Nhất Thế Triêu Hoa

(1) Xuân triều thừa vũ lộ: “xuân triều” là thủy triều mùa xuân thường được hiểu như tình yêu (hoặc tình dục), “thừa” nghĩa là thừa nhận, chịu ơn, “vũ lộ” nghĩa là “mưa móc” thường được ví với ân huệ. Cho nên đại ý đề chương có thể hiểu là “ân huệ của tình yêu”.

Điểm nhạy cảm kì diệu ở sâu trong thân thể nàng bị Phó Nguyên mạnh mẽ đâm vào không ngừng, khoái cảm dâng trào khiến Liễu Triêu Dương không thể chịu nổi. Dần dần thần trí cũng tan rã làm cho nàng không thể nghe rõ lời thì thào bên tai của hắn, Liễu Triêu Dương chỉ cảm thấy bầu trời xanh cách mình càng lúc càng gần, sau đó ánh sáng trắng chợt lóe và linh hồn của nàng như thoát khỏi thân thể, bay tới một cảnh giới kỳ diệu.

Phó Nguyên rên lên một tiếng, chất lỏng nóng rực liên tục phun ra, chậm rãi chảy vào chỗ sâu trong hoa huy*t của nàng. Hắn nhắm mắt lẳng lặng hưởng thụ dư vị của cuộc hoan ái, đợi đến khi dư vị hoàn toàn tan biến, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn mới từ từ mở ra, bình tĩnh ngắm nhìn Liễu Triêu Dương lúc này vẫn không dám mở mắt.

Phó Nguyên thở dài một tiếng, cúi người nhẹ nhàng hôn lên đầu lông mày của Liễu Triêu Dương, thấy nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, nơi khóe mắt còn không ngừng trào ra một chút nước mắt lấp lánh, hơi thở hắn hơi ngừng lại. Tiếp đó Phó Nguyên liền đưa tay vuốt ve lên đôi mắt nàng, tiện thể lau đi những giọt nước mắt kia, hắn chầm chậm ngập ngừng có chút nghẹn ngào nói: “Ngay lúc huynh tỉnh lại, Triêu Hoa đã nói với huynh rồi, mấy năm nay, muội vì huynh chịu không ít cực khổ. Huynh chỉ cho rằng trong lòng muội khó chịu, hôm nay…”.

Đầu ngón tay ấm áp của hắn lưu luyến vuốt lên những vết sẹo nhiều không đếm xuể trên người nàng: “Hôm nay, huynh mới biết, muội thật sự đã chịu rất nhiều khổ sở.”.

Đôi mắt sâu thẳm của Phó Nguyên dừng lại ở vết sẹo có hình năm dấu móng vuốt ở vị trí trái tim của Liễu Triêu Dương, vết thương như vậy, rõ ràng là do loại yêu thú nào đó muốn moi tim nàng mà không thành để lại.

Tuy rằng miệng vết thương đã khép lại từ lâu, nhưng là mỗi một vết, mỗi một đường đều nói cho hắn biết, tình huống lúc đó, nàng rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn, có bao nhiêu nguy hiểm.

Phó Nguyên tỉ mỉ đếm những vết sẹo trên người nàng, hầu như vết nào cũng là chí mạng hoặc là trọng thương.

Hắn thật sự không dám nghĩ tới, mấy năm nay, cuộc sống của nàng luôn bị đặt giữa ranh giới sống chết như thế nào, tựa như cây nến chập chờn trong cơn cuồng phong lúc nào cũng có thể tắt.

Dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ của hắn, thì không thể nào không nhận ra được những thông tin liên quan đến những vết thương này, chẳng hạn như mức độ nguy hiểm, còn kém mấy phân, mấy tấc là mất mạng…

Cũng vì chỉ cần nhìn cũng có thể hiểu rõ, cho nên mới không dám nghĩ, bởi lẽ mỗi một chút nguy hiểm của những vết thương này, đều giống như mũi đao nhọn hung hăng đâm vào tim hắn, hơn nữa đâm vào rồi, thứ chảy ra không phải là máu tươi nóng bỏng mà là một thứ chất lỏng mặn chát, lạnh lẽo thấu xương.

Chỉ cần nghĩ đến việc một trong những lần đó, nếu như Liễu Triêu Dương không tránh kịp, thời cơ không khéo thì hắn có thể sẽ vĩnh viễn mất đi nàng.

Trước đây chưa bao giờ hắn cảm thấy hai từ “vĩnh viễn” này lại đáng sợ như vậy…

Đáng sợ đến mức ngay cả nghĩ đến cũng cảm thấy mơ hồ khẽ run rẩy.

Khóe mắt của Liễu Triêu Dương dần dần ươn ướt, nước mắt càng lúc càng nhiều, đọng lại một chỗ sau đó từ trên gò má nàng lăn xuống gối.

Phó Nguyên đột nhiên mạnh mẽ gắt gao ôm lấy Liễu Triêu Dương, vùi đầu ở hõm vai ấm áp của nàng, tiếng nói trầm thấp của hắn mang theo một chút run run: “Triêu Dương, Triêu Dương… sau này đừng vì huynh mà làm những chuyện như vậy, huynh không chịu nổi, thật sự không chịu nổi.”

Những người đang yêu nhau thường không hiểu rõ, chỉ cần bản thân bị thương, bị đau một chút thì đối phương so với mình sẽ cảm thấy đau đớn gấp mấy lần.

Cái cảm giác hận không thể đem hết thảy bất hạnh, hết thảy đau đớn, hết thảy tổn thương của đối phương đều chuyển đến trên người mình này càng khiến cho người ta nóng ruột nóng gan, giống như bản thân bị vây trong ngọn lửa cháy bừng bừng, bị thiêu đốt mà đau đớn, trằn trọc không yên.

Dĩ nhiên, cảm giác như vậy, nếu không phải là yêu thật sâu, yêu thật lòng, thì rất khó cảm nhận được.

Hơi thở nóng ẩm phả tới, Liễu Triêu Dương cảm thấy trên cổ như bị cánh bướm khe khẽ vỗ một cái, để lại một chút gì đó ẩm ướt.

Nàng lập tức ngây người, đưa tay sờ sờ chỗ đó, đầu ngón tay quả thật chạm phải một chút chất lỏng trong suốt óng ánh, liếm một chút, đó là vị mặn mang theo một chút đắng chát.

Là… nước mắt?


Trong lòng Liễu Triêu Dương thầm kinh ngạc, nàng do dự một hồi rốt cuộc vẫn vươn tay ra nâng khuôn mặt Phó Nguyên lên, liền nhìn thấy đôi mắt đẫm nước của hắn, hàng lông mi dày khẽ cong còn vương những giọt nước mắt nhỏ li ti lóng lánh.

Liễu Triêu Dương há miệng, còn chưa kịp nói gì thì cảm giác chua xót đã dâng lên như thủy triều ngập tràn trong lòng.

Nàng nghe thấy giọng nói của mình chậm rãi mà ngập ngừng vang lên: “Nếu như, dung mạo của muội bây giờ giống như phụ nữ ba mươi tuổi, huynh, huynh có chê muội không?”.

Đôi mắt ươn ướt của Phó Nguyên liền chớp một cái, từ đáy mắt tràn ra một chút vui mừng, hắn cúi người, một lần nữa áp lên thân thể mềm mại của nàng, cúi đầu tìm đến môi nàng, rồi hôn xuống thật sâu, thỉnh thoảng có một hai từ đứt quãng tràn ra từ môi hắn tạo thành một câu: “Huynh mặc kệ, cho dù muội biến thành bộ dạng như thế nào, huynh chưa bao giờ chê.”.

Thân thể của Liễu Triêu Dương lập tức cứng đờ, sau đó dần dần bị nụ hôn của hắn làm cho mềm nhũn ra, trên khóe miệng vẫn mím chặt của nàng từ từ tràn ra ý cười như gợn sóng rung động.

Nếu huynh thực sự không để ý, vậy muội còn gì phải lo lắng?

Giả sử…có một ngày, lời thề này thay đổi, vậy thì coi như Liễu Triêu Dương ta có mắt như mù mà thôi.

Dường như muốn thiêu đốt toàn bộ nhiệt tình của mình, Liễu Triêu Dương níu lấy cổ Phó Nguyên, như loài hải yêu tham lam, gắt gao quấn lấy thân thể cường tráng của hắn, đồng thời chủ động đáp lại khiến cho nụ hôn sâu này càng sâu thêm.

Hai người đều vô cùng tập trung, hôn đến mức tinh thần mê loạn. Tiếng rên rỉ trầm thấp của Phó Nguyên bật ra, Liễu Triêu Dương liền cảm thấy vật kia của hắn còn ở trong thân thể của mình lại bắt đầu lớn hơn, cứng rắn hơn.

Nàng ngượng ngùng cười một tiếng, tỏ vẻ như mê muội nhìn khuôn mặt thật thà của hắn lộ ra một chút lạnh lùng và kiên nghị, sau đó chủ động dang rộng hai chân hơn, quấn lấy thắt lưng rắn rỏi của Phó Nguyên mà nâng eo lên nghênh hợp với hắn.

Toàn thân Phó Nguyên run lên, hắn thì thầm gọi hai chữ trong tên của nàng, đồng thời vật cứng rắn ẩm ướt hơi hơi rút lui một chút rồi chậm rãi dùng sức đâm vào. Sau đó tốc độ của hắn dần dần tăng lên, hết thảy hết thảy, đều hòa vào trong tình yêu, tận tình thiêu đốt!

Từng hồi hoan ái rốt cuộc đến gần giờ cơm tối cũng phải ngừng lại, việc Liễu Triêu Dương bỏ trốn hiển nhiên là đã bị bại lộ, Liễu Tân Chi đương nhiên sẽ nghĩ đến chỗ của Phó Nguyên bên này.

Khi nghe thấy tiếng người bên ngoài, cho dù vẫn còn lưu luyến nhưng hai người cũng phải vội vã dừng lại, lúng túng rời giường mặc quần áo.

Liễu Triêu Dương tay chân luống cuống, cuối cùng đành phải để Phó Nguyên giúp đỡ, mới có thể miễn cưỡng mặc xong quần áo. Đến lúc sắp rời đi thì Phó Nguyên lại quay đầu cuộn chiếc khăn trải giường còn dính vết máu thành một đống, nhét vào trong cổ áo của mình, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Liễu Triêu Dương, hắn bước lên phi kiếm, một tay ôm lấy nàng, cúi người thấp giọng nói bên tai nàng: “Đi thôi.”.

Liễu Triêu Dương sửng sốt, tâm tư còn đặt ở cái đống lớn đang bị nhét trong ngực hắn, chưa kịp phục hồi tinh thần thì thân thể nàng bỗng nhiên bị nhấc bổng lên, giống như tên bắn, chớp mắt đã đến phía sau của Thiên Nguyên Tông.

Đáy lòng nàng mơ hồ dâng lên một chút nghi ngờ, tốc độ của Phó Nguyên từ khi nào trở nên nhanh như vậy?

Hai người ở tùy ý dừng lại ở một tiểu trấn tương đối náo nhiệt, tìm một nơi bí ẩn để hạ phi kiếm xuống, Phó Nguyên kéo tay Liễu Triêu Dương đi thẳng về phía khách điếm trong tiểu trấn.

Liễu Triêu Dương đỏ mặt: “Trực tiếp đi đến Thất Phong đi. Không nên dừng lại ở nơi này.”.

Phó Nguyên bỗng nhiên quay đầu, trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nổi lên gợn sóng không dễ nhận thấy, hắn nhìn Liễu Triêu Dương một chút rồi hỏi: “Muội không cảm thấy bản thân mình vừa rồi còn chưa đủ tận tâm hay sao?”.

Liễu Triêu Dương sửng sốt, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen của Phó Nguyên, nàng chỉ cảm thấy trong mắt hắn có thứ gì đó hấp dẫn lấy nàng, nhìn lâu thậm chí còn thấy trong đầu có chút mơ hồ.

“Sư phụ, sư nương làm như vậy, tất nhiên có đạo lý của bọn họ, muội cũng đừng tham gia vào.”, dứt lời, hắn kéo nhẹ Liễu Triêu Dương, nhìn thấy nàng ngây ngốc để mình kéo vào khách điếm, Phó Nguyên mới mím môi cười một tiếng, ánh mắt hắn sâu kín, hàm chứa ý tứ không rõ.


“Vương phi, vương phi!”, hai cái tai thỏ trên đỉnh đầu Viên Viên dựng thẳng lên, nó mang theo lễ phục đỏ rực như giá y(2) nhảy mấy cái tiến tới. Đến trước mặt Liễu Triêu Hoa, nó lại nhảy lên hai cái, giơ bộ lễ phục dài quá đỉnh đầu mình lên, hưng phấn nói: “Thế nào? Vương phi? Cái này là Bát Cước Chức(3)mất rất nhiều thời gian dựa theo rất nhiều y phục của phàm trần mới làm ra đấy!”.

(2) Giá y: áo cưới.

(3) Bát Cước Chức: “bát cước” là tám chân, “chức” là chỉ việc dệt vải (nghĩa như trong từ “Chức nữ”) cho nên có thể hiểu đây là một loại yêu quái có tám chân (có thể là nhện yêu) phụ trách việc dệt vải may áo.

Lễ phục màu đỏ vừa trang trọng vừa đơn giản lại không mất đi vẻ mềm mại, nhìn qua quả thật có cảm giác hài lòng hơn so với mười mấy bộ trước đó, Liễu Triêu Hoa gật gật đầu, nhìn về phía Sa La đang dán ở sau lưng của mình, cười hỏi: “Ta cảm thấy rất tốt, chàng thấy thế nào?”.

Đôi mắt màu đen của Sa La khẽ lộ ra một chút sững sờ, vẻ mặt buồn bực suốt mấy ngày rốt cuộc cũng tràn ra một nụ cười, ánh mắt hắn dịu dàng nhìn nàng: “Nàng thích là được rồi.”.

Thực sự không thể trách bộ dạng buồn bực này của Sa La, riêng việc lễ phục dùng cho lễ thành thân này, Liễu Triêu Hoa đã giằng co rất lâu. Nếu không phải là ngại quá dung tục, thì là ngại quá khó coi, dù sao mười mấy bộ trước đó, kiểu dáng đều không hợp ý nàng. Cuối cùng Sa La mới nhớ ra ở trong hồ lớn của Tam Phong còn có hai nhân ngư cư trú, nhân ngư tộc trước nay đều rất am hiểu chuyện y phục, cho nên hắn liền không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đi tìm hai nhân ngư kia.

Hai tỷ muội nhân ngư vừa nghe đến việc làm lễ phục thành thân cho yêu vương điện hạ liền vô cùng kích động mà gật đầu lia lịa. Chỉ là lúc Sa La vừa hỏi khi nào có thể hoàn thành, tỷ muội nhân ngư kích động nói một câu: “Điện hạ, chúng ta ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, chỉ cần hai trăm năm là được!”.

“…” hai trăm năm…

Sa La không nói hai lời liền kéo Liễu Triêu Hoa rời đi, mấy ngày nay bị nàng gây sức ép như vậy, hắn đã sắp không nhịn được, nếu còn muốn để hắn chờ hai trăm năm, hắn không đem hai tỷ muội nhân ngư kia bổ làm đôi ngay tại chỗ là đã tốt lắm rồi.

Liễu Triêu Hoa nhìn mặt Sa La đen lại mời cười cười, kiên quyết kéo tóc của hắn bắt hắn quay lại Tam Phong. Đang lúc sắc mặt Sa La âm trầm, nàng lại cùng hai tỷ muội ngư nhân thì thầm gì đó, thấy vẻ mặt tỷ muội ngư nhân càng lúc càng hưng phấn và ánh mắt bọn họ rõ ràng ném về phía mình, Sa La buồn bực hỏi: “Nàng nói với bọn họ cái gì vậy?”.

Liễu Triêu Hoa cười cười, vẫn là không chịu nói với hắn, mà tỷ muội nhân ngư đã sớm lặn xuống đáy hồ, chỉ để lại những gợn sóng dập dờn trên mặt nước.

Hai trăm năm sau, lễ phục của tỷ muội nhân ngư vừa lúc có thể lấy ra để mặc nhân dịp kỷ niệm hai trăm năm ngày cưới.

Chẳng qua chuyện này nàng dĩ nhiên sẽ không nói với Sa La, chỉ bằng vài câu nói, Liễu Triêu Hoa đã chuyển đề tài sang hướng khác. Mãi cho đến vài ngày trước, Viên Viên nói cùng ở Nhất Phong với mình có một con yêu nhện tám chân, làm y phục không chỉ nhanh mà còn đẹp mắt, chất lượng tốt.

Sa La lúc này liền quyết định để nó làm, chỉ là Liễu Triêu Hoa âm thầm hối hận, bởi vì bộ lễ phục đầu tiên yêu quái tám chân này dệt cho mình lại có tám cái tay áo…

Hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy một bộ vừa ý, Liễu Triêu Hoa tự nhiên rất vui mừng.

Sa La tựa vào cái cột dưới mái hiên bên cạnh thác nước ở Lục Phong, hắn ôm Liễu Triêu Hoa trong ngực, nhìn một bên mặt nàng dịu dàng lộ ra nét tươi cười, khóe môi hắn cũng tràn ra ý cười nhàn nhạt.

Rượu được ủ bởi Hỏa Long quả ngon nhất sóng sánh trong chén rượu bạch ngọc trắng càng nổi bật lên màu đỏ tươi, Sa La nhấp một ngụm, muốn lấy một chuyện thú vị ra làm chuyện cười để trêu chọc Liễu Triêu Hoa: “Bên chỗ nàng có một người tên là Đào Chân, nhờ Nguyệt Mãn nói với ta, muốn thêm một ít thứ làm sính lễ.”.

Viên Viên vốn đang cao hứng phấn chấn thoáng cái liền tái xanh cả mặt, Sa La liền dùng ánh mắt áp bách mà lườm nó một cái, Viên Viên đành mím môi, đôi mắt đỏ rực mang theo vẻ ủy khuất mà trông mong nhìn về phía Liễu Triêu Hoa.

Liễu Triêu Hoa hơi sửng sốt sau đó cười một tiếng: “Sư cô muốn có cái gì?”.

Sa La ho khan một tiếng, đem rượu trái cây đưa đến bên môi Liễu Triêu Hoa, để nàng nhấp một ngụm sau đó mới nói: “Con yêu quái viết danh mục sính lễ kia.”.


Hả?

Liễu Triêu Hoa ngây người: “Viết danh mục sính lễ sao?”.

Khuôn mặt Sa La ẩn chứa ý cười, hắn nói: “Là Đoàn Đoàn.”.

Liễu Triêu Hoa nhìn vẻ mặt uất ức của Viên Viên mà có chút khó xử: “Danh mục sính lễ làm sao? Danh mục Đoàn Đoàn viết không tốt sao?”.

Ý cười trên mặt Sa La càng lúc càng đậm, hắn nói: “Nàng ta nói, chữ viết trên danh mục sính lễ rất uyển chuyển xinh đẹp, từ nét chữ có thể nhìn ra, yêu quái viết danh mục sính lễ này nhất định có tính cách hiền lành, cho nên muốn nó tới làm thị đồng(4)“.

(4) Thị đồng: đứa trẻ theo làm người hầu.

“Đào Chân sư cô rất yêu thích thư pháp, nếu sư cô đã nói muốn Đoàn Đoàn nhất định là không phải muốn nó đến làm thị đồng.”, vừa nói, ánh mắt của Liễu Triêu Hoa vừa quét về phía Viên Viên: “Nhất định là sẽ giam vào phòng tối, khiến nó phải viết không ngừng.”.

“…”, vương phi, người thật tà ác, Viên Viên lúc này đã lệ rơi đầy mặt…

“Vậy chàng quyết định thế nào?”, Liễu Triêu Hoa dùng khủy tay huých vào phần bụng rắn chắc của Sa La. Hắn liền đặt rượu trái cây xuống, dùng hai tay ôm lấy người Liễu Triêu Hoa, hơi thở ấm áp của hắn phả vào bên tai nàng, tạo ra cảm giác ngứa ngáy tê dại.

“Bảo Đoàn Đoàn mỗi tháng tặng cho nàng ta một bản thư pháp là được rồi.”, Sa La bình thản nói rồi xoay người một cái liền đặt Liễu Triêu Hoa dưới thân, hắn vừa phất ống tay áo thì Viên Viên đang đứng bên cạnh liền bị một cơn gió mạnh thổi bay mất.

Đôi mắt Liễu Triêu Hoa nổi lên gợn sóng long lanh, hai má trắng noãn của nàng nhuộm màu đỏ ửng như trái đào tháng ba đẹp đẽ. Nàng đã quen với việc Sa La thỉnh thoảng lại nhào vào nàng mà động tay động chân.

Chẳng qua là đối với việc hắn không phân biệt trường hợp không phân biệt địa điểm như vậy, nàng cảm thấy có chút phiền não.

Những nụ hôn tinh tế ướt át dày đặc không ngừng rơi trên người nàng, liên tiếp tác động đến thần kinh mẫn cảm trong thân thể. Liễu Triêu Hoa bám lấy bờ vai Sa La mượn lực để né tránh nhưng hắn đương nhiên không để cho nàng như ý. Mái tóc dài màu đỏ thẫm yêu mị của hắn tản ra quấn lấy nàng, Liễu Triêu Hoa vươn tay muốn vén lên lọn tóc của hắn đang dính trên mặt mình thì liền bị Sa La nhân cơ hội đó mà chặt chẽ áp xuống, ngay cả hai tay của nàng cũng bị hắn kéo lên quá đầu.

“Sa La, đừng, đang ở chỗ này. Có nghe thấy không!”, nơi mẫn cảm trước ngực cách lớp quần áo bị Sa La nhẹ nhàng dùng răng cắn lấy, sau đó hắn ngẩng đầu lên, cười một cách không có ý tốt.

Sa La lại cắn một cái như muốn trừng phạt nàng, nụ hoa mềm mại nhạy cảm trước ngực tựa như một đóa hoa nở ra. Hắn hài lòng nhìn Liễu Triêu Hoa nhíu mi một cái, một tiếng rên rỉ vụn vỡ tràn ra từ hàm răng đang cắn chặt của nàng.

“Để xem tiếp theo nàng làm sao chịu được.”, Sa La xấu xa thầm nghĩ. Đầu ngón tay hắn thuận theo bụng của nàng mà trượt xuống, trêu chọc đánh vòng vòng, sau đó dừng lại ở nơi bí ẩn kia, cách lớp quần trong của Liễu Triêu Hoa lúc nhẹ lúc mạnh mà xoa nắn.

“Điện, điện hạ!”, tiếng nói mang theo vẻ sợ hãi của Đoàn Đoàn từ một chỗ thật xa truyền đến.

Sa La dừng động tác, gương mặt tuấn tú khẽ đen lại, nhất là nhìn thấy biểu tình của Liễu Triêu Hoa rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, trong lòng hắn càng âm thầm nghiến răng: “Lúc này mà thở phào, không phải là quá sớm sao!”.

“Đêm hôm nay… đêm ngày mai… đêm ngày kia…và vô số đêm nữa, hừ hừ”, Sa La âm hiểm hừ lạnh.

Hắn chậm rãi từ trên người Liễu Triêu Hoa nhỏm dậy, nhìn về phía Đoàn Đoàn đang từ từ đi tới, khẩu khí không quá tốt, nghe thế nào cũng có một chút lạnh lùng: “Chuyện gì?”.

Hai lỗ tai thỏ thật dài trên đỉnh đầu Đoàn Đoàn bởi vì câu nói này của Sa La mà khẽ run lên, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa của nó run rẩy không thể nói ra một câu đầy đủ.

Liễu Triêu Hoa vỗ vỗ đầu vai Sa La, thuận tiện trừng mắt với hắn một cái, biết rõ Đoàn Đoàn nhát gan sợ bị hù dọa, còn lạnh giọng nói với nó như vậy. Còn có Hắc Miêu và Bạch Quạ cũng thật xấu xa, lần nào cũng bắt Đoàn Đoàn đến làm loại chuyện này, ngay cả đám tiểu yêu quái ở Thất Phong cũng học theo, ngày ngày tìm Đoàn Đoàn bắt nạt.

Vẻ u ám nồng đậm vây quanh người Sa La, cảm giác lạnh lẽo lan tràn tới đây, dần dần từ lòng bàn chân bò lên sống lưng Đoàn Đoàn.

“Càng lúc nó càng cảm thấy vương phi so với điện hạ còn tốt hơn…ô ô…”, Đoàn Đoàn âm thầm khóc trong lòng.


Liễu Triêu Hoa mềm giọng xuống, bình thản nói: “Đoàn Đoàn đừng sợ, có chuyện gì cứ nói ra là được.”.

Đoàn Đoàn giơ tay lên kéo hai cái tai thỏ đang run rẩy trên đỉnh đầu xuống, rồi căng thẳng nắm trong lòng bàn tay, ổn định tâm thần lại, run run lắp bắp nói: “Đội đưa sính lễ đã quay về, Nguyệt Mãn ở bên ngoài Thất Phong tìm thấy Liễu tiểu thư bị ngất xỉu.”.

Liễu Triêu Hoa sững sờ, có chút không dám tin: “Ngươi nói lại một lần nữa?”.

“Tại sao vương phi so với điện hạ còn đáng sợ hơn…”, Đoàn Đoàn lại khóc thầm.

Nó run rẩy, cố gắng hết sức để chính mình nói ra từng chữ rõ ràng hơn: “Kiềm Mãn, Nguyệt Mãn trở về rồi, ở bên ngoài Thất Phong nhặt được Liễu tiểu thư bị ngất xỉu.”.

Lúc này không chỉ có hai tai của Đoàn Đoàn mà ngay cả cái đuôi lông tơ màu trắng tròn nhỏ ở phía sau mông nó cũng bắt đầu run rẩy dưới ánh mắt đáng sợ của hai người…

Hàn ý từ chỗ sâu nhất dưới đáy lòng chầm chậm dâng lên từng chút một, bàn tay Liễu Triêu Hoa đang đặt trên bả vai của Sa La liền trở nên căng thẳng, nàng hỏi: “Vậy bây giờ nàng thế nào rồi?”.

“Kiềm Mãn an bài nàng ở Hoa Gian các của Ngũ Phong nghỉ ngơi. Đã không có gì đáng ngại. Chỉ là… chỉ là…”, Đoàn Đoàn sợ hãi nhìn Sa La một cái, không dám lên tiếng.

“Nói.”, Sa la liếc thấy ánh mắt lo lắng của Liễu Triêu Hoa liền thấp giọng ra lệnh.

“Chỉ là bây giờ nàng ấy muốn lập tức gặp vương phi, nói rằng có chuyện muốn nói với vương phi!”, Đoàn Đoàn cả kinh, vội vàng nói xong liền nhanh chóng núp vào phía sau cây cột, cái tai thỏ dài dài ló ra bên ngoài, còn run run như muốn khiến người ta cảm thấy yêu thương.

Liễu Triêu Hoa quay đầu thoáng nhìn Sa La, đáy lòng nàng mơ hồ có cảm giác bất an, không phải là Liễu Triêu Dương lại ầm ĩ gì đó với Phó Nguyên chứ?

Chợt nghĩ đến sau khi Phó Nguyên tỉnh lại, Sa La từng nói trên người hắn có hơi thở quen thuộc, Liễu Triêu Hoa lại càng thêm bất an, quay đầu hỏi Sa La: “Lần trước chàng nói trên người Phó Nguyên có mùi vị quen thuộc, rốt cuộc là chuyện gì?”.

Sa La nhăn mặt nhíu mày, động tác vững chãi dịu dàng ôm lấy Liễu Triêu Hoa trong ngực: “Ta nhớ không ra, hẳn là liên quan đến phần ký ức bị mất kia.”. Sau đó hắn lại cúi đầu hôn lên trán Liễu Triêu Hoa: “Vị kia nhà nàng, mỗi lần nhắc đến chỉ khiến nàng nhíu mày, ta thật chán ghét nàng ấy.”.

Liễu Triêu Hoa nghe thấy lời tuyên bố mang theo tính trẻ con như vậy của Sa La thì giận cũng không đành mà cười cũng không xong, chỉ có thể buồn bực nói: “Được rồi, Triêu Dương cũng là có chuyện.”

Cái trán của Sa La lại cọ cọ lên gương mặt nàng: “Đi xem thử rồi hỏi han nàng ấy một chút là được. Nàng đừng nhíu mày, nhíu mày rất khó coi.”.

Sa La liếc thấy đôi mắt mơ hồ nén giận của Liễu Triêu Hoa thì liền ngậm miệng không nói nữa, đôi chân thon dài của hắn nhanh chóng bước vài bước, sau đó cả hai liền biến thành một tia sáng, thẳng tắp đáp xuống bên ngoài Hoa Gian các của Ngũ Phong.

Ẩn dưới bụi hoa rậm rạp là nhiều loài hoa tranh nhau khoe sắc, từng bụi hoa nở rộ vây kín bên ngoài Hoa Gian các, từ xa nhìn lại, lầu các này càng giống như một con ốc biển to lớn vùi mình giữa biển hoa.

Con ốc biển khổng lồ cao tầm nửa người, ẩn trong biển hoa lộ ra cái đỉnh chóp nho nhỏ trên đầu.

Liễu Triêu Hoa hơi hơi kinh ngạc, nhìn thấy từ trong biển hoa chui ra một đứa trẻ mặc cái yếm hồng, thở hổn hển xách một thùng nước đến bên cạnh con ốc biển, cầm một nửa cái hồ lô múc nước, thân hình phúng phính của nó khó nhọc bò lên chỗ cao nhất của con ốc biển, đem nước trong hồ lô giội xuống, một tay kia thì cầm miếng bọt biển lau chùi tỉ mỉ.

“Nó chính là con ốc biển, kia chính là vỏ của nó.”, Sa La cúi người ở bên tai Liễu Triêu Hoa nhẹ giọng giải thích.

“Vậy vì sao phải rửa vỏ của nó?”, Liễu Triêu Hoa lấy làm lạ, nhất là nhìn đứa nhỏ kia mới hai ba tuổi mà phải vất vả lau chùi như vậy, nàng lại có chút xúc động muốn giúp nó.

“Vỏ ốc cứ nửa tháng phải dùng nước biển tẩy rửa bảo dưỡng, nếu không sẽ bị rạn nứt.”.

Cơn gió nhẹ từ trong biển hoa vụt qua thổi sợi tóc của nàng tung bay chập chờn. Sa La vươn một tay ra vuốt lên mái tóc của Liễu Triêu Hoa, vén toàn bộ những sợi tóc đó ra sau tai của nàng, đầu lưỡi ướt át của hắn còn đồng thời liếm liếm tóc mai của nàng, cho đến khi thấy ổn mới hài lòng ngừng lại.

“Vậy… Hoa Gian các là?”, Liễu Triêu Hoa dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía hắn.

“Chính là vỏ của nó, Liễu Triêu Dương đang ở trong vỏ của nó.” Sa La nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui