng kỷ và bắt đầu đi đi lại lại, ánh mắt vẫn găm thẳng xuống nền nhà – Con và Edward đã thân nhau lắm rồi đấy, có một số điều con cần phải thận trọng. Bố biết bây giờ con đã là người lớn rồi, nhưng con hãy còn non trẻ lắm, Bella ạ, cuộc sống có rất nhiều thứ quan trọng con cần phải biết đến, khi mà con… à, ừm, khi mà con gần gũi với…
-Ôi, con xin bố, xin bố đừng đề cập đến chuyện đó – Tôi giật thót, vội cắt ngang lời của ngài cảnh sát trưởng – Xin bố hãy nói với con rằng bố đang không có ý định nói về chuyện con trai con gái với con.
Ngài cảnh sát trưởng vẫn không ngẩn mặt lên.
-Bố là bố của con. Bố phải có trách nhiệm. Con cũng biết mà, bố cũng bối rối như con thôi.
-Con không nghĩ rằng mình có thể lắng nghe được những chuyện như vậy. Dù sao đi nữa thì hồi mười năm về trước, mẹ cũng đã nói với con về chuyện này rồi. Vậy nên bố không cần phải chịu khốn chịu khổ nữa.
-Nhưng mười năm trước đây, con đâu đã có bạn trai – Ngài cảnh sát trưởng làu bàu một cách miễn cưỡng. Tôi dám chắc rằng “ngài” đang cố dằn nỗi mong muốn được kết thúc cái đề tài không dễ gì mà nói ra ấy. Cả hai bố con tôi đều đứng như phỗng, mặt cúi gằm xuống đất, chẳng ai dám nhìn ai.
-Nhưng mà những gì chung quy nhất vẫn không thay đổi mà bố – Tôi lầm bầm, hẳnlà lúc này gương mặt tôi cũng đỏ chẳng kém gì gương mặt của ngài cảnh sát trưởng. Thế này thì thật tệ còn hơn cả phải rơi xuống tầng thứ bảy của âm ty địa ngục; và tệ hơn nữa là Edward đã biết trước chuyện này. Thảo nào mà lúc ở trong xe hơi, trông anh mới tự mãn đến thế.
-Chỉ cần báo cho bố biết rằng cả hai đứa đang chịu trách nhiệm về nhau là được rồi – Ngài cảnh sát trưởng dịu giọng, hẳn là “ngài” đang mong muốn sao cho cái nền nhà tách ra thành một cái hố để “ngài” có thể chui xuống đó.
-Bố đừng nên lo lắng về chuyện ấy nữa, bố à, sự thể không như bố nghĩ đâu.
-Không phải là bố không tin con, Bella, nhưng bố biết con không muốn hé mở với bố, dẫu chỉ là chút ít về chuyện này, và con biết bố cũng không muốn nghe một chút xíu nào về chuyện ấy. Bố sẽ cố gắng giữ cho đầu óc của mình được phóng khoáng. Bố cũng biết là thời gian sẽ làm thay đổi mọi thứ.
Tôi bật cười khục khặc, ngượng ngùng.
-Có lẽ thời gian sẽ làm thay đổi mọi thứ, nhưng Edward mãi mãi là mẫu người theo lề thói cũ, bố ạ.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Bố chẳng cần phải lo lắng về chuyện gì hết.
Ngài cảnh sát trưởng lại buông ra tiếng thở dài.
-Tất nhiên thằng đó, nó là vậy mà – “Ngài” lầm bầm.
-Ơ, ừm! – Tôi rền rĩ – Con thật sự mong rằng bố không tính bắt con phải nói thẳng ra, bố à. Nhưng thật đấy. Con… vẫn là… là một đứa con gái trong sáng, và hiện thời, con không hề có ý định muốn thay đổi điều này.
Cả bố, cả tôi đều co rúm người lại, nhưng gương mặt của ngài cảnh sát trưởng đã dãn ra thấy rõ. Có vẻ như ngài đã tin tôi.

-Bây giờ thì con có thể về phòng được chưa, thưa bố? Con xin bố đấy.
-Còn một chút nữa thôi.
-Ôi trời ơi, con xin bố! Xin bố hãy tha cho con mấy cái chuyện đó.
-Cái phần khó nói ấy đã kết thúc, bố đảm bảo với con – Giọng nói của ngài cảnh sát trưởng cứng lại.
Tôi liếc trộm “ngài”, ôi ơn trời, trông “ngài” đã thoải mái hơn, gương mặt đã bình lặng trở lại. Ngài cảnh sát trưởng nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế tràng kỷ, thở phào nhẹ nhõm vì không còn phải bàn đến những chuyện tình cảm trai gái này nọ nữa.
-Vậy bây giờ là chuyện gì thế bố?
-Bố chỉ muốn biết cái vụ sống hài hoà kia, con thực hiện tới đâu rồi?
-Ồ. Tốt lắm, bố ạ. Hôm nay, con lên kế hoạch với Angela rồi. Con sẽ giúp cô bạn ấy viết thông báo tốt nghiệp. Chuyện con gái ấy mà bố.
-Tốt lắm. Thế Jake thì sao?
Tôi không kềm được tiếng thở dài.
-Con vẫn chưa biết tính sao, bố à.
-Cố gắng lên, Bella. Bố biết con sẽ biết cách cư xử. Con là người tốt mà.
Hay nhỉ. Thế hoá ra nếu tôi không tìm được cách huề lại với Jacob thì hẳn tôi là đứa xấu à? Thật là một cú đánh hiểm h óc, ngài cảnh sát trưởng đã… ăn gian.
-Vâng, vâng – Tôi đáp liền. Câu trả lời ngay tức thì này suýt chứt nữa đã khiến cho tôi phì cười – đây là hành động đã “cóp nhặt” được từ Jacob. Tôi thậm chí còn bưng nguyên xi cái kiểu cách hồ hởi của người bạn nhỏ khi cậu trả lời như thế với ông Billy.
Khỏi nhìn cũng biết ngài cảnh sát trưởng đang nhoẻn miệng cười toe toét với niềm vui sướng đang tràn ngập. “Ngài” bật nút âm thanh trở lại. Và một cách thoải mái, ngài cảnh sát trưởng xoài người trên chiếc nệm, hài lòng thưởng thức niềm vui duy nhất của mình vào buổi tối. Tôi dám đánh cược rằng thể nào “ngài” cũng sẽ thức để xem cho đến hết trận đấu mới thôi.
-Chúc con ngủ ngon, Bells.

-Hẹn gặp lại bố vào sáng mai – Tôi vừa đáp vừa chạy có cờ ra cầu thang.
Edward sẽ vắng bóng lâu đây, anh sẽ không trở lại chừng nào mà bố tôi còn chưa say ngủ – Có lẽ anh đang đi săn hay làm một điều gì đó khác để giết thời gian – vậy nên tôi không cần phải vội vã thay áo ngủ. Chỉ còn một mình, tâm trạng của tôi không được tốt, nhưng chắc chắn là tôi sẽ không mò xuống lầu trở lại mà trò chuyện với ngài cảnh sát trưởng đâu; lỡ như ngài lại nghĩ đến một cái đề tài giáo dục giới tính nào đấy khác nữa thì khốn; nghĩ tới đó mà tôi rùng mình.
Cuộc trò chuyện với bố vừa rồi làm cho tôi bồn chồn, lo lắng. Tôi đã làm bài tập về nhà xong đâu và đấy rồi, nhưng cũng chẳng an dạ để mà thanh thản đọc sách hay nghe một bản nhạc nào đó. Có lẽ tôi nên gọi ẹ thì hơn, kể với mẹ về chuyến viếng thăm sắp tới của mình. Không được, giờ này hẳn mẹ tôi đã ngủ rồi; bang Florida trễ hơn thị trấn Forks những ba tiếng đồng hồ kia mà.
Đúng rồi, tôi có thể gọi điện thoại cho Angela.
Không, Angela không phải là người tôi cần nói chuyện trong lúc này. Cô bạn ấy không thể là người tôi muốn nói chuyện vào giữa lúc như thế này đây.
Tôi cứ đăm đăm chú mục vào ô cửa sổ tối mù, trống không, bặm môi lại. Tôi không rõ mình đã đứng lặng như thế bao lâu để mà cân nhắc những ý thuận và những ý chống – cư xử đúng đắn với Jacob, gặp lại người bạn thân nhất của tôi, trở thành một người tốt, chống lại ý muốn của Edward và anh sẽ giận tôi. Có lẽ là mười phút thì phải – quãng thời gian cũng đủ lâu để quyết định rằng thuận theo trái tim mình là đúng đắn, trong lúc cái ý nghĩ phản bác trong tôi chưa kịp lên tiếng xen vào. Rốt cuộc thì Edward chỉ lo lắng cho sự an nguy của tôi mà thôi, mà tôi thì biết rằng thực sự chẳng có gì đáng gọi là nguy hiểm cả.
Điện thoại cho người bạn nhỏ ư? Cũng vô ích; từ khi Edward trở về, Jacob đã từ chối trả lời tất cả các cuộc gọi đến của tôi rồi. Trong thâm tâm tôi lúc này, tôi chỉ muốn gặp lại cậu – muốn thấy cậu cười trở lại nụ cười hồn nhiên thuở ấy. Tôi cần phải thay thế kí ức đau buồn về gương mặt khổ sở, quặn thắt những bi thương của cậu bạn nhỏ… để tâm hồn tôi nhờ thế mới khả dĩ còn có chỗ cho sự bình yên được.
Có lẽ chỉ cần một tiếng đồng hồ mà thôi. Tôi sẽ phóng xe xuống La Push, thật nhanh, rồi trở lại trước khi Edward phát hiện ra rằng tôi đã trốn ra khỏi nhà. Nhưng mà… thời khắc này đã quá “giờ giới nghiêm” của tôi rồi, liệu ngài cảnh sát trưởng có phát hiện ra điều đó, và liệu rồi Edward có bị dính líu hay không? Đúng rồi, chỉ có một cách thôi…
Tôi vội chộp lấy cái áo lạnh, vừa mặc vừa hối hả chạy xuống lầu.
Ngài cảnh sát trưởng rời mắt khỏi màn hình tivi, ban cho tôi một cái nhìn ngờ vực.
-Bố cho con đi thăm Jacob nha? – Tôi hỏi liền mà không kịp thở – Con không ở chơi lâu đâu.
Ngay khi tôi vừa nói ra cái tên của Jake, gương mặt của ngài cảnh sát trưởng dịu lại tức thì, kèm theo một nụ cười đắc thắng. Hình như ngài không ngạc nhiên chút nào khi “bài lên lớp” vừa nãy của mình đã có tác dụng nhanh đến như vậy.
-Ừ, được chứ con. Có sao đâu. Cứ ở chơi cho thoải mái đi, đừng lo lắng về thời gian.
Giống như một cuộc bỏ trốn thực thủ, trong lúc bước như chạy ra chiếc xe tải, tôi không thể ngăn không ngoái đầu lại vài lần, cảnh giác; nhưng đêm nay quả thực tối quá, chẳng còn có thể trông thấy rõ hình thù của một vật gì cả. Tôi cứ đi, cứ đi, đưa tay lướt dọc theo thân chiếc xe tải và tìm đến tay nắm cửa của nó. Tôi chỉ có thể dùng linh tính để cảm nhận con đường dưới chân của mình mà thôi.
Cuối cùng, khi tôi tra chìa khoá vào hốc máy, đôi mắt tôi mới bắt đầu có sự điều chỉnh, quen với bóng đêm. Một cách hối hả, tôi vặn chìa khoá về bên trái. Nhưng… thay cho cái tiếng gầm rú đáng sợ lúc khởi động, động cơ xe chỉ vang lên khe khẽ một âm thanh suy nhất: “kịch”. Hoảng hốt, tôi lặp đi lặp lại động tác vặn chìa khoá, nhưng kết quả cũng chỉ như nhau.
Song, hình như… Tôi giật nảy mình, một sự động đậy nào đó chợt lọt vào nhỡn giới của tôi.
-Ối trời! – Tôi há hốc miệng ra vì kinh hãi, trong cabin không chỉ có một mình tôi.
Bên cạnh tôi, một pho tượng lờ mờ sáng trong bóng đêm muôn trùng, Edward ngồi im lìm, chỉ có mỗi đôi tay của anh là đang xoay xoay vặn văn một vật gì đó đen tuyền. Vừa chú mục vào vật đó, anh vừa lên tiếng giải thích.
-Alice gọi đấy – Anh thì thào.

Alice! Quỷ tha ma bắt thật. Tính tới tính lui vậy mà tôi cũng bỏ sót mất nhân vật luôn nấp sau cánh gà này. Hẳn Edward đã chỉ đạo cho cô bạn canh chừng tôi.
-Năm phút trước, cô ấy đã phát hoảng khi hình ảnh về em trong tương lai đột nhiên biến mất.
Đôi mắt tôi, đang trố ra vì ngạc nhiên, giờ lại căng tròn hết cỡ.
-Bởi lẽ Alice không thể trông thấy người sói, em biết mà – Edward giải thích, vẫn bằng một giọng nói khiêm tốn về âm lượng – Em quên mất rồi chăng ? Khi em quyết định đem tính mạng của mình ra mà đùa với họ là em cũng mất tăm mất tích. Anh hiểu em không hề biết điều đó. Nhưng em có hiểu vì sao anh… bất an không ? Alice đã thấy em biến mất, cô ấy không thể biết em có còn ở nhà hay không nữa. Em không có tương lai, giống như họ vậy.
“Bọn anh không biết cớ sao lại như thế. Do tố chất đối kháng bẩm sinh vốn dĩ có sẵn trong máu của họ ư ? – Edward nói với tôi, nhưng dường như là đang độc thoại, tay anh vẫn mải miết nghịch cái chi tiết máy của chiếc xe tải, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm vào nó – Nó hoàn toàn không đơn giản như việc anh đọc suy nghĩ của họ. Ít ra là với Black. Bố anh đặt giả thiết rằng cuộc sống của họ đã bị sự hoá thân kia chi phối quá nhiều. Dó là một phản ứng tự nhiên trong cơ thể, hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của họ. Sự biến đổi ấy là không thể đoán trước được nhưng có thể làm thay đổi tất cả mọi thứ liên quan đến họ. Trong khoảnh khắc ấy, khi họ biến đổi từ một cơ thể này sang một cơ thể khác, họ thực sự không còn tồn tại nữa. Tương lại không thể nắm được họ, hay nói một cách khác, họ không có tương lai...”
Tôi lặng người lắng nghe giọng nói trầm buồn, mang đầy vẻ tư lự của anh.
-Anh sẽ đem xe trở lại để em đến trường, nếu em muốn tự mình lái xe – Anh thông báo sau một phút ngừng lời.
Môi vẫn bặm vào nhau thật chặt, tôi hậm hực rút chìa khoá ra, tức tối leo xuống xe.
-Hãy đóng cả cửa sổ nữa, nếu tối nay em không muốn gặp anh. Anh sẽ hiểu – Edward thì thào trước khi tôi kịp đóng như muốn phá cái cửa xe.
Tôi dậm từng bước châm huỵch huỵch vào nhà, rồi đóng sầm cánh cửa ra vào lại.
-Có chuyện gì thế ? – Ngài cảnh sát trưởng đang nằm trên chiếc ghế tràng kỷ, hỏi gặng.
-Xe con không khởi động – Tôi càu nhàu đáp.
-Có muốn bố xem qua cho không ?
-Dạ thôi. Để sáng mai, con sẽ thử lại.
-Hay dùng xe của bố nhé ?
Có nằm mơ tôi cũng không thể tưởng tượng ra được có ngày mình lại cầm lái chiếc xe tuần tra của bố. Hẳn là bố muốn tôi xuống La Push lắm. Nỗi mong mỏi của bố cũng suýt soát như của tôi vậy.
-Dạ thôi, con mệt rồi – Tôi làu bàu – Chúc bố ngủ ngon.
Vẫn giữ cái lối đi vùng vằng đó, tôi nện chân thình thịch xuống các bậc thang và đi thẳng ra cửa sổ. Một cách thô bạo, tôi kéo mạnh cánh cửa. “Rầm”, cửa sổ đóng lại, tấm kính cũng phải run rẩy.
Rồi cứ thế, tôi đứng ì ra đấy, mắt lừ lừ nhìn vào tấm kính đen đang bần bật rung, đến cả một lúc lâu sau; cuối cùng, tấm kính đã đứng yên trở lại. Thở dài, tôi lại mở cửa sổ ra, thật rộng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận