Nhật thực (Eclipse)

Chương 24
QUYẾT ĐỊNH BẤT NGỜ
Tôi nằm lên chiếc túi ngủ, úp mặt xuống sàn, chờ đợi sự phán xét tìm đến với mình. Có lẽ một trận lở tuyết sẽ chôn vùi tôi ở đây. Tôi ước gì có thể như vậy. Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương nữa.
Không có một tiếng động nào cảnh báo tôi cả. Không rõ bắt đầu từ lúc nào, bàn tay lạnh giá của Edward đã vuốt ve mái tóc rối bù của tôi. Tôi run rẩy vì tội lỗi trước sự đụng chạm ấy.
– Em vẫn ổn chứ? – Anh thì thào, giọng nói đầy lo lắng.
– Không. Em chỉ muốn chết thôi.
– Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Anh sẽ không bao giờ cho phép.
Tôi rên rỉ, thì thào đáp lại:
– Có lẽ rồi anh sẽ phải thay đổi quyết định.
– Jacob đâu rồi, em?
– Cậu ấy “ra trận” rồi – Tôi làu bàu với nền đất.
Jacob đã rời khỏi lều với một niềm hân hoan tột bậc – kèm theo câu nói đầy hớn hở: “Em sẽ quay trở lại” – rồi cậu ta chạy hết tốc lực về bãi đất trống, cả thân mình run lẩy bẩy khi chuẩn bị chuyển sang hình thái khác. Giờ thì toàn bộ đội sói đã biết hết sự tình. Seth Clearwater, đang đi đi lại lại ở ngoài lều, đó chính là nhân chứng rõ rệt nhất cho sự hổ thẹn trong lòng tôi.
Edward im lặng trong một lúc khá lâu…
– Ôi… – Cuối cùng, anh lên tiếng.
Âm điệu trong giọng nói của anh khiến tôi lo lắng, hiểu rằng trận lở tuyết đã không nhanh bằng anh. Tôi liếc trộm anh, không còn nghi ngờ gì nữa, đôi mắt của Edward không tập trung vào bất cứ một sự vật nào, anh đang nghe một điều mà tôi thà chết còn hơn là để cho anh biết. Tôi úp mặt mình xuống sàn.
Đầu óc tôi váng vất khi nghe tiếng cười bất đắc dĩ của Edward vừa bật ra khỏi miệng.
– Có lẽ anh đã biết được một chuyện không hay – Edward lên tiếng, lấy làm miễn cưỡng khi thừa nhận – Vô hình trung, cậu ta đã biến anh thành một vị thần bảo vệ đức hạnh – Anh mơn nhẹ lên phần má để lộ của tôi – Anh không giận em đâu, cưng à. Jacob láu cá hơn anh tưởng rất nhiều. Phải chi em đừng yêu cầu cậu ta…
– Edward – Tôi thều thào trên tấm nilông ram ráp – Em… em… Em…
– Suỵt – Anh thốt lên, những ngón tay lại vuốt ve má tôi – Anh không có ý nói như thế. Chỉ vì thể nào cậu ta cũng sẽ hôn em, cho dẫu em có không bị chơi xỏ đi chăng nữa, và giờ thì anh không có lí do để quai cái kẻ ấy. Anh thật lòng muốn làm như thế lắm đấy.
– Bị chơi xỏ ư? – Tôi thì thào, ngơ ngác.
– Bella, em tin rằng Jacob cao thượng đến mức đó ư? Rằng cậu ta sẵn sàng chơi trò anh hùng mã thương không tranh chấp với anh nữa ư?

Một cách chậm rãi, tôi ngẩng mặt lên đón nhận cái nhìn kiên nhẫn nơi anh. Vẻ mặt của anh rất hiền từ; đôi mắt chứa đầy những ánh nhìn thông cảm hơn là hằn học mà tôi đáng ra được nhận.
– Vâng, em tin như vậy – Tôi thều thào rồi quay mặt đi. Nhưng hoàn toàn không hề cảm thấy giận vì Jacob đã lừa mình. Trong lòng tôi không còn một khoảng trống nào cho bất kì cảm xúc nào khác ngoài sự thù ghét bản thân mình.
Edward bật cười, tiếng cười thật dịu dàng.
– Em nói dối dở lắm, vậy nên ai đó chỉ cần trổ tài nói dóc một chút xíu thôi, là em cũng tin sái cổ ngay.
– Vì sao anh không giận em? – Tôi sẽ sàng hỏi – Sao anh không ghét em? Hay anh vẩn chưa nghe hết câu chuyện?
– Có lẽ anh hiểu được chuyện này – Edward trả lời, giọng nói vẫn dịu dàng, nhẹ hẫng – Jacob “vẽ” lại chuyện đó trong đầu sống động lắm. Anh cảm thấy tội cho đồng đội của cậu ta cũng như tội ình vậy. Tội nghiệp nhóc Seth đang muốn nôn thốc nôn tháo. Nhưng giờ thì Sam đang buộc Jacob phải ổn định lại tinh thần.
Tôi khép mắt lại, lắc đầu một cách khổ sở. Những thớ sợi nilông của chiếc lều cọ rát mặt tôi.
– Em dù sao cũng chỉ là một con người – Anh nói khẻ khàng, vuốt tóc tôi một lần nữa.
– Đó là lời bào chữa đáng thương nhất mà em từng được nghe thấy.
– Nhưng em là một con người đúng nghĩa, Bella à. Dù rằng anh cũng mong khác hơn, và cậu ta cũng vậy… Cuộc sống của em có những khoảng trống mà anh không thể lấp đầy. Anh hiểu được điều đó.
– Nhưng sự thật không phải như vậy.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Đó là thứ khiến em ghê sợ bản thân mình đấy. Không có khoảng trống nào cả, anh à.
– Em yêu cậu ta – Edward thì thầm thật hiền.
Từng tế bào trong cơ thể tôi hoá nhức nhối vì muốn phủ nhận điều đó.
– Em yêu anh nhiều hơn – Tôi chỉ biết trả lời có thế.
– Ừ, anh cũng biết điều đó. Nhưng… khi anh rời bỏ em, Bella, anh đã làm cho em tổn thương một cách nặng nề, và chính Jacob là người đá vá vết thương lại cho em. Nhất định chuyện đó sẽ để lại dấu ấn – trong lòng cả hai người. Anh không biết những vết khâu kia có thể tự biến mất hay không. Anh không thể khiển trách cậu ta hay em được. Có lẽ anh đã được tha thứ nhưng điều đó không có nghĩa là anh không phải nhận lãnh hậu quả.
– Lẽ ra em nên biết trước rằng anh đang tìm cách nhận lỗi về mình. Xin anh đừng nói nữa. Em không thể chịu đựng được.
– Vậy anh nên nói sao, hả em?
– Em muốn anh dùng tất cả những từ ngữ tồi tệ nào mà anh nghĩ ra được, bằng mọi ngôn ngữ mà anh biết để mắng mỏ em. Em muốn anh bảo với em rằng anh chán ghét em, và rằng anh sẽ ra đi để em sẽ phải phủ sụp xuống đất và cầu xin anh ở lại.
– Anh xin lỗi – Edward thở dài – Anh không làm được điều đó.

– Vậy thì ít nhất anh đừng tìm cách để em cảm thấy dễ chịu. Hãy để em chịu đau khổ. Em đáng bị như vậy.
– Không đâu em – Anh thì thào.
Edward im lặng một lúc, và tôi cảm nhận được không khí bỗng trở nên nặng nề một cách bất thường, một sự báo động mới.
– Giờ sắp điểm – Tôi nhìn nhận.
– Ừ, chỉ còn vài phút nữa. Thời gian chỉ đủ để nói một lời duy nhất…
Tôi chờ đợi. Cuối cùng thì anh cũng lên tiếng, vẫn là những lời nhỏ nhẹ.
– Anh sẽ là người cao thượng, Bella ạ. Anh sẽ không bắt em phải lựa chọn giữa anh và cậu ta nữa. Em cứ sống hạnh phúc đi, em sẽ có mọi điều em muốn ở anh, hoặc là không có gì cả, nếu em thấy điều đó là cần thiết. Chỉ mong khi quyết định, em đừng có cảm giác nợ nần anh bất kì một điều gì.
Tôi bật phắt dậy, cong gối dưới sàn.
– Trời ơi, anh thôi đi! – Tôi thét lên với anh.
Edward tròn xoe mắt vì ngạc nhiên.
– Không – em không hiểu rồi. Anh không hề tìm cách để em cảm thấy dễ chịu đâu, anh nói thật đấy.
– Em biết mà – Tôi rền rĩ – Chuyện gì xảy ra với mong muốn đua tranh của anh rồi? Xin anh đừng bắt đầu bằng sự hi sinh cao thượng đó! Anh hãy đua tranh đi.
– Bằng cách nào, hả em? – Edward hỏi ngược lại tôi, đôi mắt lại trở về với những u uẩn thuở nào.
Tôi nhoài người sà vào lòng anh, ôm chầm lấy anh.
– Em không quan tâm đến chuyện nơi này lạnh nữa. Em không quan tâm đến chuyện mình đang mang mùi sói nữa. Hãy làm cho em quên chuyện mình đáng sợ như thế nào đi anh. Hãy làm cho em quên cậu ấy đi anh. Hãy làm cho em quên cả tên mình nữa. Anh hãy đua tranh với cậu ấy đi!
Rồi không chờ anh quyết định – hay có cơ hội nói với tôi rằng anh không còn thương yêu một con quái vật độc ác, chẳng đáng tin cậy giống như tôi. Tôi nép sát vào anh và ấn môi mình vào đôi môi lạnh giá của anh.
– Cẩn thận nào, cưng – Anh thì thầm trong cái hôn vội vã của tôi.
– Không – Tôi gầm gừ.
Một cách nhẹ nhàng, anh khẽ dịch chuyển mặt tôi cách ra vài xăngtimét.

– Em không cần phải chứng minh điều gì với anh cả, Bella.
– Em không hề chứng minh điều gì hết. Anh đã nói rằng em sẽ có mọi điều em muốn ở anh mà. Em đang muốn điều này đây. Em rất muốn điều này đây – Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, rướn người lên để hôn anh. Edward cũng cúi xuống hôn đáp lại, nhưng khi tôi càng tỏ ra dứt khoát, đôi môi của anh càng tỏ ra ngập ngừng. Ngôn ngữ cơ thể tôi đang khiến cho ý định của tôi mỗi lúc một rõ ràng hơn. Và rồi vẫn cũng như mọi khi, anh ngăn tôi lại.
– Có lẽ hiện thời không phải là lúc thích hợp cho chuyện đó – Edward ôn tồn nói với thái độ điềm tĩnh một cách thái quá trước cảm xúc mãnh liệt ở nơi tôi.
– Tại sao? – Tôi làu bàu. Cuộc tranh giành sẽ chẳng mang đúng nghĩa một khi anh lúc nào cũng hành động theo lẽ phải như thế; tôi buông thõng hai tay xuống.
– Trước tiên, vì nơi này lạnh quá – Nói xong, anh với lấy cái túi ngủ dưới sàn; quấn cho tôi như quấn chăn.
– Sai rồi – Tôi chỉnh lại – Trước tiên, vì anh là người quá đạo đức, đạo đức một cách quá đáng đối với một mcr.
Edward cười khúc khích.
– Được rồi, anh sẽ cho em biết. Thứ hai là lạnh nhé. Thứ ba là vì… ừm, em sặc mùi sói, cưng à.
Anh chun mũi lại.
Tôi thở dài.
– Thứ tư – Anh thì thầm, bất chợt hạ thấp mặt mình xuống để thì thào vào tai tôi – Chúng mình sẽ thử, Bella à. Anh sẽ làm đúng như lời hứa. Nhưng anh vẫn mong đấy không phải là phản ứng nảy sinh từ Jacob ack.
Tôi co rúm người lại, giấu mặt mình vào vai anh.
– Và thứ năm…
– Bản danh sách này dài quá – Tôi lẩm bẩm.
Anh cười.
– Ừ, thứ năm là em có muốn nghe tường thuật trực tiếp về trận chiến không nào?
Anh vừa nói đến đó, ở bên ngoài lều, Seth đã cất tiếng tru vang động cả không gian mênh mông. Thân người tôi cứng lại trên nền đất. Tôi đã không nhận thức được rằng lòng bàn tay trái của mình đã nắm chặt vào miếng đai ở lòng bàn tay, cho đến lúc Edward nhẹ nhàng gỡ những ngón tay của tôi ra.
– Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Bella ạ – Anh cam đoan chắc với tôi – Bọn anh có kỹ năng, được huấn luyện, và có một đồng minh không ai ngờ. Trận chiến sẽ kết thúc sớm thôi. Nếu như không tin vào điều đó, giờ này, anh đã ở dưới kia rồi – còn em thì ở đây, bị trói vào một thân cây, hay là vào một chỗ nào đó.
– Alice nhỏ con quá – Tôi than van.
Edward vẫn cười khúc khích.
– Ừ, đó sẽ là vấn đề… cho kẻ nào cố công bắt cô bé ấy.
Seth bắt đầu thút thít.
– Có chuyện gì vậy anh? – Tôi hỏi.
– Cậu bé bực vì bị kẹt ở đây với chúng mình. Seth cũng biết đồng đội loại cậu ra khỏi cuộc chiến là để bảo vệ sự an toàn cho chính bản thân cậu; trong khi Seth thèm được sát cánh bên đồng đội biết bao.

Tôi cau có nhìn về hướng Seth.
– Binh đoàn ma-cà-rồng đã lần ra dấu vết – Jasper đúng là thiên tài, anh ấy liệu việc như thần vậy – và chúng cũng đã bắt được mùi của gia đình anh ở đồng cỏ, nên đã tách quân ra làm hai, như Alice đã cho biết trước – Edward thì thầm, ánh mắt anh tập trung vào một điều gì đó xa xăm lắm – Sam đang dẫn chúng ta vòng lại để chặn đánh nhóm tiếp viện trước – Edward đang mải mê với điều gì nghe được đến độ đã gọi “đội sói” là “chúng ta”.
Bất thình lình, Edward cúi xuống nhìn tôi.
– Em thở đi, Bella.
Tôi cố làm theo điều anh nhắc nhở, và nhận ra được tiếng thở hổn hển, nặng nhọc của Seth ở bên ngoài căn lều. Tôi nỗ lực giữ cho hai lá phổi của mình hoạt động đều đặn, để không mắc phải chứng thở quá nhanh.
– Nhóm đầu tiên đã ra đến vùng đất trống. Anh và Seth có thể nghe thấy âm thanh của trận chiến.
Hai hàm răng của tôi siết chặt vào nhau.
Anh cười khan chỉ một tiếng duy nhất.
– Anh nghe được cả tiếng của Emmett nữa – anh ấy đang phấn kích lắm.
Tôi bắt cùng nhịp thở với Seth.
– Nhóm thứ hai đã sẵn sàng – bọn người đó không hề cảnh giác, họ vẫn chưa nghe thấy động tĩnh của “chúng ta”.
Bất chợt Edward chuyển sang gầm ghè.
– Sao vậy anh? – Tôi thở dốc.
– Bọn chúng đang nói về em – Hai hàm răng của Edward nghiến chặt vào nhau – Bọn chúng cho rằng em sẽ không thể thoát được… Hay lắm, Leah! Ồ, cô gái đó nhanh thật – Anh tán thành – Một tên đã được đánh hơi của “chúng ta”, may quá, Leah đã vật hắn xuống trước khi hắn kịp quay lại. Sam đã lao tới phụ cô gái. Paul và Jacob giải quyết một tên khác, nhưng những tên còn lại đã nhận ra rồi, chúng đang phòng bị và ngỡ ngàng không thể hiểu tại sao lại có sự vụ này. Hai bên đang đánh thăm dò… Không, để Sam dẫn đầu. Tránh ra ngay đi – Anh hốt nhiên kêu lên – Tách chúng ra đi – đừng để bọn người đó đâu lưng vào nhau.
Seth rên ư ử.
– Tốt hơn rồi, cứ dồn chúng ra bãi đất trống đi – Edward tán đồng. Thân hình anh hơi dâng lên một cách vô ý thức khi bị hút hồn vào những gì theo dõi được, toàn thân căng cứng vì phải kiềm chế những động tác lẽ ra được tự do thể hiện. Đôi bàn tay anh vẫn đang nắm lấy tay tôi; tôi đan ngón tay mình vào tay anh, siết lại. Ít ra, anh cũng đã không đến đó.
Không gian chợt im ắng một cách bất ngờ. Điềm báo!
Hơi thở của Seth đột ngột ngưng trệ – và khi đang hoà cùng nhịp thở với Seth – tôi mới nhận ra.
Tôi cũng nín thở – sợ đến mức không thể buộc phổi mình phải hoạt động, nhất là khi đã nhận ra bên cạnh mình, Edward cũng đang gần như đông thành đá.
Ôi, không. Không. Không.
Ai đã thiệt mạng? Họ hay chúng tôi? Không, người sói hay gia đình Cullen đều là những người tôi vô cùng yêu quí. Người thân nào của tôi đã hy sinh?
Sự thể diễn ra nhanh đến mức tôi không hề có một ý niệm nào về việc đã được chứng kiến: Tôi đang đứng đó, xung quanh tôi là những mảnh nhỏ của chiếc lều. Edward đã xé lều ư? Tại sao anh lại hành động như vậy?
Tôi chớp chớp mắt, sững sờ, giữa một biển nắng chói loá. Tôi chỉ nhận ra được có mỗi Seth, cậu ta đang ở ngay bên cạnh chúng tôi, gương mặt sói chỉ cách gương mặt Edward đúng một gang tay duy nhất. Trong tíc tắc vô tận ấy, cả hai đang nhìn nhau với một sự tập trung cao độ. Ánh mặt trời lấp lánh trên làn da của Edward, hàng ngàn mảnh cầu vồng áng ánh phản chiếu trên bộ lông của Seth.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui