Nhất Thế Vi Nô

CHƯƠNG 48
Biểu tình Lãnh Ẩn nhìn qua vô cùng nghiêm túc, Yến Hoài Phong cũng tin rằng lời hắn nói là thật, nhưng chính vì vậy, lại càng khiến Yến Hoài Phong thêm nghi hoặc.
Theo đạo lý, nếu Lãnh Ẩn cùng những người Ám Nguyệt Cung phía sau hắn trù tính nhiều năm như vậy chính là vì muốn trở về Trung Nguyên xưng bá võ lâm, chứng tỏ bọn họ đối với quyền thế vô cùng khát vọng, cho nên mặc kệ dùng thủ đoạn gì cũng phải một lần nữa trở lại đỉnh cao quyền lực.
Một người tham luyến quyền vị như thế, nhất định rất quý trọng tính mệnh, sao lại có thể chỉ vì nhất thời bị người chế trụ, liền tính toán từ bỏ cơ nghiệp nhiều năm của Ám Nguyệt Cung, cùng bọn họ đồng quy vu tận? [chết chung]
Yến Hoài Phong nhìn ánh mắt Lãnh Ẩn, đối phương thấy ánh mắt của hắn, lập tức trừng mắt ngược lại, nhưng giờ phút này hắn thật sự không có một chút hung thần ác sát, chẳng qua chỉ là một con thú bị trói cố chống cự mà thôi.
Nhưng hận ý trong ánh mắt kia quả thực rất sâu, giống như giữa hai người bọn họ có thâm cừu đại hận không đội trời chung, hận ý dày đặc như thế hoàn toàn khiến người ta không thể xem nhẹ.
Yến Hoài Phong bật cười, kỳ thật Lãnh Ẩn hoàn toàn không có lý do gì phải hận hắn như thế, căn cứ theo lời hắn nói, hắn hiện tại còn có nhân mã của Ám Nguyệt Cung, cũng chưa hẳn sẽ thất bại. Hiện tại liền hận, tựa hồ vẫn còn quá sớm.
Lãnh Ẩn này thật sự không giống một kẻ phải trăm phương ngàn kế để ngồi trên vạn nhân, so với truy đuổi quyền lực, hắn tựa hồ đối với di mệnh của mẫu thân cùng đại ca của hắn càng tâm tâm niệm niệm hơn.
Cho nên nếu nói hắn căm hận Yến Hoài Phong là vì Yến Hoài Phong cản trở con đường xưng bá của hắn, giải thích như vậy tựa hồ có chút không thỏa đáng.
Nếu thế lý do duy nhất chỉ có thể là, thứ Lãnh Ẩn muốn có căn bản không phải quyền vị, mà là… Yến Hoài Phong như có điều suy nghĩ liếc nhìn Sở Việt.
Lúc này Sở Việt đã điểm huyệt đạo của Mai Yên, đem nàng kéo tới một bên, ngay lúc ánh mắt Yến Hoài Phong dừng ở trên người y, y giống như cũng cảm giác được mà ngẩng đầu nhìn lại Yến Hoài Phong, liền thấy biểu tình Yến Hoài Phong như có điều suy nghĩ rồi lại như hiểu ra cái gì đó, làm cho y có chút khó hiểu.
Bất quá ánh mắt của hắn lại khiến Sở Việt ý thức được y phục trên người mình tựa hồ còn chưa chỉnh tề, chỉ có một kiện ngoại sam ở trên người, là cái lúc nãy Yến Hoài Phong tùy tiện phủ cho y, nói vậy hình tượng lúc này tuyệt đối là… Rất đáng ngại.
Nhìn Sở Việt bỗng nhiên giống như nghĩ tới điều gì quay đầu đi, sau đó luống cuống tay chân nhặt lên y phục hỗn độn trên mặt đất, rồi lại ngượng ngùng ở trước ánh mắt lạnh lùng trừng trừng của Mai Yên mặc thêm y phục, Yến Hoài Phong nhịn không được khẽ nở nụ cười.
Ánh mắt lúc này của hai người càng khiến Lãnh Ẩn thêm phẫn nộ, đáng tiếc hắn hiện tại bị Yến Hoài Phong khống chế, cái gì cũng không thể làm.
Hắn vừa rồi còn uy hiếp hủy dung Yến Hoài Phong, ai ngờ nháy mắt tình thế đã đảo ngược, mà Yến Hoài Phong hiển nhiên là kẻ “Quân tử báo thù một khắc cũng ngại”.
Vì thế Yến Hoài Phong lập tức học theo bộ dáng Lãnh Ẩn, trào phúng nói: “Cho dù hôm nay chúng ta cùng chết ở chỗ này, trên đường đến Hoàng Tuyền đại ca ngươi vẫn sẽ như cũ đi theo ta, như thế nào, ngươi chuẩn bị ở một bên mà xem sao?”

“Ngươi!” Lãnh Ẩn hiển nhiên đại nộ, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng.
“Hơn nữa, ngươi nói y đem Vọng Ngôn Thư đặt trên bàn là sai lầm, vậy ngươi cầm theo quyển sách này chạy tới rình tường nghe trộm, tựa hồ cũng không phải chuyện thông minh a?”
Yến Hoài Phong nói xong, theo trong tay Lãnh Ẩn cầm lại Vọng Ngôn Thư, Lãnh Ẩn trơ mắt nhìn, biểu tình lại rất kỳ quái, vừa giống như đắc ý vừa giống như không hảo ý.
Yến Hoài Phong vừa lật xem, lập tức hiểu được Lãnh Ẩn đắc ý cái gì, quyển sách trong tay căn bản chỉ là một quyển chuyện phiếm, chẳng qua hình thức bên ngoài tương tự với Vọng Ngôn Thư mà thôi.
Lãnh Ẩn nhìn biểu tình của Yến Hoài Phong cảm thấy vô thống khoái, chẳng quan tâm bản thân hiện tại đang bị người chế trụ, cười đến thực thỏa mãn nói, “Thật có lỗi a Yến thiếu chủ, Vọng Ngôn Thư ta đã giao cho người thích đáng cất giữ. Xem ra ta không vụng về như Yến thiếu chủ tưởng tượng!”
Dứt lời bỗng nhiên giãy giụa tấn công, không hề để mắt sống chết, một bộ chuẩn bị cùng Yến Hoài Phong đồng quy vu tẫn. Yến Hoài Phong cũng không né tránh, nhanh chóng biến chiêu, Lãnh Ẩn nhìn qua quả thực là một bộ muốn chết.
Nhưng Yến Hoài Phong lại vô cùng thản nhiên.
Mắt thấy Lãnh Ẩn sẽ lập tức máu tươi đầm đìa, Sở Việt liền gấp gáp, bỗng dưng nhớ tới Thập Tứ trước khi đi đã thỉnh cầu y buông tha một mạng của Lãnh Ẩn.
Nếu không có thân thể của Thập Tứ, y cũng sẽ không có cơ hội lần thứ hai làm bạn cùng Yến Hoài Phong, về tình nghĩa đều không thể trơ mắt nhìn đệ đệ duy nhất của Thập Tứ đi tìm chết.
Thời gian mấy ngày ở chung, có thể thấy tình cảm huynh đệ bọn họ thật sự rất tốt. Cảm giác không đành lòng dâng lên, chắc hẳn Thập Tứ cũng không muốn nhanh như vậy hội ngộ đệ đệ của mình nơi lòng đất.
Vì thế y không tự giác liền thốt lên, “Thiếu chủ khoan đã!”
Nghe thanh âm của Sở Việt, động tác của Yến Hoài Phong hơi chần chờ, liền trong nháy mắt này, Lãnh Ẩn bỗng nhiên nửa đường biến chiêu lách thân mình sang chỗ khác, sau đó hô lớn: “Bắn tên!”
Nhân mã Ám Nguyệt Cung ngoài cửa lập tức chấp hành mệnh lệnh, tên đã lên dây hết sức căng thẳng, Sở Việt đại hãi, nếu cứ như vậy Yến Hoài Phong chính là đứng mũi chịu sào, hắn phải chết là không thể nghi ngờ!
Y không nghĩ Yến Hoài Phong sẽ có bản lĩnh tránh thoát được cơn mưa tên này, huống chi bên cạnh còn có một Lãnh Ẩn như hổ rình mồi bất chấp tính mạng mình cũng muốn giết cho bằng được Yến Hoài Phong!
Không tưởng được Lãnh Ẩn lại đem tính mạng mình để đánh đổi lấy một lần động tâm của “Đại ca”.

Dưới tình thế cấp bách Sở Việt hoàn toàn không có biện pháp khác, y chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất đời mình phóng về phía Yến Hoài Phong, đem cả người hắn chặt chẽ hộ ở phía sau mình, sau đó nắm thật chặt Huyễn Sinh Kiếm trong tay, sẵn sàng đón địch.
Không kịp suy nghĩ cái gì nhiều, y chỉ biết mặc kệ có bao nhiêu mũi tên phóng tới, chỉ cần trong tay y còn có kiếm, tim còn có đập, hơi thở còn chưa ngừng, y nhất định không để cho bất cứ thứ gì có thể thương tổn đến Yến Hoài Phong.
Giống như y đã từng hứa hẹn, vô luận ai muốn lấy tính mạng thiếu chủ nhà y, trước tiên phải bước qua được xác của y!
Lãnh Ẩn nhìn thấy tình hình trước mắt, thê lương gào to một tiếng “Đại ca ——-“, trận này là do hắn bày bố, uy lực mạnh đến mức nào, chỉ có mình hắn rõ nhất.
Sức mạnh của những mũi tên này đủ để xuyên thấu cả thân thể Sở Việt lẫn Yến Hoài Phong, đem bọn họ xuyên thành con nhím, dưới tình thế này căn bản không ai có thể sống sót.
Chẳng lẽ Yến Hoài Phong đối với đại ca hắn quan trọng đến như vậy, tình nguyện đánh đổi tính mạng cũng phải làm một đôi uyên uyên, đại ca hắn hoàn toàn có thể hảo hảo đứng một bên, chờ Yến Hoài Phong chết rồi, bọn họ sẽ tiếp tục hướng tới phía trước, tất cả đều đã đi đến nước này, bọn họ muốn cái gì đều dễ như trở bàn tay…
Thời khắc sinh tử, bất quá chỉ là trong nháy mắt, lại làm cho người ta cảm thấy lâu như vậy.
Sở Việt rất muốn quay đầu lại nhìn Yến Hoài Phong một cái, thế nhưng y không thể, cũng không dám. Sợ bản thân sẽ luyến tiếc, bởi lúc này chết đi, liền thật sự không còn cơ hội làm bạn cùng Yến Hoài Phong nữa.
Tất cả cảm giác hân hoan vui sướng, bi thương phiền muộn y từng có dành cho Yến Hoài Phong, hiện tại đều không còn quan hệ nữa. May mắn, may mắn đối với Yến Hoài Phong y chỉ là một ảnh vệ, như vậy chết đi, Yến Hoài Phong có lẽ sẽ vì y cảm khái trong chốc lát, nhưng sẽ không vì vậy mà quá mức bi thương.
Nếu Yến Hoài Phong thương tâm, đó chính là lỗi của y.
Sở Việt cắn răng, toàn thân căng cứng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, thời khắc sẵn sàng đón nhận tiễn trận. Đồng thời trong đầu hàng loạt suy nghĩ cũng bắt đầu lan tràn, rất nhanh xẹt qua những hình ảnh cả kiếp trước lẫn kiếp này, ngoại trừ Yến Hoài Phong, cũng chỉ là Yến Hoài Phong.
Mỉm cười, mặt không biểu tình, ôn nhu, hoài nghi, mất mác, chờ mong, còn có bộ dáng vui sướng nhàn nhạt, nguyên lai y đều nhớ rõ từng loại biểu tình của hắn.
Giờ phút này Sở Việt không hề trốn tránh, bởi vì tương lai sẽ không còn cơ hội, không cần phải tiếp tục băn khoăn, y mấp máy môi, thấp giọng, giống như thì thào nhỏ giọng nói: “Thiếu chủ, ta thích ngươi.”
Yến Hoài Phong có nghe hay không, Yến Hoài Phong sẽ trả lời hay không, đều không sao cả.
Ngưng thở, thời gian từng chút từng chút trôi qua, cảm giác dài đằng đẵng cùng yên lặng làm cho người ta nôn nóng, không biết những người bên ngoài đó đến tột cùng là đang làm cái gì, kỳ thật bất quá cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Cảnh tượng như trong suy đoán đều không hề xuất hiện, Sở Việt vẫn ngơ ngẩn đứng ở trước người Yến Hoài Phong, Lãnh Ẩn lộ ra thần sắc vừa thất vọng vừa may mắn, mà Yến Hoài Phong lại là vô cùng bình tĩnh, thật giống như chuyện đối đầu sinh tử vừa rồi đều không có phát sinh.
Lãnh Ẩn hướng tới cửa, hai mắt đảo qua, lập tức hiểu được nguyên nhân tiễn trận không phát động, bởi vì trên cổ mỗi người, đều bị một thanh cương đao sáng bóng kề sát.
Sắc mặt hắn lập tức vô cùng khó coi, vô cùng kinh ngạc nhìn nhóm người không biết từ đâu tới bỗng nhiên xuất hiện này, bọn họ như u linh không một tiếng động tạo thành một vòng vây, đem hết thảy nhân mã Ám Nguyệt Cung bao vây lại.
Trong nhóm người có một thanh âm trong trẻo vang lên, “Ai nha ai nha, cứ tưởng sẽ tới không kịp. Đường này cũng thực khó đi a, nửa cái mạng đều muốn mất, Hoa Hoa Nhi mau giúp ta xoa bóp chân.”
Tiếp theo lại một thanh âm trầm ổn ôn nhã vang lên đáp: “Ta nhớ rõ ngươi là ngồi xe tới đây.”
“Này…. Ta đây đau mông! Đường đi dài như vậy, lại xóc nảy như vậy, mau mau giúp ta xoa bóp.”
“…”
Lãnh Ẩn tức giận đến sắc mặt xanh mét, hắn nhớ rõ hai thanh âm này! Một lần ở hôn lễ của Lý Nghị cùng tiền phó Các chủ Tầm Trâm Các Tạ Ngữ Đồng, chính là hai người này phá hư kế hoạch của hắn, hiện tại lại vẫn là bọn họ đem người tới bao vây Ám Nguyệt Cung của hắn.
Thật là oan gia ngõ hẹp.
Trong phòng, Yến Hoài Phong nhìn Sở Việt giống như đầu gỗ vẫn ngơ ngẩn đứng tại chỗ, dùng ngón tay đâm đâm vai y gọi, “A Việt, hoàn hồn!”
Sở Việt giống như bị người rút hết khí lực, thậm chí quên cả hô hấp, thẳng đến khi bị Yến Hoài Phong đâm đâm, mới nhất thời tỉnh lại.
Một khi nguy hiểm đã giải trừ, phản ứng đầu tiên của y chính là lập tức xoay người lại, đem Yến Hoài Phong từ trên xuống dưới tỉ mỉ xem xét một lần, thẳng đến khi xác định Yến Hoài Phong ngay cả một sợi tóc cũng chưa rụng, mới thở ra một hơi.
—— Sau đó, y lập tức nhớ tới câu nói mình vừa nói lúc nãy.
Vốn tưởng rằng bản thân phải chết không thể nghi ngờ, cho dù nói cái gì cũng sẽ không sao cả, thế nhưng hiện tại an toàn, y ngược lại cảm thấy không biết nên làm thế nào cho phải. Bản thân đối với Yến Hoài Phong mang tâm tư như thế, Yến Hoài Phong nhất định sẽ cười khẩy xem thường.
Sở Việt trộm liếc nhìn Yến Hoài Phong một cái, trong lòng tự an ủi mình, lúc ấy tình hình khẩn trương như thế, thanh âm của y lại nhỏ như vậy, thiếu chủ khẳng định sẽ không nghe được. Cho dù nghe được, cũng chưa chắc nghe được rõ ràng…
Cũng may lực chú ý của Yến Hoài Phong tựa hồ cũng không đặt ở trên người y, Sở Việt âm thầm nhéo mình một cái, vờ như không có việc gì nói: “Thiếu chủ, là Tiêu Trầm cùng Lộ Thiên Tầm bọn họ?”
Yến Hoài Phong gật gật đầu, “Ân.”
“Mai Yên không phải nói…”

Một câu còn chưa nói xong, đã thấy Lộ Thiên Tầm cười hì hì lôi kéo Tiêu Trầm đi tới, tiếp lời nói: “Mai cô nương chạy tới xử lý chúng ta, chúng ta lại không thể khi dễ một tiểu cô nương, đành phải mặc cho nàng xử lý xử lý.”
Yến Hoài Phong thong dong hướng hai người gật gật đầu, nói: “Vất vả hai vị, hôm nay có thể đem dư đảng Ám Nguyệt Cung bắt giữ, toàn bộ đều nhờ vào hai vị âm thầm tương trợ.”
Tiêu Trầm quay lại khẽ cười, “Thiếu chủ quả thật hảo mưu kế, tự mình xâm nhập địch doanh, dũng khí này làm cho tại hạ thực khâm phục. Nhất là…”
Tiêu Trầm nhìn sở càng liếc mắt một cái, “Thân phận vị ảnh vệ này chúng ta đều đã sớm minh bạch. Các chủ đã bí mật đem chân tướng đưa đến trước mặt ngươi, ngươi biết rõ y là người của Ám Nguyệt Cung từ nhỏ được phái tới Thánh môn ẩn núp, còn dám đối y tín nhiệm như thế, phần can đảm này thực khiến chúng ta mặc cảm.”
Yến Hoài Phong lơ đểnh, giống như vô tình liếc nhìn Sở Việt một cái, Sở Việt khẩn trương nhìn hắn, Yến Hoài Phong chuyển hướng Tiêu Trầm, không chút nghi ngờ nói: “Ta tin tưởng y sẽ không phản bội ta.”
Sau đó ở trước mắt bao người, bỗng nhiên tới gần Sở Việt, dùng một loại tư thế vô cùng thân thiết ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng nói: “A Việt, ta nghe thấy được.”
Một màn này liền như vậy rơi vào trong mắt tất cả mọi người ở đây, hai mắt Lộ Thiên Tầm lập tức sáng như đuốc, hai tay cầm lấy bả vai Tiêu Trầm không ngừng lắc lư, đắc ý nói: “Ta đã nói bọn họ là một đôi mà, ngươi còn không tin!”
Tiêu Trầm đỡ trán, suy nghĩ có nên hay không đem tên huyên náo này một chưởng đánh bay ra ngoài.
Lúc này đại thế đã mất, Lãnh Ẩn suy sụp té trên mặt đất, hai tay chống sàn nhà, hai mắt vô thần nhìn hết thảy trước mắt, có lẽ một màn Yến Hoài Phong tới gần Sở Việt thân mật nói nhỏ kia khiến cho hắn quá mức kích động, hắn mạnh túm lấy kiếm của người bên cạnh, giống như điên cuồng xông lên.
—— Lần này, là thật sự muốn cùng Yến Hoài Phong đồng quy vu tận .
Cho dù là ai cũng đều thấy được, Lãnh Ẩn đã bị đả kích quá lớn, thần trí đã muốn tan vỡ. Hắn mất đi Ám Nguyệt Cung, mất đi niềm tin bao nhiêu năm qua, cũng mất đi đại ca duy nhất của hắn, hai bàn tay trắng là một chuyện khiến người ta rất khó có thể tiếp nhận.
Nhất là, phản bội đến từ thân nhân.
Mà Yến Hoài Phong lại còn cố tình ở trước mặt hắn tự tin tuyên bố “Ta tin tưởng y sẽ không phản bội ta”!
Mai Yên ở góc tường đã khóc nức nở, không đành lòng nhìn đại nhân của mình hiện tại như phát cuồng, cùng với chủ nhân của mình vẫn đứng ở bên cạnh người khác.
Lúc này Lãnh Ẩn gần như không có chiêu pháp gì, chính là con ngươi đỏ ngầu điên cuồng đâm loạn, Yến Hoài Phong dễ dàng bắt được cổ tay hắn, nhìn nhìn Sở Việt, lại nhìn nhìn Lãnh Ẩn đã muốn mất hết lý trí, không có giết hắn, ngược lại phất tay đem Lãnh Ẩn đẩy ra, sau đó lạnh lùng nói: “Ta nghĩ ngươi nhất định không biết, vị Lãnh U Nguyệt cung chủ Ám Nguyệt Cung kia cả đời chưa từng kết hôn, căn bản không có lưu lại con nối dõi.”
——————— Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui