Quỷ sai kéo tay ta vào địa phủ. Sáu kiếp tình sau này có khả năng ta đã tránh thoát, ta thở dài một hơi, muốn ngửa mặt lên trời mà cười lớn, chỉ là tiếng cười chưa ra tới miệng không hiểu sao đã tan đi. Trong miệng dường như vẫn lưu lại vị nước mắt của Lục Hải Không, khiến lòng ta ê ẩm chua xót.
Hắn còn sống, chỉ là trong sinh mệnh của ta sẽ không còn xuất hiện tiểu tử ngốc Lục Hải Không nữa.
Ta quay đầu nhìn con đường đi đến hoàng tuyền, một cái chớp mắt đã mờ mịt thất thần.
“Đi mau đi mau! Rề rà cái gì! Ngươi có quỷ kế nào muốn đùa nữa sao?” Giọng nói lanh lảnh của một quỷ sai vang lên, hắn gắt gao nhìn chằm chằm ta, thập phần đề phòng.
Ta bĩu môi: “Gấp cái gì, lần này ta sẽ ngoan ngoãn uống canh Mạnh Bà.” Tạm thời quên đi tâm tình không vui này cũng là lựa chọn không tồi.
Không nghĩ rằng tiểu quỷ nghe xong câu này thì lạnh lùng bật cười: “Canh Mạnh Bà, người còn muốn đi đầu thai sao? Trước tiên hãy ngoan ngoãn ở lại địa phủ chuộc tội tám, mười năm rồi nói sau!”
Ta ngạc nhiên: “Chuộc tội gì?”
Tiểu quỷ nắm ta đi sâu vào trong địa phủ, đi thẳng qua bên kia của cầu Nại Hà, trong lòng ta đột nhiên căng thẳng, đừng nói là dẫn ta đến quăng vào chảo dầu nha, thiên địa chứng giám, ở nhân gian ta cũng không làm ra chuyện gì mà phải tới mức trời tru đất diệt a!
Ta đang đoán, tiểu quỷ lại cười: “Lần trước ngươi cùng tiên quân Sơ Không kia khiến địa phủ của chúng ta gà bay chó sủa, Mạnh Bà giận dữ nghỉ việc ba ngàn năm. Vốn dĩ địa phủ đã không đủ người, chuyện này lại làm chậm trễ không ít việc khác. Sơ Không tiên quân kia xem như biết điều, ngoan ngoãn ở địa phủ chuộc tội năm năm. Ngươi thì ngược lại, cứ vỗ mông mà đi đầu thai! Nói nhảm, minh giới của chúng ta mặc kệ chuyện ở nhân giới, dù sao ngươi cũng trở về rồi, lúc này đây ngươi đừng hòng thoải mái!”
Ta nuốt một ngụm nước miếng, sao lại đem chuyện này quên mất a.
Địa phủ và thiên giới đều có chức năng chuyên môn riêng, địa phủ là để phạt người, cho dù trong người ta có tình kiếp bảy đời, vẫn phải chịu phạt xong mới được đi.
Này này…Một khi ở lại đây, nếu ta bị phạt đến lúc Lục Hải Không chết xuống dưới, không phải là ta lại cùng hắn đầu thai sao? Ta vẫn đang suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, tiểu quỷ đã mang ta tới điện Diêm Vương: “Diêm Vương, đã đưa Tường Vân tiên tử đến.”
Tiểu quỷ nói xong lời này, trong điện Diêm Vương to lớn cũng không vang lên tiếng động nào nữa, ta ngẩng đầu đã thấy trên thư án (cái bàn để làm việc ý) xa xa có hai cái chân gác lên, sau thư án, một nam tử mặc đồ đen nửa ngồi nửa nằm trên một cái ghế thật lớn, trên mặt che một quyển sách, đang ngủ thật say.
Tiểu quỷ bên cạnh lại rống lớn: “Diêm Vương! Đã đưa Tường Vân tiên tử đến!”
Người ngồi trên ghế cả người run lên, đột nhiên bừng tỉnh, quyển sách trên mặt rơi “ba” một tiếng xuống mặt đất: “A…Ân, hảo hảo.” Hắn thả chân xuống, lau miệng một phen rồi ngồi dậy, tùy tay lục lọi trên thư án lộn xộn, trong mắt vẫn còn sương mù: “A, cái kia tiên tử gì. Ân? Phạm tội gì mà tới?”
Ta co rút khóe miệng, mặt hàng này là Diêm Vương sao? Là thế thân đi, diện mạo thì như tiểu bạch kiểm (mấy tên con trai mặt hoa da phấn, hehe), hành vi lại giống đại thúc đáng khinh.
Phán quan ngồi bên trái hắn thật bất đắc dĩ mà mở miệng: “Là Tường Vân tiên tử hai mươi năm trước đã làm nhiễu loạn địa phủ.”
“Nga!” Diên Vương vỗ tay, đôi mắt sáng lên: “Là ngươi a! Tiểu cô nương cũng không tồi, địa phủ khi đó thật náo nhiệt, bổn vương thấy thật vui! Cáp…” Phán quan bên cạnh ho lên một tiếng. Diêm Vương cưỡng chế nụ cười bên môi, nghiêm túc nói: “Khụ, ân, phán quan, ngươi cảm thấy nên phán thế nào?”
“Hai mươi năm trước, Sơ Không tiên quân chuộc tội năm năm, Tường Vân tiên tử lại đầu thai một mình trốn tới nhân gian. Việc này có vẻ bất công, thuộc hạ nghĩ phải trừng phạt gấp ba lần, làm việc ở địa phủ mười lăm năm, lấy đó làm gương cho chúng quỷ, luật pháp địa phủ nghiêm minh, tự thú được khoan hồng, phản kháng thì phạt nặng.”
Diêm Vương gật đầu một cái: “Hảo, cứ làm như vậy đi.” Nói xong, hắn lại ngã đầu vào ghế ngủ say. Việc phán xét đưa ra hình phạt thế này sao lại giống như đang quyết định trưa nay ăn rau hẹ chiên trứng hay là cà chua chiên trứng a.
Ra khỏi điện Diêm Vương, tiểu quỷ lại đưa ta về bên cầu Nại Hà, chúng quỷ vẫn xếp hành theo trật tự. Tiểu quỷ chỉ về cái nồi sắt thật lớn bên cạnh cầu Nại Hà nói: “Về sau ngươi thay thế Mạnh Bà, ở trong này nấu canh, đừng để canh tràn ra. Đợi mười lăm năm sau, ngươi có thể đi đầu thai.”
Từ dưới đáy lòng ta suy nghĩ, cảm thấy thời gian mười lăm năm không phải quá dài, Sơ Không ở nhân gian chắc sống thêm khoảng bốn mươi năm nữa, vì thế ta liền an tâm, thành thật nắm cái thìa, bắt đầu nấu canh.
Ở địa phủ không phân biệt ngày hay đêm, vĩnh viễn là một khung cảnh âm u hỗn độn, ta đang nấu canh ở đây, ngẩng đầu liền thấy có người đang đi trên còn xuống hoàng tuyền, đủ mọi loại người nhưng khi đến địa phủ đều chỉ có vẻ ngơ ngác. Lúc đầu nhìn thấy bọn họ ta cũng có chút cảm động, thời gian lâu thì trở nên chết lặng, mặc kệ là họ đang khóc thất thanh hay bi thương mà cười to,ta chỉ vào bọn họ đang thất hồn lạc phách, thản nhiên nói một câu: “Xếp hàng, nhận canh.”
Bất tri bất giác, ta đã ở địa phủ mười hai năm, ngẫm lại chỉ còn ba năm nữa là hết khổ, nhưng vận mệnh lại đùa ta thêm một vố thật lớn.
Tại cái nơi làm việc hằng ngày của ta, ở bên kia con đường đến hoàng tuyền xuất hiện một thân ảnh mà ta thật quen thuộc. Ta hoảng sợ làm rớt cái thìa vào nồi cũng không biết. Ta chỉ tay vào hắn, không dám tin hỏi.
“Lục Hải Không?”
Vốn nghĩ rằng sẽ không còn được gặp lại hắn, vốn nghĩ rằng sáu kiếp tình duyên sau này của chúng ra đã sai lệch…Ta bóp cổ tay thống hận: “Ngàn tính vạn tính không tính đến ngươi đoản mệnh a!”
Địa phủ cực yên tĩnh, nghe được những lời ca thán nghiến răng nghiến lợi của ta, chúng quỷ đều quy đầu lại nhìn, Lục Hải Không ở trên đường đến hoàng tuyền kia cũng nao nao, đôi mắt xuyên qua bờ trước mặt nhìn vào mặt ta. Sau khi thất thần một lát, hai mắt nguy hiểm của hắn nhíu lại, cất bước lại gần ta.
Tốc độ cực nhanh, làm trong lòng ta sinh ra dự cảm có điềm xấu.
Người kia xuống địa phủ, nhớ lại chuyện trước kia, hắn không còn là Lục Hải Không thâm tình thắm thiết, mà là một trong mười hai đệ tử của Nhật Mão tinh quân. Mặc dù hắn vẫn nhớ rõ những gì Lục Hải Không trải qua, nhưng với hắn mà nói đây chỉ là khúc nhạc đệm trong sinh mệnh của hắn. Hiện tại trong mắt Sơ Không tiên quân, ta là một kẻ điên đã cắn nát thịt của hắn, là kẻ cùng hắn lăn qua lộn lại trên đất, chỉ là một người đàn bà đanh đá, là người hãm hại hắn, khiến hắn bị oan uổng mà làm cu li năm năm ở địa phủ!
Sơ Không hiện tại, chỉ sợ là muốn đem ta bầm thây vạn đoạn đi.
Lòng ta có chút trống rỗng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng là do hắn trêu chọc ta trước, bất quá ta chỉ vì tự vệ mà phản kháng một chút, mặt khác, ở kiếp đầu tiên ta đã lấy thân cứu hắn một mạng, làm cho hắn có thể hạnh phúc khoái hoạt mà sống ở nhân giới…nhiều năm thế này, hắn còn nợ ta một cái nhân tình, phải cảm ơn ta thật tốt mới đúng.
Ta đứng ngốc ở một chỗ, nhìn hắn trưng ra khuôn mặt giống Lục Hải Không y đúc kia, chân ta lại cứng ngắc không thể động đậy nửa phần. Tiếng roi gào thét ma sát qua cổ của ta, sự đau đớn nóng bỏng gọi tinh thần ta trở về, ta sờ sờ cổ, đầu ngón tay dính một vài vết máu, chắc là da đã bị roi đánh nát rồi. Ánh mắt của ta vòng vo nhìn Sơ Không.
Sơ Không cũng ngạc nhiên: “Ngươi…” Hắn nhướng mày, hung tợn nói: “Ngươi ngốc hay sao? Roi vung chậm như vậy cũng không tránh được!”
Lông mày ta không thể ức chế mà nhăn lại: “Ngươi đánh ta, còn dám hung dữ với ta?”
“Ai…Ai biết ngươi không trốn.”
Quả thật, một roi kia vừa rồi của hắn nếu là trước kia ta có thể né được, cái mà ta trốn không thoát chính là Lục Hải Không. Ta đi lên trước, nhất thời cũng không quan tâm mình có đánh lại Sơ Không hay không, lập tức nắm vạt áo hắn nói: “Ngươi là quỷ đoản mệnh! Uổng công ta cứu ngươi mà chết!”
Sơ Không sửng sốt chớp mắt một cái, nhướng mày, sau đó hung hăng nói: “Ai cần ngươi cứu ta!” Hắn dừng một chút, sự sửng sốt trên mặt mất đi, tăng thêm mấy phần lửa giận: “Ngươi lại dám đề cập với ta tình duyên của kiếp vừa rồi! Ngươi dám…” Cổ họng Sơ Không bị nghẹn một chút: “Ngươi dám làm ta…”
Hắn nghẹn nửa ngày không nói ra được cái gì, ta lại nói tiếp: “Ta đã bố trí kết cục thật tốt, sau này sẽ không nhìn thấy ngươi, kết quả ngươi không để ý tới cố gắng của ta mà sống cho tốt, lại chết sớm như vậy!” Ta nói một chút bỗng nhiên nhớ đến lời nói Lục Hải Không khi ta sắp chết, ta hận nói: “Tốt, khó trách khi ta sắp chết, ngươi lại nói muốn kiếp sau, kiếp sau nữa đều muốn gặp ta! Ngươi, con mẹ nó, chính là nguyền rủa ta a! Ngươi là nam nhân ác độc!”
Mặt Sơ Không đen đi, cũng túm vạt áo của ta nói: “Ngươi cũng ở dưới địa phủ hơn mười năm, sao không đi đầu thai đi! Rõ ràng người có bụng dạ khó lường chính là ngươi, ý đồ muốn kiếp sau không ngừng dây dưa với ta! Ngươi là nữ nhân âm hiểm!”
“Âm hiểm!” Ta chỉ vào bát canh Mạnh Bà bên người nói: “Nhịn hơn mười năm ngu xuẩn đi nấu canh là âm hiểm! Nếu không phải tiểu Vương bát đản ngươi trước kia khiến địa phủ gà bay chó sủa, ta sao có thể chịu tội này!”
“Lần trước là ta khiến địa phủ gà bay chó sủa sao?” Nhắc tới điều này, Sơ Không tức giận đến mức mất lý trí, liên tục nâng cao giọng: “Ta làm cu li năm năm oan uổng, kết quả là xú nha đầu ngươi lại đổ hết lên đầu ta! Canh Mạnh Bà…Ngươi còn dám nhắc đến canh Mạnh Bà!”
Sơ Không túm vạt áo của ta, tay bỗng nhiên hạ một bùa chú, ta chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, thoáng chốc không thể động đậy.
Ta hoảng sợ kinh hô: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì?”
Sơ Không kéo ta về phía cầu Nại Hà, tùy tay là lấy được một chén canh, chúng quỷ xung quanh đều bị tiên khí trên người hắn làm hoảng sợ tới mức trốn tránh liên tục. Hai mươi năm sau, cầu Nại Hà lại gà bay chó sủa một lần nữa.
Môt tay Sơ Không nắm chặt cằm ta, mạnh mẽ bức ta hé miệng, hắn lạnh lùng cười, đem canh Mạnh Bà đổ vào miệng ta: “Một kiếp trước ngươi đã chạy thoát, khiến ta trải qua một đời gió thảm mưa sầu hiu quạnh như vậy, kiếp tiếp theo, ngươi chạy đâu cho thoát.”
Pháp lực của hắn cao hơn ta, nắm chặt đến mức ta không thể động đậy chút nào, chỉ có thể mở miệng nuốt canh nhưng lại thở hộc ra, ý định đem canh phun ra. Nhưng mà Sơ Không dường như đã chìm vào chấp niệm, thấy ta phun ra nhiều như vậy, hắn lại đổ vào càng nhiều, uống xong một chén hắn lại bắt ta uống thêm một chén nữa: “Chén vừa rồi là bổ sung cho kiếp trước, chén này là kiếp sau, ngươi đừng hòng chạy thoát!”
“Tiểu nhân!” Ta vừa thở hộc phun canh ra, vừa hung hăng mắng hắn. Lúc này ta thật hi vọng bản thân lập tức luyện được một loại thần công, một loại có thể đem sát khí trong mắt ngưng tụ thành lưỡi dao sắc bén, chà xát lên xương cốt kẻ địch, cạo cho sạch sẽ!
Ta không biết rốt cuộc mình đã uống bao nhiêu canh, nhưng đợi đến khi truyền tới tiếng kinh hô của phán quan ở xa xa, Sơ Không đã một đường đi thẳng qua cầu Nại Hà bước vào con đường luân hồi.
Này…Tiểu vương bát đản này! Lại dám ăn cướp sáng kiến của ta!
Hắn nhớ rõ a! Hắn có được tất cả trí nhớ a! Kiếp sau không biết ta thê lương thế nào a!
Nhưng như thế vẫn chưa là gì, tin dữ chân chính là phán quan lại phán một câu: “Mau! Đem Tường Vân tiên tử mang đến đây! Uống quá nhiều canh Mạnh Bà, sau này đầu thai sẽ biến thành đứa ngốc a!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...