Nhất Thế Vi Nô

CHƯƠNG 60
Yến Hoài Phong cười tủm tỉm đem nam nhân ướt đẫm từ trong dục dũng đi ra, lấy một cái khăn lông lớn bao bọc lại, quắn thành một gói tròn mới cẩn thận đem đến đặt trên giường.
Sở Việt theo khe hở của khăn lông lộ ra nửa khuôn mặt, vẻ đỏ ửng trên mặt chưa hoàn toàn rút đi, có vài sợi tóc ẩm ướt dừng ở trên mặt, giọt nước theo bên hàm trợt xuống, thấm ướt ngọc trụy nhẵn nhụi đeo trên cổ y, lại tiếp tục uốn lượn qua xương quai xanh, lưu lại một đường dấu vết ướt sũng.
Mà ánh mắt Sở Việt lại chưa từng rời khỏi Yến Hoài Phong.
Yến Hoài Phong cúi đầu, có thể mơ hồ nhìn thấy da thịt hồng hồng bên dưới lớp khăn vô cùng động nhân, hắn dùng tay mềm nhẹ giúp Sở Việt lau tóc, không cho bọt nước tích giọt rơi xuống giường, ánh mắt ngẫu nhiên dừng ở trên người Sở Việt, còn có chút lưu luyến không muốn dời mắt đi.
Kỳ thật thời điểm Sở Việt mở miệng mời hắn, hắn đã động tâm, mỹ vị trước mặt mà không thể cầm đũa, đối với một người nam nhân hoàn toàn bình thường mà nói, đó là loại tư vị khó nhịn đến cỡ nào.
Nhưng hắn thật sự không dám để Sở Việt phải chịu thêm bất cứ thương tổn nào, dù chỉ là chút ít cũng không được.
Mỗi khi nhìn Sở Việt giống như con rối nằm ở trên giường, người khác nhúc nhích y mới có thể nhúc nhích, khi không có người chiếu cố liền tựa như một miếng vải rách bị chủ nhân vứt bỏ, im lặng ở một góc âm u vô thần nhìn khoảng không trên trời, đáy lòng hắn sẽ nổi lên vị chát đắng trầm trọng.
Trước kia Sở Việt luôn ít nói, im lìm theo sát ở phía sau hắn, nhưng đôi con ngươi linh động luôn tràn ngập thần thái, chưa từng có thời điểm sa sút như thế.
Yến Hoài Phong đang suy nghĩ, Sở Việt nhịn không được còn hỏi: “Thiếu chủ, thật sự không sao sao?”
“Trước nợ, sau này phải trả lại cả vốn lẫn lời, đến lúc đó ngươi dù có cầu xin tha thứ cũng vô dụng, không bằng chiến ba ngày ba đêm đi, ân?”
Yến Hoài Phong ác ý nói, tiện tay đem khăn mặt ném xuống, đem Sở Việt ấn vào trong chăn, ngón tay vô tình chạm đến ngọc trụy trên cổ y, Yến Hoài Phong thuận tay cầm lấy, xúc cảm ôn nhuận, không hề lạnh lẽo như trong tưởng tượng.
Trước đây không nhớ rõ Sở Việt có đeo ngọc trụy, lại thêm gần đây xảy ra nhiều chuyện, cho nên hắn vẫn không có chú ý? Yến Hoài Phong phát giác phân lượng của ngọc trụy này cũng không phù hợp với kích thước của nó, tựa hồ là rỗng, giống như bên trong có cái gì đó.
“A Việt, ngọc trụy này ở đâu có?”
Sở Việt nghe câu hỏi của Yến Hoài Phong, ánh mắt mê võng, một hồi lâu mới hiểu được ngọc trụy là cái gì, bởi vì vẫn luôn mang trên cổ lâu lắm rồi, thậm chí không nhớ rõ có vật như vậy tồn tại.
Y nghĩ nghĩ nói: “Thời điểm ở Tầm Trâm Các được Tô cô nương cấp cho, nói là đeo nó sẽ có lợi đối với cơ thể của ta, đúng rồi, bên trong chính là Lũ Kim Y mà Thiếu chủ mang về.”
“Lũ Kim Y?” Yến Hoài Phong sửng sốt một chút, khẩn cấp nắm chặt ngọc trụy, thanh âm cao lên, “Thật là Lũ Kim Y?”
Sở Việt hiển nhiên cũng không rõ Yến Hoài Phong vì cái gì bỗng nhiên ánh mắt tỏa sáng như vậy, ừ một tiếng, “Tô Chân nói Lũ Kim Y là ngươi hái về cứu ta, tuy rằng không dùng đến, nhưng vẫn giao cho ta. Đeo lên rất ấm áp, về sau không còn sợ lạnh nữa.”

Yến Hoài Phong bỗng nhiên bổ nhào lên giường, một phen đem Sở Việt ôm trọn vào trong lòng, trêu tức cười nói: “A Việt, đâu có ba ngày ba đêm, đến lúc đó đừng nghĩ tới việc trốn thoát.”
Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Sở Việt hiển nhiên không thể đuổi kịp ý nghĩ của Yến Hoài Phong, rõ ràng còn đang nói về ngọc trụy, tại sao lại chuyển tới vấn đề ba ngày ba đêm?
Yến Hoài Phong hôn lên trán Sở Việt một cái, nhìn như cười bỡn cợt, kỳ thật trong lòng lại tràn đầy vui mừng.
Trong phương thuốc của Lâm Độc Ảnh, tuy rằng còn nhiều thứ vụn vặt khác nữa, nhưng ít nhất không khó lo liệu, khó nhất chính là tìm Lũ Kim Y và Minh Phong Ngư, hiện giờ bảy phần may mắn khó có được kia, đã có được ba phần nắm ở trong tay, làm sao có thể không cảm thấy vui mừng.
Nếu lúc ấy không xuống Lưu Hoa Hà, nếu lúc ấy Tô Chân không đem Lũ Kim Y giao cho Sở Việt mà để chính mình cầm dùng, nếu Sở Việt không luôn đeo theo ngọc trụy hoặc là không cẩn thận để lạc mất, như vậy hôm nay sẽ lại phải đi không ít đường vòng, mới có thể hái được loại thảo dược trân quý này.
Yến Hoài Phong đáp ứng Lâm Độc Ảnh không chút do dự, kỳ thật lúc đó trong lòng một chút nắm chắc cũng không có, không nắm chắc rằng có thể một lần nữa từ đáy sông Lưu Hoa Hà toàn thân trở về, huống hồ Trung Nguyên kia ở xa như vậy, đến lúc rời đi, thật không biết Sở Việt sẽ có biến cố gì.
Tuy nói còn lại Minh Phong Ngư so với Lũ Kim Y còn khó tìm hơn, ấn theo lời Lâm Độc Ảnh, nhiều năm qua cũng chỉ câu được một con, nhưng nếu Lũ Kim Y đã ở trong tay, chứng minh ông trời cũng không muốn mang Sở Việt đi.
Nắm ngọc trụy kia trong tay, Yến Hoài Phong hơi hơi giơ lên khóe miệng, hiện ra một độ cung tốt đẹp, làm cho người ta nhìn thấy cũng muốn vong thần.
Sở Việt lại nghĩ rằng hắn còn đang xoay chuyển cùng cái ý niệm kỳ quái kia trong đầu, lúng ta lúng túng nói: “Thiếu chủ, thật sự phải ba ngày ba đêm sao? Ngươi cũng sẽ ăn không tiêu đi…”
“A Việt, ta phát hiện gần đây lá gan ngươi rất lớn, đây là đang hoài nghi năng lực của ta?”
“…”
Thổi tắt ngọn nến, Yến Hoài Phong tiến vào ổ chăn nằm hảo, từ phía sau ôm lấy Sở Việt, hai người gắt gao dán cùng một chỗ.
Thân nhiệt của Yến Hoài Phong tựa hồ luôn ấm áp hơn so với người thường, Sở Việt mỗi lần được hắn ôm ngủ, đều cảm thấy ấm áp dào dạt. Huống chi hiện tại cảm giác được Yến Hoài Phong đang ôm chính mình, giống như bất cứ mưa gió gì cũng khó có thể xâm nhập, y chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Im lặng sau một lúc lâu, Yến Hoài Phong đột nhiên nhỏ giọng nói: “A Việt, chờ ngươi khỏe lại, ta mang ngươi xuất cốc, chúng ta cùng đi du ngoạn. Trung Nguyên, Tây Vực, Mạc Bắc, Bắc Trường Thành, từng địa phương đều đi dạo một vòng, xem cảnh đẹp khắp thiên hạ, ăn mỹ thực khắp thiên hạ…”
Sở Việt trong lòng chấn động, lời này của Yến Hoài Phong ý là —— “Thiếu chủ, vậy Thánh Môn ngươi làm sao bây giờ?”
“Nghĩ đến nó làm cái gì? Không mang đến cho ai vui vẻ. Chức vị Thiếu chủ phiền phức này cũng thế, đừng gọi ta Thiếu chủ nữa A Việt, gọi ta Hoài Phong.”
Sở Việt trong đầu còn mơ mơ hồ hồ một mảnh, lời này Yến Hoài Phong nói quá đột ngột, y cần hảo hảo tiêu hóa một chút, há miệng thở dốc, nhưng như thế nào cũng không có biện pháp đem hai tiếng kia gọi ra được.

Yến Hoài Phong biết y tám phần là bị mất ngủ, bất động thanh sắc ở trên huyệt ngủ của Sở Việt nhẹ nhàng điểm một cái.
Không sao, hôm nay không gọi, còn có ngày mai, bọn họ, còn nhiều thời gian.
Sở Việt trước khi nặng nề lâm vào giấc ngủ, giống như nghe được bên tai có một giọng nam âm trầm thấp nức nở, “Còn có, ngủ giường khắp thiên hạ…” Thế nhưng cơn buồn ngủ tới quá nhanh, không thể phán đoán là mộng hay là thật.
Đêm, ấm áp dài lâu.
.
Trong núi năm tháng kéo dài trầm tĩnh, nhoáng cái lại đã qua một tháng, thời tiết dần dần bắt đầu có dấu hiệu mùa đông, cỏ cây dần dần hiện ra bộ dáng bạc nhược hiu quạnh, chung quanh đều là cây cỏ lá khô, màn trời cao xa, liếc mắt nhìn lên đều là một bầu trời xanh không mây.
Bên bờ hàn đàm có ba người thẳng hàng mà ngồi, nón trúc giống nhau áo choàng giống nhau, cần câu giống nhau giỏ cá giống nhau, nhìn qua tựa như một bức kỳ cảnh.
Người đầu tiên hiển nhiên là Lâm Độc Ảnh, câu cá với hắn mà nói có lẽ chính là thú tiêu khiển duy nhất trong núi, trước kia ngồi xuống là vì chờ đợi một người, hiện tại ngồi xuống là vì người yêu của đồ nhi, tự nhiên càng thêm mưa gió không từ.
Ngồi ở bên cạnh hắn chính là Yến Hoài Phong.
Màu da Yến Hoài Phong có chút tái nhợt, thân người cũng gầy yếu hơn xưa rất nhiều, nhìn qua tâm tình cũng không tốt lắm.
Trong suốt một tháng này, Yến Hoài Phong mỗi ngày sáng sớm trước khi mặt trời mọc liền thức dậy, vì không muốn làm Sở Việt giật mình còn phải bước chân thật khẽ khàn, tranh thủ trước khi mặt trời mọc lên núi hái thuốc, hứng thêm một lọ sương sớm thật cẩn thận mang về nấu trên bếp lò, còn không quên lấy máu chính mình làm thuốc dẫn, nhìn chằm chằm Sở Việt uống xong thuốc mới hài lòng.
Buổi tối hàng đêm lại vận công, dùng thức dẫn pháp đem hàn độc trong cơ thể Sở Việt từng chút một dẫn sang cơ thể mình, lại dùng nội lực giúp Sở Việt dãn kinh mạch lưu thông máu, làm ấm ổ chăn cho người ta.
Ngoài ra, tất cả mọi chuyện chỉ cần liên quan đến Sở Việt hắn đều tự mình động thủ, còn nghiễm nhiên không một chút bất mãn.
Mọi người trong Quỷ Cốc đều cảm thấy Yến Hoài Phong chỉ là nhất thời hứng khởi, ngay cả Sở Việt cũng nghĩ Yến Hoài Phong ngày lâu dài hẳn là sẽ chán ghét, ai ngờ hắn vẫn cứ vui vẻ chịu đựng, không chỉ không chán ghét hay mất kiên nhẫn, ngược lại còn càng ngày càng ôn nhu.
Đương nhiên, Sở Việt cũng không biết Yến Hoài Phong mỗi ngày đều lấy máu làm thuốc, càng không biết hắn đem hàn độc trong cơ thể y truyền vào cơ thể hắn, còn tưởng rằng Yến Hoài Phong từ từ gầy yếu là do lo lắng, có đôi khi cũng khuyên Yến Hoài Phong, nói rằng cứ để y nằm xuống cho xong.
Yến Hoài Phong chỉ nói với y, hắn đang tìm một vị thuốc, chỉ cần tìm được, Sở Việt liền có thể đứng lên, bảo y không nên suy nghĩ bậy bạ.

Vì thế trừ bỏ chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Sở Việt, toàn bộ thời gian còn lại Yến Hoài Phong đều đến hàn đàm ngồi câu cá, cùng Lâm Độc Ảnh thầy trò hai thật cứ như một đôi ngư ông.
Bất quá người ngồi thứ ba lại có chút ngoài dự đoán của mọi người, chính là Lãnh Ẩn.
Lãnh Ẩn sau khi tới Quỷ Cốc ngày hôm sau cũng đã thanh tỉnh, hơn nữa rốt cục cũng mở miệng nói chuyện, chuyện đầu tiên hắn làm chính là hỏi tình trạng đại ca của hắn.
Mai Yên vốn không muốn nói, nhưng chung quy giấy không thể gói được lửa, Lãnh Ẩn nhìn đến bộ dạng Sở Việt như một con rối bị phá hư liền đại náo một trận đòi dẫn người đi, Yến Hoài Phong một chút cũng không thèm để ý đến hắn, làm trò ở trước mặt y để làm gì.
Sở Việt xem thấy, khuyên Lãnh Ẩn theo Tiêu Trầm cùng Lộ Thiên Tầm quay về Tầm Trâm Các để Tô Chân giúp hắn trị thương, Lãnh Ẩn trầm mặc một lúc lâu, vẫn là không muốn đi, Tiêu Trầm cùng Lộ Thiên Tầm chỉ phải tự mình quay về Trung Nguyên.
Mà Lãnh Ẩn sau vài ngày ở xa xa nhìn Sở Việt, cũng bắt đầu đi theo Yến Hoài Phong cùng nhau ngồi câu cá.
Hôm nay hoàng hôn lại sắp tới, ba người như cũ không thu hoạch được gì.
Hàn đàm quanh năm hàn khí bức người, mặt hồ tĩnh lặng như kết băng, cho dù có gió thổi qua, cũng không thấy mặt hồ có động tĩnh. Nhìn qua giống như một hố nước đọng vừa rộng vừa sâu nhiều năm tích tụ, có đôi khi thậm chí làm cho người ta hoài nghi, hồ nước này có phải thật sự không có cá hay không.
Yến Hoài Phong thu hồi lưỡi câu, con giun ở lưỡi câu sớm đã chết, vẫn không nhúc nhích theo dây câu lắc lư, hắn thay một con giun mới, lại thả xuống cần câu, nhìn gợn sóng trên mặt hồ dần dần tiêu tán, sau đó hỏi Lâm Độc Ảnh bên cạnh, “Sư phụ, ngươi cùng phụ thân ta, gần đây làm sao vậy?”
Lâm Độc Ảnh vững vàng cầm cần câu, “Cái gì làm sao vậy.”
“Sư phụ, lời nói trái lương tâm có thể nói đến bình thản như vậy sao? Ta nhiều lần thấy hắn đứng ở bên ngoài trúc cư của ngươi trông ngóng than thở, nhưng lại không dám đi vào, thường thường chờ đến trời tối, nến trong trúc cư cũng tắt, hắn mới trở về phòng.”
Lâm Độc Ảnh không lên tiếng, Yến Thanh Hà đang làm cái gì, hắn đương nhiên biết, chính là làm bộ như không biết thôi.
Có khi hắn sẽ nhớ tới tình cảnh năm đó sơ ngộ Yến Thanh Hà.
Khi đó bọn họ đều còn trẻ, huyết khí phương cương, hắn ở trên giang hồ sấm được một danh hào thật uy vũ, ‘Bách Quỷ Dạ Hành” Lâm Độc Ảnh, dù cho ai nhìn thấy cũng phải kính ba phần.
Ai ngờ một lần đến Điền Nam du ngoạn, liền gặp gỡ Yến Thanh Hà. Yến Thanh Hà thời trẻ rất hăng hái, làm người ta vừa thấy liền động tâm, hào khí ngút trời.
Đến giờ hắn vẫn nhớ rõ khoảng thời gian bọn họ tay nắm dây cương tung hoành ngang dọc, nói cười vui vẻ an nhàn, đó là khoảng thời gian hoài niệm nhất trong cuộc đời hắn, không có gánh vác, không có trách nhiệm, chỉ có lẫn nhau.
Đáng tiếc, khi Yến Thanh Hà đem hắn xem là bằng hữu, là tri kỷ, là huynh đệ, hắn lại đã yêu cái kia thiếu niên phóng ngựa giơ roi uy phong lẫm liệt.
Ngày nào đó, Yến Thanh Hà kích động chạy tới nói với hắn, hắn đã yêu một cô nương, cô nương kia tốt đẹp như thế nào, làm cho hắn đắm chìm trong hạnh phúc ngọt ngào như thế nào. Lúc đó Lâm Độc Ảnh phát hiện, lòng mình chỉ có một mảnh trống không.
Hắn giống như mê muội nói cho Yến Thanh Hà biết, hắn yêu Yến Thanh Hà. Hắn đến nay vẫn nhớ rõ vẻ mặt từ ý cười tràn đầy biến thành kinh ngạc của Yến Thanh Hà, sau đó bối rối rời đi, không lâu sau đó, lại đưa tới cho hắn thiệp cưới cùng Thanh La.
Hắn không trở về, nhưng cũng không bỏ xuống được.

Ngụ ở Quỷ Cốc mười mấy năm, tự chặt gãy đôi cánh của một thế hệ thiếu hiệp, chậm rãi biến thành tiền bối trong miệng người trên giang hồ, thẳng đến khi Thánh Môn xảy ra biến cố lớn, hắn hao tổn tâm lực từ sông Lan Thương cứu trở về Yến Thanh Hà, mới một lần nữa được nhìn thấy người hắn yêu thương bao nhiêu năm qua.
Nhưng cho đến một khắc kia Yến Thanh Hà vì Yến Hoài Phong cùng Sở Việt mà tìm đến hắn, Lâm Độc Ảnh bỗng nhiên hiểu được, hắn đã chờ đợi vô ích, đoạn tình cảm nhất thành bất biến [đã hình thành thì không thay đổi] kia, có lẽ Yến Thanh Hà vĩnh viễn cũng không hiểu được đáy lòng chính mình đến tột cùng suy nghĩ cái gì.
Lâm Độc Ảnh nhìn Yến Hoài Phong, hắn kỳ thật rất hâm mộ đồ đệ này, hắn cùng ảnh vệ kia đã trải qua rất nhiều khúc mắc, nhưng ít nhất cả hai yêu nhau.
“Sư phụ, ngươi yêu phụ thân ta đúng không?.” Yến Hoài Phong bỗng nhiên nói.
Lâm Độc Ảnh cười cười, không phủ nhận.
“Nương ta là một hảo nữ nhân.” Yến Hoài Phong cúi đầu nói một câu, “Hắn yêu nàng, nhưng hắn không biết quý trọng.”
“Ân. Ta biết, nhưng ta không muốn làm người thay thế nương ngươi.”
“Không.” Yến Hoài Phong phủi xuống lá cỏ trên vai Lâm Độc Ảnh, “Sư phụ, ngươi là một nam nhân tốt. Nhưng hắn cũng không biết quý trọng, ta có khi thực hoài nghi, hắn có cái gì tốt, lại làm cho nhiều người vĩ đại thích hắn như vậy, còn làm cho ngươi chờ đợi nhiều năm như vậy, khiến ngươi mệt mỏi như vậy.”
“…”
“Nương ta đã mất, có lẽ sớm đã đầu thai chuyển thế, nhất định sẽ gặp gỡ một nam nhân càng đáng giá hơn. Nhưng người còn sống không nên cả đời giam mình trong kí ức. Nếu có thể, sư phụ, ngươi, lại cho phụ thân ta một lần cơ hội đi.”
Lâm Độc Ảnh không nói gì, cúi đầu nhìn cần câu sau một lúc lâu, lại đột nhiên chuyển hướng đề tài nói: “Ngươi mỗi ngày đem hàn độc của Sở Việt dẫn vào trong cơ thể mình, cảm giác như thế nào? Tuy nói máu của ngươi có thể giải bách độc, nhưng hàn độc rất ác liệt, chỉ sợ vẫn sẽ tổn thương thân thể.”
Yến Hoài Phong thở dài, biết Lâm Độc Ảnh không muốn đàm luận đề tài này, đành phải lắc đầu, “Chỉ là mất máu nhiều có hơi hoa mắt, hàn độc kỳ thật không có cảm giác, chẳng biết tại sao, nhiệt độ cơ thể của ta ngược lại luôn hơi cao.”
Lâm Độc Ảnh nghe vậy có chút ngoài ý muốn, thân thủ bắt mạch cho Yến Hoài Phong, sau đó trên mặt lộ ra chút ý cười.
“Ngươi nhất định đã từng đi qua nơi tụ nhiệt, vốn dĩ không phải chuyện tốt, bất quá hiện giờ hấp thu hàn độc, nhiệt trong cơ thể cùng hàn độc tương khắc, đối với ngươi cùng Sở Việt ngược lại đều có lợi. Cho nên, cơ hội của y cũng càng lớn hơn.”
Yến Hoài Phong hiển nhiên thực vui mừng, tuy rằng Minh Phong Ngư như trước không thấy bóng dáng, nhưng đây cũng là tin tức tốt. Lập tức thu thập giỏ cá, chạy trở về trông nom Sở Việt.
Lâm Độc Ảnh nhìn bóng lưng của hắn, nghĩ đến những lời hắn vừa nói, không tiếng động mà thở dài.
Yến Thanh Hà…
————————- Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui