Nhất Thế Vi Nô

CHƯƠNG 20
Tiếng nhục mạ Thánh Môn vẫn còn ầm ĩ bên tai, Yến Hoài Phong hiện tại lại không rảnh bận tâm đến, bên người hắn bây giờ chỉ có một mình Sở Việt, vô luận như thế nào cũng không thể tự tổn hại thực lực.
Đối mặt đề nghị của nam tử áo đen, hắn hơi trầm ngâm, bất kể nam tử áo đen này có thân phận gì, đều có thể nhìn ra hắn hoàn toàn khác với Mai Yên cô nương không rành thế sự kia, không dễ lừa gạt như vậy.
Một khi để hắn bắt mạch cho Sở Việt, sẽ phát hiện bọn họ có võ công chứ không phải thương nhân “An phận thủ thường” gì đó.
Bất quá… Yến Hoài Phong không cần quay đầu lại, cũng biết nam tử áo lam giả mạo hắn cùng đám người Lý Nghị vẫn còn duy trì giằng co, cho dù hắn không cho người này chẩn bệnh cho Sở Việt, nếu muốn thoát thân đem người đi tìm đại phu chắc chắn vẫn sẽ bại lộ võ công.
Huống chi tình hình trước mắt này, không dễ gì để bọn họ toàn thân rời khỏi.
Trong đầu rất nhanh cân nhắc lợi hại, nháy mắt ngàn vạn ý niệm đã lóe qua trong đầu, nhưng trong mắt người khác, Yến Hoài Phong chính là lo lắng một chút, liền đối nam tử áo đen lễ độ gật đầu nói: “Như vậy liền làm phiền các hạ rồi.”
Nam tử áo đen thong dong nói: “Không việc gì. Làm phiền Tiểu ca đưa tay qua đây.”
Sở Việt không lập tức làm theo, nhìn qua Yến Hoài Phong, sau khi nhận được cái gật đầu từ Yến Hoài Phong mới cuộn lên tay áo, đặt cổ tay lên trên bàn.
Đối phương vươn hai ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mạch Sở Việt, Sở Việt không tự giác hơi cong cong ngón tay, y vốn không quen cùng người khác tiếp xúc thân thể, huống chi nếu đối phương mưu đồ gây rối, tư thái như vậy quả thực chính là đem điểm yếu của mình đưa vào tay đối phương.
Ánh mắt y dừng lại trên ngón tay người nọ, đó là một đôi ngón tay thon dài hữu lực, theo cảm giác truyền đến từ nơi tiếp xúc giữa đầu ngón tay và kinh mạch, có thể thấy được trên hai ngón tay này không hề có vết chai mà người giang hồ khi luyện võ lưu lại.
Sở Việt bắt đầu theo thói quen phán đoán thân phận của người này, căn cứ theo cái nhìn của y, trên mu bàn tay không có lưu lại vết chai, trong lòng bàn tay cũng không có dấu vết do sử dụng binh khí lâu ngày, như vậy chẳng lẽ thứ hắn luyện là chân công*? [*chân công là võ công dùng chân chiến đấu, giống như Truy Mệnh của Tứ Đại Danh Bộ vậy đó]
Hoặc có thể là… Không biết vì cái gì, y bất giác nhớ tới một cách nói trên giang hồ, thời điểm một người luyện công đạt đến cảnh giới tối cao, những dấu vết trên tay sẽ hoàn toàn biến mất, hơn nữa đôi tay nhìn qua còn giống như bạch ngọc không tỳ vết, xinh đẹp như tay nữ tử.
Người nam nhân này… Y nhìn hắn, cảm giác được đối phương xuất ra một cổ nội lực, đang ở trong cơ thể y dò xét, bởi vì không có cảm giác bị công kích, cho nên Sở Việt không có phản kháng, chỉ nhìn đối phương đang nhẹ nhíu mày, tựa hồ gặp phải chuyện gì khiến hắn khó hiểu, cho nên lý giải không được.

Yến Hoài Phong ngồi ở một bên, cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi.
Nam tử áo đen bỗng nhiên “Ân?” một tiếng, ngẩng đầu hỏi: “Vị Tiểu ca này quá khứ đã từng bị hàn độc xâm thể đúng không? Toàn bộ kinh mạch trong cơ thể tựa hồ đều có dấu hiệu bị hao tổn.”
Yến Hoài Phong có chút kinh ngạc, “Hàn độc?”
Sở Việt sửng sốt một chút, hồi lâu hồi tưởng lại năm đó khi đến Quỷ Cốc, bị cốc chủ Quỷ Cốc ra lệnh ném vào trong hàn đàm mấy ngày mấy đêm, từ đó về sau y đặc biệt sợ lạnh, y phục mặc so với người khác luôn nhiều hơn một lớp.
Bởi vì nhược điểm này thật sự quá rõ ràng, lúc đó y liền ý thức được việc này đối với mình phi thường bất lợi, vì thế quyết tâm luyện loại nội công âm hàn để lấy độc trị độc, tuy rằng lúc bắt đầu thập phần tàn khốc, nhưng sau khi luyện thành cũng không còn vấn đề gì lớn, bình thường vận công điều tức cũng rất thông thuận, thật không có phát hiện kinh mạch của mình bị tổn hao.
Cảm giác được cái gì đó tỏa ra từ Yến Hoài Phong, nam tử áo đen cùng Mai Yên đồng thời hướng mắt về phía bên này, Sở Việt lo lắng nghĩ, nửa thật nửa giả giải thích, “Từng không cẩn thận rơi vào trong hàn đàm, vốn tưởng không có gì trở ngại.”
Nam tử áo đen gật đầu, tay vẫn như cũ đặt trên cổ tay Sở Việt, “Hàn đàm kia hàn tính chắc hẳn thập phần mãnh liệt, nội lực của ngươi cũng là âm hàn, trước mắt có lẽ không quá đáng ngại, nhưng nếu cứ để lâu dài chỉ sợ tứ chi đều sẽ xơ cứng.”
Thanh âm của hắn vô cùng ôn hòa, nhưng nội dung nói ra lại khiến lòng Sở Việt cùng Yến Hoài Phong phủ kín một tầng mây đen.
Sở Việt nhìn sang Yến Hoài Phong, loại tin tức này đối với tình cảnh hiện tại của bọn họ quả thực chính là họa vô đơn chí[liên tiếp gặp nạn], y khó được chủ động mở miệng hỏi: “Vậy ta còn bao lâu nữa sẽ bắt đầu… Đi lại bất tiện?”
Đối phương hơi suy nghĩ một chút, trả lời: “Ngươi còn trẻ, loại bệnh trạng này đại khái đến khoảng tuổi ba mươi mới từ từ xuất hiện.”
Nghe xong câu trả lời của hắn, tâm tình đang treo lơ lửng của Sở Việt mới chậm rãi hạ xuống một chút, đối với tình trạng của chính mình không phải là không lo lắng, nhưng điều khiến y càng lo lắng hơn chính là y sợ bản thân không thể tiếp tục hỗ trợ Yến Hoài Phong chấp chưởng Thánh Môn, ngược lại còn liên lụy đối phương.
Hiện giờ người này phán đoán y đến ba mươi tuổi mới chậm rãi mất đi võ công, mà y hiện nay mới hai mươi tuổi, trong thời gian mười năm còn lại y hẳn là có thể giúp đỡ Yến Hoài Phong làm xong hết thảy, sau đó dù có thế nào cũng không sao cả.
Yến Hoài Phong vẫn không nói gì, khóe miệng cũng không giống thường ngày luôn duy trì độ cung mỉm cười, ánh mắt hư hư dừng ở trên tay Sở Việt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trái lại Mai Yên phi thường kinh ngạc, “Hàn đại ca, Việt công tử các ngươi biết võ công sao? Các ngươi cũng không nói cho ta biết!”

Yến Hoài Phong không lòng dạ nào cùng nàng dây dưa, thuận miệng nói: “Một chút công phu tầm thường, luyện tập để cường thân kiện thể, cũng không có cái gì đặc biệt.”
Cũng may người nọ không vạch trần lời nói dối này, hắn xem xong mạch liền thu hồi tay, trong giọng nói mang theo chút kinh ngạc: “Trừ bỏ hàn độc, vị tiểu ca này hẳn là còn trúng loại độc tên ‘Phù Sinh Mộng’, khi độc tính phát tác đau đớn tựa như vạn kiến cắn tâm, chờ đến khi độc tính lan tràn toàn thân, người sẽ chết.”
Hắn ngừng lại một chút, lại nói tiếp: “Xem mạch này có lẽ đã trúng độc được vài ngày, cũng may trước đó giống như đã dùng qua dược vật làm giảm bớt độc tính, bởi vậy không có phát tán. Về phần phát sốt không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng là được.”
Yến Hoài Phong cùng Sở Việt còn chưa kịp nói, Mai Yên đã lên tiếng trước, “Oa, ngươi thật lợi hại, chỉ một cái bắt mạch đều biết rõ tất cả sao?”
Người họ khiêm tốn lắc đầu, “Thật ra không phải chỉ có bắt mạch, ta đã dùng nội tức ở trên kinh mạch vị tiểu ca này vận hành một vòng.”
Yến Hoài Phong nghe xong có chút suy xét thiêu mi, phải biết rằng với tính cách Sở Việt, không có khả năng dễ dàng để một người xa lạ tùy ý xâm nhập kinh mạch toàn thân như vậy, hoặc có thể, do bọn họ đã sớm quen biết từ trước?
Hoặc là… Yến Hoài Phong nhìn người nam tử đang giải thích với Mai Yên, hắn nhìn qua quả thực là một người dễ dàng làm cho người ta sinh cảm giác muốn thân cận.
Yến Hoài Phong bất động thanh sắc kéo xuống tay áo của Sở Việt, che khuất phần da thịt lộ ra bên ngoài, mở miệng hỏi: “Như vậy các hạ có cách giải loại độc ‘Phù Sinh Mộng’ này không? Hoặc các hạ có thể hay không cho ta biết, ở đây ai là Tiêu Trầm đại hiệp?”
Nam tử áo đen cảm giác được trong lời nói của Yến Hoài Phong có một tia địch ý mỏng manh, nhưng không biết địch ý này là từ đâu mà ra, đương nhiên việc này đối với hắn cũng không ảnh hưởng gì.
Hắn không tiếng động lấy từ trong tay áo ra một tiểu bình sứ đặt lên bàn, đối bọn họ nói: “Đây là giải dược của ‘Phù Sinh Mộng’, ăn vào sẽ không còn vấn đề gì nữa. Đáng tiếc hàn độc kia tại hạ cũng là lực bất tòng tâm, chỉ mong hai vị có thể gặp được danh y, có lẽ sẽ có chuyển biến khác.”
Bình sứ lẳng lặng đứng ở trên bàn, nhưng không ai đưa tay cầm lấy. Ánh mắt Yến Hoài Phong có chút hứng thú nhìn qua, Sở Việt tựa hồ chỉ trong nháy mắt liền trở nên đề phòng, lộ ra hơi thở lạnh thấu xương.
“Độc này chỉ có ‘Phi Điểu Vô Hoàn’ Tiêu Trầm mới có thể giải, vẫn chưa thỉnh giáo, các hạ đến tột cùng là ai?”
“… Phó Các chủ Tầm Trâm Các, Tiêu Trầm.”

Sở Việt nháy mắt liền nhảy lên che ở trước người Yến Hoài Phong, đề phòng ám khí quỷ thần khó lường của Tiêu Trầm gây tổn thương Yến Hoài Phong, nhưng mà Tiêu Trầm thấy thế liền bật cười, chỉ vào bình sứ trên bàn nói: “Nhìn bộ dáng của người này, làm cho ta có cảm giác dường như bản thân mang tai tiếng rất xấu thì phải. Ngươi cho dù muốn đánh, chung quy cũng nên ăn vào giải dược cái đã, như vậy mới có cơ hội thắng đúng không?”
Sở Việt không nói, chính là tận trung cương vị công tác bảo hộ Yến Hoài Phong, trong mắt tràn ngập cảnh giác cùng địch ý.
Yến Hoài Phong lại bỗng nhiên vỗ vỗ bả vai Sở Việt, ý bảo y không cần khẩn trương, sau đó vòng qua Sở Việt đi đến thân thủ cầm lấy tiểu bình sứ trên bàn, trở lại đưa vào tay Sở Việt.
“Thiếu gia?”
“Không có việc gì, ngươi trước ăn vào đi.”
“Này…”
Yến Hoài Phong thấy Sở Việt chần chờ, lập tức rút nút lọ, đổ vài tiểu viên thuốc màu đen ra lòng bàn tay, nhặt lấy một viên đưa tới bên môi Sở Việt.
Giữa chốn đông người, Sở Việt bị động tác quá mức thân mật này làm cho kinh động, thuận theo há miệng nuốt xuống, môi và răng tựa hồ còn vô ý đụng phải đầu ngón tay của đối phương, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Tiêu Trầm gật gật đầu, khen ngợi Yến Hoài Phong, “Hảo khí phách.”
Sở Việt nuốt xuống viên thuốc lập tức nhắm mắt điều tức, đợi trong chốc lát, tái mở mắt ra sắc mặt đã so với trước đó tốt hơn không ít, hiển nhiên độc tính trong cơ thể đã được trung hòa.
Yến Hoài Phong lúc này mới ngoái đầu nhìn lại nam tử áo đen, cười nói: “Nghe nói Tiêu Phó Các chủ làm việc quang minh lỗi lạc, chắc hẳn sẽ không làm ra mấy hành vi của bọn đạo chích. Chính là ta có một vấn đề muốn hỏi các hạ.”
“Xin hỏi.”
“Mọi người đều biết, loại độc ‘Phù Sinh Mộng’ A Việt trúng chính là độc chỉ duy nhất các hạ có, hơn nữa trên châm độc bắn trúng A Việt còn có ấn ký hoa lan riêng biệt của các hạ. Mấy ngày trước các hạ còn ở trên đường đánh lén ý muốn đưa chúng ta vào chỗ chết, hiện giờ tại sao lại đem giải dược tặng cho chúng ta?”
“Nếu ngươi thật sự cho rằng người đánh lén ngươi chính là ta, vừa rồi căn bản đã không dùng giải dược kia.”
Yến Hoài Phong không trả lời, cũng không phủ nhận.
“Trên thực tế, ta cũng rất ngạc nhiên, đến tột cùng là ai có thể trộm được ám khí của ta. Ta lại càng hiếu kỳ chính là, hai vị đến tột cùng là ai, đáng giá để người khác hao hết tâm tư đánh lén lại còn đem tội đổ hết lên đầu ta?”

Tiêu Trầm nói thực nhẹ nhàng nho nhã, nhưng khí tức ngấm ngầm lộ ra lại khiến người ta kinh hãi, cảm giác hắn cùng với nam tử như mộc xuân phong lúc đầu hoàn toàn bất đồng.
Hai người đang lúc giằng co, bỗng nhiên một thanh âm âm u ở nơi gần đó truyền đến, “Vài vị dường như không có trúng độc thì phải?”
Bốn người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy xa xa trên đài, Tạ Ngữ Đồng không biết từ lúc nào đã hôn mê, bị hai hắc y nhân trông giữ, mà người vừa nói chuyện với bọn họ, chính là nam tử áo lam không biết từ khi nào đã chú ý tới bên này.
Ánh mắt của hắn băn khoăn nhìn bốn người một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Trầm, “Võ lâm Trung Nguyên quả nhiên ngọa hổ tàng long — tất cả mọi người nghe đây! Hôm nay các anh hùng hào kiệt chỉ cần quy thuận Thánh Môn ta, lập tức nhận được giải dược. Nếu không không chỉ giết không tha, người nhà chư vị chỉ sợ cũng khó bảo toàn. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!”
Lời vừa nói ra, lại một lần nữa nhận lấy vô vàng tiếng mắng chửi.
Yến Hoài Phong như có điều suy nghĩ quan sát kẻ đang giả mạo chính mình, chung quy cảm thấy người này đến cướp cô dâu chỉ là giả, uy hiếp những người này cũng là giả, mà kích phát lòng câm thù của võ lâm Trung Nguyên đối với Thánh Môn mới là thật.
Nếu hắn thật sự muốn gây sóng gió gì, tập hợp ở đây đều là lực lượng nồng cốt của võ lâm Trung Nguyên, đã có năng lực hạ độc, trực tiếp độc chết người chẳng phải sẽ tốt hơn sao, hiện tại lại chỉ khiến bọn họ không thể vận công…
Hắn tựa hồ phi thường muốn bôi đen hình tượng Thánh Môn. Sau lưng hắn liệu có người nào làm chủ hay không, mục đích cuối cùng của hắn là gì, hết thảy của hết thảy, vẫn còn là bí ẩn.
Yến Hoài Phong khẽ cúi đầu, không để cho người giả mạo kia chú ý tới gương mặt mình, đem chính mình dấu ở phía sau Tiêu Trầm. Hắn vô cùng chờ mong, người này đến tột cùng sẽ làm ra những chuyện gì, dù sao lần theo dây mây, mới có thể đụng đến dưa chuột.
Mà khốn cục trước mắt, phải giải quyết như thế nào đây? Nơi này chính là xuất đầu điểu [ý chỉ vị trí dẫn đầu trong võ lâm], hắn không tin Lý Nghị đối với cục diện này thực sự một chút dự tính đều không có.
Nhưng còn hàn độc của Sở Việt…
Quả nhiên, không bao lâu, chỉ thấy Tiêu Trầm trấn định tự nhiên cầm lấy bình rượu trên bàn, tự rót cho mình một chén, một hơi uống cạn sau đó nhìn đến “Yến Hoài Phong”.
“Tạ Ngữ Đồng tuy rằng không còn là Phó Các chủ của Tầm Trầm Các, nhưng Tầm Trâm Các dù sao cũng là nhà mẹ nàng. Người Tầm Trâm Các ta, không thể để ngoại nhân tùy ý khi nhục.”
Nói xong đem chén rượu tùy tay ném xuống trên mặt đất, theo âm thanh giòn vang của mảnh sứ vỡ, từ xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng động như vạn nhân hành quân, hướng về nơi này cuồn cuộn mà đến.
——————————– Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui