CHƯƠNG 12
Biến cố tới thực đột ngột.
Thanh âm Mai Yên ở trong xe vô cùng thanh thúy, xưng hô đã muốn từ Hàn công tử biến thành Hàn đại ca. Yến Hoài Phong không biết nói đến những chuyện cũ gì đó, khiến cho Mai Yên khanh khách cười không ngừng, tiểu cô nương mang theo hơi thở tuổi thanh xuân, không lẫn một chút tạp chất, thuần khiết giống như tân tuyết trên Mai Lý tuyết sơn, sạch sẽ trong suốt.
Lúc này hết thảy không khí đều cực kỳ tốt.
Sở Việt bất tri bất giác thả lỏng, những lo âu quanh quẩn trong lòng từ khi một mình lên băng ngục giải cứu Yến Hoài Phong tới nay rốt cục chậm rãi lắng xuống, y dựa vào bên mép xe, nhìn lên khoảng không trên bầu trời.
Sắc trời Trung Nguyên không xanh thẳm như ở Điền Nam, dường như mỗi ngày đều bị che phủ dưới một tầng sương mù dày đặc, cũng may thời điểm mặt trời mọc cũng nhìn được chút rõ ràng, chỉ cần nheo lại mắt, vẫn có thể xem được cảnh sắc trong veo.
Đôi khi sẽ có chim Tước bay qua trên đỉnh đầu, dang rộng đôi cánh đáp xuống hàng cây bên đường, kêu lên một tiếng thanh nhẹ vui tai, nhìn qua quả thực là một mạt không khí an lành.
Chỉ khác biệt một chút chính là những chú ve sầu mùa hạ, trời đã vào trưa mà cũng không nghỉ ngơi, lớn tiếng huyên náo khắp cả đoạn đường.
Xa phu lão bá chuyên chú đánh xe, cũng không nhìn đến Sở Việt ngồi ở một bên đang thả hồn vào thiên nhiên.
Thiếu chủ đi Trung Nguyên đến tột cùng là có tính toán gì, lão môn chủ vì cái gì từ khi bế quan trở ra liền trở nên đặc biệt quái dị, bọn họ vì cái gì phải giả làm những thương nhân bình thường không biết võ công, tất cả Sở Việt đều không rõ.
Thái độ của Yến Hoài Phong luôn giống như mây mù dày đặc, làm cho người ta không thể nắm bắt.
Hắn luôn không có lúc nào là không cười, cười khẽ, cười yếu ớt, cười như có điều suy nghĩ, tự dưng cười, ý vị thâm trường cười, tựa như mộc xuân phong cười —— có lẽ ở trong mắt người khác thiệt giả khó phân, nhưng Sở Việt lại trực giác được ý cười kia rõ ràng chỉ là một tầng mặt ngoài nhợt nhạt, giống như một cái mặt nạ, tùy thời đều có thể bỏ xuống.
Hắn không vui.
Sở Việt không biết hắn vì cái gì không vui, như thế nào mới có thể làm cho hắn vui vẻ.
Nhưng mà y cảm giác được, Yến Hoài Phong tựa hồ đặc biệt thích trêu chọc y, chỉ cần nhìn thấy y xấu hổ, Yến Hoài Phong sẽ dị thường cao hứng, trong mắt dấy lên rất nhỏ gợn sóng, không hề giống một cái đầm sâu không thấy đáy trước kia.
Nghĩ đến đây, chợt lại nghĩ tới bản đông cung đồ kia, ngày đó Yến Hoài Phong bảo y nhặt trở về, tùy tay lật xem hai trang liền nhét vào trong ngực của y, còn căn dặn y: “Hảo hảo học, chung quy có thời điểm dùng tới.”
Lúc ấy y thực xấu hổ, nhưng vẫn tận lực chấp hành mệnh lệnh mỗi ngày đều lật xem vài tờ, kết quả mỗi một lần đều bị loại văn từ cùng các kiểu tư thế lần đầu nhìn thấy này khiến cho tai nóng tim đập.
