CHƯƠNG 62
Yến Hoài Phong cau mày, dùng thìa đem nước thuốc đưa tới bên miệng Sở Việt, kiên nhẫn nói: “Ngoan, há miệng.”
Đáng tiếc môi Sở Việt vẫn gắt gao đóng chặt, không chút động tĩnh, nước thuốc chậm rãi theo khóe môi y chảy xuống, dính ướt áo, ở trên gương mặt lưu lại một vết nước.
Mi tâm Yến Hoài Phong bắt đầu vặn vẹo, lắc đầu, thu hồi thìa thuốc trống không, lại múc một thìa nước thuốc khác, đưa đến trước mặt mình thổi thổi, sau đó mới lần nữa đưa tới bên môi Sở Việt, “A Việt, ngươi xem, đã không còn nóng nữa, nghe lời.”
Thìa thuốc ở trên môi Sở Việt hồi lâu, nhưng không đổi được chút phản ứng nào từ y.
Đầu ngón tay cầm thìa đã nhẹ run rẩy, đợi hồi lâu vẫn không đổi lấy được kết quả như kỳ vọng, Yến Hoài Phong rốt cục đem chiếc thìa hung hăng đập bể, chiếc thìa nện xuống mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy, lập tức tứ phân ngũ liệt.
Hắn nâng lên chén thuốc uống một ngụm vào trong miệng mình, nắm bả vai Sở Việt cúi thân xuống, miệng đối miệng muốn đút cho y uống.
Dược ngậm trong miệng kham khổ cực kỳ, hắn có thể ngửi thấy hương vị máu tươi của chính mình, đôi môi Sở Việt vẫn như trước mềm mại, mang theo một chút cảm giác mát, hắn phi thường cố gắng muốn khiêu mở đôi môi cánh hoa đóng chặt, nhưng dù dùng sức cả người, vẫn không chiếm được nửa điểm đáp lại.
Nếu là bình thường, bị hôn sâu như vậy, Sở Việt ngay cả ánh mắt cũng đã nổi lên sương mù, hai tai ửng đỏ nhỏ giọng kháng nghị.
Nhưng hiện tại, vô luận Yến Hoài Phong như thế nào gọi, Sở Việt đều không tỉnh lại, chỉ có hơi thở nhợt nhạt cùng nhịp tim đập mỏng manh kia là chứng minh người này còn sống, trừ nhiêu đó ra, tựa như một khối thi thể chưa kịp cứng ngắc.
Chén thuốc bị đánh đổ, nước bắn ra một mảnh màu sắc hồng hồng, giống như con rắn chậm rãi uốn lượn chảy đi.
Yến Hoài Phong cầm một bàn tay Sở Việt, chậm rãi giơ lên áp vào trên mặt mình, nhỏ giọng nói: “A Việt, ngươi không thể như vậy.”
“Chi dát ——” một tiếng, cửa bị đẩy ra, Trích Tinh đứng ngoài cửa nghe được tiếng thứ gì đó bị đánh đỗ, lo lắng hỏi: “Thiếu chủ, xảy ra chuyện gì?”
Trong cánh cửa không trả lời, thật lâu sau, Trích Tinh còn đang nghĩ rằng Yến Hoài Phong chắc là không có tâm tư để ý tới nàng, đang chuẩn bị rời đi, lại nghe bên trong cánh cửa chậm rãi truyền tới thanh âm khàn khàn của một người, “Trích Tinh, đi thỉnh sư phụ cùng phụ thân ta đến đây.”
“Vâng… Thiếu chủ, ngươi không sao chứ? Có phải hay không Sở công tử y…….”
“Ta không sao, đi nhanh đi.”
Trích Tinh cảm thấy trầm xuống, không cần nhiều lời nữa, lập tức đi tìm Lâm Độc Ảnh cùng Yến Thanh Hà.
Lâm Độc Ảnh đang lấy ra lá trúc non phơi khô được hái vào đầu xuân mà hắn cất chứa lâu nay, dùng nước tuyết tan pha thành Trúc Diệp Thanh trà cấp Yến Thanh Hà uống, hai người nghe thấy tin từ Trích Tinh lập tức buông xuống tất cả đi tìm Yến Hoài Phong.
Vừa vào phòng, Lâm Độc Ảnh lập tức cảm giác được không khí ngưng trọng, trên sàn nhà nước thuốc cùng mảnh vỡ đồ sứ nằm tứ tung, nhìn qua mãn ốc là một đống hỗn độn.
Yến Hoài Phong cúi đầu nửa ngồi ở trên giường, ôm Sở Việt không nói lời nào, một tay để phía sau lưng Sở Việt, tựa hồ là đang vận công, sắc mặt trắng bệch, ngay cả khi bọn họ vào cửa cũng không ngẩng đầu nhìn bọn họ liếc mắt một cái.
“Phong nhi, sao lại thế này?” Yến Thanh Hà tiến lên hai bước.
Hắn vừa thấy biểu tình của Yến Hoài Phong đã biết không ổn, qua nhiều năm như vậy, hắn chỉ một lần nhìn thấy Yến Hoài Phong lộ ra biểu tình bình tĩnh đến quỷ dị như vậy, một lần kia chính là thời điểm nương hắn chết, Yến Hoài Phong cũng ôm nương hắn như vậy, biểu tình làm người ta mao cốt tủng nhiên [sởn gai ốc].
Hay là Sở Việt đã……
Yến Thanh Hà thân thủ thăm dò, lập tức cảm giác được hơi thở của Sở Việt rất mỏng manh, dường như còn đang dần yếu đi, nhìn tình cảnh này, chỉ sợ đã không còn chút khởi sắc. Y đạo hắn không bằng Lâm Độc Ảnh, vì thế quay đầu nhìn lại nam nhân kia.
Lâm Độc Ảnh hướng hắn hơi hơi vuốt cằm ý bảo hắn không cần lo lắng, sau đó đến gần hai người kia, trước xem Yến Hoài Phong, Yến Hoài Phong lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn, trên tay như cũ vẫn không đình chỉ vận công, trong mắt hàm chứa chút hy vọng, nói: “Sư phụ, A Việt ngủ quá sâu, ta gọi y không tỉnh.”
Lâm Độc Ảnh bỗng nhiên giơ tay, ngoài dự đoán của mọi người cho Yến Hoài Phong một bạt tay, Yến Hoài Phong bị đánh quay đầu qua một bên, trên mặt hiện lên vết tay đỏ ửng.
Chỉ nghe đối phương lớn tiếng quát nói: “Buông tay, ngươi như vậy không cứu được y, suy nghĩ ngu muội, ngay cả mình cũng không còn sức lực, y phải làm sao bây giờ?”
Yến Hoài Phong ngẩn ra, giống nhau từ trong đại mông tỉnh lại, chậm rãi thu hồi bàn tay đang cuồn cuộn không ngừng vận công, đem Sở Việt thả lại trên giường, lui qua một bên để Lâm Độc Ảnh tiến lên.
Lâm Độc Ảnh nhìn hồi lâu, nửa câu cũng không nói, mọi người trong phòng đều thấp thỏm lo sợ.
Không biết qua bao lâu, Lâm Độc Ảnh tựa hồ nhẹ nhàng hít một hơi đứng lên, hắn thực khó xử, lại không thể không nói: “Chống đỡ không nổi nữa, chuẩn bị hậu sự đi.”
Kỳ thật bọn họ cũng đều biết, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, kỳ tích sở dĩ gọi là kỳ tích, chính vì nó khó có được, xem ra ba phần vận may cuối cùng này, bọn họ đã không thể bắt được.
Rốt cuộc không còn thời gian.
Chính là tất cả mọi người thật sự không ngờ, ngày này sẽ đến nhanh như vậy, thình lình xảy ra như thế, khiến người ta trở tay không kịp, ngay cả thời gian để hai người nói lời từ biệt cũng không có.
Huống chi Yến Hoài Phong cho tới bây giờ cũng không muốn nói lời từ biệt.
Lâm Độc Ảnh lời vừa nói ra, Yến Hoài Phong lập tức lạnh lùng phản bác, “Sư phụ, A Việt chỉ là đang ngủ.” Hậu sự? Chuẩn bị cái gì hậu sự! Đây cũng quá khôi hài đi.
Hắn đem Sở Việt đặt vào trong chăn gói kỹ lưỡng, chính mình cũng hướng bên trong nằm xuống, đưa lưng về phía mọi người, hiển nhiên không muốn tiếp tục nhìn thấy bọn họ.
Yến Thanh Hà nghĩ muốn khuyên nhủ, nhưng cũng biết Yến Hoài Phong hiện tại có lẽ nói cái gì đều nghe không vào, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi Lâm Độc Ảnh, “Thật sự không có biện pháp sao? Đứa bé kia nếu không còn, ta sợ Phong nhi cũng…”
Lâm Độc Ảnh lắc đầu, “Có thể cứu đương nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu, hiện giờ trừ khi bắt được Minh Phong Ngư, nếu không y chẳng còn thời gian.”
Hai người nói chuyện mặc dù rất nhỏ, nhưng lấy nhĩ lực Yến Hoài Phong làm sao có thể không nghe thấy, hắn biết Lâm Độc Ảnh là đang cố ý nói uyển chuyển để hắn có thể chậm rãi thừa nhận chuyện Sở Việt sẽ chết, để hắn không trầm mê ma chướng.
Hắn hơi hơi giương lên khóe môi, lộ ra nụ cười không chút độ ấm. Trên thế gian này, tựa hồ tất cả những người đối tốt với hắn, cuối cùng đều sẽ bỏ hắn mà đi.
“Sư phụ, phụ thân, ta không sao, các ngươi đi đi, ta ở trong này cùng A Việt.”
“Phong nhi, sinh tử có số, ngươi cũng… Nghĩ thoáng một chút.” Yến Thanh Hà đến gần Yến Hoài Phong, vươn tay sờ sờ đầu của hắn, mười mấy năm qua, hắn chưa bao giờ cùng nhi tử của mình có qua động tác thân thiết như vậy, thế cho nên ngón tay của hắn không khỏi có chút cứng ngắc.
Những lời này, lại nói đến khô khốc vô vị như vậy, thực chất ngay cả chính hắn cũng không thể tiếp nhận, Thanh La đã chết nhiều năm như vậy hắn cũng không thể thông suốt, đồng dạng, Lâm Độc Ảnh nhiều năm như vậy cũng không thể buông xuống tình cảm của hắn, thông suốt là một loại tình tự quá khó khăn.
Nhất là khi tình cảm đã sâu đậm thế này.
Nhưng hắn không thể không nói, cho dù là lời giả dối, rằng tình cảm phụ thân đối với Thanh La đã dần xoa dịu, cho dù không có tác dụng, cũng muốn biểu đạt ra. Bởi chính hình bóng Thanh La cùng Lâm Độc Ảnh suốt bao nhiêu năm qua rốt cục đã làm cho hắn hiểu được hết thảy sự việc.
“Ân.” Yến Hoài Phong cũng không cự tuyệt động tác như sờ đầu tiểu hài tử của Yến Thanh Hà, nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Lâm Độc Ảnh cùng Yến Thanh Hà nhìn nhìn nhau, ăn ý cùng rời khỏi phòng, đem không gian lưu lại cho Yến Hoài Phong cùng Sở Việt một mình ở chung.
Mùi dược cùng mùi máu trong không khí còn chưa nhạt đi, không người lau dọn nước thuốc trên sàn nhà chậm rãi kết thành băng, Yến Hoài Phong cố gắng ôm chặt Sở Việt, muốn đem đến cho y nhiều ấm áp hơn một chút.
Vào lúc ban đêm, ở chỗ cách hàn đàm không xa Trích Tinh mơ hồ nghe được một tiếng vang như có vật rơi xuống nước, nàng cảnh giác khoác thêm áo choàng đứng dậy nhìn kĩ, lại ở trong hàn đàm thấy được một thân ảnh làm cho nàng kinh hãi không thôi.
Kia rõ ràng là Yến Hoài Phong!
Trích Tinh lớn tiếng kêu lên, “Thiếu chủ! Ngươi đang làm gì vậy! Mau lên đây, hàn đàm không thể xuống!”
Yến Hoài Phong tựa hồ từ xa xa quay đầu lại nhìn nàng một cái, không nói gì, lập tức lặn xuống nước, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Trích Tinh hành động rất nhanh gọi tới những người trong cốc, Lâm Độc Ảnh cùng Yến Thanh Hà vội vàng tới, “Ai xuống hàn đàm?”
Trích Tinh kinh hoảng nói: “Chính là Thiếu chủ, làm sao bây giờ?”
“Phong nhi xuống nước?” Sắc mặt Yến Thanh Hà trầm xuống, vào ngày đông hàn, xuống hàn đàm chẳng phải là muốn chết? Chẳng lẽ Sở Việt đã… Cho nên hắn muốn nhảy hàn đàm tự tử?
Lâm Độc Ảnh lôi kéo Yến Thanh Hà, cảnh giác không cho hắn nhảy theo xuống, trong lòng dĩ nhiên hiểu được Yến Hoài Phong vì sao làm như vậy, “Sở Việt nhất định còn chưa chết. Hắn quả nhiên đã mê muội, hắn muốn đi tìm Minh Phong Ngư.”
Yến Thanh Hà bừng tỉnh đại ngộ, nhi tử của mình là đang tính toán được ăn cả ngã về không, hoặc là mang về Minh Phong Ngư hai người cùng nhau sống, hoặc là hai người cùng nhau chết.
Yến Hoài Phong thực sự thâm tình, làm cho người làm phụ thân như hắn không khỏi lòng như lửa đốt, Lâm Độc Ảnh khăng khăng lôi kéo hắn không cho hắn tới gần hàn đàm, đành phải đối hắn nói: “Độc Ảnh, sông Lan Thương ngươi cũng có thể đem ta cứu lên, xin ngươi cứu Phong nhi.”
Lâm Độc Ảnh nhìn Yến Thanh Hà, ánh mắt buồn bả, hắn làm sao không nghĩ đi cứu Yến Hoài Phong, nhưng sông Lan Thương ngoại trừ dòng nước chảy xiết, chung quy vẫn là thủy hệ bình thường, còn dưới hàn đàm này, ai cũng không biết chỗ nào là chỗ nào. Nói thật, hắn cũng bất lực.
Giờ phút này trên bờ hàn đàm một mảnh người ngã ngựa đổ [như cảnh nhốn nháo ở chiến trường], bên trong hàn đàm lại vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Cho dù toàn bộ thế gian đều nghĩ Yến Hoài Phong hắn là bởi vì chấp niệm quá sâu đã nhập ma chướng, chính bản thân Yến Hoài Phong lại vô cùng thanh tỉnh, hắn biết hắn không có khả năng nhìn Sở Việt ở trong ***g ngực mình mà chậm rãi đình chỉ hô hấp, hắn đã nói qua, chỉ cần hắn còn, nhất định sẽ làm cho y một lần nữa đứng lên.
Thời điểm đối mặt hàn đàm hắn thậm chí còn không có cảm giác sợ hãi đối với nước, chỉ cảm thấy đời này quả thực là có gắn bó keo sơn với nước, Lưu Hoa Hà, sông Lan Thương, hàn đàm, mỗi một lần đều đem hắn cùng Sở Việt chặt chẽ liên hệ cùng một chỗ.
Lần lượt đối mặt tuyệt cảnh, lần lượt nhảy xuống nước, lặp lại đến buồn cười, quả thực sớm đã thành thói quen.
Sở Việt cũng từng nói qua, y và hắn từng cùng lúc chết ở sông Lan Thương. Cho dù đây là số mệnh đã định trước, lúc này đây, hắn cũng sẽ không để cho Sở Việt vì nước mà chết lần nữa.
Hắn muốn chính tay đem y từ âm tào địa phủ cướp về, người của Yến Hoài Phong hắn, ai cũng đừng nghĩ cướp đi!
Mặc dù nhiệt độ cơ thể Yến Hoài Phong cao hơn người thường, nhưng khi xuống hàn đàm cũng cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương. Vốn đang là mùa rét đậm đại tuyết phong sơn, mặc quần áo mùa đông còn sợ thở khí thành băng, càng không nói đến xuống nước.
Yến Hoài Phong cảm thấy toàn thân đều bị đông đến chết lặng, loại âm lãnh thực cốt này, tựa như ai cầm vô số tế châm đâm lên người, cơ hồ muốn đem người đâm vỡ nát.
Hắn thậm chí mở mắt không ra, bất quá dù sao dưới nước cũng là một mảnh hắc ám, không cần thị giác.
Một cái hàn đàm to như vậy, biết đi đâu tìm Minh Phong Ngư? Nếu Lâm Độc Ảnh nhiều năm qua chỉ câu được một con, chứng minh chúng cực kỳ thưa thớt, không biết ổ của chúng nó ở nơi nào.
Cánh tay mỗi lần huy động đều cảm giác như bị quả tạ ngàn cân buộc lại, hắn cảm giác được chính mình đang đi xuống, thời gian giống như trôi qua thật lâu, lại vẫn thủy chung không gặp được cái gì, trừ bỏ nước vẫn là nước, chỉ có nước mờ mịt.
Không biết hàn đàm đến tột cùng có bao nhiêu sâu đậm, tựa hồ vĩnh viễn cũng không chạm đến đáy.
Không thể nào… Không thể nào một chút biện pháp cũng không có, nếu đã từng câu được một con, chứng minh nó nhất định có tồn tại. Hàn đàm chỉ có hàn thủy, Minh Phong Ngư lấy cái gì no bụng?
Mà một lần Lâm Độc Ảnh câu được cá kia, so với thời gian sau này đến tột cùng có cái gì bất đồng.
Yến Hoài Phong cẩn thận hồi tưởng, muốn tìm ra một chút manh mối.
———————– Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...