Anh lại hôn tôi, tiếp tục làm cho tim tôi loạn nhịp và làn da ửng hồng.
– Nào, anh Edward – Tôi thầm thì, trong giọng nói có chất chứa sự dỗ dành, khi anh hôn vào lòng bàn tay của tôi – Em đã nói rằng em sẽ lấy anh, là em sẽ lấy anh. Em hứa mà. Em thề đấy. nếu anh muốn, em sẽ lấy máu mình ký tên vào… giấy giao kèo cho anh yên tâm.
– Chẳng thấy hài hước ở chỗ nào cả – Anh kề miệng vào cổ tay tôi, khe khẽ nói.
– Điều em muốn nói là – em không có ý định lừa anh hay gì gì khác. Anh hiểu em kia mà. Vậy nên không có lí do gì để phải đợi cả. Chúng mình chỉ có hai đứa với nhau – có khi nào lại được như thế này không? – anh lại có một chiếc giường rất to, rất êm nữa…
– Không phải đêm nay – Edward lặp lại cái điệp khúc cũ mèm.
– Vậy là anh không tin em?
– Tất nhiên là anh tin em.
Dùng ngay chính bàn tay vẫn đang được anh hôn một cách âu yếu, tôi đẩy gương mặt anh ra để quan sát thái độ.
– Thế thì vì sao? Không có vẻ gì là anh biết anh sẽ thắng cả – Tôi cau mày, làu bàu – Lúc nào anh cũng thắng em.
– Tại vì anh đi nước đôi – Edward trả lời một cách điềm tĩnh.
– Còn một điều khác nữa – Tôi thắc mắc, ánh mắt sa sầm. Nhìn gương mặt của anh đáng nghi lắm, trông như đang đề phòng, chắc chắn anh đang cố tình giấu tôi một bí mật nào đó qua thái độ phớt tỉnh Ăng– lê ấy – Anh đang có mưu đồ thất hứa với em có phải không?
– Đâu có – Anh trả lời một cách nghiêm nghị – Anh xin thề với em rằng chúng mình sẽ thử, sau khi em kết hôn với anh.
Tôi lắc đầu, bật cười một cách rầu rĩ:
– Anh khiến em có cảm giác như mình là kẻ bất lương trong kịch mêlô ấy – vân vê ria mép trong lúc cố đánh cắp đức hạnh của một cô gái tội nghiệp.
Đôi mắt của anh tỏ ra cảnh giác khi quét tia nhìn lướt qua mặt tôi, và một cách nhanh nhẹn, anh cúi mặt xuống đặt môi lên chỗ xương đòn của tôi.
– Em nói có đúng không? – Tôi bật cười, sững sờ hơn là vui thích – Anh đang cố bảo vệ đức hạnh của mình! – Tôi lanh lẹ đưa tay lên bịt miệng để khỏi phát ra những tràng cười khúc khích. Những lời này nghe… giống các cụ ngày xưa quá.
– Không phải đâu, cô gái ngốc nghếch ạ – Anh nói nho nhỏ trên vai tôi – Là anh đang cố bảo vệ em đấy. và em thì đang làm cho chuyện ấy càng lúc càng trở nên khó khăn hơn.
– Tất cả những lí do kì cục này…
– Để anh hỏi em một chuyện – Edward vội vàng cắt ngang lời tôi – Thật ra, trước đây, chúng mình đã nói về chuyện này rồi, nhưng hãy cứ trả lời anh lại lần nữa nhé. Hiện trong phòng này, mấy người có linh hồn nào? Một là lên thiên đàng, hai là gì cũng được, sau khi không còn tồn tại trên cõi đời này nữa?
– Hai – Tôi trả lời ngay tắp lự, âm điệu khe khắt.
– Được rồi. Cứ cho là như vậy đi. Nhưng mà quan điểm ấy gây ra biết bao nhiêu tranh cãi, và đa số cho rằng có một số quy tắc cần phải tuân theo.
– Quy tắc cũa ma-cà-rồng vẫn chưa đủ cho anh sao? Anh còn muốn quan tâm đến cả quy tắc của con người nữa?
– Cũng chẳng hại gì em – Edward nhún vai – Nhưng giả như trong trường hợp đó thì sao.
Tôi hậm hực nhìn anh, mắt vẫn sa sầm sa sì.
– Ừ, với anh thì đã không thể cứu rỗi được nữa rồi, cho dẫu em có nói đúng về linh hồn anh đi chăng nữa.
– Làm sao có chuyện đó được – Tôi vặc lại một cách giận dữ.
– “Chớ giết người”, hầu hết các đức tin đều chấp thuận lời phán bảo ấy. Nhưng anh thì đã giết quá nhiều người rồi, Bella ạ.
– Nhưng chỉ là những kẻ xấu.
Edward nhún vai:
– Điều đó có thể cũng được tính vào, mà cũng có thể không. Nhưng em thì chưa giết hại một ai…
– Anh chỉ biết có thế là giỏi – Tôi làu bàu
Edward mỉm cười, nhưng vẫn phớt lờ sự chen ngang của tôi.
– Và anh sẽ làm hết sức mình để hướng em ra khỏi con đường đầy cám dỗ đó.
– Được rồi. Nhưng chúng ta đâu có đang kiềm chế không giết người đâu – Tôi nhắc để anh nhớ.
– Nguyên tắc cũng như nhau cả thôi, điểm khác biệt duy nhất, đó chính là trong chuyện này, anh cũng trong sáng y như em vậy. Chẳng phải anh không thể từ bỏ quy tắc bất di bất dịch đó sao.
– Chỉ có trong chuyện nào thôi sao?
– Em biết anh cũng đã từng xoáy đồ của người khác mà, anh nói dối, anh cũng có những khao khát… Đức hạnh là thứ anh đã loại bỏ từ đời nào rồi – Edward cười một cách ranh mãnh.
– Em cũng nói dối luôn đấy thôi.
– Ừ, nhưng em là kẻ nói dối tài tình đến độ chẳng ai thèm quan tâm. Bởi có ai tin em đâu.
– Cái này thì anh sai rồi, nếu không tin em, giờ này, bố em đang sắp phá cửa bằng khẩu súng hạng nặng đấy.
– Bố em cũng hiểu rằng sẽ thanh thản hơn nếu như cố tin vào những câu chuyện của em.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Thật ra, bố em thà lừa dối chính bản thân mình còn hơn là quá để tâm đến một chuyện nào đó – Nói đến đây, Edward nhoẻn miệng cười thật tươi.
– Nhưng anh khao khát điều gì? – Tôi hỏi một cách ngờ vực – Anh đã có mọi thứ rồi đấy thôi.
– Anh khao khát em – Edward cười cay đắng – Nhưng anh không có quyền muốn có em, vậy mà anh đã ra tay cướp em. Để rồi xem em trở thành như thế nào này: cố quyến rũ một tên ma-cà-rồng – Edward lắc đầu một cách nhạo báng.
– Anh hoàn toàn có thể khao khát những gì thuộc về anh – Tôi nhẹ nhàng chỉnh lại – Vả lại, em cũng nghĩ anh đang lo cho phẩm hạnh của em.
– Ừ. Nếu như với anh, mọi chuyện đã quá trễ… – Ừm, anh sẽ phải xuống địa ngục, anh nói thật đấy, nếu như anh cũng để cho những phẩm hạnh ấy rời xa khỏi em.
– Anh không được đẩy em đi đến nơi nào không có anh đâu đấy – Tôi cứng giọng – Với em, đó chính là định nghĩa của địa ngục. Thôi, em có một giải pháp đơn giản cho tất cả những chuyện này: chúng mình không có ai chết hết, được không anh?
– Nghe đơn giản quá nhỉ. Sao anh lại không nghĩ ra kìa?
Anh mỉm cười cho tới khi tôi đầu hàng với một tiếng hừm chất chứa nỗi giận dữ.
– Chỉ vậy thôi. Vậy là cho đến khi chúng mình kết hôn với nhau, anh sẽ không thất thân với em.
– Nói một cách nghiêm túc, anh không thể thất thân với em.
Tôi trợn tròn mắt.
– Thật quá đáng, Edward.
– Tuy nhiên, ừ, em nói đúng.
– Em nghĩ rằng anh đang che giấu một động cơ nào đó.
Edward tròn mắt một cách ngây thơ.
– Còn có động cơ nữa sao em?
– Anh thừa biết là chuyện này sẽ thúc đẩy nhiều việc khác – Tôi buộc tôi anh.
Edward cố gắng không cười.
– Anh chỉ muốn duy nhất một việc đến thật mau thôi, còn những thứ khác thì chờ đến bao lâu cũng chẳng hề hấn gì… nhưng điều em nói, cũng thật đó, mấy cái kích thích tố nóng vội của em là đồng minh mạnh nhất của anh trong chuyện này.
– Em không tin rằng mình có thể chịu đựng nổi điều đó. Khi em nghĩ đến bố… rồi mẹ! Anh có thể hình dung ra Angela sẽ nghĩ gì không? Jessica nữa? Ôi trời. Khi không, bây giờ bên tai em lại văng vẳng toàn những lời đồn.
Edward nhướng một bên mày lên nhìn tôi, và tôi hiểu được ý nghĩa của cái nhìn ấy. Liệu điều họ bàn tán về chuyện tôi sớm ra đi mà không trở lại thật sự quan trọng ở chỗ nào? Phải chăng tôi quá nhạy cảm đến độ không thể chịu đựng nổi những cái nguýt dài và những câu hỏi cạnh khoé kéo dài trong vài tuần?
Có lẽ tôi sẽ chẳng khó chịu đến mức độ ấy, nếu như tôi không biết chắc rằng tôi cũng sẽ thắc mắc chẳng kém gì họ nếu như hè này có một người bạn kết hôn.
Ôi chao. Hè này, kết hôn! Tôi nghe mà nổi gai khắp cả người.
Và, có lẽ tôi cũng sẽ chẳng khó chịu đến mức ấy, nếu như tôi đã chẳng lạnh toát cả người khi nghĩ đến cái việc kết hôn kia.
Edward xen vào, cắt ngang cơn bực dọc của tôi.
– Mình không cần phải làm lớn đâu em. Anh cũng không thích phô trương hào nhoáng. Em sẽ không cần phải kể với bất cứ ai hay làm bất cứ một điều gì khác biệt. Chúng mình sẽ đi Vegas. Em cứ tự nhiên mặc chiếc quần jean bạc phếch và chúng mình sẽ đến dịch vụ nhà thờ. Anh chỉ cần có nghi thức đàng hoàng, rằng em chỉ thuộc về anh, duy nhất về anh mà thôi.
– Làm gì có nghi thức nào hơn thế nữa – Tôi thầm thì. Nhưng cách miêu tả của anh nghe cũng không đến nỗi tệ. Duy có Alice là sẽ thất vọng ghê lắm à xem.
Tôi phải nuốt khan một hơi mới cất nổi thành lời:
– Anh đoán rất chính xác.
Edward phá ra cười trước thái độ của tôi.
– Được thôi. Thể nào thì nó cũng vẫn sẽ sớm được lồng vào tay em.
Tôi lừ mắt nhìn anh.
– Nghe anh nói cứ như là anh đã có sẵn rồi vậy.
– Thì anh đã có sẵn rồi mà – Edward trả lời ngay tức thì, không một chút ngượng ngập – Anh sẵn sàng đeo vào tay em vào thời khắc đầu tiên em tỏ ra yếu đuối.
– Anh đúng là không thể tin nổi.
– Em có muốn xem không? – Edward hỏi tôi. Đôi mắt màu hổ phách đột nhiên lấp lánh những ánh nhìn hào hứng.
– Không! – Tôi gần như thét váng lên như một phản ứng tức thì, để rồi lại phải hối hận ngay lập tức. Ánh mắt của anh chùng xuống – Trừ khi anh thực sự muốn cho em xem – Tôi sửa lại cách nói, nghiến chặt răng lại để khỏi lộ ra nỗi khiếp sợ phi lí.
– Được rồi – Edward nhún vai – Anh đợi được mà.
Tôi thở dài.
– Cho em xem cái nhẫn đáng ghét đó đi, Edward.
Anh lắc đầu.
– Không.
Tôi quan sát khá lâu vẻ mặt của anh.
– Nào, anh? – Tôi lặp lại yêu cầu của mình, đồng thời vận dụng thứ vũ khí mới vừa sáng tạo ra: mơn nhẹ những ngón tay lên gương mặt của anh – Em xin anh đấy, cho em xem đi, nào?
Và đôi mắt của Edward sa sầm hẳn xuống ngay tức khắc.
– Em đúng là sinh vậy nguy hiểm nhất mà anh từng gặp phải – Anh lầm bầm, nhưng rồi cũng ngồi dậy, và với một động tác rất lanh lẹn, anh quì sụp xuống bên chiếc tủ nhò kê cạnh đầu giường…
… Rồi cũng lanh lẹn như vậy, gần như chỉ trong một cái chớp mắt, Edward đã trở lại ngồi bên cạnh tôi, một tay quàng lên vai tôi, tay kia, anh cầm một chiếc hộp nhỏ màu đen. Rất đỗi dịu dàng, anh đặt nó lên đầu gối của tôi.
– Em tự khám phá đi – Edward lên tiếng một cách dằn dỗi.
Tôi không ngờ cầm chiếc hộp nhỏ vô thưởng vô phạt này lên mà tâm trạng lại phải khổ sở đến như vậy; nhưng không muốn làm tổn thương đến anh một lần nữa, tôi cố gắng giữ tay mình không run rẩy. Mặt ngoài của chiếc hộp bọc vải satanh đen nên rất mềm mại. Tôi mân mê nó, ngại ngần.
– Anh không bỏ ra nhiều tiền đấy chứ, phải không anh? Nếu lỡ rồi thì… nói dối em đi.
– Anh không bỏ ra một đồng nào hết – Edward cam đoan với tôi – Cũng vẫn là một món trang sức anh được thừa hưởng lại. Đây là chiếc nhẫn mà cha anh đã tặng ẹ anh.
– Ồôô – Sự ngạc nhiên thấm đẫm trong giọng nói của tôi. Một cách cẩn thận, tôi lòn hai ngón tay – ngón cái và ngón trỏ – vào cái lẫy ở khoảng giữa nắp hộp, nhưng chưa dám mở.
– Anh nghĩ nó hơi lỗi thời một chút – Anh biện giải một cách bông đùa – Lỗi thời giống như anh vậy. Anh có thể sắm cho em một cái thời trang hơn. Một cái ở công ty đá quý Tiffany nhé?
– Em thích những thứ lỗi thời – Tôi nói sẽ sàng trong lúc ngập ngừng mở nắp hộp.
Giữa nền satanh đen, chiếc nhẫn của bà Elizabeth Masen hiện ra lộng lẫy dưới ánh đèn dìu dịu. Mặt nhẫn có hình ovan dài, được cẩn xéo những viên đá tròn lấp lánh. Vòng nhẫn là vàng, rất mảnh, có đính những viên kim cương nho nhỏ. Tôi chưa bao giờ trông thấy một chiếc nhẫn nào giống như vậy.
Một cách tự nhiên, tôi lướt tay lên những viên đá.
– Đẹp quá – Tôi tự nhủ với chính mình, hoàn toàn ngạc nhiên.
– Em thích không?
– Nó rất đẹp – Tôi nhún vai, làm ra vẻ không quan tâm – Sao lại không thích nhỉ?
Edward cười khúc khích.
– Em đeo thử xem có vừa không?
Bàn tay trái của tôi bắt đầu siết lại thành nắm.
– Bella – Anh thở dài – Anh đâu có hàn cứng nó vào tay em. Anh chỉ muốn xem có cần phải chỉnh lại kích cỡ của nó hay không. Sau đó, em lại gỡ ra kia mà.
– Được thôi – Tôi trả lời gọn lỏn.
Tôi đưa tay đến chiếc nhẫn, nhưng những ngón tay thon dài của Edward đã nhanh hơn. Anh đón lấy bàn tay tôi, lồng chiếc nhẫn vào ngón thứ ba. Rồi anh cầm tay tôi dịch ra, cả hai đứa cùng kiểm tra, mặt nhẫn phát sáng óng ánh trên nền da của tôi. Đeo chiếc nhẫn này, hoá ra chẳng có gì đáng sợ như tôi đã tiên liệu.
– Vừa y – Edward nhận xét một cách hồn nhiên – Hay quá… vậy là anh đỡ một chuyến đến tiệm kim hoàn.
Nghe thì có vẻ bình thường, song, tôi vẫn nhận ra được một nguồn cảm xúc mạnh mẽ ẩn trong cái giọng nói tưởng như bình thường ấy. Tôi ngước mặt lên nhìn anh. Trong đôi mắt của anh cũng đang sáng rực một thứ lửa của cảm xúc, nhưng không sao toả chiếu được ra ngoài lớp vỏ làm ra vẻ thản nhiên kia.
– Anh cũng thích mà, phải không anh? – Tôi hỏi một cách hoài nghi; phải chi bàn tay trái của tôi cũng bị gãy nốt thì hẳn giờ đây đã không phải chịu phiền phức như thế này.
Edward nhún vai.
– Tất nhiên rồi – Anh trả lời, vẫn tỏ ra hờ hững – Trông nó hợp với em lắm.
Tôi nhìn xoáy vào mắt anh, cố gắng giải mã những cảm xúc đang âm thầm diễn ra bên dưới lớp băng bên ngoài của anh. Anh cũng nhìn đáp lại tôi, và lớp nguỵ trang lạnh lùng ấy đột nhiên bị cuốn trôi sạch bách. Edward thật rạng rỡ – gương mặt thiên sứ của anh sáng bừng niềm vui và chiến thắng. Anh huy hoàng quá, hốt nhiên, trong phút chốc, ngực tôi nghẹn lại, không còn đón nổi được một hạt không khí nào.
Và trước khi tôi kịp thanh lọc lại đường hô hấp, Edward đã hôn tôi, đôi môi tràn ngập hân hoan. Tôi như chìm vào cõi mê khi miệng anh di chuyển đến sát tai – hoá ra hơi thở của anh cũng đang xao xác không khác nào hơi thở của tôi.
– Ừ, anh thích lắm. Em không hình dung nổi đâu.
Tôi cười, có hơi ngỡ ngàng đôi chút.
– Em tin anh.
– Em có đồng ý cho anh làm một việc không? – Edward thì thầm, vòng tay anh siết chặt thêm vào người tôi.
– Vâng, anh muốn làm gì cũng được.
Vừa nghe xong câu trả lời của tôi, Edward bất chợt buông tôi ra, bước thẳng xuống giường.
– Anh làm gì cũng được, trừ điều đó – Tôi phàn nàn.
Nhưng Edward phớt lờ câu nói ấy, anh nắm lấy tay tôi, một hai kéo tôi ra khỏi giường. Rồi đứng đối diện với tôi, anh đặt cả hai tay lên vai tôi, vẻ mặt vô cùng nghiêm trang.
– Lúc này đây, anh muốn làm ngay điều này. Anh xin em, xin em đấy, hãy vững lòng tin rằng em đã đồng ý rồi, và vì anh, xin đừng huỷ lời hẹn đó.
– Ôi, không – Tôi há hốc miệng ra vì ngạc nhiên vừa kịp lúc Edward quì một chân xuống sàn.
– Ngoan nào em – Edward nói khe khẽ.
Tôi hít vào một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh lại.
– Isabella Swan? – Edward ngước mắt lên nhìn tôi qua hàng mi dài, đôi mắt vàng trao cho tôi ánh nhìn dịu dàng nhưng sâu thăm thẳm – Anh xin hứa sẽ yêu em mãi mãi, trong từng ngày của sự vĩnh hằng. Em có đồng ý kết hôn với anh không?
Có nhiều điều tôi muốn thốt ra thành lời lắm, trong số đó có những điều… không hay chút nào, những gì còn lại là những lời lẽ cực kì uỷ mị, lãng mạn hơn tất cả những gì anh có thể nghĩ ra được về khả năng của tôi. Chẳng thà tôi tự ngượng ngùng với chính mình còn hơn. Nhưng cuối cùng, tôi cũng đáp lại anh bằng một giọng sẽ sàng:
– Em đồng ý.
– Cảm ơn em – Câu nói của Edward thật đơn giản. Anh đón lấy bàn tay trái của tôi, hôn vào từng đầu ngón tay trước khi hôn vào chiếc nhẫn giờ đã thay đổi chủ – chính là tôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...