Edward nhún vai.
– Anh đã vượt qua được rồi.
– Anh… đã vượt qua được? Lúc nào? Bằng cách nào kia? – Tôi cố gắng nhớ lại lần cuối cùng anh còn phải nín thở trước tôi. Hình như là tháng Chín năm ngoái, trong buổi sinh nhật bất hạnh của đời tôi.
Edward mím chặt môi lại, có vẻ như đang tìm từ ngữ để diễn đạt.
– Anh đã phải chịu đựng suốt hai mươi bốn giờ đồng hồ với ý nghĩ em không còn trên cõi đời này nữa, Bella à. Điều đó làm thay đổi rất nhiều cách nhìn nhận của anh về mọi thứ.
– Như vậy, mùi hương của em sẽ có bị thay đổi đối với anh không?
– Tất nhiên là không. Nhưng anh lại có cảm giác là có thể sẽ bị mất em… khiến mọi phản ứng trong anh thay đổi. Vì thế, anh không còn phải chịu đựng cơn dày vò về thể xác kia nữa.
Tôi không biết phải nói thế nào nữa.
Edward mỉm cười trước thái độ của kẻ đồng hành với anh.
– Em có thể coi đó là một sự định hướng đã qua trải nghiệm.
Một luồng gió bỗng thổi tạt qua bãi đất trống, mấy lọn tóc tung bay như quăng, như quật vào mặt tôi làm cho tôi không khỏi rùng mình.
– Được rồi – Edward lại lên tiếng, thọc tay vào balô một lần nữa – Em đã làm xong công việc của mình – Anh rút ra một chiếc áo mùa đông nặng trịch, giũ ra để tôi xỏ vào – Giờ thì không chậm trễ nữa. Chúng mình đi cắm trại thôi.
Tôi bật cười trước sự hào hứng giả tạo nơi anh.
Sau đó, Edward nắm lấy cánh tay quấn băng của tôi – cánh tay kia trông còn tệ hơn, vẫn còn phải dùng nẹp đai – bắt đầu dẫn tôi đi sang hướng khác của bãi đất trống.
– Chúng mình sẽ gặp Jacob ở đâu? – Tôi hỏi.
– Ngay ở đây – Edward chỉ tay về phía những thân cây trước mặt chúng tôi, vừa kịp lúc Jacob thận trọng bước ra.
Đáng lí ra tôi không nên ngạc nhiên khi trông thấy cậu ta trong hình hài một con người. Tôi không hiểu tại sao mình lại trông chờ được thấy một con sói có bộ lông màu đỏ.
Có vẻ như Jacob lại lớn thêm nữa – không nằm ngoài dự tính của tôi; hẳn trong thâm tâm, tôi đã hy vọng được nhìn thấy một Jacob nhỏ hơn, giống như hình ảnh trong tiềm thức – một người bạn vô tâm vô tư, coi chuyện gì cũng nhẹ như không. Jacob khoanh hai tay trước bộ ngực trần, một bàn tay nắm giữ chiếc áo lạnh. Trên gương mặt của cậu tuyệt không có lấy một cảm xúc khi nhìn chúng tôi.
Khoé môi của Edward hơi trễ xuống.
– Lẽ ra phải có cách khác tốt hơn.
– Bây giờ thì trễ rồi anh – Tôi thì thào một cách rầu rĩ.
Anh thở dài.
– Chào Jake – Tôi lên tiếng với cậu bạn khi chúng tôi tiến đến gần hơn.
– Chào chị Bella.
– Chào Jacob – Edward lên tiếng.
Jacob đi thẳng vào công việc, phớt lờ những phép tắc lịch sự đó.
– Tôi đón cô ấy ở đâu?
Edward rút bên hông balô ra một tấm bản đồ, đưa cho đồng minh bất đắc dĩ. Cậu bạn người sói mở ra.
– Hiện chúng ta đang ở đây – Edward giải thích, đưa tay chạm vào một điểm. Jacob lập tức rùn người lại né tránh cánh tay của anh, nhưng rồi sau đó cậu đã tỏ ra bạo dạn hơn. Edward làm như không chú ý, tiếp tục nói – Và rồi cậu sẽ đón cô ấy ở đây – Edward di tay đến một đoạn ngoằn ngoèo nằm giữa những vạch vẽ dốc – Khoảng chín dặm.
Jacob gật đầu ngay tắp lự.
– Khi cậu còn khoảng một dặm đường nữa, hãy đi vào lộ trình của tôi. Sau đó, cứ đi theo đường ấy. Cậu có cần bản đồ không?
– Không, cảm ơn. Tôi biết địa hình vùng này khá rõ. Tôi biết mình sẽ phải đi đâu.
Có vẻ như Jacob phải cố gắng hơn Edward rất nhiều mới giữ được tông giọng nhã nhặn.
– Hành trình của tôi sẽ dài hơn – Edward thông báo – Hẹn vài giờ đồng hồ nữa, sẽ gặp lại cậu.
Edward chú mục vào tôi, ánh nhìn khắc khoải. Rõ ràng là anh không thích cái phần này trong kế hoạch.
– Hẹn gặp lại anh – Tôi nói khẽ.
Rồi Edward khuất dần giữa những ngọn cây, theo hướng ngược lại.
Ngay khi anh vừa đi khỏi, Jacob hoạt bát hẳn lên.
– Chị sao thế, Bella? – Cậu lên tiếng với một nụ cười rạng rỡ.
Tôi trố mắt.
– “Chuyện thường ngày ở huyện”, chuyện thường ngày ấy mà.
– Vânggg – Jacob gật gù – Chuyện một binh đoàn ma-cà-rồng đang muốn tiêu diệt chị, cũng là “chuyện thường ngày ở huyện” nốt.
– Ừ, cũng là “chuyện thường này ở huyện”.
– Ờ – Vừa đáp trả, Jacob vừa mặc vào người chiếc áo lạnh – Đi thôi nào.
Nhăn mặt nhíu mày, tôi tiến một bước nhỏ về phía cậu bạn.
Jacob bất thình lình khom người xuống, quét cánh tay vào khuỷu chân tôi – thực hiện màn “hất cẳng” theo đúng nghĩa đen của từ này. Nhưng trước khi đầu tôi có dịp đọ với nền đất xem cái nào cứng hơn, thì cánh tay kia của Jacob đã đỡ kịp ngay được.
– Uý! – Tôi khẽ kêu lên.
Jacob cười khúc khích, gần như chạy xen vào giữa những thân cây. Từng bước chân của cậu rất vững, là một cuộc chạy nhỏ mà người bình thường có thể theo kịp… với điều kiện họ chạy trên mặt phẳng… và không phải mang thêm một gánh nặng bốn mươi lăm ký như cậu.
– Em không cần phải chạy đâu. Em sẽ bị mệt đấy.
– Có bao giờ em chạy mà bị mệt đâu – Jacob nói. Hơi thở của cậu rất đều, hệt như tốc độ bền vững của một vận động viên maratông – Với lại, trời sẽ sớm trở lạnh hơn đấy. Em hy vọng hắn sẽ chăng lều xong xuôi trước khi chị em mình đến nơi.
Tôi gõ gõ tay vào chiếc áo lạnh của Jacob để cảm nhận được lớp nệm dày cộp.
– Chị nghĩ em sẽ không bị lạnh đâu.
– Em đâu có lạnh. Em mang áo cho chị đấy chứ, phòng khi chị chưa được chuẩn bị tốt – Vừa nói, Jacob vừa nhìn xuống chiếc áo chống rét của tôi, có vẻ như thất vọng trước cái áo tôi đang mặc – Em không thích thời tiết trở nên thế này. Nó khiến em nổi quạu. Chị để ý mà xem, nãy giờ, mình chẳng có thấy một con vật nào hết.
– Ừmmm, chẳng thấy con nào thật.
– Bình thường, chị không thấy cũng chẳng có gì lạ. Các giác quan của chị vốn dĩ vẫn yếu xìu.
Tôi quyết định lái sang đề tài khác.
– Alice cũng có lo ngại về cơn bão nữa.
– Góc rừng này yên ắng quá. Chị chọn thời điểm cắm trại qua đêm khéo thật.
– Không hoàn toàn là ý của chị.
Con đường không ra đường này càng lúc càng lên dốc, nhưng không vì thế mà làm cho guồng chân của người bạn nhỏ lơi đi. Jacob phi từ tảng đá này sang tảng đá khác một cách dễ dàng, dường như cậu không cần phải dùng đến đôi tay. Sự thăng bằng tuyệt đối nơi cậu gợi cho tôi liên tưởng tới loài dê núi.
– Sợi dây đeo tay của chị có thêm cái gì đấy? – Jacob chợt thắc mắc.
Tôi nhìn xuống, nhận ra ngay viên pha lê hình trái tim đang nằm lồ lộ nơi cổ tay mình.
Tôi nhún vai với vẻ có lỗi.
– Một món quà tốt nghiệp khác.
Jacob khụt khịt mũi.
– Đá quý đấy. Trông giống hệt.
Đá quý ư? Hốt nhiên, tôi nhớ đến câu nói dang dở của Alice lúc ở bên ngoài gara. Tôi nhìn chằm chặp xuống viên pha lê sáng lóng lánh mà cố nhớ lại những gì Alice đã nói… về kim cương. Phải chăng cô bạn tôi đã muốn nói rằng anh ấy đã đeo một viên cho bạn rồi mà? Như vậy, chẳng phải là tôi đang đeo viên kim cương của Edward đấy ư? Không, không thể như thế được. Trái tim này chí ít cũng phải nặng tới năm cara hay tương tự như thế! Edward sẽ không…
– Lâu rồi, chị không xuống La Push – Jacob lại lên tiếng, cắt ngang những phỏng đoán hải hùng của tôi.
– Chị bận quá – Tôi trả lời – À, mà… chắc chị không xuống nữa đâu.
Jacob nhăn nhó.
– Em tưởng chị là người giàu lòng vị tha, còn em mới là kẻ hay chấp nha chấp nhặt chứ.
Tôi nhún vai.
– Chị vẫn còn nghĩ nhiều đến chuyện cũ lắm, phải không?
– Không.
Jacob bật cười.
– Vậy thì hoặc là chị nói dối, hoặc chị là kẻ cố chấp nhất thế gian.
– Chị không biết về cái vế sau, nhưng chị không nói dối.
Trong hoàn cảnh hiện thời, tôi không thích bàn về chuyện này chút nào – giữa lúc đôi tay quá ấm của Jacob đang ôm chặt lấy tôi, và tôi thì không thể làm gì được; giữa lúc gương mặt của cậu đang kề quá gần với gương mặt của tôi.
N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Ước gì tôi có thể lùi lại một bước.
– Người sáng suốt, người ta sẽ suy xét mọi bề trước khi quyết định, chị à.
– Chị đã suy xét kĩ rồi – Tôi vặc lại ngay tức thì.
– Nếu bảo rằng chị không nghĩ đến… ơ, cuộc trò chuyện của chúng ta lần cuối cùng ở La Push, là không đúng rồi.
– Cuộc trò chuyện đó chẳng ăn nhập gì tới quyết định của chị cả.
– Trên đời, có rất nhiều kẻ sẵn sàng làm bất cứ việc gì có thể để tự huyễn hoặc mình.
– Chị thấy người sói đặc biệt thiên về cái đó đấy, em có nghĩ đó là vấn đề cốt lõi không?
– Phải chăng điều đó có nghĩa là hắn hôn tuyệt hơn em? – Jacob hỏi thẳng, và bất chợt tỏ ra rầu rĩ.
– Chị thật sự không biết nói sao nữa, Jake ạ. Edward là người duy nhất chị trao môi.
– Ngoài em ra.
– Nhưng chị không tính đó là một nụ hôn. Chị nghiêng về một vụ cưỡng ép hơn.
– Ôi trời! Dùng từ hay thật.
Tôi nhún vai. Tôi sẽ không rút lại lời vừa nói.
– Em đã xin lỗi chị rồi mà – Jacob nhắc tôi.
– Chị cũng đã tha thứ… phần lớn cho em. Nhưng nó không thay đổi suy nghĩ của chị về điều đó.
Jacob lầm bầm thêm một điều gì đó rất khó hiểu.
Rồi sau đó, cả người bạn nhỏ, cả tôi, không ai nói với ai thêm một lời nào nữa; không gian chỉ vang lên tiếng thở đều đặn của Jacob cùng tiếng gió gầm rú trên không, giữa những ngọn cây. Bên cạnh chúng tôi là một mặt đá dốc đứng, nhẵn nhụi, xám xịt và gồ ghề. Dưới chân, con đường bắt đầu vòng vèo hướng lên cao, dẫn ra khỏi khu rừng.
– Em vẫn cho rằng như thế là chưa hoàn hảo – Jacob đột nhiên lại lên tiếng.
– Em có nghĩ gì đi chăng nữa thì suy nghĩ đó cũng vẫn là sai.
– Chị thử nghĩ xem, Bella. Theo như chị nói, cả đời chị chỉ hôn có một kẻ, kẻ đó lại không phải là một con người thực thụ, thế mà chị coi là xong à? Làm sao chị biết được đó là điều chị cần? Chị chấp nhận sự ràng buộc đó sao?
Tôi cố giữ cho giọng nói của mình thật điềm tĩnh.
– Chị biết chính xác điều chị cần.
– Thế thì kiểm tra lại một lần nữa cũng chẳng hại gì. Có lẽ chị nên thử hôn một ai đó khác – chỉ để so sánh thôi… vì chuyện xảy ra hôm nọ không được tính mà. Ví dụ như chị hôn em. Em sẽ không phiền nếu chị đem em ra trải nghiệm đâu.
Jacob ép tôi chặt thêm vào vồng ngực của cậu, để gương mặt của tôi gần với gương mặt của cậu hơn nữa. Kẻ đồng hành với tôi mỉm cười trước lời lẽ bông đùa ấy, nhưng tôi thì không có lấy một mảy may thái độ hưởng ứng.
– Đừng xen vào chuyện của chị, Jake ạ. Chị sẽ không ngăn anh ấy “binh” bể quai hàm em đâu.
Âm điệu run run trong giọng nói của tôi khiến nụ cười của Jacob bành rộng ra thêm.
– Nếu chị bảo em hôn chị, hắn sẽ không có lí do gì để cáu cả. Hắn nói rằng hắn không sao mà.
– Đừng nín thở như thế, Jake à. Không, khoan, chị thay đổi ý định rồi. Em cứ tiếp tục đi. Cứ nín thở theo kiểu đó đi, cho tới chừngnào chị yêu cầu em hôn chị.
– Hôm nay tâm trạng chị tệ quá.
– Chị cũng thắc mắc không hiểu tại sao.
– Thi thoảng em nghĩ chị thích em là một con sói hơn.
– Quả có đúng như vậy. Khi em không thể nói, chị cư xử tự nhiên hơn.
Người thiếu niên mím môi lại ra chiều suy nghĩ.
– Không, em không cho rằng đúng như vậy. Em nghĩ khi em không ở trong hình hài một con người, chị dễ gần em hơn, bởi lẽ chị không phải làm ra vẻ bị em hấp dẫn.
Tôi buột miệng thốt ra một tiếng “ớ” ngỡ ngàng. Rồi ngay lập tức, tôi khép miệng lại, nghiến chặt hai hàm răng vào với nhau.
Nhưng Jacob đã nghe thấy tất cả. Đôi môi của cậu ta dãn rộng ra, tạo thành một nụ cười đắc thắng.
– Không phải như thế. Chị chỉ muốn khẳng định rằng do em không nói được.
Cậu bạn của tôi thở dài.
– Chị có thấy mệt vì nói dối không? Chị phải biết rằng chị có cảm nhận về em như thế nào. Theo lẽ tự nhiên ấy.
– Làm sao mà người khác không biết được cảm nhận của mình về em, hả Jacob? – Tôi hỏi gặng – Em là một gã khổng lồ luôn thích xen vào những chuyện riêng tư của người khác.
– Em khiến chị bực mình rồi. Nhưng đó là khi em trở thành người thôi. Chứ lúc em là sói, chị rất thoải mái khi ở bên em.
– Bực bội và phát cáu là hai nghĩa khác nhau đấy, Jake ạ.
Người thiếu niên nhìn tôi trong giây lát, guồng chân lơi dần, vẻ vui thích ban nãy nhạt dần trên nét mặt. Đôi mắt cậu ta se lại, càng thêm đen láy giữa bóng đôi lông mày rậm. Hơi thở đang toả ra đều đặn trong lúc chạy chợt tăng nhịp, hối hả hơn. Một cách từ tốn, Jacob cúi mặt xuống gần…
Tôi trân trối nhìn gương mặt Jacob mỗi lúc một hạ thấp xuống mặt mình, trong lòng biết chính xác ý định của cậu ta.
– Cái mặt em đấy – Tôi kêu lên.
Jacob phá ra cười ngặt nghẽo và bắt đầu tăng tốc chạy.
– Thật sự tối nay em không có hứng so găng với gã ma-cà-rồng của chị. Ý em muốn nói là hãy để hôm khác. Dù sao thì ngày mai hắn và em cũng có việc phải làm, em không muốn gây tổn hại cho bọn Cullen.
Trong thời khắc ấy, một cảm giác tủi thẹn tràn về làm quặn thắt lòng tôi.
– Em biết rồi, em biết rồi – Kẻ đồng hành với tôi lại nói, rõ ràng là cậu ta không hiểu – Chị cho rằng hắn có thể hạ gục em.
Tôi không trả lời. Tôi đang gây tổn thương cho họ. Ngộ nhỡ vì thói yếu đuối của tôi mà có người bị thương thì sao? Nhưng nếu tôi đủ can đảm để rồi Edward… Tôi không dám nghĩ tiếp nữa.
– Chị làm sao vậy, Bella? – Vẻ bông đùa bỡn cợt trong phút chốc biến mất khỏi gương mặt của người thiếu niên, để lộ ra là một Jacob của tôi thuở nào, hệt như động tác gỡ mặt nạ ra vậy – Nếu em có nói gì khiến chị buồn, chị cũng biết là em chỉ muốn đùa thôi mà. Em không có ý gì đâu. Này, chị có sao không? Đừng khóc, Bella – Jacob nói giọng nài xin.
Tôi cố trấn tĩnh lại thần trí của mình.
– Chị sẽ không khóc đâu.
– Em đã nói gì không phải ư?
– Em không nói gì cả. Tất cả chỉ tại, ừ, tại chị. Chị đã cư xử… một cách tồi tệ.
Jacob nhìn tôi đăm đăm, đôi mắt mở to chứa đầy những thắc mắc.
– Ngày mai, Edward sẽ không tham chiến đâu – Tôi thì thào giải thích – Chị đã buộc anh ấy phải ở bên cạnh chị. Chị là một kẻ đại nhát.
Người thiếu niên cau mày.
– Chị sợ sôi hỏng bỏng không hả? Chị sợ rằng họ sẽ tìm thấy chị ở đây? Chị có biết điều gì em không biết không?
– Không, không. Chị không sợ điều đó. Chị chỉ… chị không thể để anh ấy đi. Chẳng may anh ấy không về… – Tôi rùng mình, mắt nhắm lại để thoát khỏi ý nghĩ đó.
Jacob im lặng.
Mắt vẫn khép lại, tôi thều thào:
– Nếu có ai đó bị thương, tất cả đều do lỗi ở chị. Và rồi nếu không một ai… Chị thật xấu xa. Chị đã làm như thế để thuyết phục anh ấy ở bên chị. Edward sẽ không bao giờ đem điều đó ra để xét đoán, nhưng trong thâm tâm, chị hiểu mình là kẻ như thế nào – Giải toả được cõi lòng, tôi chợt thấy nhẹ nhõm hơn. Dù rằng tôi chỉ thú nhận với một mình Jacob.
Người thiếu niên khụt khịt mũi. Một cách chậm rãi, tôi mở mắt ra; thật buồn làm sao khi thấy Jacob đã đeo mặt nạ sắt đá trở lại.
– Em không ngời là chị chỉ cần rỉ tai có vài câu mà hắn đã tức thì bỏ cuộc. Em quyết sẽ không bỏ sót một sự kiện nào đâu.
Tôi thở dài:
– Chị biết.
– Nhưng điều đó chẳng nói lên được gì cả – Jacob đột nhiên trở lại bản tính cũ – Nó chẳng chứng tỏ được rằng hắn yêu chị hơn em.
– Nhưng em thì cho dẫu chị có van nài, em cũng không ở lại kia mà.
Người thiếu niên bặm môi lại một lúc khá lâu, có lúc tôi tưởng như cậu đang cố gắng rút lại lời đã nói. Nhưng cả hai chúng tôi đều biết sự thật.
– Đó là vì em hiểu chị hơn – Cuối cùng, Jacob đáp lời – Mọi thứ sẽ vẫn tiếp diễn một cách bình thường. Dù cho chị có nài nỉ, và em có nói không, sau này chị cũng sẽ chẳng hề giận đâu.
– Nếu em nói mọi thứ sẽ vẫn tiếp diễn một cách bình thường thì là em nói đúng. Nhưng trong lúc em vắng mặt, chị sẽ xót lòng vì lo lắng, Jake ạ. Chị sẽ phát điên lên vì điều đó.
– Tại sao kia? – Jacob hỏi một cách cộc cằn – Em có gặp phải chuyện gì thì sao lại can hệ đến chị?
– Em đừng nói thế. Em biết em có ý nghĩa với chị thế nào mà. Chị xin lỗi vì đã không cư xử theo cách em muốn, nhưng những gì chị nói là thật. Em là người bạn thân nhất của chị. Ít ra, em cũng đã từng như vậy. Và thi thoảng vẫn thế… khi em không còn tỏ ra cảnh giác nữa.
Trên môi cậu chợt nở một nụ cười như ngày trước, nụ cười mà tôi luôn yêu thích.
– Em sẽ không thay đổi – Cậu ta cam đoan – Dẫu cho em có… không cư xử như lẽ ra em phải thế. Tận sâu thẳm trong tâm hồn, em là người như vậy.
– Chị biết. Nhưng tại sao chị luôn cứ phải chịu đựng những Cái vớ vẩn của em như vậy?
Jacob bỗng cười với tôi, nhưng ngay sau đó, ánh mắt của cậu bạn bỗng trở nên buồn thảm.
– Chừng nào thì chị mới nhận ra rằng chị cũng yêu em nhỉ?
– Nói tới nói lui một hồi rồi em cũng trở lại cái chuyện này, phá hỏng khoảnh khắc vui vẻ của tụi mình.
– Em không nói rằng chị không yêu hắn. Em chẳng ngốc đến thế. Nhưng cũng có khả năng cùng một thời điểm, người ta không chỉ yêu một người mà, Bella. Em đã chứng kiến trường hợp đó rồi.
– Chị không phải là người sói nên không kì cục như vậy, Jacob ạ.
Người thiếu niên chun mũi lại, tôi đang định lên tiếng xin lỗi vì lời nói hớ hênh của mình thì cậu ta đã đổi đề tài.
– Bây giờ thì không còn xa nữa, em đã nghe thấy mùi của hắn rồi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Jacob đã hiểu sai ý nghĩa của tiếng thở ấy.
– Em cũng rất muốn đi chậm lại, Bella ạ. Nhưng chị cần phải vào chỗ trú ẩn trước khi tai ương giáng xuống.
Cả hai chúng tôi đều cùng ngước nhìn lên trời.
Một đám mây tím sẫm, dày cộp, đang lao như vũ bão về phía trời tây, phủ tối kịt cánh rừng bên dưới.
– Ôi trời ơi – Tôi thốt không ra hơi – Em nên nhanh lên, Jake. Em còn phải về nhà trước khi bão tới.
– Em không về nhà đâu.
Tôi trố mắt nhìn cậu bạn, lòng không khỏi dậy lên những tức tối.
– Em không thể cắm trại cùng tụi chị được.
– Dùng chung lều với chị hay những thứ khác ư?... Chẳng hiểu chị nghĩ sao nữa. Em thích bão hơn cái mùi đó. Nhưng em chắc chắn rằng gã ma-cà-rồng của chị sẽ muốn giữ liên lạc với đội sói vì mục đích phối hợp, và em rất sẵn lòng được làm cái cầu nối ấy.
– Chị tưởng đó là công việc của Seth chứ.
– Ngày mai, cậu nhóc đó sẽ tiếp quản công việc này, trong suốt trận chiến.
Lời nhắc nhở vừa được thốt ra ấy khiến tôi ngây người ra trong một tíc tắc. Tôi nhìn xoáy vào Jacob, bao lo lắng lại trỗi dậy, xoắn lấy hồn tôi.
– Chị không biết có cách nào giữ được chân em ở lại đây luôn không? – Tôi thử đề nghị – Nếu chị nài xin em thì sao? Hay chị trao lại cho em… kiếp nô lệ nhé?
– Nghe hấp dẫn quá, nhưng mà không được đâu. Tuy nhiên, cũng phải công nhận rằng lời nài xin khá là thú vị để xem xét đấy. Chị thấy không, nếu chị muốn là chị có thể thổi hồn vào nó.
– Vậy ra chị có nói gì gì đi chăng nữa thì cũng bằng không?
– Đúng vậy. Trừ khi là chị hứa sẽ cho em một trận chiến ác liệt hơn. Nhưng dù thế nào đi chăngn ữa, Sam cũng vẫn là người cầm trịch chứ không phải là em.
Lời nói của cậu bạn khiến tôi nhớ lại một chuyện.
– Gần đây, Edward có kể với chị một chuyện… về em.
Người thiếu niên tức thì đông cứng người lại.
– Chắc là thông tin giả đó.
– Ồ, thật sao? Vậy ra em không phải là phó soái của các chiến binh sói ư?
Jacob lại chớp chớp mắt, trên gương mặt chỉ hiện hữu duy nhất một nỗi ngạc nhiên.
– À. Ra là chuyện đó.
– Sao em không kể với chị điều đó?
– Sao em lại phải kể? Nó có phải là điều gì ghê gớm lắm đâu.
– Chị không biết. tại sao lại không phải là chuyện trọng đại chứ? Cho chị biết, tại sao lại như vậy được? Tại làm sao mà cuối cùng Sam là Anpha, còn em là…Bêta?
Jacob cười khinh khích trước các… “thuật ngữ” sáng tạo của tôi.
– Sam là người đầu tiên trở thành sói, là người lớn tuổi nhất. Vậy nên anh ấy có trách nhiệm.
Tôi cau mày.
– Nhưng chẳng phải Jared hay Paul là người thứ hai sao? Nếu xét theo quan điểm đó thì họ mới đúng là những người chịu trách nhiệm tiếp theo.
– Ừm… khó giải thích lắm – Jacob trả lời một cách thoái thác.
– Thì em cứ thử giải thích đi.
Cậu bạn của tôi thở dài.
– Nó còn phải tính đến dòng dõi nữa, chị hiểu không? Giống như tổ tông, nguồn cội vậy. Ông cha ta là ai, vì sao điều đó lại quan trọng đến vậy, đúng không nào?
Tôi chợt nhớ đến điều Jacob đã từng có lần hé lộ với tôi, đã lâu rồi, từ trước khi chúng tôi biết đến người sói.
– À, chẳng phải em đã từng kể rằng ông Ephraim Black là người tù trưởng cuối cùng của bộ tộc Quileute đó sao?
– Vânggg, đúng rồi. Bởi vì ông là AnphaI. Chị hiểu không, nói đúng ra, bây giờ anh Sam là tù trưởng đó – Người bạn nhỏ của tôi bật cười – Thật là mấy cái truyền thống hỡi ơi.
Tôi hình dung về điều đó trong một giây, cố gắng sắp xếp các dữ kiện một cách hợp lí.
– Nhưng em cũng kể rằng trong Hội đồng, người ta coi trọng ý kiến của bố em nhất mà, vì bố em là cháu nội của ông Ephraim?
– Là sao?
– Ừm, vậy thì nếu xét về nguồn gốc… thì chẳng phải em mới là tù trưởng sao?
Jacob không trả lời tôi. Cậu ta dõi mắt nhìn vào khu rừng đen kịt, như thể hốt nhiên muốn tập trung xem mình sẽ phải đi đâu.
– Jake?
– Không. Đó là việc của anh Sam – Jacob vẫn chú tâm đến con đường không có lối dưới chân chúng tôi.
– Tại sao cơ? Ông cố của anh ta là Levi Uley, phải không? Ông Levi ấy là Anpha luôn à?
– Chỉ có một Anpha thôi chị – Jacob trả lời ngay tắp lự như một phản xạ tự nhiên.
– Thế ông Levi là gì?
– Hình như là Bêta – Cậu ta khụt khịt mũi trước “thuật ngữ” của tôi – Giống như em vậy.
– Kì cục.
– Chuyện đó không quan trọng.
– Chị chỉ muốn hiểu thôi.
Cuối cùng, Jacob cũng đáp lại ánh nhìn thắc mắc nơi tôi, cậu ta thở dài.
– Đúng, lẽ ra em phải là Anpha.
Đôi lông mày của tôi nhíu sát vào nhau.
– Sam không muốn lùi một bước?
– Không có chuyện đó đâu chị, mà là em không muốn tiến lên.
– Sao lại thế?
Jacob cau mày, khó chịu trước những câu hỏi của tôi. À, nói đúng ra phải là đến phiên cậu ta cảm thấy khó chịu.
– Em không muốn gì hết, chị Bella ạ. Em không muốn thay đổi gì hết. Em không muốn trở thành một tù trưởng huyền thoại. Em không muốn làm thành viên của đội sói, không muốn liên quan gì đến cái vị trí thủ lãnh. Khi anh Sam đề nghị, em đã từ chối.
Tôi suy ngẫm về điều đó mất một lúc lâu. Và Jacob cũng không cắt ngang mạch suy nghĩ ấy. Cậu ta tiếp tục quan sát cánh rừng.
– Nhưng chị đã ngờ rằng em thích như vậy hơn. Chị nghĩ rằng em đã chấp nhận chuyện này.
Người thiếu niên cúi xuống nhìn tôi, nụ cười hé nở khiến tôi yên lòng.
– Vâng. Cũng không đến nỗi quá tệ. Đôi lúc cũng thích, chẳng hạn như sự kiện ngày mai chẳng hạn. Nhưng trước hết, em có cảm giác như khi khổng khi không mình bị cuốn vào một cuộc chiến tranh mà mình không hề hay biết đến sự tồn tại của nó. Chẳng có một sự lựa chọn nào cả, chị hiểu không? Vậy mà không tài nào thay đổi được – Nói đến đây, cậu bạn của tôi nhún vai – Nhưng dù sao, có lẽ bây giờ em cũng vẫn đang vui. Tất cả rồi sẽ ổn, em còn có thế trông mong vào ai làm điều đó ình được? Tốt nhất là mình tự tin vào mình thôi.
Tôi nhìn thẳng vào Jacob, trong lòng bất chợt dâng lên một cảm giác kính phục. Cậu đã trưởng thành hơn tôi tưởng rất nhiều. Hệt như ông Billy dạo này bên bếp trại, ở Jacob toát lên một vẻ lộng lẫy, uy nghi.
– Tù trưởng Jacob – Bất giác tôi khe khẽ gọi lên như thế và mỉm cười khi thốt ra những từ đó.
Người bạn nhỏ mở căng tròn hai mắt ra nhìn tôi.
Đúng vào thời khắc đó, gió cuồn cuộn nổi lên, luồn lách giữa những thân cây quanh chúng tôi; có cảm giác như chúng mới từ sông băng thổi về. Trên núi chợt vang lên tiếng cây gãy. Dù rằng trên cao những đám mây hắc ám đả che phủ hết toàn bộ bầu trời, bao bọc hết mọi ngả được của ánh sáng, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra những hạt bụi trắng lất phất bay lướt qua người mình.
Jacob tăng cường nhịp chân, quan sát mặt đất theo từng bước chạy. Tôi cuộn mình thêm sát vào vồng ngực của cậu bạn, rùn người lại trước màn tất công đầu tiên của tuyết.
Chỉ sau vài phút Jacob lao qua lao lại giữa các vách núi, tôi đã có thể nhận ra trước mắt mình là một túp lều nhỏ đang náu mình bên một khối đá. Quanh chúng tôi, tuyết rơi nhiều hơn, nhưng gió giật mạnh cuốn chúng bay mất.
– Bella! – Tiếng Edward bất chợt cất lên, giọng điệu nghe thật nhẹ nhõm. Chúng tôi nhận ra anh trong lúc băng qua một khoảng đất trống, giữa những bước chân xiêu vẹo.
Anh lao đến bên tôi. Trông anh chỉ còn là một bóng mờ khi di chuyển một cách chớp nhoáng. Jacob co rùm người lại, đặt tôi đứng xuống đất. Edward phớt lờ phản ứng đó, ôm chầm lấy tôi.
– Cảm ơn cậu – Edward nói một cách chân thành – Nhanh hơn những gì tôi mong đợi, tôi thật lòng cảm kích về điều đó.
Tôi ngoái đầu lại để quan sát thái độ của Jacob.
Cậu bạn của tôi chỉ nhún vai, tất cả những gì gọi là thân thiện hoàn toàn bị gió bão cuốn sạch.
– Đưa cô ấy vào trong đi. Thời tiết sẽ tệ lắm đấy – tóc tai tôi dựng cả lên rồi. cái lều đó liệu có chắc không vậy?
– Tôi đã gắn chặt vào đá.
– Thế thì tốt.
Jacob ngước mắt lên nhìn trời – bây giờ đã hoàn toàn đen kịt vì bão và lắc rắc tuyết bay. Hai cánh mũi của cậu nở rộng.
– Tôi sẽ biến đổi – Cậu thông báo – Tôi muốn biết tình hình ở nhà như thế nào.
Dứt lời, Jacob treo chiếc áo lên một cành cây thấp, to; đoạn bước thẳng vào khu rừng u ám mà không một lần ngoái nhìn lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...