Bánh xe số mệnh bắt đầu xoay chuyển từ ngày đó. Tỉnh dậy từ giấc mộng, ta dường như có thể nhìn thấy Lí Thiên Vương đang dựa bàn cầm bút, dáng vẻ cầm bút cực kỳ kích động. Ta như khối thịt bị bút trúc tùy ý đâm chọc, tùy ý rải đầy nước tương trên thân thể ta, quét qua quét lại…
Ta kéo chăn che kín đầu, để bản thân dứt bỏ hình ảnh tà ác này, mãi đến khi không thở nổi mới tung chăn ra, mạnh mẽ ngồi dậy.
Không được! Nếu như cứ thần phục vận mệnh như vậy, thật sự là lãng phí một bụng đầy ý nghĩ xấu của ta, phi! Quá lãng phí trí nhớ kiếp trước ta hỗn ăn hỗn uống ở thiên giới, ta phải đấu tranh.
Ta cắn ngón tay, sầu mi suy nghĩ cho tương lai, có biện pháp nào mà một phát có thể thoát khỏi tiểu tử Sơ Không kia hay không…
Bỗng nhiên, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, cái mà Lí Thiên Vương viết là tình duyên bảy kiếp. Nếu như ở kiếp nào đó, ta cùng với Sơ Không, một trong hai người chết sớm, đi đầu thai sớm, đợi đến khi người kia sống thọ và chết đi, như vậy cũng đầu thai sau người kia một khoảng thời gian. Nói như vậy, sau này mỗi kiếp cũng không cần né tránh mà cứ tự nhiên vuột qua nhau như vậy!
Nghĩ thông suốt, ta kích động chạy đến trước gương đồng hung hăng hôn lên khuôn mặt của mình trong gương mấy phát.
Thân phận tiểu thư tướng phủ là có thể danh chính ngôn thuận hết ăn lại nằm, đương nhiên là ta sẽ không nỡ mà tự sát để kết thúc cuộc sống như vậy, vậy thì…
Ta nhìn mặt thịt nhỏ nhỏ âm trầm của mình trong gương, cười khặc khặc: “Lục Hải Không thân ái a, vì cuộc sống hạnh phúc của chúng ta sáu kiếp sau, ngươi phải chết, không chết không được.”
Sau mấy ngày lên kế hoạch kỹ càng, ta kích động chạy đến phủ tướng quân, may mắn là trong phòng không có người, là thời cơ vô cùng tốt để ra tay.
Lục Hải Không im lặng nằm trong nôi, so với mấy ngày trước, hắn xinh đẹp thêm không ít, làn da mềm mại, lông mi dày lại dài. Ta nhịn không được ghé vào bên cạnh cái nôi, vươn tay chọt vào cái miệng của hắn. Không nghĩ tới một phát chọt này lại khiến hắn tỉnh lại.
Hắn chớp đôi mắt ngập nước, tinh xảo đặc sắc nhìn ta, tâm can ta run lên, đem dáng vẻ xấu hổ vừa nảy mầm đạp xuống.
“A.” Không rõ ý tứ của hắn là gì, hắn kêu lên một tiếng, sau đó dùng ngón tay đầy nước miếng tóm lấy bím tóc của ta: “A!” Hắn dùng sức tóm, kéo làm da đầu ta phát đau, đứa nhỏ đáng giận này lại làm cho ta nghĩ tới tiên nhân hung ác áo hồng kia.
Ta khống chế sự mềm lòng, vươn tay nắm chặt cổ của đứa nhỏ, cảm giác mềm mại yếu ớt làm cho ta cảm thấy bản thân không cần dùng lực, chỉ chạm vào vài cái là nó sẽ mất đi.
Dù sao cũng không phải là thiếu niên da dày thịt béo kia…Nhìn ánh mắt hồn nhiên của hắn, tâm ta lại mềm xuống. Hắn nào biết ý đồ của ta khi sờ cổ hắn, vẫn tóm lấy ngón tay ta như cũ.
Đặt ở trong miệng mà ngậm, giống như đây là chuyện làm hắn thỏa mãn nhất.
Hắn duỗi chân, tỏ vẻ hưng phấn.
Ta cũng muốn duỗi chân theo, xú tiểu tử không cần non nớt như vậy a! Ngươi làm tỷ tỷ ta sao có thể ra tay được đây!
Ta đang rối rắm, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, bà vú phủ tướng quân cùng một đám hầu gái đi đến: “Ai nha, thiên kim tướng gia sao lại ở đây?”
“Ta…” Ta ho khan một tiếng, bình tĩnh nói, “Ta đến xem tiểu tướng công của ta.”
Tất cả mọi người hiểu rõ thì nở nụ cười đáng khinh, bà vú bỗng nhiên khiến người ta kinh sợ mà nói: “Chúng tôi phải hầu hạ thiếu gia tắm rửa, Tống tiểu thư muốn ở lại?”
“Không không. Ta trước…” Ta vừa rút tay về, Lục Hải Không bỗng nhiên “A a” có vẻ lưu luyến bịn rịn. Ta sững sờ nhìn hắn, một chốc sau hắn bắt đầu khóc lớn oa oa, nước mắt nước mũi lã chã rơi xuống, thê thảm vô cùng khiến ta không thể nhìn thẳng.
Ta sợ đến mức không biết gì, ở thiên giới chưa bao giờ có sinh vật nào khóc bi thảm như vậy trước mặt ta, ta theo bản năng đưa tay trở về miệng hắn. Ngậm đầu ngón tay của ta, hắn nhanh chóng an tĩnh lại, khuôn mặt hạnh phúc.
Ta im lặng, bà vú cười nói: “Thật tốt, tiểu công tử không xa được Tống tiểu thư.”
Ta xoay đôi mắt cá chết, yên lặng nhìn người trần ngu xuẩn.
Kế tiếp, ta rất tự nguyện thưởng thức dáng vẻ tắm rửa của Lục Hải Không. Không có cảm giác tươi mát tí nào, mà là giống như đại nương đang tẩy da heo, xoa đến xoa lui rất sung sướng.
Nói thế nào đi nữa, ta cũng vì sự mềm lòng của bản thân mà lãng phí một cơ hội tuyệt vời để tiêu diệt Lục Hải Không.
Sau này, ta đều chạy đến phủ tướng quân, ngày ngày đều có thể nhìn thấy Lục Hải Không. Nhưng bà vú cùng đám hầu gái kia về sau không rời Lục Hải Không một tấc, một chút khe hở cũng không chừa cho ta.
Ta liền cân nhắc chờ đứa nhỏ lớn lên một chút, có thể một mình mang nó đi chơi rồi tiêu diệt.
Một ý nghĩ này liền chờ năm năm, mỗi lần nhìn thấy Lục Hải Không, ánh mắt ta đều tái đi. Tướng quân cùng tướng quân phu nhân và cha ta đều chế nhạo: “Đứa nhỏ này, muốn độc chết Hải Không sao? Không có việc gì sẽ chạy đến nhìn Hải Không, không cần gấp gáp, hai đứa có cả đời để gần nhau.”
Cả đời quá dài, ta chỉ mong sớm chiều… Tiêu diệt hắn, ta rất kiên định.
Lúc ta mười tuổi thì càng lỗ mãng. Tống cha đối với ta tuyệt vọng triệt để, ta có đập phá gì cũng không quản.Tất nhiên ta sẽ phát huy hết ưu thế, tạo ra danh hiệu Hỗn Thiên Ma Vương ở kinh thành.
Hôm sinh nhật Lục Hải Không năm tuổi, cuối cùng ta cũng tìm ra phương pháp lừa gạt bà vú cùng đám hầu gái, vụng trộm mang theo Lục Hải Không ra khỏi phủ Tướng quân.
Ta đã nghĩ, ở trong phủ tướng quân không có cơ hội xuống tay, ra phủ thì cơ hội rất nhiều, chẳng hạn như sông nhỏ quanh co bên cạnh, cây đại thụ cành giòn, vân vân. Tùy tiện tìm ở đâu cũng có thể làm ra điều ngoài ý muốn.
Ta hưng phấn mài quyền chà chưởng, Lục Hải Không lại dính sát vào người ta mềm yếu nói: “Vân Tường, chúng ta nên trở về đi, cha nói ở bên ngoài rất nhiều người, không an toàn.” Đưa nhỏ này từ nhỏ đã được dạy rất nhiều quy củ, ra ngoài liền có một đoàn người đi theo, chưa từng “cải trang vi hành” qua. Lúc này thấy ở chợ có một đám người đi tới đi lui thì khẩn trương sợ hãi.
Ta đang tính toán chỗ nào có thể tạo ra cái “ngoài ý muốn” mà không có sơ hở, Lục Hải Không đã bất an túm lấy xiêm y của ta: “Vân Tường, trở về đi.”
“Đừng ầm ĩ.”
Hắn ngoan ngoãn ngậm miệng, lại bất an nhìn bốn phía một phen: “Vân Tường.” Hắn tội nghiệp gọi, đem bàn tay đầy thịt đến trước mặt ta: “Muốn dắt.” Ta theo bản năng dắt tay hắn, trong đầu chợt lóe: “Tiểu tử, có muốn đến chùa Đàn Chá không?” Chùa miếu ở ngoại ô, ít người lại lộ thiên, đường trên núi hẹp nhỏ, tiểu hài tử trèo lên rất dễ trượt chân.
Hắn xoay xoay mắt suy nghĩ một lát: “Nơi đó rất xa, không an toàn.”
“Có sao đâu, chúng ta sẽ nhanh trở về.”
Hắn vẫn lắc đầu như cũ, ta suy nghĩ một lát, thở dài nói: “Như vậy a…Ta còn nghĩ hôm nay là sinh nhật ngươi, muốn dẫn ngươi đi cầu bùa hộ mệnh, nghe nói bùa của chùa Đàn Chá khá linh.” Ta buông lỏng tay hắn ra, mặt thất vọng: “Ngươi không muốn đi thì thôi.
“Vân Tường…” Hắn có chút hoảng, vội vàng nắm tay ta, do dự hồi lâu mới nói: “Chúng ta đi thôi.”
Mất mát đi qua, ánh sáng lại đến, ta liền kéo hắn đi: “Tốt, đi thôi.”
Sơ Không a Sơ Không, ngươi chớ có trách ta ác độc, đây là biện pháp tốt nhất cho ngươi.
Đừng hỏi ta tại sao ta không đi chết, bởi vì tự sát thật sự là việc rất ác độc, nếu không phải ta mềm lòng như thế…
Đi chùa Đàn Chá phải đi qua khu náo nhiệt của kinh thành, Lục Hải Không chưa bao giờ tới đây, đối với cái gì cũng ngạc nhiên. “Vân Tường! Đó là cái gì?” Ta nhìn theo ngón tay hắn, bĩu môi nói: “Kẹo hồ lô a, vừa cứng lại vừa ngọt, ăn không ngon,”
Mắt Lục Hải Không sáng rực lên: “Ăn a…”
Ta thấy phải làm bữa cơm cuối cùng cho sinh mệnh của Lục Hải Không, về tình về lý cũng không nên keo kiệt một văn tiền để mua kẹo hồ lô, vì thế ta rất hào phóng lấy túi tiền của bản thân ra, giữa đống bạc vụn tìm ra được một văn tiền, đắc ý dạt dào đi đến người bán kẹo hồ lô.
Nhớ năm đó ở Thiên giới, trên người ta tuyệt đối không có khả năng có nhiều tiền như vậy. Bây giờ ta nghĩ muốn mua kẹo hồ lô là có thể mua.
Người giàu có, nhân duyên gặp gỡ thật sự là không thể nói…Ta đang nghĩ, đột nhiên có một người trước mặt đâm vào ta. Ta bị hắn đâm đến mức lảo đảo ngồi té xuống đất. Lục Hải Không ở bên cạnh kinh hãi, vội đỡ lấy lưng ta, kích động gọi ta: “Vân Tường! Đau không đau không đau không?”
Ta lắc lắc đầu, tinh thần phục hồi trở lại, túi tiền trong tay đã không rõ tung tích!
Ta nghĩ tới những ngày cực khổ ở thiên giới bản thân không có được một chút tiền nhàn rỗi, đầu óc thoáng chốc nóng lên, trong túi tiền đó thật sự là do ta vất vả dành dụm a! Nói cướp là cướp, quả thật so với Sơ Không làm nát quạt tròn của ta khi trước còn đáng giận hơn!
“Đại gia ngươi!” Ta xăn tay áo, đứng dậy quát: “Trộm tiền thì táo bón cả đời! Tiểu tặc đứng lại cho ta!” Ta rống xong thì chạy đuổi theo, không quan tâm đến chân của Lục Hải Không ngắn hơn chân ta nhiều.
Tên trộm phía trước dường như là không đoán ra được tiểu nha đầu mười tuổi như ta lại dám đuổi theo hắn, hắn chột dạ, chạy cuống lên. Phố xá sầm uất nhiều người, phạm nhân giật tiền chạy đâm người ngã ngựa đổ, gà bay chó sủa, mà ta lại dựa vào thân hình nhỏ bé của mình, chui đông lủi tây rất nhanh đã đuổi theo được hắn.
Sau khi trải qua lục đạo luân hồi tẩy rửa sạch sẽ, trên người ta đã không còn pháp thuật, nhưng một ít quyền cước vẫn nhớ rõ, đối phó với người có võ công cao thâm thì không được nhưng đối phó với tiểu tặc cũng đủ. Đối phương là nam tử trung niên, hình thể lớn hơn nhiều so với ta, ta nghĩ tốc chiến tốc thắng, cứng đối cứng khẳng định là không được. Vì thế, trước khi đuổi kịp tên trộm kia một bước, ta thuận tiện vớ cái chày cán bột của một cửa hàng ven đường, đến cách hắn hai bước thì đưa cái chày từ dưới lên, chỉ nghe “bang” một phát, trúng ngay điểm yếu giữa đũng quần của tên trộm. Hắn rên lên một tiếng, sau đó ngã thẳng tắp lên mặt đất, ôm đũng quần, lăn lộn qua lại như con sâu lông.
Ta tiếp tục cố gắng nhảy lên người hắn, hung hăng đá mấy đá vào đũng quần hắn, tên trộm sùi bọt mép, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Ta ném chày cán bột, từ túi áo tên trộm tìm thấy túi tiền của ta: “Hừ, dám cướp tiền của cô nương, muốn chết sao?
Cẩn thận đem tiền trong túi đếm một chút, phát hiện không thiếu gì, ta thấy mỹ mãn nở nụ cười: “Lục Hải Không, chúng ta đi mua kẹo hồ lô đi.”
Xung quanh là một mảnh im lặng.
Ta chớp mắt, nhìn bốn phía một chút, lúc này mới phát hiện, xung quanh ta là những người xa lạ thần sắc hốt hoảng.
“Di?” Ta mờ mắt, Lục Hải Không… Ở đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...