CHƯƠNG 42
Nhìn thấy lo lắng trong mắt Sở Việt, tuy rằng không biết toàn bộ nguyên nhân khiến Sở Việt lo lắng là gì, Tiêu Trầm đi đến bên cạnh y, vỗ vỗ bả vai Sở Việt trầm giọng an ủi.
“Đám người Triệu Văn Hồ không thể đắc thủ nhanh như vậy, bất quá theo điều tra của chúng ta, Mộc đường đường chủ của Thánh Môn Trầm Ngọc sớm đã có phản tâm, một bộ phận đệ tử Thánh Môn sớm đã đứng về phía hắn, lúc này tâm phúc bên người môn chủ đều bị phái đi ra ngoài, bên trong Thánh Môn trống rỗng không người, vừa đúng lúc cho Trầm Ngọc cùng Triệu Văn Hồ nội ứng ngoại hợp, mới có thể…”
Mộc đường đường chủ Trầm Ngọc… Thật sự là thất sách a, y thậm chí chưa từng thấy qua người nam nhân này, tuy rằng mặc kệ nói như thế nào, đều tính có điểm sâu xa, ít nhất võ công học luyện là giống nhau. Sở Việt quả thực phẫn nộ đến muốn cười ra tiếng, y cũng từng là Mộc đường đường chủ, mà hiện giờ Trầm Ngọc cũng là Mộc đường đường chủ.
Xem ra môn chủ Thánh Môn cùng Mộc đường đường chủ nhất định là phải trở mặt thành thù.
Nhưng kiếp trước y là bị châm ngòi ly gián mới thương tổn Yến Hoài Phong, mặc dù vậy y vẫn hận bản thân mình muốn chết, huống chi Trầm Ngọc là triệt triệt để để không cần châm ngòi cũng đã tự có tâm tạo phản.
Bọn họ cùng Trầm Ngọc, ắt phải còn có một lần tranh đấu.
Sở Việt nhìn Yến Hoài Phong ngồi xuống bên bờ sông, cởi hài, đem hai chân ngâm vào trong nước, vô thức quơ qua quơ lại, nhìn nước sông trước mắt đến xuất thần, tình cảnh này quá mức quen thuộc, quả thực làm cho Sở Việt nghĩ đến ngay sau đó Thiếu chủ của y sẽ lại nhảy xuống dòng nước kia.
Y chỉ có thể không chớp mắt lẳng lặng đứng ở phía sau Yến Hoài Phong, đảm bảo khoảng cách vừa phải để vừa không quấy rầy suy nghĩ của hắn, vừa có thể tùy thời phát hiện dị động mà kịp lúc phản ứng.
Ai cũng không nghĩ tới, Yến Hoài Phong ngồi một cái, liền ngồi đến tận đêm khuya.
Mai Yên sớm đã buồn ngủ liền lôi kéo Lộ Thiên Tầm trở về đi ngủ, Tiêu Trầm theo sau cũng chỉ có thể rời đi, lưu lại chủ tớ hai người ngày tiếp nối đêm đối diện dòng nước tiếp tục suy tưởng.
Đêm đã khuya, hết thảy trước mắt giống như một con cự thú trầm mặc, đang ở nơi nào đó ngủ đông thời khắc chuẩn bị thôn tính tất cả, trừ bỏ câu nói đem thi thể Triệu Văn Hồ thiêu xa một chút kia, Yến Hoài Phong không còn phát ra nửa điểm thanh âm, trầm tĩnh đến mức tựa như hô hấp cũng đã đình chỉ.
Sở Việt cứ như vậy bồi hắn đứng, đứng đến hai chân cũng chết lặng, như cũ không một câu oán than.
“Mới trước đây, ta cảm thấy được hắn là người tốt nhất trên đời.” Thanh âm Yến Hoài Phong đột ngột vang lên, Sở Việt sửng sốt, lập tức kịp phản ứng hắn là đang nói đến Yến Thanh Hà.
Y yên lặng thở ra một hơi, Yến Hoài Phong rốt cục cũng đã nói chuyện, y chỉ sợ hắn đem mọi thứ cất ở trong lòng, bao nhiêu thống khổ bi thương cùng phẫn hận, cuối cùng sẽ biến thành gông xiềng nặng nề, làm cho hắn hỏng mất.
“Sau lại, hắn ở trước mặt ta giết mẫu thân ta, ta đến nay vẫn nhớ rõ cảm giác máu tươi của mẫu thân dính ở trên mặt mình, ấm áp, đỏ tươi, cảm giác tựa như mẫu thân ở mỗi buổi tối vuốt ve khuôn mặt ta dỗ ta ngủ.”
“Khi đó ta nghĩ, nàng làm sao có thể là gian tế? Nàng rõ ràng là một người rất ôn nhu, cười rộ lên ngay cả mùa đông cũng trở nên ấm áp. Nàng như thế nào có thể là gian tế, Yến Thanh Hà rõ ràng yêu nàng như vậy, đối với nàng tốt như vậy.”
Sở Việt nghe Yến Hoài Phong thì thào tự nói, cảm thấy trong lòng chua xót không thôi, y chưa từng gặp qua nương của Yến Hoài Phong, mà ngay cả kiếp trước, thời điểm lần đầu tiên y nhìn thấy Yến Hoài Phong, nương hắn cũng đã qua đời.
Nhưng không thể nghi ngờ, nàng nhất định là một nữ tử thập phần xinh đẹp, ôn nhu hiền lành, nghe qua như thế tốt đẹp, nhưng sự thật lại luôn tàn nhẫn.
“Nàng vì cái gì không thương Yến Thanh Hà? Nàng vì tổ chức của nàng trộm đi Vọng Ngôn Thư cùng chìa khóa, cũng không thấy bọn họ phái người tới cứu nàng, để mặc nàng chết ở Thánh Môn, ngay cả khẩu quan tài cũng không có. Ta vốn cho rằng bọn họ là một đôi bích nhân [hiểu như kiểu trời sinh một đôi], nhưng nguyên lai, hắn không thương nàng, nàng cũng không thương hắn, lại cố tình sinh ra ta.”
Sở Việt hít một hơi, ngồi xổm xuống, chần chờ vươn tay, cầm lấy tay Yến Hoài Phong. Yến Hoài Phong quay đầu lại nhìn y nhẹ cười, lãnh bạc, ý cười vô tình mà đạm mạc, thật giống như chuyện hắn đang kể là chuyện của một kẻ xa lạ nào đó.
“Sau khi nương ta chết, Yến Thanh Hà không hề thân cận ta, hắn đem ta ném vào Quỷ Cốc, tùy ý ta tự sinh tự diệt. Đến khi ta còn sống bước ra khỏi nơi đó, hắn lại lấy ta ra thí nghiệm thuốc.”
“Hắn mỗi ngày đều bắt ta uống đủ loại độc dược không thể gọi tên, đáng tiếc đến cuối cùng ta không chỉ không chết, ngược lại trở nên bách độc bất xâm, ngay cả máu cũng trở thành thuốc hay để khắc độc. Đợi cho ta càng ngày càng mạnh, hắn cũng đối với ta càng ngày càng xa cách, đến cuối cùng thậm chí không hề nhìn ta liếc mắt một cái.”
Yến Hoài Phong càng không ngừng nói, có lẽ hắn cả đời này cũng chưa từng nói nhiều như vậy, vô luận bên người là ai cũng đều tốt, hắn thầm nghĩ đem tất cả những thứ tích tụ trong lòng toàn bộ trút ra một lần, không muốn tiếp tục gánh nặng ở trong lòng.
Sở Việt cầm tay hắn làm cho hắn cảm thấy được một chút an lòng, vô luận cô tịch như thế nào, ít nhất vẫn còn có y ở bên cạnh hắn.
Mà Sở Việt tuy đau lòng nhưng mặt khác lại tăng thêm một tầng nghi hoặc.
Yến Hoài Phong cũng từng ở Quỷ Cốc, điều này làm cho y thật bất ngờ, bất quá lại có thể giải thích vì cái gì lúc trước khi y ở Quỷ Cốc, Trích Tinh luôn luôn cố ý chiếu cố y, lại còn trộm thông tri Thiếu chủ gặp nạn, có lẽ Yến Hoài Phong cùng Trích Tinh sớm đã nhận thức.
Trích Tinh có hay không đã từng chiếu cố Yến Hoài Phong giống như chiếu cố y?
Mà Yến Thanh Hà… Đem con mình ra làm vật thử thuốc thật sự là chuyện mất lương tâm, nhưng Sở Việt cảm thấy được chuyện này lại có chút kỳ quái.
Nếu Yến Thanh Hà vì hận thê tử của hắn nên mới chán ghét Yến Hoài Phong, đại khái có thể một chưởng đánh chết Yến Hoài Phong là xong việc, tại sao lại đưa hắn đến Quỷ Cốc, rồi lại thử độc dược, đến cuối cùng ngược lại làm cho Yến Hoài Phong trở nên bách độc bất xâm?
Sở Việt bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như không có chính mình, khi đó đi Trung Nguyên, thời điểm trên xe ngựa bị tập kích bằng hạt vĩ châm, nếu người trúng độc Phù Sinh Mộng là Yến Hoài Phong, như vậy độc Phù Sinh Mộng đối với Yến Hoài Phong bách độc bất xâm mà nói không đáng kể chút nào.
Yến Thanh Hà… Toàn bộ ác ý hắn dành cho Yến Hoài Phong, đến tột cùng là cố ý vô tình, hay là còn có dụng ý khác. Yến Hoài Phong thân ở trong cuộc cho nên nhìn không ra, y lại có thể đủ cảm giác được kỳ quái trong đó.
Nhưng hiện tại, y không biết nên như thế nào an ủi Yến Hoài Phong, hoặc là nói cho hắn biết chút gì đó, nhưng y chung quy cũng không có chứng cớ. Do dự một chút, Sở Việt chần chờ chậm rãi từng chút vượt qua khoảng cách, nhẹ nhàng ôm chặt lấy Yến Hoài Phong.
Y cảm giác được thân thể Yến Hoài Phong ngẩn ra, nhưng không có cự tuyệt y, chính là im lặng thở dài.
Bọn họ cứ như vậy bảo trì ôm nhau cho tới bình minh, Yến Hoài Phong nghĩ đến phụ mẫu của hắn, những chuyện đã qua đi khiến người ta dở khóc dở cười. Mà Sở Việt lại nghĩ đến kiếp trước cùng kiếp này, nghĩ đến tất cả những biến đổi đã xảy ra, cùng với người trong ***g ngực.
Đêm rất dài, nhưng chung quy cũng sẽ qua đi, vô luận bóng đêm trước sáng sớm khiến cho người ta có bao nhiêu tuyệt vọng.
Phương đông nổi lên mặt trời, một ngày mới đang tiến đến, thái dương tròn vo từ phía sau ngọn núi mọc lên, ráng mây nhiễm đỏ chân trời, trong lúc nhất thời trời quang mây tạnh, đẹp mắt vô cùng.
Ánh sáng chói mắt tràn ngập nhân gian, xua đi hết thảy lo lắng, mang đến hy vọng mới.
“Bọn họ thật sự là một đôi phu thê bằng mặt không bằng lòng, ta đại khái là một thứ ngoài ý muốn lớn nhất của bọn họ.” Nói xong, Yến Hoài Phong khép mắt lại, theo bờ sông nhặt lấy một khối bùn đất, tránh ra Sở Việt đứng lên.
“A Việt, chúng ta đi nhìn xem nương ta đi.” Nói xong, Yến Hoài Phong cũng không quay đầu lại, lập tức ly khai nơi này.
Xuyên qua tầng tầng phế tích, ngói trên mái nhà bị đốt đen vẫn không ngừng rơi xuống, Sở Việt không thể không thật cẩn thận che chở Yến Hoài Phong, toàn bộ Thánh Môn đều đã bị hủy, y thầm nghĩ, Trầm Ngọc nếu như muốn vị trí môn chủ Thánh Môn, không lý nào lại đem toàn bộ Thánh Môn thiêu hủy.
Trừ khi… Hắn cùng đám người Trung Nguyên kia cũng đã nổi lên xung đột.
Phía sau đại điện không có một bóng người, là một gian phòng ở nho nhỏ, phòng ở phía sau hợp với tứ phương hậu viện, bên trong cỏ cây thưa thớt, nhìn qua hoang vắng một mảnh.
Sở Việt nhận ra nơi này, Yến Hoài Phong từng ở trong này, ôm đầu gối từng năm qua từng năm nhìn lên không trung trên đỉnh đầu, yên lặng mà lớn lên.
Nhưng y thật không ngờ, nương Yến Hoài Phong thế nhưng cũng an táng ở trong này. Yến Hoài Phong vẫn nói nương hắn ngay cả khẩu quan tài cũng không có, Sở Việt vẫn nghĩ chỉ là khoa trương, một đêm phu thê trăm ngày ân tình, Yến Thanh Hà không đến mức như thế keo kiệt.
“Hắn quả thực ngay cả khẩu quan tài cũng không cho nàng.” Giống như biết Sở Việt đang suy nghĩ điều gì, Yến Hoài Phong thản nhiên nói: “Nàng là ta tự tay an táng, không có công cụ, ta đào rất nhiều ngày, mới miễn cưỡng đào ra được một cái hố.”
Đây chẳng qua là một gò đất nho nhỏ, ngay cả bia cũng không có, cho nên chính vì vậy Sở Việt mới không phát hiện đó là một tòa mộ phần.
Yến Hoài Phong ở trước mộ phần quỳ xuống, đem khối bùn đất trong tay rắc lên trước mộ phần, thấp giọng nói: “Nương, Yến Thanh Hà cũng đã chết, chờ hắn xuống dưới, ngươi có thể hỏi hắn, hắn rốt cục có yêu thương ngươi hay không. Tuy rằng ta cũng rất muốn hỏi ngươi, rốt cục có yêu thương hắn hay không.”
Hắn nhớ tới lúc còn nhỏ, khi đó hắn vừa mới chập chững biết đi, mẫu thân thích mang theo hắn đến hậu viện chơi đùa.
Lúc ấy trên phố thịnh hành mấy trò tiểu xiếc đơn giản, trốn tìm hoặc là giấu bảo vật, mà nàng mỗi lần đem đồ vật này nọ giấu đi đều cố ý giấu vào những nơi quen thuộc, Yến Hoài Phong vì vậy mới dễ dàng tìm được, sau đó vô cùng đắc ý.
Thẳng đến cuối cùng, chính thi thể của nàng cũng giấu ở nơi này.
Yến Hoài Phong đột nhiên nghĩ muốn, năm đó nàng giấu nhiều đồ vật này nọ như vậy, có thể hay không còn có gì đó mà hắn vẫn chưa tìm được? Có lẽ là một cây trâm ngọc mà nàng yêu thích nhất, cũng có thể là trống bỏi đồ chơi của Yến Hoài Phong, hoặc là hà bao [túi nhỏ] nàng tự tay thêu cho Yến Thanh Hà.
Tuy rằng biết ý nghĩ như vậy thật buồn cười, nhưng trong lòng có một loại dục vọng mãnh liệt, nghĩ muốn cùng mẫu thân đã chết của hắn chơi một lần cuối cùng trò chơi này.
Sở Việt thấy Yến Hoài Phong bỗng nhiên đứng dậy, ở trong sân đi tới đi lui, nhưng không biết hắn đến tột cùng là muốn tìm thứ gì.
Y thấy Yến Hoài Phong đi đến một thân cây trong viện, ở trên thân cây đào đào sờ sờ, đáng tiếc bên trong rỗng tuếch, chỉ đụng đến một tay đầy bụi đất.
Yến Hoài Phong vẫn cứ như vậy ở trong sân đi qua đi lại, khi thì xốc lên ghế đá, khi thì mang đi chậu hoa, cuối cùng khi vạch ra một bụi hoa không biết tên, bỗng nhiên bất động đứng tại chỗ.
“Thiếu chủ?”
Sở Việt nghi hoặc đi về phía hắn, phát hiện hai vai Yến Hoài Phong tựa hồ run rẩy rất nhỏ, đợi đến khi y đi đến trước mặt hắn, mới phát hiện nam nhân luôn luôn bình tĩnh, ngay cả khi nghe tin dữ của Yến Thanh Hà vẫn có thể bảo trì lý trí kia, thế nhưng đã muốn rơi lệ đầy mặt.
Theo động tác của hắn, Sở Việt rõ ràng nhìn thấy, bên dưới bùn đất giữa bụi hoa, có đặt một hộp gỗ nhìn qua vô cùng cổ xưa, trên mặt hộp gỗ, một cái chìa khóa hình dạng kỳ dị lẳng lặng nằm trên đó.
—————- Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...