Ngay tại lúc y thất thần nghĩ đến mấy bức vẽ kia, dư quang khóe mắt bỗng nhiên xuất hiện rất nhỏ ngân quang, lập tức theo bản năng nghiêng đầu qua một bên, ba mảnh phi đao gần như bay qua sát chóp mũi, “Đốt đôt đốt” liên tiếp ba tiếng gắt gao găm vào cây bên đường, đao y* theo gió lắc lư. [* ta nghĩ là mấy thứ vải được buộc ở chuôi đao á].
Sở Việt cảnh giác nhìn lại phương hướng phi đao bay tới, “Người nào!”
Lão bá đánh xe bị kinh hách, mắt trợn trắng, la cũng chưa kịp la liền hôn mê bất tỉnh. Xe ngựa mất đi khống chế lập tức bắt đầu xóc nảy loạn xạ.
Sở Việt nhanh tay kéo lấy dây cương, quát to: “Thiếu gia, có nguy hiểm!”
Lời còn chưa dứt, bốn hắc y nhân lập tức nhảy ra từ nơi ẩn nấp hai bên đường, đao kiếm trên tay lóe sáng, không nói hai lời liền hướng trong xe ngựa đâm tới.
Sở Việt tay trái kéo dây cương, muốn khống chế mấy con ngựa đang bị hoảng sợ, tay phải hướng tới bên hông rút ra bội kiếm ngăn địch, nhưng chỉ sờ được một khoảng không, mới nhớ ra từ lúc rời Thanh Hoan Quán y đã không còn mang theo kiếm tùy thân.
Tình huống chỉ mành treo chuông, Sở Việt hô to một tiếng, con ngựa được Trích Tinh đưa cho lập tức giương lên móng trước, xe ngựa bắt đầu giảm tốc độ. Có ngựa đầu đàn dẫn dắt, ba con ngựa còn lại cũng không còn kích động, xe dần dần vững vàng.
Đang lúc cấp bách, Sở Việt thậm chí không kịp thở ra một hơi, vừa định chuẩn bị đề khí nhảy lên cùng ba hắc y nhân không biết lai lịch kia đọ sức, bỗng nhiên màn xe phía sau được vén lên, một bàn tay vươn ra, thanh âm hoang mang rối loạn kêu lên: “A Việt!”
Là thanh âm của Yến Hoài Phong.
Sở Việt vội vàng quay đầu nhìn lại, liền thấy Yến Hoài Phong co người vẻ mặt hoảng sợ, gương mặt sợ tới mức trắng bệch, tứ chi đều phát run, nhìn qua tựa như một người sắp bị dọa đến ngất xỉu, nhưng ngón tay ấn ở đầu vai Sở Việt lại vô cùng trấn tĩnh, trong ánh mắt sợ hãi thoáng hiện lên một tia dị sắc.
Sở Việt lập tức hiểu ý, bọn họ bây giờ là Hàn Phong và A Việt không biết võ công, không thể xuất thủ đánh trả!
Thế nhưng ——
Tiếng đao kiếm gào thét bên tai, những người này không biết có lai lịch gì, không nói một lời vừa đến liền chiến, phút chốc, một thanh đao thẳng tắp đâm vào trong xe ngựa, chen giữa Sở Việt cùng Yến Hoài Phong, trên lưỡi đao thậm chí một tia vụn gỗ cũng không dính vào.
Sở Việt hận không thể đem lưỡi dao sắc bén này bẻ gãy, y không thể chịu được việc có người nào dám ở trước mặt y uy hiếp đến sinh mệnh Yến Hoài Phong, nhưng lại không thể hành động thiếu suy nghĩ, còn phải thể hiện ra bộ dáng của một người bình thường khi gặp loại sự tình này.
Ổn định lại nội tức, Sở Việt nắm lấy tay Yến Hoài Phong, một bộ hoảng loạn không biết làm sao đột ngột ngã vào tấm vách bên trong xe ngựa, âm thầm xuất chưởng, đem cây đao kia chấn trở về.
Yến Hoài Phong nhíu nhíu mày, Sở Việt nắm cổ tay hắn dùng sức rất lớn, nhưng chính y lại không có phát hiện. Hắn nhìn thấy trong mắt Sở Việt là cực lực áp chế lửa giận, lửa giận kia là vì… Hắn sao?
Hắn đối với Sở Việt, thật sự quan trọng như vậy?
“Hàn đại ca!” Mai Yên sau một hồi ngơ ngác, liền kịp thời phản ứng, “Thế nào lại gặp phải cướp chặn đường? Lúc trước chỉ nghe nương nói qua, ta đây là lần đầu tiên gặp gỡ. Hàn đại ca đừng sợ, xem ta.”
Mai Yên từ trong tay áo lấy ra một thanh tiểu trường kiếm, thần thái cả người lập tức trở nên sáng láng, kiếm khí lưu chuyển, thân kiếm phát ra thanh âm hưng phấn, tựa hồ cùng chủ nhân của nó giống nhau, thực khát vọng trận chiến đầu tiên kể từ khi bước chân vào giang hồ này.
Màn xe được đẩy lên, Mai Yên phiêu dật nhảy ra, trở mình bay lên đỉnh xe, khẽ quát một tiếng, đoản kiếm nghênh diện hai thanh đại đao của hắc y nhân, xuất chiêu phản thủ, nhanh chóng đánh tan kiếm thế sắc bén của đối phương.
Nghe được tiếng gió từ phía sau ập tới, nàng xoay người đá một cái, chuẩn xác đá vào cổ tay người nọ. Người nọ chỉ cảm thấy cổ tay đau xót, đại đao trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
Song phương thế công nhất thời đều chậm lại, Mai Yên vung kiếm lên cao múa một chiêu “Việt Nữ trạo ca* khứ”[*chèo thuyền ca hát], lớn tiếng nói ra thân phận Việt Nữ Kiếm Mai gia của mình, sau đó thanh thanh thúy thúy cao giọng nói: “Tiểu tặc lớn mật, giữa ban ngày ban mặt cũng dám làm ra loại chuyện xấu xa này. Có Việt Nữ Kiếm Mai Yên ở đây, đừng hòng làm càn!”
Thế nhưng bốn người kia không có đáp lời, im lặng một mực tiến công, vừa không cho biết lai lịch, vừa không nói vì sao đến. Mai Yên thấy bọn họ đối với danh tiếng của Việt Nữ Kiếm nhà nàng không phản ứng gì, cho rằng đối phương khinh thường mình, vì vậy xuống tay càng thêm sắc bén.
Việt Nữ Kiếm pháp sở dĩ thích hợp với nữ tử, thứ nhất là bởi vì đoản kiếm nhẹ nhàng, dễ tấn công gần cùng thuyên chuyển khéo léo; thứ hai là bởi vì chiêu thức hoa lệ, phảng phất tựa như một điệu múa, vui tai vui mắt. Trong lúc nhất thời đao quang kiếm ảnh, làm người ta hoa cả mắt.
Trong xe ngựa, Sở Việt vội vàng đem Yến Hoài Phong toàn thân cao thấp kiểm tra qua một lần, xác định hắn không có bị thương mới ngưng thần lắng nghe động tĩnh trên đỉnh đầu, “Thiếu chủ, những người này không giống truy binh của Thánh môn, công phu bọn họ sử dụng không phải võ công của Thánh môn.”
Yến Hoài Phong ngồi bất động, tùy ý để y trên xem dưới xem, nghe y nói xong mới sâu kín nói: “A Việt, ngươi lại quên.”
“… Thiếu gia.”
“Yên lặng theo dõi kỳ biến, có lẽ cũng không phải cướp. Công phu của Mai Yên cũng đã đủ đối phó bọn họ, chúng ta chỉ cần quan sát, không cần tiết lộ thân phận.”
Sở Việt gật gật đầu, nhưng toàn thân vẫn như cũ đề cao cảnh giác, cho dù Mai Yên có thể đối phó mấy tên tiểu mao tặc kia, cũng chưa hẳn sẽ không có biến cố khác. Lắng nghe tiếng đao kiếm thanh thúy hòa cùng những tiếng hô quát ở bên ngoài, nghĩ nghĩ cái gì đó, muốn nói rồi lại thôi.
Yến Hoài Phong liền ném cho y ánh mắt có chuyện cứ việc nói.
“Thứ cho thuộc… Thứ cho ta nói thẳng, Mai Yên cô nương xuất hiện có chút kỳ quái, tuy rằng võ công của nàng cũng không đủ để thương tổn thiếu gia, nhưng vẫn là nên cẩn thận với nàng.”
Yến Hoài Phong bỗng nhiên kéo Sở Việt qua, cố ý ghé vào lỗ tai y nói: “A Việt, ngươi đây là ghen sao?”
Sở Việt vội nghiêng nghiêng đầu, “… Không có.”
“Thật sự không có?”
“Thật sự không có.”
Yến hoài phong thu lại cây quạt trong tay, bỗng nhiên hướng trên đầu Sở Việt đập một cái, “A Việt, như vậy không được. Ngươi hiện tại là người của ta, tại sao lại không ăn giấm chứ, người sáng suốt nhìn vào sẽ biết chúng ta là đang giả vờ.”
Sở Việt bị ép buộc còn có thể làm sao, đành phải kiên trì đáp ứng, “Đúng vậy, ta ghen.”
Yến Hoài Phong cảm thấy mỹ mãn.
Tiếng đao kiếm bên ngoài dần dần tiêu tán, nghĩ đến Mai Yên hẳn là đã giải quyết xong mấy người kia, có thể thấy những kẻ đến đánh lén công phu cũng chẳng thể xếp vào môn phái nào, hẳn là không phải nhằm vào bọn họ mà đến, có lẽ thật sự là mấy tên cường đạo linh tinh gì đó.
Sở Việt bị bắt thừa nhận “Ăn dấm chua”, không dám nán lại lâu ở trong xe cùng Yến Hoài Phong, vừa định ra ngoài xem tình hình của Mai Yên. Bỗng nhiên trong lòng nhảy dựng, chỉ cảm thấy có cái gì đó nguy hiểm đang tới gần, có một loại cảm giác kỳ quái áp bách đè ép trong lòng, bất thượng bất hạ*, vô cùng khó chịu. [*tiến thoái lưỡng nan]
Nhìn quanh bốn phía, rõ ràng không có dị trạng gì.
Bỗng nhiên Sở Việt biến sắc, không nói hai lời mạnh xoay người dùng sức kéo lấy Yến Hoài Phong, một tay đem hắn ôm vào trong ngực mượn lực xoay người, hai người trong nháy mắt liền đổi vị trí cho nhau.
Sở Việt vừa mới kêu một tiếng “Thiếu gia!”, liền cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh, có thứ gì đó lạnh như băng tiến vào trong thân thể.
Mùi máu tươi tràn ngập.
Nơi Yến Hoài Phong vừa rồi dựa vào không biết từ khi nào đã xuất hiện vài lỗ nhỏ.
Sắc mặt Yến Hoài Phong trầm xuống, nhanh chóng điểm mấy đại huyệt trên người Sở Việt, còn chưa kiểm tra Sở Việt đến tột cùng làm sao bị thương, chợt nghe thân xe ngựa phát ra một trận tiếng động “Xèo xèo cạc cạc”, tựa hồ lập tức sẽ chia năm xẻ bảy, mà trên mặt Sở Việt nháy mắt đã nổi lên sắc đen của tử khí!
———————– Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...