Chương 18
CHỈ DẪN
– Quả là một bữa tiệc dài nhất trong lịch sử nhân loại – Tôi phàn nàn trên đường trở về nhà.
Edward không có vẻ gì gọi là phản đối.
– Giờ thì đã kết thúc rồi – Anh trả lời, dịu dàng xoa cánh tay tôi. Bởi lẽ tôi là kẻ duy nhất cần được xoa dịu.
Hiện thời, Edward đã bình tâm trở lại – hay nói đúng hơn, cả nhà Cullen đều đã bình tâm.
Ai cũng cố gắng trấn an tôi. Khi tôi ra về, Alice với tay xoa nhẹ lên đầu tôi, đồng thời trao cho Jasper một cái nhìn đầy ẩn ý, và tôi cảm nhận được lòng mình bình yên đến lạ thường. Bà Esme hôn lên trán tôi, nói rằng mọi chuyện rồi sẽ vô cùng tốt đẹp. Emmett thì cười lăn cười lộn, hỏi về nỗi tại sao chỉ có duy nhất một mình tôi là được phép sát cánh cùng với người sói… Hướng giải quyết của Jacob đã khiến mọi người nhẹ nhõm, gần như là phấn khởi sau những tuần lễ dài căng thẳng. Nỗi nghi hoặc được thay thế bằng sự tự tin. Bữa tiệc đã kết thúc bằng một niềm hân hoan thật sự.
Ngoại trừ một kẻ – tôi.
Quả thật là tệ hại – thật kinh khủng – vì nhà Cullen sẽ xả thân vì tôi. Tôi không thể chấp nhận chuyện đó được. Nó quá sức chịu đựng của tôi rồi.
Về phần Jacob cũng vậy. Cả những người anh em nhiệt tình, khờ dại của cậu ta nữa – hầu hết đều nhỏ tuổi hơn tôi. Họ chỉ là những đứa trẻ to kềnh, lực lưỡng. Tôi cũng không thể đấy những con người ấy vào vòng nguy hiểm được. Mọi dây thần kinh trong tôi đều trở nên căng cứng, xáo trộn. Tôi không biết mình còn có khả năng ngăn được một tiếng thét trong bao lâu.
Tôi thì thầm, cố kiểm soát giọng nói của mình.
– Đêm nay, anh cho em theo với.
– Bella, em mệt quá rồi.
– Anh nghĩ rằng em có thể ngủ được ư?
Anh cau mày.
– Đây chỉ là một cuộc thử nghiệm. Anh không biết bọn anh… có hợp tác với nhau được không nữa. Anh không muốn em bị kẹt ở giữa chuyện này.
… Làm như đó chẳng phải là chuyện đáng lo đến nỗi tôi phải đi theo mới được.
– Nếu anh không đưa em theo, em sẽ gọi điện thoại cho Jacob.
Đôi mắt anh se lại. Chẳng khác nào vừa mới bị một nhát đâm từ sau lưng, tôi biết chứ. Nhưng tôi không thể đứng ngoài chuyện này.
Edward không trả lời; lúc này, chúng tôi đang ở trước cửa nhà của ngài cảnh sát trưởng. Đèn trong phòng khách vẫn sáng.
– Hẹn gặp anh trên lầu nhé – Tôi thầm thì.
Tôi rón rén bước vào nhà. Ngài Charlie đang ngủ trong phòng khách, “ngài” nằm choáng hết cả cái xôpha xinh xắn, và thở lớn đến mức giá như tôi có mở cưa xích, chắc “ngài” cũng chẳng hay biết gì.
Tôi lay mạnh vai ngài cảnh sát trưởng, gọi:
– Bố! Bố ơi!
Bố tôi làu bàu gì đó, nhưng mắt vẫn nhắm rịt.
– Con về nhà rồi, bố cứ ngủ như thế này sẽ đau lưng đấy. Nào, đến lúc phải vào giường rồi, bố.
Phải mất một lúc khá lâu, tôi mới loay hoay, xoay xở được ngài cảnh sát trưởng ra khỏi chiếc ghế. Đôi mắt ngài cảnh sát trưởng nửa nhắm nửa mở trong suốt “hành trình” tôi giúp “ngài” về phòng, và “ngài” đã đổ ụp xuống chiếc giường – vẫn nguyên xi quần áo chỉnh tề – tiếp tục thở sâu như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Vậy là không dễ gì có chuyện bố sẽ đi kiếm tôi sớm đâu.
Edward chờ tôi trong phòng, trong lúc tôi rửa mặt và thay quần áo. Tôi tròng vào người c hiếc quần jean và chiếc áo sơ mi may bằng vải flanen. Anh ngồi ở chiếc ghế bập bênh, rầu rĩ nhìn tôi treo chiếc áo Alice tặng vào tủ.
– Đến đây nào, anh – Tôi lên tiếng, đoạn nắm lấy tay anh, kéo anh đến giường.
Tôi ấn anh nằm xuống, bản thân tôi cũng co tròn người lại, dụi mình vào ngực anh. Có lẽ anh nói đúng, cơ thể tôi mệt nhừ, đã sẵn sàng ột giấc ngủ. Nhưng tôi sẽ không để anh lén bỏ đi một mình đâu. Edward giũ tấm chăn ra, đắp lên người tôi, sau đó, anh ôm tôi vào lòng như thường khi.
– Hãy vì anh, thư giãn đi em.
– Vâng.
– Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Bella. Anh có cảm nhận tốt về chuyện này.
Hai hàm răng tôi như khoá cứng vào nhau.
Edward vẫn trong trạng thái nhẹ nhõm. Không một ai, ngoại trừ tôi, lo lắng đến chuyện Jacob và những người bạn của cậu có thể bị thương.
Thậm chí đó là Jacob và những đồng đội của cậu chứ nào phải ai khác.
Có lẽ anh cho rằng mọi lo toan của tôi sẽ sớm trở thành lo bò trắng răng mà thôi.
– Nghe anh nói này, Bella. Chuyện này dễ như bỡn. Đám ma-cà-rồng ấy sẽ được một mẻ bất ngờ. Cũng không hơn gì em, họ không hình dung được là người sói sẽ không hề hấn gì. Qua trí nhớ của Jasper, anh đã thấy họ hoạt động theo nhóm thế nào rồi. Anh thực sự tin vào kỹ năng săn mồi hoàn hảo của người sói. Và rồi khi đám người đó phân tán và lúng túng, không đáng để bọn anh phải lao hết vào cuộc đâu.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Thể nào cũng có người rãnh tay à xem – Anh chòng ghẹo tôi.
– Dễ dàng vậy sao – Tôi thì thào bằng hơi bên ngực anh.
– Xìiii – Anh vuốt má tôi – Rồi em sẽ biết. Giờ thì đừng lo gì nữa cả.
Nói xong, anh quay sang ru tôi, nhưng lần đầu tiên trong đời, giai điệu bài hát của riêng tôi ấy đã không thể nào làm cho tôi bình tĩnh trở lại được.
Mọi người – ừm, chính xác là ma-cà-rồng và người sói – những người tôi yêu, rồi sẽ bị thương. Họ bị thương vì tôi. Một lần nữa, tôi mong vận rủi của mình sẽ cẩn thận nhắm thẳng vào tôi. Tôi có cảm giác như mình đang thét lên giữa không gian lồng lộng: Ta là người mà các ngươi muốn. Ta ở đây! Hãy chỉ bắt một mình ta thôi!
Tôi cố gắng nghĩ đến cách có thể thực hiện được điều đó – buộc vận rủi kia chỉ tập trung vào mỗi mình tôi thôi. Sẽ chẳng dễ đâu. Tôi sẽ phải đợi, chờ một cơ hội tốt dành ình…
Tôi đã không hề chợp mắt. Thời gian trôi qua thật nhanh, cho đến lúc trước sự ngỡ ngàng của tôi, tôi hoàn toàn tỉnh táo và căng thẳng khi Edward kéo cả hai đứa ngồi dậy.
– Em chắc là em không muốn ở nhà ngủ đấy chứ?
Tôi chuyển cho anh một ánh nhìn hậm hực.
Edward thở dài, bế thốc lấy tôi trước khi lao mình ra khỏi cửa sổ.
Cõng tôi trên lưng, Edward lao đi giữa cánh rừng tối đen, tĩnh lặng; trong cách chạy của anh, tôi cảm nhận rất rõ sự hứng khởi. Anh chạy như thể chỉ có chúng tôi, chỉ vì niềm vui, chỉ vì cảm giác được gió lùa vào trong tóc. Giá như không có gì phải lo, phải nghĩ, hẳn tôi đã hạnh phúc biết dường nào.
Khi chúng tôi bước vào một vùng đất trống rộng lớn, gia đình nhà Cullen đã có mặt sẵn ở đó, trò chuyện với nhau hồn nhiên, thoải mái. Thi thoảng, tiếng cười rộn rã của Emmett lại vang vọng khắp không gian. Edward đặt tôi xuống đất, rồi nắm tay tôi dắt đi về phía gia đình mình. Cũng phải mất cả phút đồng hồ, bởi trời tối quá, còn mặt trăng lại khuất sau đám mây, nhưng tôi cũng ngờ ngợ nhận ra cái sân bóng chày – chốn cũ của hơn một năm về trước – buổi tối vui vẻ đầu tiên của tôi cùng nhà Cullen đã bị James cùng đồng bọn của hắn xen ngang vào. Giờ quay lại đây, một cảm giác lạ lùng dậy lên trong lòng tôi – có vẻ như cuộc họp này sẽ không bao giờ trọn vẹn, lúc nào cũng phải dính với James, Laurent và Victoria. Nhưng James và Laurent sẽ không bao giờ quay lại nữa. Cách thức cũ sẽ không lặp lại. có lẽ mọi ngã đường đều xoay vần.
Phải, ai đó đã thay đổi nước cờ. Liệu nhà Volturi có phải là những kẻ lá mặt lá trái trong vai trò quyết định sự cân bằng nơi thế giới bí mật này?
Tôi không dám chắc chắn.
Với tôi, Victoria không khác gì thiên nhiên khắc nghiệt – người phụ nữ ấy giống hệt nhứ cơn bão thổi vào bờ theo phương thẳng góc – không thể tránh được, không thể làm dịu được, nhưng có thể đoán trước. Có lẽ lối so sánh ấy không đúng với thực tại về Victoria. Khả năng thích nghi với hoàn cảnh của cô ta là vô cùng vô tận.
– Anh biết em nghĩ gì không? – Tôi lên tiếng hỏi Edward.
Anh cười khanh khách, đáp:
– Không.
Tôi thoáng cười.
– Em nghĩ gì thế?
– Em nghĩ tất cả đều ăn khớp với nhau. Không phải chỉ là hai sự việc đâu, tất thảy là ba đấy.
– Anh không hiểu ý em.
– Từ khi anh quay lại, có ba điều không hay xảy ra – Tôi giơ từng ngón tay – Đội quân ma-cà-rồng ở Settle. Kẻ lạ đột nhập vào phòng em. Và, trước hết, Victoria chưa bao giờ ngừng tìm kiếm em.
Edward đăm chiêu suy nghĩ, đôi mắt sa sầm.
– Sao em lại nghĩ như vậy?
– Bởi lẽ em đồng quan điểm với Jasper, nhà Volturi luôn tôn trọng luật lệ mà họ ban hành. Nếu là họ, họ sẽ cư xử tốt hơn – và nếu họ muốn em chết thì em đã chết từ lâu rồi, tôi nói thầm trong tâm tưởng – Anh còn nhớ chuyện năm ngoái, khi anh truy đuổi Victoria không?
– Ừ, anh nhớ – Edward cau mày – Anh đã làm không tốt.
– Alice kể rằng anh đã ở Texas. Anh lần theo cô ta đến đó ư?
Đôi lông mày của anh nhíu sát vào nhau.
– Ừ. Ưmmm…
– Vậy là… người phụ nữ ấy đã nảy ra ý tưởng này ở đó. Nhưng cô ta không biết phải làm sao, nên đội quân ma-cà-rồng mới lộng hành như thế.
Anh chậm rãi lắc đầu.
– Nhưng chỉ có ông Aro mới biết chính xác khả năng tiên thị của Alice hoạt động như thế nào.
– Ông Aro biết rõ nhất, nhưng chẳng phải bà Tanya, Irina và những người bạn còn lại của anh ở Denali cũng biết cả đấy thôi? Laurent đã sống chung với họ một thời gian. Và một khi ông ta vẫn còn giữ được mối quan hệ với Victoria đủ để sẵn lòng giúp đỡ cô ta, thì hà cớ gì ông ta lại không kể với người phụ nữ ấy mọi điều ông ta biết?
Edward cau mày.
– Kẻ vào phòng em không phải là Victoria đâu.
– Chẳng lẽ cô ta không có bạn ư? Anhthử nghĩ đi, Edward. Nếu Victoria là người đứng đằng sau toàn bộ chuyện này, cô ta sẽ có rất nhiều bạn. Cô ta tự tạo ra những người bạn đó.
Edward cân nhắc về điều vừa được nghe, vầng trán nhăn lại khi tập trung.
– Ưmmm – Cuối cùng anh nói – Có thể lắm. Tuy nhiên, anh vẫn cho rằng nhà Volturi có khả năng nhất… Nhưng giả thiết của em – cũng có lí lắm. Tính cách của Victoria. Giả thiết của em rất khớp với con người của Victoria. Ngay từ đầu, người phụ nữ đó đã cho thấy năng lực đặc biệt của mình là bản năng tự bảo toàn. Một khi cô ta đã đứng an toàn phía sau, để mặc cho đội quân của mình tàn phá thị trấn này, cho dù có xảy ra bất cứ tình huống nào, Victoria cũng sẽ không gặp nguy hiểm từ phía chúng ta, hay một chút nguy hiểm nào từ phía nhà Volturi. Có lẽ con người đó đã tính cả đến chuyện chúng ta sẽ vào phút chót, dù chắc chắn chúng ta không thể không có thương vong. Nhưng sẽ không có một kẻ sống sót nào trong đội quân bé nhỏ kia dám làm nhân chứng chống lại kẻ cầm đầu. Thật ra – Anh tiếp tục lên tiếng, suy ngẫm rất lung – … nếu có kẻ sống sót, anh dám cược rằng cô ta sẽ tự tay mình huỷ diệt… Ừmmm. Tuy nhiên, người phụ nữ đầy thủ đoạn đó sẽ giữ lại ình một người bạn trưởng thành hơn. Không có một ma-cà-rồng còn non nào lại để yên cho bố em…
Anh cau mày thêm một đỗi, rồi hốt nhiên mỉm cười với tôi, thoát khỏi trạng thái mơ màng.
– Dám chắc cũng có chuyện ấy. Nhưng thôi kệ, cho đến lúc biết được sự thật, chúng ta đã được chuẩn bị tinh thần đâu vào đấy rồi. Hôm qua em tinh tường lắm – Anh nói thêm – Quả là rất ấn tượng.
Tôi thở dài.
– Có lẽ là do cơ thể em đang phản ứng lại với nơi này. Nó khiến em có cảm giác người phụ nữ ấy đang ở đâu đó rất gần… giống như hiện thời, có thể là cô ta đang quan sát em vậy.
Quai hàm của Edward đanh lại ngay tức khắc.
– Không bao giờ con người đó có thể đụng được vào em, Bella ạ – Anh khẳng định một cách chắc chắn như đinh đóng cột.
Dẫu vừa mới khẳng định điều ấy, song, Edward vẫn quét mắt một đường vào bóng đêm. Trong lúc Edward lần dò từng chỗ tối, một dáng vẻ lạ lùng nhất hiện ra trên gương mặt anh. Edward nhướng môi, để lộ ra những chiếc răng sáng loá, đôi mắt lấp loáng một tia sáng kì lạ – một niềm tin dâng tràn, mạnh mẽ.
– Anh sẽ không bao giờ để con người ấy gần em đến mức đó – Anh nói khe khẽ – Victoria hay bất cứ ai đó có ý định làm tổn thương em, anh sẽ ra tay để kết thúc chuyện đó ngay. Lần này, chính tự tay anh sẽ làm điều ấy.
Tôi rùng mình trước khát khao mãnh liệt của Edward, bất giác tay tôi đan chặt vào tay anh. Ước gì tôi đủ mạnh để có thể giữ được tay chúng tôi trong tư thế này mãi mãi.
Chúng tôi đã tiến gần đến chỗ gia đình anh, lúc này, tôi mới nhận ra rằng Alice không tỏ vẻ lạc quan như những thành viên còn lại trong gia đình. Cô bạn tôi ngồi một góc, đôi môi hơi bĩu ra trong lúc lặng lẽ nhìn Jasper làm động tác căng tay, giống như đang tự làm nóng cơ thể.
– Alice sao vậy anh? – Tôi thì thào hỏi.
Edward bật cười, vui vẻ trở lại, đáp:
– Người sói đang trên đường đến đây, vậy nên bây giờ cô bé kia không thể biết được điều gì sắp xảy ra cả. Nó khiến Alice khó chịu như bị mù dở vậy.
Alice, dù rằng đang ngồi xa chúng tôi nhất, vẫn nghe được giọng nói của anh trai mình. Cô bạn tôi ngẩng mặt lên, thè lưỡi làm mặt xấu với Edward. Anh lại cười.
– A, Edward – Emmett lên tiếng chào anh – Chào Bella. Anh chàng này cũng để cô thực hành nữa hả?
Edward lầm bầm phản đối.
– Trời ơi, em xin anh đấy, Emmett, đừng có gợi cho cô ấy bất cứ suy nghĩ gì.
– Chừng nào những vị khách của chúng ta sẽ đến? – Bác sĩ Carlisle hỏi Edward.
Anh tập trung một lát, sau đó thở dài, trả lời:
– Một phút rưỡi nữa. Nhưng con sẽ phải là người phiên dịch thôi. Niềm tin của họ đặt vào chúng ta không đủ lớn để giữ nguyên hình dáng con người.
Bác sĩ Carlisle gật đầu.
– Cũng khó cho họ. Nhưng bố rất cảm kích vì cuối cùng, họ cũng chịu đến.
Tôi trân trối nhìn Edward, đôi mắt mở to kinh hoàng.
– Họ đến dưới hình thù sói sao, anh?
Anh gật đầu, chú ý đến phản ứng nơi tôi. Tôi hít vào một hơi, nhớ lại hai lần đã từng chứng khiến Jacob trong hình dạng sói – một lần ở cánh đồng với Laurent, lần thứ hai ở bìa rừng, lúc Paul nổi cơn thịnh nộ với tôi… Cả hai ký ức đểu để lại những ấn tượng kinh hoàng.
Đôi mắt của Edward chợt loé lên một tia nhìn lạ lùng, biểu hiện cho thấy anh vừa trải qua một điều gì đó không mấy dễ chịu. Một cách vội vã, Edward quay mặt sang phía bác sĩ Carlisle và những thành viên còn lại trong gia đình, trong khi tôi kịp nhận ra những điều khác.
– Mọi người chuẩn bị nào, họ đang lẩn tránh chúng ta đấy.
– Anh nói vậy là sao? – Alice hỏi gặng.
– Suỵt – Anh cảnh báo, ánh mắt sượt qua Alice, đi thẳng vào bóng đêm.
Gia đình nhà Cullen đang ngồi quây quần chợt giãn ra thành hàng, Jasper và Emmett tiến lên đứng ở hàng đầu. Edward ở bên cạnh tôi, nhưng cái cách anh đưa người lên trước làm cho tôi dám khẳng định rằng anh rất muốn sát vai bên hai người anh của mình. Tôi ôm chặt lấy tay anh.
Tôi dõi mắt nhìn đây đó, cố nắm bắt mọi động tĩnh của khu rừng, nhưng vẫn không thấy gì cả.
– Quỷ tha ma bắt – Edward làu bàu – Đời thuở nào có chuyện như vậy không?
Bà Esme và Rosalie trao đổi ánh nhìn cho nhau, mắt mở rộng.
– Chuyện gì vậy anh? – Tôi thì thầm thật nhỏ – Em không thấy gì hết.
– Đội sói có thêm người – Edward khe khẽ thông báo vào tai tôi.
Chẳng lẽ tôi chưa kể với anh rằng Quil đã gia nhập băng người sói? Tôi căng hết từng dây thần kinh ra đón chờ được nhìn thấy hình ảnh của sáu con sói lờ mờ hiện ra trong đêm. Cuối cùng, giữa bóng tối muôn trùng bỗng lập loè những đốm sáng – đôi mắt họ ở vị trí ột cách khác thường. Tôi đã quên mất những con sói này to đến cỡ nào – giống như những con ngựa, chỉ có điều lực lưỡng và rậm lông hơn mà thôi; những chiếc răng thì sắc như dao cạo, không thể coi thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...