Nhất Thế Vi Nô

CHƯƠNG 47
Một câu kia của Yến Hoài Phong rất nhẹ nhưng cũng rất nặng rơi vào trong tai Sở Việt, Sở Việt phát hiện chính mình giờ phút này cũng đã không còn khống chế tình tự trong lòng được nữa.
Cảm giác trôi nổi trên đám mây từ nơi vừa tách ra của hai người uốn lượn dâng lên, tràn ngập toàn thân y, mang đến cảm giác thư sướng không gì sánh bằng.
Y mềm mại nằm trên người Yến Hoài Phong, từng chút từng chút điều chỉnh lại hô hấp, nửa bên mặt y kề sát ngực Yến Hoài Phong, trong tai có thể nghe được tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của đối phương, bởi vì tình sự kịch liệt, tần suất nhảy lên có chút gấp gáp.
Suy nghĩ trở nên cao xa, nhớ tới thật lâu trước đó ở tuyết sơn, y cởi hài của mình thật cẩn thận mang cho Yến Hoài Phong, ai cũng không dự liệu được kích cỡ thế nhưng lại hoàn toàn tương hợp.
Tựa như giờ phút này tim bọn họ cũng đồng bộ đập giống nhau.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, thời gian tựa như dừng lại, trôi qua thực khẽ thực chậm, ai cũng không muốn đánh vỡ giờ phút yên tĩnh này, chỉ có một phòng phảng phất mùi vị ám muội chứng tỏ vừa mới phát sinh qua chuyện gì.
Qua thật lâu, đầu Sở Việt chôn ở trước ngực Yến Hoài Phong hơi hơi động đậy, nửa ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt, dùng thanh âm khàn khàn thấp giọng nói: “Thiếu chủ, bản Vọng Ngôn Thư kia giống như…”
Yến Hoài Phong ngăn lại nghi vấn của Sở Việt, sờ soạng nhặt lên kiện y phục bị quăng qua một bên, phủ lên thân mình trần trụi của Sở Việt, ý bảo y mặc vào, chính mình cũng sửa sang lại vạt áo, sau đó bỗng nhiên giương giọng nói: “Nhìn lâu như vậy, còn chưa vừa lòng sao?”
Sở Việt lập tức cả kinh, có người ở đây? Y lập tức muốn từ trên người Yến Hoài Phong đứng lên, nhưng mới vừa động, đã bị Yến Hoài Phong tùy tay bao bọc lấy, lại ngã vào trên người của hắn, Sở Việt gấp gáp, thấp giọng: “Thiếu chủ!”
Yến Hoài Phong thản nhiên cười, nhưng tuyệt không có ý định buông ra Sở Việt, ngược lại cánh tay đặt trên thắt lưng Sở Việt càng thêm siết chặt, nhẹ giọng bất dung trí nghi [không được phép nghi ngờ] nói: “A Việt, đừng lộn xộn.”
Sở Việt lúc này cũng không dám tái lộn xộn, bởi vì y phát hiện, mình ở trên người Yến Hoài Phong vặn vẹo giãy giụa, tựa hồ… Có chút nguy hiểm.
“Xuy…”
Ngoài cửa truyền đến tiếng mòi lửa đốt lên, theo sau, một ngọn lửa sáng lên, chậm rãi xua tan hắc ám, chiếu sáng một góc tối đen, ở ngoài cửa hình thành một bóng hình mông lung.
Sau đó, chỉ nghe một tiếng “Phanh!”, đại môn bị mạnh đá văng, người đứng bên ngoài tay cầm theo ngọn nến âm u nhìn bên trong lao ngục, rõ ràng chính là Lãnh Ẩn khuôn mặt đang vặn vẹo.

Hai mắt Lãnh Ẩn đỏ đậm, từng bước đi vào cửa, ánh mắt thẳng tắp rơi xuống thân mình hai người vẫn còn đang quấn cùng một chỗ.
Liếc mắt một cái đã có thể nhìn rõ hết thảy tình hình trong phòng, càng không nói đến mùi vị hoan ái vẫn còn phảng phất trong không khí.
Mắt nhìn vị đại ca mình vô cùng tôn sùng kính yêu giờ phút này y phục không chỉnh tề bị Yến Hoài Phong ôm vào trong ngực, trên mặt tình sắc vẫn chưa lui, cảnh tượng này quả thực làm cho hắn chỉ muốn phát cuồng.
Lãnh Ẩn hít sâu một hơi, khắc chế xung động muốn giết người trong lòng, tiếp tục đem Sở Việt, người cơ hồ khiến hắn muốn đánh mất lý trí từ trên xuống dưới đánh giá một lần, ngay cả trên da thịt lộ ra bên ngoài cũng phủ khắp dấu vết do Yến Hoài Phong gây ra.
Cuối cùng hắn gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Đại ca, ta thật sự không nghĩ tới, ngươi sẽ biến thành bộ dạng như hôm nay —- ngươi còn nói ngươi không yêu thương Yến Hoài Phong!”
Ánh mắt tối đen kia dừng ở trên người Sở Việt, Sở Việt tự dưng cảm thấy có chút lạnh.
Mà Lãnh Ẩn lại lẩm bẩm tiếp tục nói: “Ta sớm nên nghĩ tới, từ thời điểm ngươi đâm ta một kiếm kia liền nên hiểu rõ. Ta lại vẫn cứ tự lừa gạt mình, cho rằng đó nhất định là kế hoạch của ngươi, chỉ là chưa kịp cho ta biết mà thôi. Hiện giờ xem ra, ngươi căn bản chỉ là muốn bảo vệ gian phu của ngươi mà thôi!”
Sở Việt không tự chủ được há miệng thở dốc, khô khốc ấp a ấp úng nói ra hai chữ “Đệ đệ”, trong lòng lại ảo não vạn phần. Đều tự trách mình thiếu kiên nhẫn chạy đến gặp Yến Hoài Phong, hiện tại bị người Ám Nguyệt Cung phát hiện, ảnh hưởng đến kế hoạch của thiếu chủ.
Ai ngờ biểu tình của Lãnh Ẩn phút chốc biến đổi, bất ngờ gượng gạo cười rộ lên, thê oán [thê lương + oán hận] trên mặt quả thực khiến cho Sở Việt không đành lòng nhìn thẳng, hắn nói với Sở Việt: “Đệ đệ? Ngươi gọi ta đệ đệ? Ngươi từ xưa tới nay không bao giờ gọi ta là đệ đệ. Bởi vì có Yến Hoài Phong, cho nên ta liền trở thành đệ đệ sao…”
Sở Việt không hiểu, nghĩ thầm trước kia Thập Tứ không gọi hắn đệ đệ sao, vậy sẽ gọi hắn là gì? Ẩn Ẩn? Nghĩ đến loại xưng hô kỳ quái này, Sở Việt nhịn không được một trận ác hàn [buồn nôn + rét lạnh].
Phản ứng của Sở Việt dừng ở trong mắt Lãnh Ẩn, càng khiến hắn cho rằng đại ca chắc chắn là đã bị sắc đẹp hấp dẫn chủ động đi theo địch. [Uyển: Ẩn Ẩn cưng cũng công nhận Phong ca đẹp nha =)))]
Tia hy vọng cuối cùng tan biến, Lãnh Ẩn đã hoàn toàn không còn ôm ảo tưởng với Lãnh Sơ của hắn được nữa.
Tuy nhiên, hắn sẽ không tin tưởng những lời về linh hồn gì đó mà Lãnh Sơ đã từng nói qua với hắn, ở hắn nhìn thấy, đó chẳng qua là vì Lãnh Sơ đã yêu Yến Hoài Phong, cho nên mới tìm một cái cớ để rời khỏi hắn mà thôi.
Giận giữ mà cười, hắn nhếch môi, tầm mắt chuyển sang Yến Hoài Phong, “Thiếu chủ Thánh Môn cao quý? Hừ, ngươi như thế nào phát hiện ra ta? Đại ca của ta không có khiến ngươi dục tiên dục tử sao?”

Yến Hoài Phong đáp lại hắn bằng một nụ cười thân thiết, “Ta không có phát hiện ngươi, ta chỉ là biết nhất định sẽ có người tới.”
Lãnh Ẩn nghe vậy sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, Yến Hoài Phong vừa rồi bất quá là lừa hắn! Chỉ vì hắn nhìn một màn đông cung đồ sống này, lòng tràn đầy phẫn hận, cho nên mới dễ dàng bị hắn tính toán!
—– Thế nhưng vậy lại như thế nào? Yến Hoài Phong võ công đều đã bị phế, hắn lại có cả cung nhân mã của Ám Nguyệt Cung, hắn cần gì phải lo sợ? Cho dù là lúc đơn thương độc mã, hắn cũng chưa từng coi trong người nam nhân này!
Sở Việt nghe vậy cũng là dở khóc dở cười, y cũng hiểu Yến Hoài Phong không phải loại người có thể tùy thời tùy chỗ nổi hứng thì làm mấy chuyện cẩm tú uyên ương này, nguyên lai hắn đã sớm dự liệu Lãnh Ẩn sẽ theo đuôi y tới đây, cố tình làm một màn này cho hắn tận mắt xem.
Lấy sự ỷ lại mà Lãnh Ẩn đối với Lãnh Sơ, tận mắt chứng kiến đại ca hắn tôn kính nhất cùng địch nhân của mình bí mật vụng trộm, không thể nghi ngờ chính là một đả kích lớn, mà con người một khi nóng nảy, liền rất dễ bị khiêu khích lừa gạt.
Chỉ khi Lãnh Ẩn có đại động, Yến Hoài Phong mới dễ dàng bắt cá vào lưới đi?
Bất quá, thật sự chỉ vì lý do như vậy sao?
Sở Việt vẫn còn nằm ở trên người Yến Hoài Phong, bởi vì đối phương căn bản không có ý tứ buông tay, dùng loại tư thế khiến y mặt đỏ tai hồng như vậy nói chuyện với Lãnh Ẩn, chung quy cảm thấy ngoại trừ chọc giận Lãnh Ẩn, hành vi của Yến Hoài Phong thấy thế nào cũng giống như còn mang theo cảm giác ghen trong đó.
Tựa như tiểu hài tử âu yếm đánh dấu lên món đồ chơi của mình, sau đó công khai quyền sở hữu món đồ chơi với tất cả mọi người, “Đây là của ta!”
So với tình cảm Lãnh Ẩn đối với Lãnh Sơ, Yến Hoài Phong làm như vậy… Tựa hồ là tuyên bố hắn nhất quyết không nhượng bộ a.
Nghĩ như vậy, trên mặt Sở Việt liền không tự chủ lộ ra một tia ý cười.
Lãnh Ẩn sinh khí tới cực điểm, lui về sau từng bước, câm hận nhìn đôi cẩu nam nam hoàn toàn không biết xấu hổ trước mắt, cười lạnh, “Đại ca, ngươi phạm vào rất nhiều sai lầm. Sai lầm nhất, chính là nóng lòng tới gặp tình nhân của ngươi, đem quyển Vọng Ngôn Thư cứ như vậy đặt ở trên bàn.”
Hắn từ trong ***g ngực lấy ra một quyển sách, đưa ra trước mắt hai người quơ quơ.
“Tất cả lời nương tha thiết dạy bảo chúng ta từ nhỏ, có lẽ ngươi đều đã đem chúng quên sạch, sớm quên đến không còn một mảnh! Thế mà ngươi hôm nay còn có mặt mũi dâng hương cho nàng! Ta tuyệt không cho phép… không cho phép ngươi rời khỏi Ám Nguyệt Cung!”

Hắn cực hận thổn thức nói: “Ngươi đã nói, đợi Ám Nguyệt Cung trở về Trung Nguyên, xưng hùng võ lâm, chúng ta liền có thể đem những mất mát khi chia lìa bù đắp lại, ngươi sẽ theo bồi ta uống rượu chơi cờ, luyện võ đọc sách, đợi cho ta để mắt cô nương nào, ngươi sẽ dùng sính lễ long trọng nhất trên đời giúp ta đem nàng thú về…”
Giống như rơi vào phần ký ức tốt đẹp nào đó, trên mặt hắn bắt đầu xuất hiện vẻ mong tưởng về tương lai, trong nháy mắt không hề có tính kế cùng âm mưu, nhìn qua vô cùng thuần túy —- đáng tiếc cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Rất nhanh sắc mặt hắn lại khôi phục tối tăm, lạnh lùng nói: “Ngươi không thể nuốt lời, đại ca.”
Sau đó hắn vươn tay, ở trên không trung vỗ ba cái, lập tức từ bốn phương tám hướng, vô số đuốc lửa cùng đèn ***g nhất nhất sáng lên, rất nhiều người trên tay cầm đuốc lửa rất nhanh bao quanh nhà lao, trong ba tầng ngoài ba tầng, kín không kẻ hở.
Mai Yên sắc mặt lãnh đạm đi tới, đứng ở phía sau Lãnh Ẩn, hướng chủ nhân của nàng nói, “Ta cam đoan, một con ruồi cũng đừng nghĩ bay ra khỏi Ám Nguyệt Cung.”
Lãnh Ần gật đầu một cái, bỗng nhiên hướng Yến Hoài Phong ra tay!
Vô luận đại ca của hắn có phản bội hay không, Yến Hoài Phong võ công đều bị phế là điều chắc chắn, hắn tận mắt nhìn thấy hắn bị hạ dược, chỉ cần giết chết Yến Hoài Phong, đại ca nhất định sẽ trở lại bên cạnh hắn.
Trong nháy mắt mặt quạt đánh úp lại, Sở Việt lập tức tránh ra bàn tay còn đang vờn quanh của Yến Hoài Phong, nghênh đón thế tấn công của Lãnh Ẩn. Yến Hoài Phong tùy tay sờ, lập tức cầm lấy Huyễn Sinh Kiếm nằm trong đóng y phục ném qua.
Sở Việt thuận tay tiếp được, xoay cổ tay nghênh địch, kiếm cùng phiến giao kích, ma sát phát ra thanh âm vô cùng chói tai, hai người rất nhanh giao thủ.
Lãnh Ẩn không lòng dạ ham chiến, thầm nghĩ đem Sở Việt đẩy qua một bên, sau đó nhân cơ hội giết Yến Hoài Phong. Nhưng Sở Việt cũng nhìn thấu ý đồ của Lãnh Ẩn, kiên quyết che ở trước mặt Yến Hoài Phong một bước cũng không nhường.
Lãnh Ẩn càng thêm tức giận, quát: “Mai nhi!”
Mai Yên ứng thanh một tiếng lập tức tham chiến, nàng hiểu rõ tâm tư của Lãnh Ẩn, chuyên tâm ứng phó Sở Việt, để Lãnh Ẩn có cơ hội ra tay xử lý Yến Hoài Phong.
Mai Yên lúc này hoàn toàn không còn là một tiểu cô nương võ công tam lưu của Việt Nữ Kiếm ngày đó, võ công của nàng tuy rằng không cao, nhưng mỗi chiêu thức đều quỷ thần khó lường, làm cho Sở Việt nhất thời khó có thể thoát thân.
Lãnh Ẩn vừa thấy Sở Việt thần tình vội vàng liên tiếp quay đầu nhìn lại Yến Hoài Phong, hắn liền cười lạnh, đưa tay nắm lấy cằm Yến Hoài Phong từ trên mặt đất kéo lên, nhẹ giọng nói: “Sắc lệnh trí hôn? [sắc đẹp khiến người ta mê muội]Khuôn mặt này của ngươi làm sao đủ khả năng, ngay cả đại ca ta cũng bị ngươi mê hoặc. Không bằng hôm nay để ta giúp ngươi hủy nó đi?”
Yến Hoài Phong không nói, rũ mắt nhìn nhìn bàn tay đang nâng mặt mình, bộ dáng Lãnh Ẩn kỳ thật cùng Sở Việt có ba bốn phần tương tự, nhưng cảm giác mang lại lại hoàn toàn bất đồng, tỷ như hiện tại, Yến Hoài Phong rất muốn đem móng vuốt đang chạm mặt mình vứt ra, bởi vì nó thật sự khiến người ta không thoải mái.
Yến Hoài Phong xoay mặt sang chỗ khác.

Lãnh Ẩn dùng cây quạt ngả ngớn vỗ vỗ một bên mặt Yến Hoài Phong, móng tay chậm rãi ở trên mặt Yến Hoài Phong lướt qua, mềm nhẹ vuốt ve.
Động tác giống như âu yếm tình nhân, Yến Hoài Phong một chút cũng không nghi ngờ ý muốn hủy dung hắn của Lãnh Ẩn. Kỳ thật là một nam nhân, hắn cũng không thèm để ý dung mạo của chính mình —- nhưng nếu thật sự hủy đến xem cũng không thể xem, đây tuyệt đối là chuyện không thể dễ dàng khoan nhượng.
Nhìn thấu sự chán ghét đối với việc hủy dung trên mặt Yến Hoài Phong, Lãnh Ẩn tăng thêm lực trên móng tay, miệng cười: “Hiện tại ngươi ngay cả Lưu Huỳnh Tiểu Phiến không trọn vẹn kia cũng không dùng được, có phải hay không cảm thấy rất khó chịu. Lúc ấy nhìn thấy có một người cùng với ngươi giống nhau như đúc như vậy, ngươi nhất định đã từng hoài nghi phụ thân của mình đúng không?”
Trên mặt Yến Hoài Phong bị vẽ ra một đường hồng ngân, hồng ngân nằm trên sắc mặt tái nhợt, ngược lại thực mê người. Lãnh Ẩn nhoẻn miệng cười, lại dụng lực, mơ hồ liền có máu chảy ra.
Sở Việt giận dữ, đối Mai Yên xuống tay một chiêu thực ngoan độc.
Lãnh Ẩn gặp Yến Hoài Phong tựa hồ không chút phản ứng, mất hứng thu hồi ngón tay, tiếp tục nói: “Kỳ thật lão phụ thân của ngươi từ đầu đến cuối chỉ có một đứa con trai, về phần Lưu Huỳnh Tiểu Phiến, ha hả, năm đó Thánh Môn cùng Ám Nguyệt Cung võ công là cùng một mạch, ta biết Lưu Huỳnh Tiểu Phiến cũng là đương nhiên. Đến địa ngục hướng phụ thân ngươi mà tạ lỗi đi! Còn đại ca, hắn chỉ có thể là của ta!”
Nói xong lời cuối sắc mặt Lãnh Ẩn đã trở nên vô cùng hung tợn, so với việc hủy đi dung mạo của Yến Hoài Phong, hắn càng thích nhìn Yến Hoài Phong chết ở trong tay hắn hơn gấp nhiều lần.
Bàn tay hướng xuống dưới vừa lật, chuẩn bị đánh nát đầu Yến Hoài Phong.
Cơ hồ cũng ngay lúc này, Yến Hoài Phong nguyên bản nhìn qua vô cùng suy yếu bỗng nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, Lãnh Ẩn chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, cây quạt trong tay đã bị đánh dừng, bàn tay hắn lúc này thế nhưng đã hoàn toàn bị Yến Hoài Phong khống chế!
Mà bên kia, sau một hồi giao chiến Sở Việt đã hiểu rõ võ công của Mai Yên, cũng không trì hoãn liền đem vị bằng hữu này khống chế ngay tại chỗ.
Sắc mặt Lãnh Ẩn trở nên trắng bệch, không thể tin nói: “Võ công của ngươi không bị phế? Không có khả năng, điều đó không có khả năng! Ta rõ ràng tận mắt nhìn thấy đại ca uy dược ngươi! Như thế nào lại…”
Yến Hoài Phong hai mắt loan loan, liếc nhìn Sở Việt một cái, “Đúng a, dược là thật. Bất quá đáng tiếc, giống như ngươi nói, phụ thân ta chỉ có một đứa con trai, cho nên hắn cũng để lại một vài thứ cho ta, nói ví dụ như… thân thể bách độc bất xâm.”
Lãnh Ẩn nghe vậy trợn to mắt, chuyện này, đại ca đã sớm biết? Cho nên, ngay từ đầu, hai người bọn họ là đang diễn trò cho hắn xem? Hắn sớm nên nghĩ đến… Lần này gặp lại, đại ca đã không còn gọi hắn Tiểu Ẩn…
Hắn lộ ra biểu tình tuyệt vọng mà nguy hiểm, “Kia lại như thế nào? Toàn bộ nhân mã Ám Nguyệt Cung đều ở bên ngoài, các ngươi đã bị bao vây. Chỉ cần ta hạ lệnh, bọn họ sẽ trung thành chấp hành mệnh lệnh, cho các ngươi cùng ta, cùng nhau chết ở chỗ này.”
——————– Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui