Nhật thực (Eclipse)

Trước khi tôi kịp trả lời, anh đã quay sang Jacob.
– Tôi vẫn chưa nắm được hết – Anh trả lời cho những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu Jacob.
Con sói có bộ lông màu nâu đỏ, rậm và dài nhất bầy, rên rỉ một cách buồn bã.
– Chuyện phức tạp hơn thế nhiều – Edward tiếp tục trả lời – Cậu đừng lo lắng quá; tôi tin rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.
– Hai người đang bàn tán cái gì vậy? – Tôi hỏi.
– Chuyện chiếc lược ấy mà – Edward trả lời.
Con sói Jacob gật gù và không thôi quan sát vẻ mặt của chúng tôi. Thế rồi, rất đột ngột, cậu ta lao thẳng vào rừng. Khi người bạn sói lao đi, lần đầu tiên tôi mới nhận ra nơi cẳng chân sau của cậu có buộc một khúc vải đen được gấp lại cẩn thận.
– Khoan đã – Tôi gọi với theo, một tay tự động vươn ra như phản xạ tự nhiên. Nhưng chỉ trong mấy cái chớp mắt, Jacob đã khuất dạng sau những rặng cây um tùm, hai con sói còn lại cũng phóng theo.
– Sao cậu ấy lại bỏ đi vậy anh? – Tôi cất tiếng hỏi, cảm thấy bị tổn thương.
– Cậu ta sẽ quay lại thôi – Edward trả lời tôi, rồi thở dài – Cậu ta muốn được tự mình nói chuyện.
Tôi dõi mắt về phía bìa rừng, nơi Jacob vừa biến mất, gục đầu vào cánh tay của Edward. Tôi đang ở đỉnh điểm của sự mệt nhoài, nhưng vẫn đang cố đấu tranh chống lại nó.
Bất chợt Jacob hiện ra, lần này là trên hai chân hẳn hoi, ngực trần trùi trụi, mái tóc rậm, rối. Cậu ta chỉ mặc độc mỗi một chiếc quần thể thao màu đen, chân trần dẫm trên nền đất lạnh. Giờ thì Jacob chỉ có một mình, nhưng tôi ngờ rằng những người bạn của cậu đang còn nấn ná ở phía sau những rặng cây, chưa chịu rời đi.
Cũng chẳng mất mấy thời gian để Jacob quay lại chỗ cũ, dù cậu bạn cố lảng xa gia đình Cullen – lúc này đang đứng quây thành vòng trò chuyện.
– Được rồi, tên hút máu – Jacob lên tiếng khi còn cách chúng tôi vài bước chân, rõ ràng đang tiếp tục cái cuộc đối thoại mà ban nãy tôi không hiểu – Phức tạp là phức tạp thế nào?
– Tôi phải cân nhắc mọi tình huống có thể xảy ra – Edward thủng thẳng đáp với vẻ trầm tĩnh – Nếu có kẻ qua mặt các cậu thì sao?
Jacob khụt khịt mũi trước câu hỏi ấy.
– Được rồi, vậy để cô ấy ở chỗ tụi tôi đi. Dù sao, tụi tôi cũng quyết định cắt Collin và Brady ở lại rồi. Ở đấy, cô ấy sẽ được an toàn hơn.
Tôi bắt đầu nổi sùng.
– Hai người đang nói về tôi hả?
– Em chỉ muốn biết anh ta có kế hoạch gì với chị trong lúc dầu sôi lửa bỏng thôi – Jacob giảng giải.
– Kế hoạch với chị ư?
– Em không thể ở lại Forks được, Bella ạ – Giọng nói của Edward thật nhẹ nhàng – Bọn họ biết tìm em ở đâu. Ngộ nhỡ có kẻ qua mặt bọn anh thì sao?

Bụng tôi chợt thắt lại, trên mặt không còn lấy một hột máu.
– Bố em? – Tôi há hốc miệng, hổn hển thở.
– Chú Charlie sẽ ở chỗ bố em – Jacob lanh lẹn lên tiếng đoan chắc với tôi – Nếu để bố chị ở đó mà bố em trở thành kẻ giết người, bố em cũng cam tâm tình nguyện. Có lẽ cũng không tốn thời gian lắm đâu. Vậy là thứ Bảy tuần này phải không? Hôm đó cũng có trận đấu mà.
– Thứ Bảy tuần này sao? – Tôi không thể không hỏi lại. Đầu óc quay cuồng, hoảng loạn đến mức không thể kiểm soát những suy nghĩ xuất hiện một cách bừa bãi trong đầu. Tôi cau có nhìn Edward – Tào lao thật! Thế còn quà tốt nghiệp của em tặng anh.
Edward mỉm cười.
– Anh cũng có tính đến chuyện đó – Anh cho tôi biết – Em có thể tặng vé cho người khác.
Suy nghĩ đến thật nhanh.
– Angela và Ben – Tôi quyết định ngay lập tức – Ít ra điều đó cũng khiến họ rời khỏi thành phố.
Anh áp tay lên má tôi.
– Em không thể sơ tán hết tất cả mọi người – Anh đáp bằng một giọng dịu dàng – Giấu em đi chỉ là một sự phòng xa thôi. Anh đã nói với em rồi – bọn anh sẽ không làm sao cả. Họ sẽ không đủ người để làm cho bọn anh trở tay không kịp đâu.
– Thế để cô ấy ở La Push thì sao? – Jacob nóng ruột, xen vào.
– Nơi này, Bella lui tới nhiều lần rồi – Edward trả lời – Chỗ nào cũng để lại dấu vết hết. Alice chỉ có thể thấy được đội quân ma-cà-rồng non choẹt tham gia vào trận chiến mà thôi, còn kẻ tạo ra họ thì không chắc đâu. Hắn ta – Edward dừng lại để nhìn tôi – hay cô ta đi chăng nữa, có thể sẽ là con át chủ bài cuối cùng. Chỉ khi kẻ đó quyết định đích thân giám sát trận chiến, Alice mới có thể trông thấy, nhưng đến cái lúc mà kẻ đó quyết định xong thì chúng ta, ai cũng bận túi bụi rồi. Có lẽ kẻ đó cũng đã tính đến điều này.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Tôi không thể để Bella ở nơi cô ấy hay lui tới được. Cô ấy phải thật khó tìm, để đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Biết rằng trường hợp đó có xác suất rất thấp, nhưng tôi vẫn không dám liều.
Tôi không rời mắt khỏi Edward, nuốt từng lời anh giải thích, trán nhăn lại. Anh vỗ nhè nhẹ vào tay tôi.
– Để cẩn thận, thật cẩn thận mà thôi – Anh giải thích một cách rành mạch.
Jacob chỉ tay về phía cánh rừng rậm rịt ở mé bên phải của chúng tôi, phía những ngọn núi Olympic rộng lớn, trải dài.
– Vậy thì giấu ở đây đi – Người bạn nhỏ đề nghị – Có cả triệu… nơi mà khi cần, bất cứ ai trong chúng ta cũng đều có thể có mặt chỉ trong vài phút.
Edward lắc đầu.
– Mùi hương của cô ấy quá mạnh, kết hợp với mùi hương của tôi, lại càng mang tính chất chỉ điểm. Cho dù dẫu có chính tôi ôm lấy Bella, ấp mùi lên cô ấy, nó cũng sẽ để lại dấu vết. Mùi hương của chúng tôi sẽ ám cả một vùng rộng lớn, và khi có chung mùi hương của Bella, họ sẽ được đánh động ngay. Hiện thời, bọn tôi vẫn chưa nắm được chính xác lộ trình của họ, bởi lẽ bản thân họ cũng còn chưa biết. Nếu họ truy tìm tung tích của cô ấy trước khi tiến hành tìm kiếm chúng ta…
Cả hai người hùng của tôi không hẹn mà cùng nhăn nhó, đôi lông mày của họ nhíu lại.
– Cậu đã thấy khó khăn rồi đấy.

– Nhưng cũng phải có cách chứ – Jacob thầm thì – Người bạn nhỏ đưa mắt về phía khu rừng, mím môi lại.
Tôi bắt đầu chùn chân, chao đảo. Edward vội ôm lấy thắt lưng của tôi, kéo tôi tựa vào người anh, đỡ lấy toàn bộ trọng lượng nơi tôi.
– Anh phải đưa em về nhà thôi… em chẳng còn chút sức lực nào nữa. Bố em cũng sắp trở dậy rồi…
– Khoan đã – Jacob bất chợt lên tiếng, quay sang nhìn chúng tôi, đôi mắt bừng sáng – Mùi hương của tôi khiến anh khó chịu, có phải không?
– Ừm, ý kiến đó không tồi đâu – Edward tiến lên phía trước hai bước – Được đó – Rồi anh quay sang phía gia đình mình – Anh Jasper – Edward cất tiếng gọi.
Jasper ngẩng mặt lên, lộ vẻ ngạc nhiên. Anh ta tiến đến, Alice cũng bước liền theo sau, vẻ mặt lại ủ dột.
– Được rồi, cậu nói đi, Jacob – Edward gật đầu ra hiệu cho người bạn nhỏ.
Jacob quay sang tôi với một loạt các cảm xúc lạ lùng trên gương mặt. Rõ ràng cậu ta đang rất thích thú với cái kế hoạch đang có trong đầu, nhưng đồng thời lại tỏ ra khó chịu khi ở gần những người đồng minh vốn là địch thủ như thế này. Tới lượt tôi đề cao cảnh giác trước hai cánh tay đang chìa ra về phía mình của cậu ta.
Edward hít vào một hơi thật đầy.
– Anh ta và em đang tính xem liệu em có thể làm loạn mùi để giấu chị đi được không – Jacob giải thích.
Tôi nhìn vào đôi tay đang rộng mở kia với một tâm trạng hoài nghi.
– Em sẽ phải để cho cậu ấy ôm em, Bella – Edward bảo tôi. Giọng nói của anh rất điềm tĩnh, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra một chút chịu đựng trong đó.
Tôi cau mày.
Jacob trố mắt ra chiều sốt ruột, rồi rất tự nhiên, hạ người xuống để bế bổng tôi lên.
– Chị đừng có trẻ con như thế – Cậu ta thì thào.
Nhưng cũng giống như tôi, người bạn nhỏ đưa mắt nhìn sang Edward. Gương mặt Edward vẫn điềm tĩnh như không. Anh nói với Jasper.
– Mùi hương của Bella quá mạnh, em không thể át được, em nghĩ nếu ai đó muốn thử, đó sẽ là một thử nghiệm công bằng hơn.
Và Jacob lẳng lặng quay gót, chân hướng về phía rừng. Bóng tối lần lần phủ chụp lên chúng tôi, nhưng tôi vẫn không ra miệng lấy một lời nào. Tôi đang trề môi, khó chịu trong đôi tay của Jacob. Điều đó làm cho tôi có cảm giác thân mật quá đáng – tất nhiên, dù cho cậu ta không cần phải ôm tôi quá chặt như thế – và tôi không thể ngăn được thắc mắc rằng kẻ đang bế tôi có cảm xúc như thế nào. Nó gợi cho tôi nhớ lại buổi chiều gần đây nhất của mình ở La Push, mà tôi không muốn nghĩ đến nó chút nào. Tôi khoanh tay lại, và thêm một phen bực mình khi chính tấm đai trên tay tôi làm cho ký ức đổ về nhanh nhất.
Chúng tôi không đi xa; người bạn nhỏ chỉ làm một vòng đai rộng rồi trở lại sân bóng chày, nhưng ở vị trí khác; dường như cậu ta đã đi được nửa vòng sân. Edward đang một mình đứng đó, Jacob tiến lại phía anh.
– Em bỏ chị xuống được rồi.
– Em không muốn khi không lại làm rối cuộc thử nghiệm.

Nói xong, bước chân của Jacob chậm dần, vòng tay của cậu thêm thít chặt.
– Sao mà em phiền phức thế nhỉ – Tôi làu bàu.
– Cảm ơn chị.
Không rõ từ đâu, Jasper và Alice bất thần xuất hiện bên cạnh Edward. Jacob tiến lên thêm một bước nữa rồi đặt tôi xuống, cách Edward khoảng hai mét. Không ngoái nhìn Jacob, tôi bước đến khoác tay Edward.
– Sao hả anh? – Tôi hỏi.
– Chỉ cần cô đừng chạm vào thứ gì, Bella ạ, tôi không tin có kẻ chịu khó dí mũi vào cái mùi này để đánh hơi ra cô đâu – Jasper trả lời thay, mặt anh ta nhăn nhó – Gần như là khỏi nhận ra luôn.
– Thành công mỹ mãn – Alice tán thành, mũi cô bạn tôi chun lại.
– Nó khiến anh nảy ra một ý.
– Và ý đó rất được việc – Alice nói thêm một cách tự tin.
– Rất hay – Edward tán thành.
– Làm sao mà chị chịu được chứ? – Jacob khẽ hỏi tôi.
Không đếm xỉa gì tới Jacob, Edward nhìn tôi, giải thích.
– Bọn anh… À, em… sẽ thả mùi hương giả ra chỗ đất trống, Bella ạ. Những ma-cà-rồng mới sinh đi săn, mùi hương của em sẽ dẫn dụ họ, và họ sẽ đi đúng lộ trình chúng ta muốn mà không hề đề phòng. Alice cũng thấy rằng kế hoạch này sẽ thành công. Khi đánh được hơi của chúng ta, họ sẽ phân chia đội hình và tiến đến chỗ chúng ta theo hai ngả. Một toán sẽ băng rừng, và khả năng tiên thị của cô bé này đến đây thì bị ngắt…
– Đúng rồi – Jacob rít lên.
Edward mỉm cười với cậu, một nụ cười theo đúng tinh thần chiến hữu. Tôi theo dõi mà muốn phát bệnh. Sao mà họ lại háo hức với trò này thế không biết! Làm sao tôi có thể chịu được khi cả hai lâm vào hiểm nguy? Không, tôi không thể chịu được.
Tôi không thể nào chịu được.
– Không có chuyện đó đâu – Edward đột ngột thốt lên, giọng nói của anh lộ rõ vẻ khó chịu. Tôi giật mình đánh thót, sợ rằng anh, bằng cách nào đó, đã đọc được quyết tâm trong tôi, nhưng đôi mắt anh lúc này đang ngó Jasper chăm chăm.
– Anh biết, anh biết – Jasper vội vàng phân bua – Anh thậm chí còn không màng cân nhắc đến chuyện đó mà, không có đâu, thật đấy.
Alice dậm chân lên anh ta.
– Nếu Bella thật sự ở bãi đất trống – Jasper giải thích với cô bạn của tôi – Bọn người kia sẽ mất hết lí trí. Họ sẽ chẳng tập trung được vào thứ gì khác ngoài cô ấy. Và thế là a– lê– hấp, từng tên một bị hạ gục một cách dễ dàng…
Cái nhìn cau có của Edward khiến Jasper phải thay đổi lời nói.
– Mà như thế thì quá nguy hiểm cho Bella. Anh nghĩ vớ vẩn đấy mà – Jasper nói vội, nhưng cũng liếc mắt nhìn tôi – một cái nhìn mang theo vẻ hối lỗi.
– Không có chuyện đó đâu – Edward lên tiếng, tiếng nói vang lên như một kết luận cuối cùng.
– Ừ, biết rồi – Jasper trả lời. Anh nắm lấy tay Alice rồi nhìn khắp lượt tất cả những người còn lại – Đấu ba hiệp, chỉ cần thắng hai, héng? – Tôi nghe anh ta hỏi Alice khi cả hai lại bắt đầu tập luyện.
Jacob nhìn anh ta, không che giấu thái độ khinh ghét.

– Jasper chỉ nhìn mọi thứ theo hướng của nhà cầm quân – Edward nhẹ nhàng lên tiếng bảo vệ anh trai mình – Anh ấy chỉ muốn xem xét mọi lựa chọn, cẩn thận vậy thôi, chứ không nhẫn tâm đâu.
Jacob khụt khịt mũi.
Càng lúc người hùng nhỏ của tôi càng bị cuốn vào những kế hoạch táo bạo, càng gần đến ngưỡng cửa của sự mất trí. Cậu ta cứ ngang nhiên đứng đó, chỉ cách Edward có một, hai bước chân và ở giữa những kẻ thù địch. Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được một bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt đang đè nặng lên cơ thể không khác gì một chướng ngại, một sự phiền nhiễu.
Edward quay lại với công việc:
– Chiều thứ Sáu, tôi sẽ lại đem cô ấy đến đây lưu mùi. Sau đó, cậu đến gặp chúng tôi, đưa cô ấy đến một nơi tôi biết. Dù cho sự việc không tới mức ấy, nhưng đây phải là nơi đảm bảo về phòng thủ và hoàn toàn biệt lập. Tôi sẽ mở một lộ trình khác đến đấy.
– Sau đó thì sao? – Để lại cho Bella một cái điện thoại di động ư? – Jacob hỏi một cách trách móc.
– Cậu có ý khác hay hơn?
Jacob bỗng tỏ ra tự mãn:
– Tất nhiên là có rồi.
– Ôi trời… Lại thêm một lần nữa, người sói ạ, không tệ đâu.
Một cách lẹ làng, Jacob quay sang tôi, như thể quyết định “chơi đẹp” bằng cách kể ra ý định của mình:
– Bọn em sẽ thuyết phục Seth ở lại với hai người sói trẻ nhất. Cậu ấy vẫn còn nhỏ nhưng ngoan cường và dai sức lắm. Vậy nên em sẽ giao việc cho cậu ấy, một chiếc điện thoại di động.
Tôi cố gắng giữ vẻ mặt của mình thật tự nhiên, nhưng cũng chẳng đánh lừa được ai.          
 – Chỉ cần Seth Clearwater ở trong hình hài sói, cậu ta sẽ liên hệ được với đồng đội – Edward giải thích với tôi – Khoảng cách không thành vấn đề chứ? – Anh quay sang Jacob, hỏi thêm.
– Không hề.
– Ba trăm dặm kia à? – Edward hỏi lại – Thật ấn tượng.
Jacob lại “chơi đẹp” thêm lần nữa:
– Đó là khoảng cách xa nhất mà bọn em đã thử nghiệm được. Vẫn rõ như thường.
Tôi gật đầu một cách lơ đãng. Đang choáng váng trước cái tin cậu bé Seth Clearwater đã thực sự trở thành người sói, tôi khó tập trung được vào chuyện gì. Trong đầu, tôi có thể hình dung ra nụ cười rạng rỡ của cậu bé, cũng giống như của cậu bạn nhỏ người da đỏ – Jacob – ngày nào; nếu quả thực như vậy, Seth còn chưa quá tuổi mười lăm nữa. Thì ra hôm ấy, bên bếp lửa họp Hội đồng, vẻ hăng hái của cậu là có một ý nghĩa khác…
– Hay lắm – Xem ra, Edward phải miễn cưỡng thừa nhận điều này – Có Seth, tôi thấy yên dạ hơn, ngay cả khi không có mối liên lạc nào cấp bách. Không biết tôi có thể để Bella một mình được không. Thế nhưng ai mà ngờ ochuyện thành ra nông nỗi này! Người sói lại trở thành nơi gửi gắm niềm tin kia đấy!
– Chung vai sát cánh cùng ma-cà-rồng, thay vì chống lại bọn người ấy – Jacob nhại lại kiểu nói chán chường của Edward.
– Ủa, thì cậu cũng đang chuẩn bị chống lại một số kẻ như thế mà – Edward vặc lại.
Jacob mỉm cười.
– Vậy nên mới có chuyện tụi tôi đến đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui