Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May

Một tiếng kêu này quanh quẩn trong hang đá thật lâu mới tiêu tan, mặt ta dần dần nóng lên. Ta cứng ngắc đầu, quay lại nhìn Sơ Không ở sau lưng liếc mắt một cái, hắn cũng đang nhìn ta sững sờ.

“A… Ngại quá, ta không biết các ngươi có quan hệ như vậy.”

Câu nói của nữ tử kia dập dờn đi qua, một chút đỏ ửng từ cổ của Sơ Không lặng lẽ nhảy lên tai hắn, ta cũng nuốt nước miếng, tìm thần trí trở về, hung tợn nhìn cô nương kia chằm chằm: “Nói bậy bạ gì đó! Ta cùng hắn mới không có quan hệ gì!” Tuy rằng hiện tại hai thân thể mà ta và Sơ Không đang dùng có quan hệ thật sâu…

Cô nương kia tiếp tục hồn nhiên mở miệng: “Vậy sao ngươi lại ăn dấm chua?”

Này… Quả nhiên là vấn đề hóc búa, ta nghiêm mặt xoa thái dương: “Ai ăn dấm chua, ta…Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, ngươi đã gả cho Tử Huy thì phải chung thủy, một nữ không được có hai phu.”

Nàng bừng tỉnh đại ngộ gõ gõ đầu: “Mới vừa rồi ta đã quên bản thân đã gả cho Tử Huy.”

Nàng quả nhiên là vì quá ngu ngốc cho nên mới bị vứt bỏ đi!

“Đều do thời gian đã quá lâu.” Nữ tử nhìn lên đỉnh hang đá: “Trí nhớ của ta đã không còn tốt.” Ngôn ngữ của nàng mờ mịt, ngơ ngác thất thần. Ta không đành lòng nói với nàng, nàng quả thật đã chờ rất lâu, lâu đến mức ngay cả chút tàn hồn cũng đang chạm rãi trôi đi, nếu cứ tiếp tục chờ như vậy, một ngày nào đó, nàng sẽ biến mất hoàn toàn trên thế gian.

“Vì sao ngươi lại ở chỗ này chờ Tử Huy? Vì sao lại không tự đi tìm hắn?” Ta hỏi, tàn hồn đã tiêu hao thành như vậy, nàng chắc hẳn không ở đây được một ngàn năm thì cũng được một trăm năm.

Cô nương vẫn lắc đầu: “Ta không nhớ được, nhưng mà ta chỉ biết bản thân ta không thể rời khỏi nơi này.” Cõi lòng nàng tràn đầy hi vọng nhìn ta: “Cho nên, ngươi có thể giúp ta mang Tử Huy đến không? Ta sẽ giúp hắn trả nợ, nghĩ mọi cách để giúp hắn.”

Ta quay đầu nhìn thoáng qua Sơ Không, Sơ Không cố chấp lắc đầu: “Không giúp, kia tảng đá yêu không phải là thứ gì tốt.”

“Không đúng ngươi nói không đúng.” Cô nương nghe Sơ Không nói thì sốt ruột phản bác: “Tử Huy tốt lắm. Hắn tốt lắm.”

“Nga, Tử Huy của ngươi tốt như vậy, vì sao hắn để ngươi cô hồn đợi một mình ở nơi này, hồn phách ngươi tan nát như vậy, ít nhất đợi ở chỗ này cũng đã mấy trăm năm, vì sao hắn không nhớ đến ngươi? Không tới tìm ngươi? Hắn cũng là trượng phu của ngươi, không tập trung lo lắng ngươi mà lại muốn đi tìm niềm vui mới.” Sơ Không dừng một chút, ta cảm thấy lời này của hắn có ám chỉ gì đó, đảo mắt nhìn hắn một chút, hắn cũng đang lạnh lùng trừng mắt liếc ta một cái lại nói: “Tình tình phụ bạc như thế, ngươi nói cho ta xem, hắn tốt chỗ nào?”

Cô nương trầm mặc thật lâu, nửa thân mình trong suốt ngồi xuống, nàng bụm mặt, thanh sắc run run: “Thật xin lỗi, là ta không tốt…”


Sơ Không vẫn đang há mồm định nói tiếp, ta thật sự nghe không được nữa, lập tức lấy tay che miệng hắn, đoạt lời nói: “Cô nương, ngươi đừng khóc a, ai tốt ai không tốt không thể trong một khắc mà tranh luận rõ ràng. Ta không tính toán chi li bụng dạ hẹp hòi như nam nhân này, ta giúp ngươi.”

Sơ Không kéo tay của ta ra âm trầm nói: “Ngươi muốn bị đánh sao?”

Ta không quan tâm hắn, không biết bây giờ hắn còn đánh ta không. Cô nương kia nghe ta đồng ý, đầu tiên là ngây người một lát, sau đó kích động bay tới trước mặt nói lời cảm tạ với ta, nhưng mà khi bay đến cách ta còn có ba bước thì ngừng lại, nàng lộ ra vẻ mặt khó xử: “Ngươi…Trên người của ngươi có mùi không tốt lắm.”

Ta sửng sốt, nâng cánh tay ngửi trái ngửi phải, Sơ Không từng dùng thân thể này ở trong quân đội, chắc là đã lây một ít mùi mồ hôi nặng nề của nam nhân, nhưng mà lúc nãy ta rơi xuống nước chắc cũng đã cọ rửa sạch sẽ, lúc này trên người ta quả thật không có mùi gì, ta thấy kỳ quái nhìn cô nương kia chằm chằm: “Không có mùi gì a.”

“Có…” Cô nương co rúm lại đáp một câu rồi lui trở về: “Ngươi phải cẩn thận…” Nàng như là nhớ tới cái gì, đang định nói ra miệng thì lại kêu rên một tiếng, ôm lấy đầu, ngồi xổm trên mặt đất, dáng vẻ dường như rất thống khổ.

Ta thấy thì kinh hãi, đang muốn tiến lên Sơ Không lại mang ta chặn ra sau lưng hắn: “Ngươi cho rằng bây giờ bản thân còn là tiên nhân sao, xác thịt của người phàm rất dễ chết.” Ta im lặng, ngoan ngoãn đứng sau lưng hắn.

Cô nương kia ngồi một lát cũng bình tĩnh lại, thanh âm suy yếu nói: “Ngại quá…Khi nãy muốn nói gì ta đã quên.”

Như vậy sao ta dám để nàng nhớ lại chứ, ta vội nói: “Nhớ không được thì quên đi.”

Cô nương áy náy nhìn ta liếc mắt một cái: “Cám ơn ngươi chịu giúp ta, lúc trước khiến các ngươi chịu nhiều hoảng sợ như vậy thật là xin lỗi. Bây giờ ta đưa các ngươi ra ngoài.” Thân mình của nàng lảo đảo đi về phía bên phải của phòng đá, sau đó nửa thân mình xuyên vào trong thạch bích, nàng xoay lại vẫy tay với chúng ta: “Đến đây.”

Khóe miệng ta co rút: “Cô nương, chúng ta là phàm nhân, không có bản lĩnh xuyên tường.”

Nàng cười nói: “Nơi này không phải là tường, các ngươi cứ đi qua đây.”

Sơ Không dẫn đầu đi qua, ta vẫn đang đứng tại chỗ ngây người, Sơ Không nhìn ta nhíu mày hỏi: “Thế nào, ngươi còn muốn ở trong này nhìn vật mà nhớ tới người ta sao?”

Ta nói thầm trong lòng, người này lại đột nhiên tức giận cái gì a…Sơ Không chờ không kiên nhẫn liền nắm lấy tay ta, kéo ta về phía trước. Thân ảnh cô nương kia biến mất trong thạch bích, Sơ Không cũng mang ta ta đâm đầu vào khối thạch bích kia. Bức tường này cứ nghĩ là thạch bích nhưng không ngờ nó lại giống không khí, chúng ta có thể xuyên qua dễ dàng.


Bên này lại là một cái động rộng rãi, quỷ hồn cô nương đang đứng chờ, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Đi theo cái động này là có thể ra ngoài.” Thân ảnh nàng nhoáng lên một cái, sau đó đã biến mất trong không trung, chỉ có âm thanh vẫn phiêu tán: “Nếu nhìn thấy Tử Huy, hai vị hãy nói A La luôn chờ hắn. Ta…Chỉ nhớ rõ việc này. Đa tạ.”

Thanh âm biến mất, ta xoay người rồi sờ cái tường mới xuyên qua, tay cứ xuyên qua xuyên lại ở trong nó: “Ma thuật sao?”

Linh hồn tan nát kia lại có thể thi triển ma thuật! Điều này khiến ta ngạc nhiên không thôi. Cô nương kia mà không đắc đạo thành tiên thì chắc chắn là yêu nghiệt lớn của nhân gian nha. Sơ Không lé mắt liếc ta, lạnh giọng trào phúng: “Ai bảo ngươi tùy tiện đồng ý với thỉnh cầu của người xa lạ, trên đời này không phải ai cũng đơn giản như ngươi suy nghĩ đâu.”

Ta bĩu môi: “Có sao đâu, dù sao nàng ấy cũng không hại đến tính mạng của chúng ta.”

“Nàng ấy vốn dĩ là muốn hại tính mạng của chúng ta.” Sơ Không nói xong lời này thì ngửa đầu đi về trước, ta bước theo hắn, hắn bước đi quá nhanh, dì cả dưới hạ thân chảy vừa mạnh vừa đau, ta vội vàng tóm lấy hắn. Không biết bắt đầu từ khi nào, khi chỉ có ta và Sơ Không ở với nhau thì lá gan của ta lại to ra, da mặt cũng dày hơn rất nhiều, có lẽ là ở trước mặt nam nhân này, dáng vẻ xấu xí gì ta cũng đã bày ra hết…

Hiện tại ra bĩu môi, mượn lời của cô nương kia hỏi thẳng hắn: “Sơ Không, ngươi ăn giấm chua cái gì vậy?”

Sơ Không dừng bước chân, thân mình cứng đờ, sau một lúc im lặng hắn đột nhiên hung tợn quay đầu nhìn ta, mặt như tu la: “Con mắt nào của ngươi thấy ta ăn giấm chua?”

“Hai mắt đều thấy.”

Sơ Không quay đầu bước đi: “Ngươi suy nghĩ quá nhiều, ta không có rảnh rỗi mà ăn giấm chua của ngươi.”

Ta nhấc chân đuổi kịp: “Hiện tại ngươi đang ăn a.”

Hắn cắn răng: “Không có.”

Ta lắc đầu thở dài: “Ta đã ở trước mặt ngươi chỉ ra nhiều dấu hiệu ngươi thích ta như vậy, vì sao ngươi không chịu thành thật một chút?”


Sơ Không dừng chân một chút, ta lại bước không ngừng, trực tiếp va vào phía sau lưng hắn. Sơ Không đột nhiên quay lại tóm lấy tay ta, trời đất xoay tròn, sau lưng đau xót, Sơ Không đã đem ta ấn trên vách đá, hương vị nam tính trên người hắn xâm chiếm mọi cảm giác của ta, rõ ràng…Trước đây không lâu đây là hương vị trên người ta, bây giờ lại truyền đến từ một người khác, khiến ta kìm lòng không được mà tim đập loạn nhịp.

Sơ Không dường như đã ra quyết định gì đó, hắn không khách khí mà tóm lấy hai tay ta cố định trên đỉnh đầu, ấn vào vách đá, tay kia nâng cằm ta lên, bắt ta ngửa đầu nhìn hắn. Tư thế như vậy tràn ngập ái muội cùng tính khiêu chiến. Ta có thể cảm thấy hô hấp từ chóp mũi của hắn phun lên mặt ta: “Như vậy, Tiểu Tường Tử.” Giọng của hắn có chút khàn khàn mà nói: “Vì sao ngươi lại không chịu thành thật một chút?”

Ta nhìn thẳng vào hắn, khoảng cách quá gần nên làm mắt ta thật giống mắt gà chọi, ta chớp mắt sau đó đem ánh mắt đặt trên đỉnh đầu hắn: “Ta luôn luôn thành thật a.”

“Nga, vậy ngươi nói xem, hiện tại trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì?” Hắn thổi hơi ở bên tai của ta, lỗ tai ấm áp có chút ngứa ngứa, ta muốn giật hai tay thoát ra nhưng Sơ Không lại nắm càng chặt: “Ngoan, nói thành thật.”

Ta im lặng sau đó quyết định thành thật: “Quỳ thủy phía dưới đang chảy ra rất nhiều, cái bọc vải thật sự không xong rồi, chúng ta phải mau chóng ra ngoài tìm một chỗ để đem thứ này thay đổi.”

Lực đạo trên cổ tay buông lỏng, ta thấy nét mặt ngạc nhiên như bị sét đánh của Sơ Không.

Ta nhân cơ hội rút tay mình về, che bụng, mặt không biểu cảm đi về phía trước: “Đi ra ngoài.”

Trên mặt của Sơ Không ở sau có bao nhiêu phấn khích ta không biết, chỉ nghe nghe thấy tiếng hắn vỗ mặt, hung hăng thở dài một hơi, bi thảm nói: “Ngươi quả nhiên rất thành thật.”

Lúc này, cho dù ta có gan lớn mặt dày thế nào đi nữa cũng không kiềm chế được mà đỏ rực cả khuôn mặt, hô hấp nam tính nóng rực của Sơ Không vẫn dao động bên tai ta, trong lòng ta nổi lên sóng to gió lớn mà ngửa mặt lên trời tru: “Con mẹ hắn, học được chiêu này ở đâu vậy! Dụ dỗ người…Sao lại thành công như vậy!”

Đúng như lời của quỷ hồn cô nương nói, đi dọc theo hang động này quả thật không bao lâu sau đã có ánh mặt trời. Rõ ràng là thời gian không lâu, nhưng khi được tiếp xúc lần nữa với ánh nắng mặt trời ta lại có cảm giác bừng tỉnh, ta vui sướng chạy ta ngoài, bên tai nghe tiếng nước sông chảy ào ào. Ra cửa động, ta híp mắt một lát mới thích ứng được với ánh nắng, thấy trước mắt là con suối cạn, đi thêm vài bước lại có con sông, ta ngẩng đầu lên đã thấy hai bên là vách núi cao, ta và Sơ Không là từ trên kia mà rơi xuống.

Ta quay đầu nhìn cửa động phía sau, hơi chút cảm khái mà nói: “Chỗ này lại không phải là chỗ của Tử Huy, chỉ là vì sao bên trong lại bày trí như đúc vậy?”

“Còn phải hỏi.” Một đường đi tới, Sơ Không đã thu dọn xong cảm xúc, lại khôi phục dáng vẻ bình thường, hắn ghét bỏ nhìn ta nói: “Một nữ nhân chết muốn tưởng nhớ lại thời điểm hạnh phúc khi còn sống, nơi khi nãy chắc hẳn là do nàng dùng ma thuật tạo nên, bức tường kia là giả, đương nhiên những thứ khác cũng là giả.”

Ta gật gật đầu, có chút cảm khái nói: “Thì ra, nàng đang nhìn vật nhớ tới người.”

Sơ Không vuốt cằm suy nghĩ một lát: “Nàng mới vừa nói nàng tên A La đúng không?”

“Ân, tên này có gì không đúng sao?”

“Không có.” Sơ Không đăm chiêu nhìn lại cửa động: “Ta chỉ là nhớ tới một chuyện cũ đã thật lâu ở thiên giới.”


“Chuyện gì?”

Sơ Không lại liếc ta một cái: “Là chuyện xảy ra trước khi ngươi được biến thành tiên, nói ngươi cũng không biết.” Trong lời này hắn nhấn mạnh “được biến thành tiên” có chút kỳ thị, ta nheo mắt bất mãn nhìn Sơ Không. Hắn không đợi ta mở miệng đã hỏi: “Lại nói, ngươi có cảm thấy quỷ hồn khi nãy giống ai hay không, ngô…Hoặc là nói, ai có chút giống quỷ hồn kia?”

Ta nhìn Sơ Không: “Ai? Ngươi sao?”

“A, chê cười.” Sơ Không lạnh lùng cười nói: “Ở trong trí nhớ của ta, người có thể dại dột liều mạng giống quỷ hồn kia cũng chỉ ngốc Tường ở kiếp trước. Ngươi có thể thấy bộ dáng ngu si của ngươi và quỷ hồn kia thật giống nhau.”

Ta giật mình, không vội vã phản bác lời Sơ Không, thành thật mang dáng vẻ của ngốc Tường trong trí nhớ ra so sánh với A La khi nãy, cảm thấy hai người ở phương diện nào đó thật giống. Ta cẩn thận suy nghĩ, A La nói Tử Huy là trượng phu của nàng, bọn họ khi còn sống nhất định phải rất yêu thương nhau mới kết thành phu thê, chắc là Tử Huy cũng thích A La. A La này xem chừng chết đã lâu, nhất định nàng và Tử Huy yêu nhau trước khi Tử Huy gặp ngốc Tường, ngô…Nói như thế, ở kiếp thứ hai Tử Huy muốn kết hôn với ta, có phải vì nguyên nhân là ta cùng “vợ trước” của hắn có vài phần tương tự hay không…

Ta đang nghiêm túc suy nghĩ, Sơ Không lại cười sang sảng: “Haha, biết được ngươi được người ta thích không phải vì bản thân ngươi có mị lực, ta đột nhiên cảm thấy thể xác và tinh thần thật vui sướng thoải mái a.”

“Ngươi có thể đừng cười dâm tiện như vậy hay không!”

“Cái này gọi là cười sảng khoái a.”

Ta cùng Sơ Không chuẩn bị cãi nhau thì nghe tiếng la từ xa truyền tới: “Tướng quân!” Đôi ta ngẩng đầu nhìn, là Sở Dực dẫn theo mười mấy binh lính đang chạy từ chỗ suối cạn tới, còn chưa tới nơi đã nghe hắn lo lắng hô to: “Tướng quân có khỏe không?”

Ta mở miệng theo bản năng định trả lời thì Sơ Không đã đi trước ta một bước, thanh âm trấn định mà trầm ổn: “Vẫn tốt, quân đội đâu?”

“Tướng quân an tâm, quân đội đã tập kết ở phía trước, đang thống kê thương vong.”

“Tốt.” Sơ Không gật đầu: “Theo bản tướng trở về doanh, chờ chỉnh trang lại quân đội liền vào Cẩm Dương.”

“Vâng!”

Ta nghe thấy tiếng cười âm hiểm của Sơ Không: “Ta sẽ làm cho Vệ Quốc bọn họ hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”

Uy… Sơ Không, ngươi cũng quá tích cực đi——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui