Cái nóng bức nơi sa mạc cũng bị hơi thở chết chóc của đoàn người này thổi bay.
Vì sao ư?
Không nên hỏi ta về cái vấn đề ngu xuẩn như vậy. Đương nhiên là vì khi Cách Lực Mỗ trở về đã nộp cống phẩm lên, và đại vương vừa mất đi thứ để che đậy! Chiếc tạp dề đáng thương kia đã bị tổn thương rất lớn về mặt tinh thần, vì thế, nó tự động biến mình thành một nhúm vải bay bay.
Đương nhiên, điều đáng được ăn mừng là cuối đại vương nhà chúng ta cũng che mông đậy cổ lại…
…. May mắn cái nụ nội nhà ngươi! Cút!
Hạ Ân nhìn con bọ cạp sa mạc bị đại vương công kích khiến hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép. Y không khỏi khinh thường: loài giáp sát có lớp giáp cứng nhất thế giới thì đã sao nào? Năng lực chống công kích còn non quá, nếu người khác không biết lại tưởng đây là con cua nào đó chạy sai đường. Hắn lại quay đầu nhìn đám bạn đồng hành chuẩn bị nhập quan mai táng cùng một chỗ, đôi mắt bạc ảm đạm, bỗng nhiên cảm thấy tương lai thật u ám.
Đến lúc này, Hạ Â không nhịn được nữa, quay sang nói với vị đại vương đang vui vẻ mặc quần áo bằng lụa vào: “Ngươi không thể mặc quần áo gì bình thường chút sao?”
Đại vương tươi cười sáng lạn với bối cảnh đầy hoa cúc phía sau: “Ủa? Hạ Ân khuê mật cũng biết người ta ăn mặc rất tùy ý sao? Thật ra người ta cũng muốn mặc hoa lệ hơn, nhưng ở đây không đủ tài nguyên. Nếu Hạ Ân khuê mật đồng ý dừng lại một ngày, nhất định người ta sẽ may được một chiếc vày còn hoa lệ hơn cả váy cưới nữa. Đương nhiên áo cưới có ý nghĩa rất đặc biệt, quần áo có hoa lệ đến đâu cũng kém nó.” Nói xong, đôi mắt xinh đẹp ấy ý nhị nhìn gương mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều của Côn Tháp.
Hạ Ân nhịn không được liền đập một cái lên gáy người sở hữu mái tóc vàng sáng lạn, mạnh mẽ lên án: “Ngậm miệng chạy đi.”
“Không phải nói, ngươi lại muốn lấy hết quần áo của người ta sao? Sắc lang.” A Lỗ Pháp tủi thân quay mặt đi, trong lòng cứ canh cánh việc Hạ Ân kéo tạp dề tình yêu của mình xuống có phải là vì tư dục bản thân không?
Hạ Ân bóp chán thật mạnh, trong lòng không ngừng tự an ủi: “Đừng để ý, ngươi phải hiểu điều này là để cứu mọi người, đừng để ý, việc của tên đại vương này cũng chẳng phải thứ ngày một ngày hai, đừng để ý, tìm được di chỉ thần thú để loại bỏ thánh hồng dược còn lưu lại trong cơ thể mới là điều quan trọng.”
Làm một vòng công tác tư tưởng như vậy, rốt cuộc Hạ Ân cũng ổn định lại tinh thần, dẫn dắt đội ngũ tiến lên phía trước.
Cũng thời gian đó, trong thần điện thần thú hoa lệ không cách nào tả xiết aka uy vũ không cách nào hình dung đang phẫn nộ vô cùng, lấy tinh thần phẫn nộ không cách nào sánh bằng lật bay chiếc ghế tinh mỹ không cách nào ca ngợi hết.
(Đoạn này là do tác giả lặp lại từ không cách nào tả xiết, không cách nào hình dung.)
“Ngươi nói cái gì? Đám quân bọ cạp được phái đi đã bị tiêu diệt hoàn toàn?”
Tiểu lâu la nhận được tin chạy vào báo run rẩy quỳ trên mặt đất, không dám nhìn thẳng lên vị thần kia.
Được rồi, hiện tại thần thú không cách nào hình dung tâm tình của mình… rối rắm, rung động, phẫn nộ, nghi hoặc, ưu thương, buồn bực, mất ngủ, phiền lòng, đa nghi, … dừng dừng dừng… nói tóm lại, thần thú không cam lòng, không bình tĩnh.
“Đi mau! Phái tất cả quân tinh nhuệ ra, ta muốn bọn chúng chôn thây trong sa mạc, không kẻ nào mơ tưởng tới ta có thể bình yên bước ra khỏi sa mạc này, đám người tham lam bất chấp mạo hiểm này phải trả giá đắt.”
“Tuân mệnh!” Tiểu lâu la nhận lệnh vội vàng chạy đi, bộ dạng chật vật kia như có hàng trăm ngàn thú dữ đang đuổi phía sau. Hắn quyết định tự mình dẫn binh đi, hận không thể lập tức nhìn xem thảm trạng của đám người mạo hiểm này, cố gắng làm nguôi cơn phẫn nộ của thần thú.
Để dạy dỗ đám người mạo hiểm không biết sống chết này, thần thú của chúng ta đã tung ra hầu như toàn bộ quân binh và quái vật, thề rằng sẽ dập nát đám người kia thành thịt vụn.
Vì thế, khi đoàn người của A Lỗ Pháp nhìn thấy gió bụi phía trước cuồn cuộn nổi lên liền cảm thấy kỳ quái.
“Ai nha, dậy sóng nha.” A Lỗ Pháp để tay ngang hàng lông mi, phóng mắt nhìn ra xa.
Cách Lực Mỗ cùng đám tử sĩ của bộ lạc Tạp Sắt vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng đúng, sóng lớn ghê ta.”
“Chúng ta có thể cùng nhau ngắm biển rồi, lãng mạn quá nha.” Lai Y liếc về phía A Lỗ Pháp, trên mặt đỏ hồng.
“Bởi vì có sóng cho nên lãng mạn?” Côn Tháp sờ sờ gáy, vẻ mặt hoang mang.
(Lãng là sóng, hai từ sóng và lãng mạn này có một từ phát âm giống nhau.)
“Ủa? Trên sa mạc mà cũng có sóng sao? Các ngươi thử động não đi! Ta thấy chắc là tuyết lở rồi!!! Đáng sợ quá!” điểu nhân lo lắng vỗ cánh bay lên trời: “Hứ, tuyết lở thật đáng sợ, trên trời cũng trốn không được!”
Lai Ngang giấu mặt khóc rống: “Hu, nơi này không phải biển cũng chẳng phải tuyết nguyên, sóng còn không có chứ đừng nói tới tuyết lở. (/≧▽≦)/~┴┴ a ha ha ha ha… cái gì cũng không quan trọng, sóng to lên, tuyết lở kinh khủng vào.”
Hạ Ân chẳng nói lời nào liền bóp chán, y đánh lên gáy sinh vật có mái tóc vàng óng này, rít gào với đám thú nhân không đáng tin: “Ngậm hết miệng lại cho ta, đây là bão cát, bây giờ chúng ta phải nấp đi để chờ trận bão này trôi qua. Đừng xem thường nó, cứ bước tới sẽ mất mạng đấy. Mọi người tựa vào nhau, giống đực tận lực bảo vệ giống cái.”
Ai cũng cảm thấy mặc dù Hạ Ân có chút nóng tính nhưng đến lúc quan trọng lúc nào cũng có ích, vì vậy chẳng ai dám lề mề, vội vàng hành động.
Lai Y lập tức nằm bên cạnh A Lỗ Pháp. Căn cứ theo định luật của cuộc sống, giống đực mạnh mẽ phải bảo vệ được giống cái nhỏ bé yếu đuối. Khi Lai Y chạy ra khỏi đám cát bụi mù kinh khủng kia, nàng tựa lên khuôn ngực săn chắc của A Lỗ Pháp, nghe nhịp tim có lực của đối phương. Khung cảnh lãng mạn này đều được mỹ lệ hóa lên 1000%, chói lòa đến mức thiếu chút nữa khiến nàng bị mù, lảo đảo không thôi.
Cũng trong 0.00001 giây khác, A Lỗ Pháp nhanh nhẹn vươn bàn tay to lớn ôm lấy thú nhân tóc bạc.
“Hạ Ân khuê mật, người ta bảo vệ ngươi.”
Tuy rằng trên đầu Hạ Ân treo rất nhiều hắc tuyến, nhưng nghĩ tới năng lực có hạn của mình cùng sự an toàn về sinh mạng, đương nhiên y sẽ không phàn nàn, ngay sau đó đã bị A Lỗ Pháp đặt dưới thân hình cường tráng. Nghĩ rằng mình như vậy lại bị coi như giống cái, khóe miệng y không khỏi co giật.
Hình ảnh này như một thanh kiếm sắc bén đâm sâu vào ngực Lai Y, nàng nuốt hận ngã xuống, chỉ nghe bên tai có tiếng gầm nhẹ: “Lai Y, ta bảo vệ ngươi.” Sau đó bị đặt dưới thân thú nhân tộc gấu cường tráng, vẻ mặt ngây ngốc.
“Hu!”
Nghe được tiếng khóc, Hạ Ân lặng lẽ nhìn đại vương nhà mình nức nở với gương mặt tuấn tú.
“Cơ hội thân mật của người ta với lão công bị mất rồi, hu hu hu, người ta đau lòng quá đi.”
Giờ phút này, Hạ Ân thật sự muốn đá người này tới bên cạnh tên thú nhân tộc gấu kia để mà thân thiết, y nghiến răng nghiến lợi: “Buông da thú của ta ra, đấy không phải khăn tay để lau nước mũi.”
“Hu, thực xin lỗi, người ta nhất thời không chú ý nên…” A Lỗ Pháp tủi thân buông mảnh da thú bên hông Hạ Ân ra, đôi mắt ai oán nhìn về chiếc eo nhỏ nhắn trước mắt: “Aiz… nếu người ta có được vòng eo thon thả như của Hạ Ân khuê mật thì tốt biết bao.”
“…Eo nhỏ cái mụ nội ngươi!”Hạ Ân không thể tưởng được, nếu đại vương vai u thịt bắp, mông kiên cố nhà mình mà có mọt vòng eo thon… lực sát thương thật quá lớn, y lập tức loại bỏ hình ảnh hại não này, bảo vệ hệ thần kinh.
Bão cát tới rất nhanh, đám người A Lỗ Pháp vừa mới trốn xong thì nó cũng bao trùm cả mặt đất lẫn bầu trời.
Bão cát không kéo dài, mà việc này đối với đội ngũ thú nhân mỗi người đều là kẻ mạnh thật chẳng đáng nhắc tới, nhưng sau trận bão cát, các thú nhân lại vảnh tai nghe, mặt đất truyền tới tiếng chân vô cùng lớn.
“Không ổn, có địch tập kích, bảo vệ đại vương!”
Cách Lực Mỗ dẫn đầu đám tử sĩ được huấn luyện nghiêm khắc tạo thành một vòng tròn bảo vệ A Lỗ Pháp.
Hạ Ân âm thầm hiểu việc đi tìm di chỉ thần thú lần này cũng không thuận lợi, nghe được tiếng bước chân tựa địa lôi kia, y biết kẻ địch không hề tầm thường, sắc mặt lập tức ngưng trọng, đang muốn nói gì đó lại đột nhiên nghe được tiếng thở ồ ồ của A Lỗ Pháp, dường như đang ẩn nhẫn chờ thứ gì đó phát động. Chẳng lẽ vì gặp được địch lớn mạnh nên vị đại vương này cũng trở nên nghiêm túc? Tuy rằng thường ngày hắn luôn điên điên khùng khùng, nhưng mà hắn chẳng phải tên điên thật, tất cả chỉ là đùa giỡn mà thôi.
“A Lỗ Pháp?” Hạ Ân không khỏi lo lắng, lại cảm thấy áy náy, dù sao mục đích cuối cùng của A Lỗ Pháp cũng chỉ là có được lão công, mà y vì bản thân lại lợi dụng bọn họ, đưa bọn họ tới nguy cơ mất mạng.
Khi mọi người đang nghiêm túc nghênh địch và trong lòng Hạ Ân tràn đầy hối hận, một tiếng gầm rú như rồng ngâm phượng hót xé không mà ra.
“A~~~~~~~~~~~~ Váy của người ta bẩn mất rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Các người… Các người đền váy cho người ta mau!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Đại vương mặc váy điên cuồng lao về phía trận địa địch, trong khung cảnh đầu rơi máu chảy, tiếng kêu la thảm thiết còn kinh khủng hơn cả bão cát, thỉnh thoảng, chúng thú nhân lại nhìn thấy làn váy của đại vương tung bay, màu sắc thế giới trở nên nhạt nhòa.
Đám tử sĩ vây quanh Cách Lực Mỗ cùng nhau run rẩy: “Hu hu hu~ Thật đáng sợ, đại vương tức giận thật đáng sợ.”
“Ta hoa mắt?” Côn Tháp dụi dụi mắt.
“Quả nhiên A Lỗ Pháp rất đẹp trai.” Lai Y si mê ôm ngực.
“May quá, may mà không bước vào tuyết nguyên Tư Mật Đạt.” Điểu nhân ngã trên mặt đất lẩm bẩm: “Khi trở về nhất quyết phải khuyên trưởng tộc đầu hàng.”
“(/≧▽≦)/~┴┴ a ha ha ha ha, cái gì cũng không quan trọng, để bão cát tới càng thêm hung mãnh đê!” Lai Ngang hưng phấn tung hoa hò hét.
Trong không khí vui vẻ này, sắc mặt Hạ Ân trắng bệch, cả người toát mồ hôi lạnh, thân thể không ngừng run rẩy. Y không thể tin được… không thể tin được bản thân lại cảm thấy áy náy, thế nhưng lại cho rằng tên đại vương phấn hồng kia là đại trí giả ngu… “Đầu óc ta có vấn đề?”
Hạ Ân lâm vào khủng hoảng vì vấn đề tự tin với bản thân.
Ngày đó, thần thú uy vũ không cách nào hình dung trong cung điện hoa lệ không cách nào tả xiết đã nổi cơn phẫn nộ không cách nào đo được mà lấy tư thế uy nghiêm cùng tư thế trang nhã không cách nào tưởng tượng để lật tung ngai vàng quý phái không cách nào so sánh. (Ctrl + c + v hàng n lần)
(Dịch xong câu này đứt cả hơi)
“Cái gì? Bọn họ đã tới bên ngoài di tích?”
Tiếng gầm vang vọng khắp cung điện hoa lệ không cách nào hình dung.
Giờ phút này, tâm tình của thần thú… không cách nào diễn tả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...