CHƯƠNG 39
“Thật có lỗi.” Mặc Dạ vuốt cằm, nói tiếp: “Này ít nhất cho thấy thế lực phía mẫu thân ngươi trước kia cùng thế lực hiện tại muốn mưu hại Thánh Môn là không giống nhau, nếu không bọn họ sớm đã lấy được Vọng Ngôn Thư, sẽ không phí thời gian làm ra nhiều chuyện rắc rối như vậy.”@tichlangphong
Yến Hoài Phong hít sâu một hơi, nhìn Mặc Dạ nói: “Thất phu vô tội, hoài bích có tội*. Thánh Môn này cũng là tai bay vạ gió đi.” [*người bình thường thì vô tội, còn người tài giỏi thì luôn bị khép tội]
Mặc Dạ cũng không đồng ý: “Cũng không hẳn. Chuyện Vọng Ngôn Thư từng ở Thánh Môn, vốn dĩ người ngoài không biết. Có thể thấy Thánh Môn trên dưới cũng không đồng lòng.”
Theo Mặc Dạ bình tĩnh phân tích, Sở Việt lập tức nghĩ tới Yến Thanh Hà đột nhiên tính tình đại biến, lấy tội danh mưu đồ giết cha đoạt vị đem Yến Hoài Phong nhốt vào băng ngục, rồi lại đột nhiên xuất hiện nam tử áo lam, có khuôn mặt tương tự Yến Hoài Phong.@tichlangphong
Nếu có thể có hai Yến Hoài Phong, vậy làm sao không thể có hai Yến Thanh Hà?
Môn chủ Thánh Môn hiện tại, liệu có phải là Môn chủ thật hay không?
Loại phỏng đoán này quá mức kinh hãi, y không dám tùy tiện kết luận.
Mặc Dạ xem sắc mặt khẽ biến của Sở Việt, lại nhìn xem Yến Hoài Phong vẫn như cũ nhìn không ra sâu cạn, Yến Hoài Phong nhìn hắn, ánh mắt thâm sâu khó lường.
Hắn biết Yến Hoài Phong đến tột cùng là muốn hỏi những gì, cũng biết Yến Hoài Phong đang nghĩ cái gì, nhưng Mặc Dạ cũng không tín nhiệm Sở Việt, cho nên luôn chú ý cân nhắc.
Căn cứ theo tư liệu Tầm Trâm Các điều tra, ảnh vệ này từng tên Thập Tứ, lai lịch rất khả nghi — bất quá, đây chung quy là chuyện của Thánh Môn.
Mặc Dạ thuận miệng nói: “Yến thiếu chủ, ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, cũng biết ngươi muốn cái gì. Bất quá, Tầm Trâm Các có quy tắc, vô luận muốn cái gì, đều cần ngươi đem thứ ngươi trân quý nhất ra trao đổi.”
Yến Hoài Phong ho khan hai tiếng, nhìn Sở Việt vội vàng bưng trà rót nước buồn cười nói:”Vậy cũng thật đáng tiếc, ta hiện tại nghèo túng như vậy, chỉ sợ là thân vô vật dư thừa.”
“Vật trân quý, không hẳn phải là vàng bạc, những tục vật này Tầm Trâm Các không thiếu.”
Yến Hoài Phong có chút ngạc nhiên, “Nga? Nghe ý tứ của Các chủ, tựa hồ chỗ của ta còn có thứ gì có thể lọt vào mắt ngài a.”
Đối phương gật gật đầu, bỗng nhiên vươn tay chỉ vào Sở Việt, “Yến thiếu chủ nếu đồng ý bỏ những thứ yêu thích đem thuộc hạ này cho Tầm Trâm Các ta, ngươi muốn biết cái gì, ta tự nhiên tri vô bất ngôn [biết cái gì nói cái đó].”
Lời vừa dứt, trong thời gian ngắn không ai lên tiếng. Sở Việt kinh ngạc nhìn Mặc Dạ, y tin tưởng bản thân trước kia chưa từng quen biết hắn, vì cái gì nam nhân này vừa mở miệng liền đòi chính mình?
Y biết Mặc Dạ nãy giờ vẫn luôn đánh giá y, nhưng loại ánh mắt này, y tin tưởng, tuyệt đối không hề có ý tứ thân cận, thậm chí còn có chút đề phòng.
Loại đề phòng này thật sự quá mức rõ ràng, cho thấy Mặc Dạ vốn không quan tâm Sở Việt có nhận ra hay không, bởi vì Mặc Dạ nếu thật sự muốn ngụy trang, tuyệt đối sẽ không người nào có thể biết được.
Tình huống nằm ngoài dự đoán của mọi người, hiện giờ quyền lựa chọn nằm trong tay Yến Hoài Phong. Hắn không chỉ cần tin tức, mà còn cần nhân lực của Tầm Trâm Các.@tichlangphong
Yến Hoài Phong hiểu rõ cho dù hắn có võ công đệ nhất thiên hạ, cũng không có khả năng lấy một người đối kháng với vô số người, huống chi hắn cũng không phải đệ nhất thiên hạ.
Bất quá thiên tính vạn tính, cũng tính không tới cái điều kiện kỳ quái Tầm Trâm Các đưa ra.
Ở Sở Việt xem xét, nếu y thật sự có thể giúp Yến Hoài Phong đổi lấy tin tức, y tuyệt đối không chút do dự.
Nhưng như vậy Yến Hoài Phong sẽ chỉ còn lại một mình, y làm sao có thể yên tâm để cho một mình Yến Hoài Phong đi đối mặt hết thảy hắc ám tàn nhẫn kia.
Vì thế, khi Yến Hoài Phong còn chưa đưa ra đáp án, Sở Việt đã quỳ một gối xuống đối mặt Mặc Dạ nói: “Sở Việt lo lắng cho Thiếu chủ, thỉnh Các chủ chấp thuận để thuộc hạ ở bên Thiếu chủ đến khi giành lại được Thánh Môn, chờ hết thảy rắc rối qua đi, Sở Việt nhất định tới Tầm Trâm Các hoàn thành giao dịch này. Các chủ hiện tại có thể hay không đem những tin tức biết được nói cho Thiếu chủ?”
Không đợi Mặc Dạ phản ứng, Yến Hoài Phong đã dứt khoát từ chối, “Ta không đồng ý!”
Sở Việt ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Yến Hoài Phong, y hiểu rõ những tin tức Tầm Trâm Các nắm giữ đối với Yến Hoài Phong quan trọng như thế nào, “Thiếu chủ?”
Yến Hoài Phong tựa hồ tức giận việc Sở Việt tự ý hành động, cũng không thèm nhìn y một cái, hướng Mặc Dạ nói: “Một khi đã như vậy, một chút chuyện xưa kia, tự chúng ta tìm hiểu là được. Đã làm phiền Các chủ, Các chủ thỉnh quay về.”
Không chút khách khí đuổi khách.
Mặc Dạ cũng không giận, chính là lắc đầu thở dài, ánh mắt nhìn Sở Việt lại nhiều thêm vài phần suy nghĩ, thật lâu sau, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, bỏ lại một câu: “Như thế nào lại hóa thành chuyện tình thế này, ta lại giống như ác nhân chia rẽ uyên ương.”
Dứt lời liền đứng dậy, để lại hai người ở trong phòng, một người vẫn còn ngơ ngác quỳ tại chỗ, Yến Hoài Phong nằm ở trên giường, biểu tình cũng rất rối rắm. Lời Mặc Dạ quả thực giống như một tia sấm đánh vào hai người, lập tức đem sự thật vốn luôn bị che phủ bởi một lớp sương mỏng phơi bày.
Vốn dĩ bọn họ đều có thể tiếp tục như vậy, một Thiếu chủ tuy rằng nghèo túng nhưng vẫn phong tư hiên ngang, một ảnh vệ tuy rằng ngu ngốc nhưng luôn trung thành tận tâm.
Bọn họ vốn có thể dùng thân phận như vậy yên ổn tiến về phía trước, không ai chạm đến điểm mấu chốt chết người kia, cho dù trong tiềm thức đã nhận ra, vẫn có thể xem như không biết gì mà lảng tránh.
Bọn họ có thể ở trên giường ôm ấp nhau, làm chuyện thân mật nhất, cũng có thể ở thời điểm sống chết che chở lẫn nhau, ở thời điểm rét lạnh cùng dựa vào nhau, chống đỡ cho nhau.
Nhưng tuyệt đối không vượt quá giới hạn, tỷ như vượt quá tình cảm giữa Thiếu chủ và ảnh vệ, thứ tình cảm kia nếu thật sự xác nhận, đối với người trong giang hồ, hiển nhiên chính là nhược điểm trí mạng.
Thậm chí không cần Vọng Ngôn Thư vạch ra cái gì nhược điểm, một khi thừa nhận loại tình cảm này, đối phương xem như cũng đã nắm giữ sinh mệnh của mình.
Mà hiện tại, quan hệ nguyên bản cân bằng lại bị một câu nhẹ nhàng của Mặc Dạ đánh nát.
Sở Việt trầm mặc đứng dậy, lần đầu tiên không dám nhìn Yến Hoài Phong, chỉ yên lặng giúp hắn đem chăn chỉnh hảo, một phen đối thoại vừa rồi, chăn trên người Yến Hoài Phong đã muốn rơi xuống đất một nửa.
Ai cũng không ngẩng đầu nhìn đối phương, Sở Việt im lặng nhìn tay mình giúp Yến Hoài Phong chỉnh hảo góc chăn, sau đó rầu rĩ nói: “Thiếu chủ không nên cự tuyệt Các chủ, như vậy kế hoạch của Thiếu chủ sẽ không thể tiến hành.”
Yến Hoài Phong hừ lạnh một tiếng, “Có vẻ như ngươi rất muốn rời khỏi ta.”
Tay Sở Việt có chút sựng lại, chậm rãi thu hồi, thấp giọng nói: “Thuộc hạ không dám.” Không biết có phải do tâm tình biến đổi hay không, Yến Hoài Phong cảm thấy thanh âm Sở Việt dường như có thêm một tia ràng buộc.
Hắn bỗng nhiên quay sang nhìn thẳng vào mắt Sở Việt, hỏi: “Ở câu chuyện của ngươi kia, Yến Thanh Hà… Cũng không thích ta sao?”@tichlangphong
Sở Việt ngây ra một lúc, sau đó mới kịp hiểu cái gọi là “Câu chuyện của y” ngụ ý chính là chuyện kiếp trước y vừa kể cho Yến Hoài Phong nghe, hiển nhiên Yến Hoài Phong cũng không tin, nhưng vẫn ngầm đồng ý cách giải thích hoang đường như vậy.
Nếu lúc trước Sở Việt còn không hiểu với tính cách Yến Hoài Phong vì sao dễ dàng bỏ qua lời y nói như thế —- như vậy hiện tại y đã hiểu.
Sở Việt thở dài, “Không phải, môn chủ luôn luôn đối Thiếu chủ rất tốt.” @tichlangphong
Yến Hoài Phong không nhắc lại, chính là nhắm hai mắt lại, nhìn qua giống như buồn ngủ, mới vừa đi qua Quỷ Môn Quan[cửa âm phủ] trở về, thương tích trên người còn nghiêm trọng như vậy, lại cố gắng chống đỡ cùng Mặc Dạ đối thoại, vô luận là ai đều không có khả năng không mệt mỏi.
Nhìn không ra Yến Hoài Phong có phải hay không đối với việc cự tuyệt Mặc Dạ cảm thấy hối hận, nhưng Sở Việt vừa nghĩ tới người kia là bởi vì mình mới hành động như vậy, Yến Hoài Phong thừa biết cũng không còn cách nào để có thể lấy tin tức từ Mặc Dạ, liền cảm thấy vạn phần áy náy.
Ai ngờ Yến Hoài Phong tuy rằng không nhìn y, nhưng lại giống như đều rõ ràng suy nghĩ trong lòng y, bỗng nhiên nói: “Đừng lo lắng, lâu nhất là giờ Tý đêm nay, hắn nhất định sẽ nói cho chúng ta biết.”
Sở Việt ngạc nhiên, không chỉ ngạc nhiên vì Yến Hoài Phong đưa ra khẳng định như vậy về Mặc Dạ, càng ngạc nhiên hơn chính là Yến Hoài Phong lại có thể đoán ra được suy nghĩ của y.@tichlangphong
Lúc ban đêm, quả nhiên Tiêu Trầm đưa tới một quyển thư, từ mức độ cổ xưa của mặt giấy, có thể thấy được đều là những bản ghi chép rất lâu đời. Ghi lại trên mặt giấy, đúng là chuyện của Thánh Môn cùng Quỷ Môn trong chốn giang hồ năm đó, ngoài ra bên trong còn nhắc tới một môn phái khác, tên Ám Nguyệt Cung.
Căn cứ những gì ghi lại, Thánh Môn ở thời kỳ cường thịnh cùng Quỷ Môn và Ám Nguyệt Cung tạo thành thế chân vạc [thế ba chân, đem thiên hạ chia làm ba cùng cai quản], xưng bá toàn bộ võ lâm, khiến hết thảy võ lâm thế gia đều nể phục, chủ nhân của ba môn phái đều có giao tình tốt, kết thành tỷ đệ.
Nhưng thế lực một khi đạt tới đỉnh cao, xuống dốc sẽ là tất yếu, sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, các môn phái trong võ lâm liên hợp nhau đánh vỡ thế cân bằng vốn có.
Thánh Môn bị bức lui về Điền Nam, Quỷ Môn môn chủ ngoài dự đoán của mọi người đem Quỷ Môn giải tán sau đó ẩn cư, mà Ám Nguyệt Cug lại trong một đêm mất tích khỏi giang hồ —- giống như nó chưa bao giờ tồn tại.
Mãi đến bây giờ, Thánh Môn như cũ an phận tại một góc ở Điền Nam, truyền nhân cuối cùng của Quỷ Môn Mặc Dạ thành lập nên Tầm Trâm Các, còn Ám Nguyệt Cung vẫn như trước không chút tin tức.
Yến Hoài Phong im lặng xem xong quyển thư, hắn hiểu rõ ý tứ Mặc Dạ khi để hắn xem đoạn chuyện xưa này, Mặc Dạ cho rằng độc thủ đứng phía sau mưu hại Thánh Môn lần này hẳn là người của Ám Nguyệt Cung đang muốn ngóc đầu trở lại.
Đã biết đối phương là ai, hiểu biết đường đi của đối phương, như vậy có thể thuận lợi điều chỉnh toàn cục hơn. Ngón tay Yến Hoài Phong lướt qua trang giấy, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại ở dòng chữ thêm mới cuối cùng.
Sở dĩ nói là thêm mới, bởi vì nét mực thậm chí còn chưa kịp khô.
@tichlangphong
Yến Hoài Phong nhíu mày, không lên tiếng.@tichlangphong
Hắn đại khái cũng hiểu được Mặc Dạ vì sao lại muốn lấy Sở Việt làm giao dịch, Mặc Dạ nhất định đã điều tra ra thân phận của ảnh vệ này có điểm kỳ quái, cho nên muốn nhắc nhở hắn.
Tầm Trâm Các tựa hồ đối với người trong Thánh Môn có loại thiện ý không thể giải thích, tạm thời cách giải thích có thể xem là hợp lý nhất đó là nhờ vào Thánh Môn cùng Quỷ Môn từng có giao hảo đi, thế nhưng Mặc Dạ chung quy không hiểu biết Sở Việt, cho nên mới dựa vào phán đoán của hắn mà nhận định Sở Việt ở bên cạnh Yến Hoài Phong còn có dụng ý khác.
Yến Hoài Phong nặng nề đem quyển thư ném tới trên bàn, động đến vết thương, nửa nằm trên giường nhíu mày. Hắn vẫn không thể xuống giường, từ khi hắn sinh ra cho đến giờ, có lẽ lần xuống Lưu Hoa Hà này là lần hắn bị thương nghiêm trọng nhất.@tichlangphong
Hắn thậm chí thỉnh thoảng vẫn hồi tưởng lại đôi mắt đỏ sẫm bên dưới dòng nước đen kịch kia, một đôi mắt khiến người ta kinh hãi, còn có mùi vị tanh hôi nồng nặc.
Nói ra đến cỡ nào buồn cười, hắn một lần bước tới cánh cửa tử vong, không bởi vì nguyên nhân nào, lại chỉ vì muốn cứu tỉnh một ảnh vệ. Mặc Dạ không tin Sở Việt, như vậy còn hắn, hắn tin tưởng Sở Việt sao? Tin tưởng câu chuyện chết đi sống lại vớ vẩn kia?@tichlangphong
Yến Hoài Phong khẽ cười, quyết định đem vấn đề này trước mắt cứ để qua một bên. Hắn hiện tại phải mau chóng dưỡng lành thương, Mặc Dạ đưa tới tình báo, như vậy nhất định cũng sẽ ra tay hỗ trợ, cho nên hiện tại hắn đã không còn một thân một mình, cũng đã đến lúc nên quay về Thánh Môn.
—————————- Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...