Nhất Thế Vi Nô

CHƯƠNG 38
Khi Yến Hoài Phong nói những lời này ngữ khí phi thường khẳng định, không có chút gì như là phỏng đoán, giống như đối phương đã từng chính miệng thừa nhận với hắn.
Hiển nhiên Sở Việt cũng không rõ hắn dựa vào đâu có kết luận như vậy, khó hiểu hỏi: “Thiếu chủ vì sao khẳng định như thế?”
Yến Hoài Phong bí hiểm nhìn Sở Việt, ánh mắt kia bất giác làm cho Sở Việt cảm thấy có chút ý tứ nào đó, nhớ đến vừa rồi y thẳng thắn nói ra hết thảy, Yến Hoài Phong lại không tỏ thái độ gì, chỉ nói cái gì câu chuyện nghe cũng không tồi, mà căn bản nhìn không ra Yến Hoài Phong có tin hay không, điều này khiến Sở Việt cực kỳ bất an.
Mà Yến Hoài Phong đối với câu hỏi của Sở Việt lại tỏ ra có chút giễu cợt, hồi đáp: “Các chủ Tầm Trâm Các rốt cục có từng yêu một quan gia tiểu thư hay không, chung quy chỉ là đồn đãi mà thôi. Nhưng hàng năm vào mùa hè hắn đều đến bờ sông Lưu Hoa Hà ẩn cư một khoảng thời gian, là chuyện ai ai cũng biết.”
—– Tuy rằng không ai biết, vì cái gì Tầm Trâm Các xa hoa lộng lẫy như vậy hắn không ở, mà lại phải đến ngôi nhà tranh bên bờ sông kia.
Sở Việt càng cảm thấy nghi hoặc: “Nếu mọi người đều biết, như thế nào còn gọi là ẩn cư?”
Yến Hoài Phong còn chưa kịp trả lời, tuy rằng hắn có thể cũng không biết, chợt nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm lạnh thấu xương của một người, mang theo chút tùy ý nói: “Vấn đề này, ta cũng thực muốn biết.”
Sở Việt kinh hãi, trong phòng này rõ ràng chỉ có y cùng Yến Hoài Phong, thanh âm này từ đâu mà đến? Hai người toàn thân lập tức căng thẳng, đồng loạt nhìn ra hướng phát ra thanh âm kia.
Chỉ thấy dưới cửa sổ khắc hoa, trên hai chiếc ghế dựa gỗ lim vốn trống không, không biết từ khi nào đã có một người nam nhân ngồi ở đó.
Hắn như quỷ mị giữa ban ngày vô thanh tô tức tiến vào phòng trong khi cửa phòng vẫn luôn đóng chặt, không phát ra nửa điểm động tĩnh, thậm chí không hề quấy nhiễu đến hai người đang đắm chìm dây dưa với nhau ở trên giường kia.
Nếu hắn không lên tiếng, có lẽ hai người bọn họ phải còn rất lâu mới phát hiện trong phòng còn có người thứ ba tồn tại.
Sở Việt mạnh nghiêng thân đem Yến Hoài Phong hoàn toàn chắn ở sau người, đưa tay sờ lấy Huyễn Sinh Kiếm vẫn luôn mang theo bên hông, nhưng vừa sờ liền phát hiện chỉ sờ tới một khoảng không, y lập tức kịp phản ứng, hôn mê rất nhiều ngày, thanh kiếm kia có lẽ vẫn còn trong phòng của mình.
Nhìn bộ dạng Sở Việt như lâm đại địch, nam nhân xa lạ ngồi trên ghế vẫn không nhúc nhích, khóe miệng khẽ mỉm cười. Sở Việt không biết vì cái gì, thế nhưng cảm thấy người này nhìn qua có chút quen thuộc.

Rõ ràng là một khuôn mặt xa lạ, chưa bao giờ gặp qua.
Sở Việt nghi hoặc đánh giá hắn vài lần, chỉ cảm thấy người kia dáng người có chút tương tự với nam nhân ngồi bên cửa sổ khi y vừa vào phòng Yến Hoài Phong lúc nãy, nhưng khuôn mặt, lại giống như có điểm nào đó không đồng nhất.
Liên tưởng đến lời hắn vừa nói lúc nãy, trong đầu Sở Việt linh quang chợt lóe, người này chỉ sợ chính là vị Các chủ mà bọn họ muốn gặp.
Đúng lúc này y cảm thấy trên vai có một bàn tay với lên, Yến Hoài Phong đặt một tay lên vai y, tiếp theo cả người đều kề sát đến, hình thành tư thế ôm y từ phía sau, đem cằm đặt trên đầu vai Sở Việt, mang theo tiếu ý nói: “Đừng sợ, Các chủ sẽ không gây bất lợi cho chúng ta.”
Ấm áp, hô hấp mang theo chút nhiệt độ cao hơn người thường phất qua tai, giống như có ai đó cầm sợi cỏ, nhẹ nhàng trêu chọc.
Sở Việt cảm thấy cả người lập tức nổi da gà, nghĩ tới y cùng Yến Hoài Phong vừa rồi dây dưa ở trên giường đều rơi vào mắt vị Các chủ này, hiện tại Yến Hoài Phong còn dùng tư thế thân mật như vậy phơi bày trước mặt người khác, thật sự là… xấu hổ không nói nên lời.
Cũng may Các chủ cũng không thèm để ý, cũng không đoan chính nghiêm túc ngồi trên ghế dựa, mà là lười biếng nghiêng thân dựa vào, nheo lại mắt đánh giá hai người trên giường.
Nhìn người đang nheo mắt kia, Sở Việt nghĩ thầm, có lẽ đây không phải hình dáng thật của hắn, tính cả khuôn mặt gặp qua trước kia, cũng chỉ là những lớp mặt nạ được làm cực khéo léo mà thôi. Các chủ Tầm Trâm Các Mặc Dạ, hẳn là không dễ dàng đem thực dung [gương mặt thật] của mình ra cho người khác biết.
Sở Việt thở ra một hơi, trên người Mặc Dạ không có sát khí, y cảm giác được. Không biết nghĩ tới điều gì, y thật cẩn thận từ trong ***g ngực Yến Hoài Phong tránh ra, sau đó xuống giường, ngoài dự đoán của mọi người phục thân quỳ xuống, im lặng đối Mặc Dạ dập đầu ba cái.
Mặc Dạ vẫn không nhúc nhích, dễ thấy đối với hắn việc nhìn kẻ khác hành lễ với mình là chuyện rất bình thường, chỉ nói: “Đây là vì cái gì?”
Sở Việt ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Sở Việt thay thiếu gia nhà ta tạ ơn ân cứu mạng của Các chủ, nếu có cơ hội nhất định báo đáp.”
Mặc Dạ tỏ vẻ sao cũng được phất phất tay, tuy rằng lời nói tiếp theo như long trời lở đất, hắn nói: “Có phải thiếu gia nhà ngươi, cũng là Thiếu chủ của ngươi?” Dứt lời cũng không chờ Sở Việt trả lời, thẳng thắn nhìn tới người vẫn bất động trên giường: “Hàn công tử —- Thánh Môn Yến Hoài Phong.”
Khẩu khí như một lời khẳng định, hoàn toàn giống với khẩu khí Yến Hoài Phong dùng để khẳng định hắn là Các chủ Tầm Trâm Các lúc nãy.

Sở Việt quỳ ở dưới giường, không biết sự tự tin của Mặc Dạ đến tột cùng là từ đâu đến.
Đã sớm nghe Tầm Trâm Các cơ hồ không gì không làm được, trong giang hồ có chuyện gió thổi cỏ lay gì Tầm Trâm Các luôn là người biết trước tiên, nhưng Thánh Môn xa ở Điền Nam, nhiều ngày trước nam tử áo lam kia còn một hồi nháo loạn, Mặc Dạ dùng cái gì để khẳng định?
Nhìn hai nam nhân thâm sâu khó dò một người ngồi bên cửa sổ, một người nằm trên giường, ánh mắt giữa không trung gặp nhau, trong yên tĩnh phảng phất như có tiếng đao kiếm kịch liệt triền đấu, trong ánh mắt nói không rõ ý vị, làm cho tâm người kích động.
Yến Hoài Phong cùng Mặc Dạ giằng co hồi lâu, bỗng nhiên giống như không có việc gì rũ xuống mi mắt, duỗi tay đem Sở Việt vẫn ngốc quỳ tại chỗ kéo đến, Sở Việt nhất thời không rõ gì, đầu gối có chút cứng ngắc, thẳng tắp ngã ngồi ở mép giường.
Yến Hoài Phong liếc mắt nhìn y một cái, đưa tay giúp y xoa bóp đầu gối, ánh mắt không nhìn Mặc Dạ, miệng lại nói: “Các chủ hảo nhãn lực [thị giác].”
Mặc Dạ gật gật đầu, giống như ngầm hiểu, đưa tay gõ cửa sổ, dùng thanh âm vừa phải nói: “Mặc Tam.” Chợt nghe một tiếng vang thật nhỏ của bàn chân bước trên ngói, sau đó lại lập tức yên tĩnh.
Mặc Dạ tái quay đầu, “Hiện tại sẽ không còn ai đến đây, Yến thiếu chủ tìm tại hạ có chuyện gì?” Miệng hắn là hỏi Yến Hoài Phong, ánh mắt lại dừng ở trên người Sở Việt.
Sở Việt cả kinh, vội vàng đứng lên nói: “Thiếu chủ, thuộc hạ ra ngoài trước.”
Yến Hoài Phong vô vị cười, “Ra ngoài làm gì?” Ngụ ý, là muốn Sở Việt lưu lại trong này. Mặc Dạ tỏ vẻ không sao cả, nếu Yến Hoài Phong tín nhiệm thuộc hạ này, cùng hắn không liên quan.
Yến Hoài Phong nương theo Sở Việt trợ giúp ngồi dậy, nhìn Mặc Dạ chân thành nói: “Các chủ nếu biết thân phận của ta, Thánh Môn xảy ra chuyện gì chắc hẳn ngươi cũng rõ ràng. Chúng ta đến kỳ thực là muốn biết, chuyện xưa giữa Tầm Trâm Các cùng Thánh Môn.”
“Tầm Trâm Các cùng Thánh Môn không có chuyện xưa.” Yến Hoài Phong vừa dứt lời, Mặc Dạ cũng đã quả quyết phủ quyết, cũng không đợi đối phương kịp phản ứng, lại nói tiếp: “Có, cũng là giữa Thánh Môn cùng Quỷ Môn.”
“Quỷ Môn?” Yến Hoài Phong như có điều suy nghĩ, “Quỷ Môn cùng Thánh Môn thật sự có chút chuyện xưa, bất quá Quỷ Môn ở trên giang hồ sớm đã mai danh ẩn tích…”
Mặc Dạ gật gật đầu, “Ta là truyền nhân còn sống cuối cùng của Quỷ Môn, đương nhiên, việc này cùng Tầm Trâm Các không có quan hệ gì.” Hắn bỗng nhiên thay đổi chủ đề, hỏi Yến Hoài Phong cùng Sở Việt, “Hai vị cũng biết Vọng Ngôn Thư là gì chứ?”

Yến Hoài Phong và Sở Việt đương nhiên biết Vọng Ngôn Thư là cái gì, trong thiên hạ, có lẽ không một người giang hồ nào không biết tới Vọng Ngôn Thư. Nó chính là một quyển sách mỏng, cũng là một quyển sách có thể gây nên sóng gió động trời.
Giang hồ có đồn đãi, kẻ nào có được Vọng Ngôn Thư, kẻ đó thiên hạ vô địch.
Người viết ra quyển sách này đến tột cùng là ai đã không thể nào xác nhận, có người nói là do một vị minh chủ võ lâm viết, cũng có người nói là do một ẩn sĩ cao nhân viết, còn có người nói căn bản là do linh khí trời đất hội tụ mà tạo thành sách quý.
Thế nhưng ai cũng biết, trong Vọng Ngôn Thư đều không có bản đồ dẫn đến kho báu giúp người giàu có hay bí tịch võ công giúp người xưng bá võ lâm, nhưng xác xác thực thực, có thể giúp người hoành hành thiên hạ, kiêu ngạo trước tất cả.
Bởi vì trong nó ghi lại, chính là tất cả thiếu hụt cùng nhược điểm của tất cả sở luyện võ công của toàn bộ môn phái, toàn bộ hiệp khách trên giang hồ, nắm giữ bản Vọng Ngôn Thư này, tương đương nắm giữ sinh mệnh của tất cả người trong võ lâm.
Người có Vọng Ngôn Thư thậm chí không cần ra tay, hắn chỉ cần mở miệng nói hắn có Vọng Ngôn Thư, lại vạch ra những điểm sơ hở trong võ công của đối thủ, có thể khiến lòng người sợ sệt cùng tuyệt vọng, không chiến đã thắng.
Yến Hoài Phong hiểu được ý tứ của Mặc Dạ, một loạt âm mưu nhằm vào Thánh Môn kia, xem ra khả năng lớn nhất chính là vì cái chìa khóa có thể mở ra bảo hàm đựng Vọng Ngôn Thư trong truyền thuyết, cùng với quyển Vọng Ngôn Thư nghe nói đang ở trong tay Thánh Môn.
Hắn ngẩng đầu nhìn Mặc Dạ, thờ ơ nói: “Vọng Ngôn Thư quả thật từng ở Thánh Môn.”
Mặc Dạ rất nhanh chú ý tới từ ngữ hắn dùng, “Từng?”
Sở Việt thấy Yến Hoài Phong tựa hồ có điểm giao động, bởi vì bàn tay nắm tay y bất tri bất giác tăng mạnh lực đạo, tuy rằng chính hắn cũng không phát hiện. Không biết hắn suy nghĩ đến cái gì, vẫn im lặng, bầu không khí khiến người ta khó chịu lan tràn toàn bộ phòng.
Mặc Dạ rất có kiên nhẫn, hắn không thúc giục, cũng không rời đi, chính là nghiêng người dựa vào lưng ghế, thản nhiên uống trà.
Sở Việt thần tình lo lắng nhìn Yến Hoài Phong, y có thể cảm giác được Yến Hoài Phong nhất định nghĩ tới chuyện cũ khó chịu nào đó.
Dưới tình huống này y không biết an ủi như thế nào, đành phải dùng sức nắm chặt tay Yến Hoài Phong, mặc kệ hắn có hay không siết chặt tay y rất đau, thầm nghĩ muốn nói cho hắn biết y vẫn luôn ở bên hắn.
Không biết qua bao lâu, Yến Hoài Phong rốt cục lên tiếng, ngữ khí mang theo chút buồn bả khó có thể nói rõ: “Yến Thanh Hà luôn đem Vọng Ngôn Thư cất đi, hắn lúc ấy đối với nó không chút hứng thú. Hắn chỉ thích cùng mẫu thân ta một chỗ, câu cá ngắm hoa.”
Hắn không gọi Yến Thanh Hà bằng phụ thân, chính là gọi thẳng tên của hắn.
“Yến Thanh Hà cùng mẫu thân đều đối với ta rất tốt, cho đến khi hắn phát hiện mẫu thân ta là mật thám của thế lực nào đó phái tới, mục đích gả cho hắn chỉ vì muốn trộm chìa khóa cùng Vọng Ngôn Thư. Vì thế, Yến Thanh Hà giết chết mẫu thân ở trước mặt ta. Bất quá Vọng Ngôn Thư cùng cái chìa khóa kia cũng không thấy đâu, mẫu thân ta vẫn đắc thủ, không biết đã đem chúng đưa tới nơi nào.”

Sở Việt khiếp sợ nhìn Yến Hoài Phong, vô luận là kiếp trước hay kiếp này, y đều chỉ biết mẫu thân Yến Hoài Phong mất sớm, cũng không biết nàng chính là như vậy chết đi.
Lúc ấy Yến Hoài Phong chỉ là một hài tử, lưng đeo bí mật lớn như vậy, lại không hề được Yến Thanh Hà yêu thương, hắn đến tột cùng là như thế nào lớn lên a.
Thời điểm ở kiếp trước, y vẫn không rõ, vì cái gì Yến Hoài Phong nhìn qua luôn cô đơn như vậy.
Lúc ấy hai người bọn họ đều là hài tử, gia đình Sở Việt hạnh phúc mỹ mãn, tính cách cũng rất tốt. Nhưng vì thân phận Thiếu chủ, Yến Hoài Phong lại chỉ có thể một mình đứng núp phía sau viện nhìn bầu trời, bên cạnh không có nửa người bằng hữu.
Sở Việt luôn nhịn không được nhìn hắn, cùng hắn ngồi xổm ở nơi nào đó trò chuyện, hoặc là chế tạo ra mấy thứ đồ chơi này nọ mang đến cùng Yến Hoài Phong chơi đùa.
Lúc ban đầu Yến Hoài Phong cũng không để ý đến y, y cũng không ngại ngồi bên cạnh hắn lầm bầm lầu bầu.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Yến Hoài Phong bắt đầu chơi đùa cùng y, trên mặt cũng toát ra chút biểu tình hồn nhiên mà một hài tử nên có. Bọn họ cứ như vậy cùng nhau lớn lên, vẫn như hình với bóng.
Sở Việt hiện tại phát hiện, nguyên lai kiếp trước ngoại trừ y ra, Yến Hoài Phong không có thân cận với bất kỳ ai.
Mà mười mấy năm của kiếp này, Yến Hoài Phong ngay cả y cũng không có.
Hắn chẳng lẽ cứ như vậy một người cô độc ngồi ở trong viện, ngày qua ngày năm qua năm, nhìn ra tứ tứ phương phương không trung mà chậm rãi lớn lên, còn phải ở trước mặt người khác tỏ ra là một Thiếu chủ Thánh Môn cao cao tại thượng được phụ thân hết mực yêu thương.
Cảm thấy ngón tay Sở Việt đang run rẩy, Yến Hoài Phong nhìn y một cái, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, thời điểm hắn nói những lời này bình tĩnh vô cùng, ngay cả mình đều không có chuyện gì, chẳng lẽ người này đau lòng sao.
Bất quá kỳ thật giống như… vẫn có chút khó chịu a.
Yến Hoài Phong mang theo tiếu ý nhìn Mặc Dạ, “Cho nên Vọng Ngôn Thư hiện tại thật sự không có ở Thánh Môn, đến tột cùng ở trong tay ai ta cũng không biết, mẫu thân ta đến lúc chết cũng không chịu nói ra.”
——————— Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui